Chương 45
Bờ môi nóng bỏng, như ngọn lửa thiêu đốt đầu ngón tay.
Răng nhọn chạm nhẹ lên da thịt, Tạ Tinh Diêu vội rụt tay phải lại.
Bởi vì sự đụng chạm nằm ngoài ý muốn này, dường như Yến Hàn Lai đã lấy lại chút lý trí, hô hấp dần bình ổn.
Tầm nhìn tối om, hắn từ từ nhớ lại mọi chuyện.
Quá khứ bất kham, mục đích ấp ủ trong lòng, cùng với, người gần trong gang tấc.
Vừa rồi hắn ——
Sau tai càng nóng hơn, Yến Hàn Lai ngước mắt liếc nàng một cái, không hiểu sao, hắn im lặng, hàng mi dài cụp xuống.
“Huynh nhớ ra rồi à?”
Tạ Tinh Diêu thầm xoa đầu ngón tay, giữ âm điệu bình tĩnh: “Không sao chứ?”
Yến Hàn Lai không trả lời ngay, đầu ngón tay ngưng tụ linh lực.
Linh lực trắng muốt, tỏa ra từng sợi u quang, mặc dù không sáng lắm, nhưng đủ chiếu rõ khoảng cách giữa hai người.
Cổ tay bị xuyên qua vô cùng đau đớn, hắn đã quen với cảm giác này, trong lòng cười tự giễu, không nói gì mà chỉ ngước mắt lên.
Ánh mắt của Tạ Tinh Diêu hoang mang, đang chăm chú quan sát nét mặt của hắn.
Nàng bị động tác kia dọa cho phát sợ, tai còn vương chút ửng đỏ, đôi mắt được linh lực phản chiếu thanh tịnh trong veo, dù đang ở trong tâm ma, cũng có thể khiến người liên tưởng đến hồ nước dập dềnh đầu xuân.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tạ Tinh Diêu giả vờ trấn định ưỡn thẳng lưng, đôi mắt vội vàng chớp mấy cái.
Trông hơi ngốc nghếch.
Yến Hàn Lai cười nhẹ một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe được.
“Không sao.”
Hắn liếc nhìn xiềng xích xuyên qua cổ tay, dưng dửng cử động cổ tay.
Bởi vì động tác này, cơn đau kim châm muối xát lập tức xâm nhập lục phủ ngũ tạng, Yến Hàn Lai chỉ khẽ nhíu mày, nhưng Tạ Tinh Diêu lại hít một hơi sâu, khó tin trợn tròn mắt.
“Xích sắt này…… tháo ra thế nào?”
Nàng ngập ngừng muốn nói gì đó, tay trái sờ cổ tay phải của mình: “Yến công tử cử động bừa như thế, chẳng lẽ không cảm thấy đau?”
Yến Hàn Lai: “Tàm tạm. Không phiền Tạ cô nương lo lắng.”
Hắn nói không rõ ràng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Tim Tạ Tinh Diêu ngứa ngáy như bị mèo cào, bụng đầy câu hỏi, nhưng lại không hỏi được câu nào ——
Rốt cuộc đây là đâu? Là ai giam hắn trong ngục tù, dùng phương thức độc ác như thế để tra tấn hành hạ hắn? Người đó có thân phận gì, hiện tại đang ở đâu?
Còn chú thuật kỳ dị tột cùng trên người hắn nữa.
Ban đầu Tạ Tinh Diêu cho rằng nó cùng loại với hàn độc, một khi xâm nhập tứ chi bách hài, sẽ dẫn xuất hàn khí lạnh thấu xương. Nhưng nhớ lại các triệu chứng của Yến Hàn Lai, rõ ràng khác với hàn độc.
Nếu là hàn độc, tai và môi của hắn không thể nóng như vậy, cơ thể cũng sẽ không vô thức gần gũi với nàng.
Nàng có linh cảm, dẫu mình tò mò, dây dưa đủ kiểu, đối phương cũng sẽ không tiết lộ nửa câu.
Để tránh bầu không khí tẻ nhạt, chi bằng không hỏi.
“Tạ cô nương có thể vào tâm ma của ta ——”
Giọng của Yến Hàn Lai khàn khàn: “Cô đã phá được ảo cảnh của chính mình?”
Trùm phản diện quả nhiên là trùm phản diện, toàn thân đầy thương tích máu me đầm đìa như vậy mà vẫn có thể nhịn đau, dùng giọng điệu không khác gì bình thường nói chuyện với nàng.
Tạ Tinh Diêu nể phục, lần nữa sờ cổ tay mình, tuy rằng vết thương không phải trên người mình, nhưng giống như mình có thể loáng thoáng cảm nhận được cơn đau: “Ừm.”
Nàng nghiêm túc nói: “Hiện tại nếu không phá được ảo cảnh này, chúng ta sẽ kẹt mãi ở đây. Yến công tử có biết cách phá giải không?”
Toàn thân Yến Hàn Lai vô cùng đau đớn, khó có thể cử động, cơ thể này lại đói đến mức gầy trơ xương, hắn mệt mỏi nghiêng người dựa vào góc tường, cười tự giễu: “Có lẽ.”
Nếu muốn phá giải tâm ma, phương pháp không ngoài mấy cách.
Cách đầu tiên là cách phổ biến nhất trong tiểu thuyết, khi một nhân vật chính bị nhốt trong ảo cảnh, trong lúc cô độc sợ hãi và bất lực chồng chéo đan xen, ngay lúc gần kề tuyệt cảnh, nhân vật chính còn lại sẽ đột nhiên xuất hiện, nói với người kia rằng, đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi.
Trong nguyên tác 《Thiên Đồ》, Ôn Bạc Tuyết đã cứu Nguyệt Phạn như thế.
Nhưng mà……
Tạ Tinh Diêu nhíu mày, cấp tốc liếc Yến Hàn Lai trong góc.
Tuy rằng cảnh ngộ của hắn chật vật, nhưng thần sắc lại bình thản tự nhiên, nhìn biểu cảm hờ hững của hắn, tâm thái có lẽ còn tốt hơn cả nàng.
Dù sao yến Hàn Lai cũng đã đùa nghịch sợi xích xuyên qua cổ tay hắn kia mà.
Cách giải quyết thứ hai, là dựa vào ý chí của bản thân phá giải ảo cảnh.
Nói thật, Tạ Tinh Diêu không chắc chắn lắm.
Nếu nàng chưa từng bước vào ảo cảnh này, không biết đến lúc nào Yến Hàn Lai mới thoát khỏi tâm ma. Nàng nhớ khi mình vừa đến đây, mắt phượng của thiếu niên mờ mịt hơi nước, đau khổ tột cùng, cũng kiềm chế cực điểm.
Yến Hàn Lai vốn kiêu ngạo, từ trước đến nay chưa bao giờ bộc lộ điểm yếu trước mặt người khác. Tuy hắn luôn tỏ ra dửng dưng, nhưng suy cho cùng, nhà tù này vẫn là ác mộng sâu nhất lòng hắn.
“Dù sao đi chăng nữa, phải nghĩ cách tháo xiềng xích này trước đã.”
Tạ Tinh Diêu không chắc chắn, tầm mắt hạ xuống, tập trung vào xiềng xích bằng sắt: “Huynh bị nó trói buộc, đừng nói là phá tâm ma, ngay cả di chuyển cũng khó khăn.”
Nàng quay lưng về phía cửa phòng giam, lúc nói chuyện chợt thấy Yến Hàn Lai mở mắt, nhìn sau lưng nàng.
Tạ Tinh Diêu quay đầu lại: “Sao thế ——”
Vừa thốt ra hai chữ, Tạ Tinh Diêu giật mình, bất giác nhích đến gần Yến Hàn Lai.
Không ngoài dự đoán, bên tai vang lên tiếng cười trào phúng của thiếu niên.
Ngoài phòng giam là hành lang sâu hun hút, ánh nến ảm đạm, phác họa một cái bóng cực kỳ quỷ dị.
Là một nhãn cầu to bằng hai người, lơ lửng giữa không trung.
“Đó là thứ gì thế?”
Tạ Tinh Diêu không hiểu: “Huynh bị một con mắt nhốt vào địa lao à?”
Ý cười của Yến Hàn Lai càng sâu hơn: “Tất nhiên không phải.”
Ảo cảnh tâm ma giống như nằm mộng, vạn vật có thể thay đổi hình dáng, biến thành những hình tượng hoặc là hoang đường hoặc là mang tính biểu tượng.
Con mắt này, rất có thể tương ứng với người hoặc sự việc mà hắn từng gặp.
Tạ Tinh Diêu hiểu rõ điều này nhưng vẫn kìm được mà nổi da gà, nhìn ra ngoài, nhãn cầu lọc cọc di chuyển, bay về phía đầu kia của hàng lang.
Ngay góc nó lướt qua, rõ ràng có một bàn tay đứt đoạn, đầy sẹo, gần như ướt đẫm máu.
Tạ Tin Diêu hạ thấp giọng: “Cảnh tượng trong tâm ma của huynh luôn kỳ lạ thế này sao?”
Yến Hàn Lai đáp: “Ừ.”
Con mắt như một quả cầu cồng kềnh, dần dần biến mất ở góc hành lang.
Nó và bàn tay đứt lìa mang tới bầu không khí rất áp lực, Tạ Tinh Diêu chưa kịp thở dốc, đột nhiên lại thấy một làn khói đen.
Nàng nhạy bén nhận ra một tia sát ý.
Khói đen không có hình thể cố định, phiêu đãng du tán trong hành lang, chợt ngưng tụ thành một bóng người, không nhìn rõ đường nét ngũ quan, cũng không đoán được vóc dáng thế nào.
Điều duy nhất của thể khẳng định, là người đến không có ý tốt.
Từ khi nó xuất hiện, hắc khí nồng nặc lập tức điên cuồng lan tràn, nhanh chóng nuốt chửng ánh sáng trong hành lang.
Vụ ảnh như thủy triều, uy áp nặng nề tới gần, mặc dù đây không phải tâm ma của Tạ Tinh Diêu, nhưng vẫn khiến đáy lòng nàng bất giác run rẩy.
Yến Hàn Lai im lặng cụp mắt xuống, nhìn thiếu nữ trước mắt hơi nghiêng người, cẩn thận che chắn hắn ở phía sau.
Hắn khẽ nhếch khóe miệng.
Bóng người ngoài cửa lúc tụ lúc tán, càng lúc càng gần, Tạ Tinh Diêu có thể ngửi thấy hơi thở tanh hôi tỏa ra từ nó, giống như đầm lầy bùn sình dơ bẩn, khiến người ta kinh hãi không thôi, lại không cách nào trốn thoát.
Nó đã áp sát đến mép cửa.
“Huynh có thể đối phó với nó không?”
Tạ Tinh Diêu trầm giọng: “Ta nghe nói trong ảo cảnh, thực lực của tâm ma sẽ tăng lên rất nhiều ——”
Giọng nói của nàng đột nhiên im bặt.
—— Chỉ trong một nháy mắt, bóng đen phát ra một tiếng cười khằng khặc quái dị, đột ngột hóa thành mấy cơn gió mạnh, hung hăng lao về phía hai người.
Tạ Tinh Diêu bấm niệm pháp quyết cực nhanh, chưa kịp nâng tay lên, chợt thấy huyết quang lóe lên trước mắt.
Máu của Yến Hàn Lai ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén, xé toạc bóng tối ập đến. Gió lạnh bốn phía thổi mạnh, nàng nghe thấy một tràng tiếng xiềng xích lảnh lót sau lưng.
Đến nước này, vậy mà Yến Hàn Lai còn cười, giọng khàn khàn, như thì thầm: “Ừ.”
Tạ Tinh Diêu đột nhiên quay đầu lại.
Thiếu niên bị trói chặt từ từ đứng dậy, thân hình cực cao cũng cực gầy, xiềng xích trên cổ tay dao động không ngừng, khắp nơi dính đầy vết máu đông cứng.
Linh lực gợn sóng, chiếu sáng nửa khuôn mặt góc cạnh của hắn, cung mày (*) sắc bén, tóc đen hơi xoăn, tựa như một thanh kiếm hàm súc hàn quang, tựa như con sói ẩn mình trong bóng tối.
(*) Cung mày hoặc cung lông mày (brow ridge) là một nốt hoặc mào xương nằm trên xương trán của hộp sọ.
Còn lòng bàn tay hắn, chẳng biết từ lúc nào đã bị rạch một đường dài.
Yến Hàn Lai đối diện với ánh mắt của nàng, hơi nhếch khóe miệng.
Bóng đen bị đánh tan trong chớp mắt, rất nhanh lại ngưng tụ thành một hình dạng khác. Sương mù tỏa ra từ nó lan tràn khắp nơi, nuốt chửng hơn phân nửa căn phòng.
Nhưng Yến Hàn Lai còn nhanh hơn, tàn nhẫn hơn nó.
Trong làn khói đen mịt mù, đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục.
Hô hấp của Tan Tinh Diêu nghẹn lại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Bốn sợi xích không chút lưu tình xuyên xỏ qua khung xương của hắn, khi Yến Hàn Lai hơi nâng cổ tay lên, máu tươi từ lòng bàn tay chảy xuống, tất cả đều rơi trên xiềng xích.
Thế là linh lực men theo sợi xích tầng tầng nổ tung, gông xiềng ầm ầm vỡ vụn, đồng thời, cũng không phân biệt đối xử mà xé rách xương thịt của hắn.
Yến Hàn Lai chính là kẻ lập dị như thế, tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Trong 《Thiên Đồ》, hắn tàn sát một tiên môn mấy trăm người, cuối cùng bại dưới sự vây công của nhóm nhân vật chính, lúc sắp chết, hắn cười nhẹ dùng dao găm đâm vào tim mình.
Xiềng xích theo đó rơi xuống, Yến Hàn Lai cố ý che giấu thực lực thật sự của mình, giờ đây uy áp nặng nề, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ nhà tù.
Cảm nhận được hơi thở hắn phóng thích, Tạ Tinh Diêu âm thầm nhíu mày.
Hơi kỳ lạ.
Linh lực của tu sĩ bình thường tinh khiết trắng muốt, tà tu thì là khói đen hỗn độn không rõ. Hơi thở của Yến Hàn Lai lúc này nằm giữa hai loại này, là màu xám đậm vô cùng kỳ lạ, không giống tà tu khiến người ta ghê tởm, cũng không giống người bình thường trong suốt trong veo.
Tựa như linh lực hỗn tạp, yêu khí, ma khí kết hợp với tử khí, khiến người ta khó chịu.
Đây tuyệt đối không phải phương thức tu luyện mà người bình thường nên tu.
Nhưng lúc này không thể lo quá nhiều.
Bóng dáng gầy gò của thiếu niên bỗng lao tới phía trước, nhanh đến mức không nhìn rõ thân pháp.
Đầu ngón tay hắn nhanh chóng kết xuất nhiều loại pháp chú phức tạp, tốc độ cực nhanh, khiến Tạ Tinh Diêu kinh ngạc.
Máu tươi hung sát, chú thuật mà hắn dùng càng thêm hung tàn.
Chỉ thấy huyết quang xé toạc tầng tầng lớp lớp bóng tối, không chừa đường sống mà xé nát thân thể quái vật, bóng đen gào thét ngã xuống, lại giãy giụa muốn đứng lên.
Không đợi nó hoàn toàn khôi phục, chú pháp của Yến Hàn Lai một lần nữa xé toạc nó.
Quá nhanh.
Tạ Tinh Diêu chưa từng thấy đấu pháp hung hãn như vậy, chiêu nào cũng chí mạng, lần nào cũng tàn nhẫn, mỗi khi tâm ma muốn hồi phục, bóng đen còn chưa kịp ngưng tụ, đã bị hắn không chút lưu tình đánh nát.
Cho tới lúc này, cuối cùng nàng mới thật sự ý thức được, người đang đứng cách mình không xa, là ma đầu phản diện không hơn không kém trong nguyên tác.
Phản diện sẽ không bị tâm ma bỡn cợt trong lòng bàn tay ——
Hắn sẽ một lần lại một lần, không ngại phiền hà nghiền nát nó.
Từng cơn gió lạnh thổi trong hành lang, khiến ánh nến liên tục chập chờn.
Máu tươi trong lòng bàn tay Yến Hàn Lai ngưng tụ, hóa thành một con dao nhỏ sắc bén, không lệch một li đặt ngay cổ họng của bóng đen.
Toàn thân đều đau đớn, bị tra tấn trong địa lao mấy ngày, cứ như ngay cả gân cốt máu thịt cũng sắp vỡ vụn, tình huống ở cổ tay và cổ chân càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần dùng một chút lực, giống như có vô số lưỡi dao đang cứa vào.
Hắn lẳng lặng nhìn bóng đen dưới người, chốc lát, giữa cơn đau, cất tiếng cười nhạo bỡn cợt.
“Đã lâu không gặp.”
Dao nhỏ nhẹ nhàng xoay tròn trên đầu ngón tay, rạch đường vào cổ họng của bóng đen.
Âm điệu của Yến Hàn Lai khàn khàn, so với nhìn thẳng vào tâm ma, thì giống thản nhiên tán gẫu bình thường hơn.
Lặng lẽ liếc nhìn cô nương trong góc, hắn im lặng một lát, đè thấp giọng, không để nàng nghe thấy.
“Khi còn bé quả thật thường xuyên mơ thấy ngươi.”
Dao nhỏ dùng sức ấn xuống, bóng đen càng kêu gào dữ dội, sắc mặt của Yến Hàn Lai vẫn không thay đổi, giọng điệu chứa chút trào phúng: “Nhưng hiện tại…… ta không ngại biến thành ác mộng của ngươi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao xé toạc yết hầu của nó.
Tâm ma chấn động không ngừng, có xu thế chật vật rút lui. Tạ Tinh Diêu đứng trong góc nhà tù, xuyên qua song cửa, dưới ánh nến chập chờn, trông thấy thiếu niên trầm mặc đứng dậy.
Thân hình như đao, mắt phượng dài nhọn cũng như đao.
Phía sau hắn là bóng tối lúc tụ lúc tán, hỗn độn như thủy triều, sát ý chưa tan, gió lạnh thổi tung những lọn tóc nhuốm máu.
Yến Hàn Lai nhìn nàng, khẽ cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Sợ rồi sao?”
*
Hắn vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Nhà tù âm u ẩm thấp như một bức tranh mực nhòe, từng chút từng chút biến thành hư ảnh mơ hồ.
Tạ Tinh Diêu ngẩng đầu nhìn quanh, bóng dáng Yến Hàn Lai trước mắt cũng biến mất, cảnh vật tan rồi tụ, chầm chậm hóa thành một hình dạng khác.
Một rừng hoa.
Rất giống khu rừng bên ngoài Tú Thành.
Sau khi trúng Yểm thuât, tu sĩ sẽ rơi vào trạng thái ngủ say. Hiện tại hai tầng tâm ma liên tiếp bị phá vỡ, cơ thể nàng vẫn trong trạng thái ngủ say ——
Ngủ thì sẽ mơ, suy đoán hợp lý, những gì trước mắt là giấc mơ của nàng.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Tạ Tinh Diêu vỗ vỗ ngực, lâu lắm rồi mới có thể hít một hơi thật sâu.
So với tâm ma đầy rẫy nguy hiểm, nằm mơ rõ ràng dễ chịu hơn nhiều.
Huống chi nàng vừa rời khỏi ảo cảnh, vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, dù đang ở trong mơ, suy nghĩ xem như vẫn rõ ràng linh hoạt.
Giấc mơ này vào lúc đêm khuya, trăng sáng vằng vặc treo trên không trung, rừng hoa tĩnh lặng, bốn bề là gợn sóng ánh trăng lấp lánh.
Tuy không hiểu tại sao mình lại mơ thấy nơi này…… nhưng Tạ Tinh Diêu từng nghe nói, khi người ta nằm mơ tỉnh táo, có thể thông qua tiềm thức tùy ý sửa đổi giấc mơ.
Hơi đói.
Nàng suy nghĩ một lát, thử phác họa hình dạng bánh kem trong thức hải, chỉ trong chớp mắt, một hộp bánh kem thật sự xuất hiện trước mặt.
…… Wow.
Tạ Tinh Diêu cúi người quan sát, xuyên qua hộp nhựa trong suốt, quả nhiên nhìn thấy lớp kem trắng mịn mềm mại, một quả dâu tây điểm xuyết ở giữa, màu sắc tươi sáng.
Thoạt nhìn không tệ, tiếc là nàng không có cảm giác thèm ăn.
Cảnh tượng nhìn thấy cách đây không lâu vẫn còn quanh quẩn trong lòng, địa lao âm u, máu đọng khắp nơi càng thêm kinh hãi.
Cũng không biết Yến Hàn Lai sống ở nơi đó bao lâu, bị đám người kia đối xử thế nào.
Ý nghĩ này vô thức xuất hiện, khiến lòng nàng hoảng hốt. Đợi Tạ Tinh Diêu cúi đầu lần nữa, chợt thấy một màu tuyết trắng.
Quả nhiên nghĩ gì đến nấy.
Trên tảng đá trước mặt nàng, một con hồ ly to hơn mèo một chút đang chớp mắt, vẫy vẫy cái đuôi to.
…… Nhưng tại sao lại là hình dáng hồ ly?
Giấc mơ cảm nhận được suy nghĩ của nàng, tai bạch hồ vểnh lên, nương theo linh lực lướt qua, hóa thành hình dáng thiếu niên cao gầy thẳng tắp.
Yến Hàn Lai trong mơ mặc áo xanh đơn bạc, mắt phượng màu hổ phách chứa ánh sáng nhạt màu, sườn khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi, lặng lẽ tiến một bước đến gần nàng.
Mùi xà phòng lướt qua chóp mũi, bóng đen bao phủ xuống, không hiểu sao, tim Tạ Tinh Diêu chợt đập nhanh.
Hình như, khoảng cách, hơi quá gần.
Bóng đêm ảm đạm, rừng hoa sâu thẳm, ngoài trừ hai người bọn họ, sâu trong rừng, lặng lẽ xuất hiện một hình bóng khác ——
Yến Hàn Lai nhíu mày.
Hắn phá vỡ tâm ma, thuận thế rơi vào một giấc mơ, bước ra khỏi rừng cây xanh um, vậy mà lại thấy Tạ Tinh Diêu.
Yểm thuật có thể liên thông vào mộng, tâm ma của bọn họ bị trói buộc với nhau, tất nhiên giấc mơ cũng thông nhau.
Ánh trăng như nước, dạo chơi trong rừng sâu. Thiếu nữ im lặng đứng đó, bên cạnh nàng, là một bóng hình khác.
Một bóng hình giống hệt hắn.
Trái tim như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, sinh ra một rung động tinh tế khó nhận thấy.
Tạ Tinh Diêu…… mơ thấy hắn.
Trên mặt thiếu niên hiếm khi hiện lên chút mờ mịt hoảng hốt, đang ngây người thì nghe cô nương áo đỏ cách đó không xa mở miệng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang.
Tạ Tinh Diêu: “Hồ ly đuôi to của ta đâu rồi? Mau biến trở lại đi.”
Yến Hàn Lai: ……?
Cách đó không xa, bóng dáng áo xanh cao gầy nghe lời nhoáng lên.
Sau đó như mong muốn của nàng, hóa thành một con bạch hồ có đuôi to.
Yến Hàn Lai: ……
Sắc mặt Yến Hàn Lai dần trầm xuống, nhìn nàng hào hứng ngồi xổm xuống, ôm hồ ly vào lòng.
“Như vậy đáng yêu hơn.”
Trong mơ, mọi thứ đều tĩnh lặng, Tạ Tinh Diêu đưa lưng về phía hắn, vẫn chưa phát hiện có người đến gần, giơ tay lên, sờ bộ lông mềm mại phía sau lưng hồ ly.
Trước kia nàng đã sờ hai lần, nhưng dù sao đối phương cũng là Yến Hàn lai, cho dù trong lòng thích thú, tay cũng không dám dùng sức.
Bây giờ có một thế thân hoàn mỹ như vậy, lông tơ mềm mại, hình dáng xinh đẹp, Tạ Tinh Diêu hổ thẹn vì mình hơi thèm thuồng.
Văn học thế thân quả thật không lừa nàng.
Tiểu hồ ly dường như sợ hãi, chớp chớp đôi mắt sáng trong.
“Đừng sợ đừng sợ, ta chỉ sờ một chút thôi.”
Cảnh tượng trong tâm ma vẫn rõ mồn một, cho dù biết đó là chuyện xảy ra rất lâu trước kia, Tạ Tinh Diêu vẫn vô thức thả nhẹ sức lực, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng hồ ly lên, nhéo khuôn mặt tinh xảo của nó: “Là ai bắt nạt huynh như vậy? Đồ xấu xa.”
Trong rừng phía sau, hàng mi dài của Yến Hàn Lai khẽ động.
…… Ngày thường trêu chọc hắn chưa đủ, đối mặt với hồ ly trong mơ mà vẫn dùng lời ngon tiếng ngọt.
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn hơn bổn tôn Yến Hàn Lai nghìn vạn lần, Tạ Tinh Diêu thấy nó không hề phản kháng, lá gan lớn hơn một chút, xoa bóp đệm thịt, lại ôm nó hít một hơi.
Đệm thịt mềm mại, màu hồng nhạt như hình trái tim, bị đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng ấn vào, sẽ không tự chủ được mà co rút móng vuốt.
Về phần hít hồ ly ——
Tạ Tinh Diêu cảm thấy mỹ mãn, thần thái bình thản.
Thơm thơm mềm mềm, hạnh phúc tột cùng, cả khuôn mặt đều được lông mềm bao bọc.
Là thiên đường.
Phía dưới lưng, chính là đuôi hồ ly.
Nàng thử khép năm ngón tay lại, nhưng lông đuôi quá xù, một tay khó nắm hết, khiến Tạ Tinh Diêu nhoẻn miệng cười: “Huynh xem, ta giúp huynh rời khỏi tâm ma, để ta sờ một chút cũng không quá đáng đúng không?”
—— Được voi đòi tiên, không biết xấu hổ.
Nàng vừa nói vừa cười: “Thích không? Thoải mái không?”
—— Không thích, hắn chỉ cảm thấy phiền lòng.
Hồ ly có dáng vẻ giống hắn bị nàng vuốt ve trong lòng, Yến Hàn Lai cảm thấy bực bội, đang định tiến lên, thì thấy Tạ Tinh Diêu cúi người xuống, đặt hồ ly lên tảng đá.
Xem ra hứng thú của nàng đã hết.
Người đời luôn như thế, đối với những thứ mới lạ thì yêu thích không rời tay, một khi chán ngán, sẽ vứt bỏ như giày rách.
Thiếu niên cười tự giễu, dưới ánh trăng tĩnh mịch, lại nghe thấy người kia cười nhẹ.
Tạ Tinh Diêu vô cùng hào hứng: “Yến công tử, huynh đáng yêu như thế, cơ hội hiếm có, chúng ta cùng nhảy điệu 《Hồ Thiên Nga》 vui vẻ nhé.”
Yến Hàn Lai: ……?
Giấc mơ đều do tiềm thức hóa thành, Tạ Tinh Diêu không cần dùng ngôn ngữ, chỉ cần phác họa cảnh tượng đại khái trong thức hải, cục bông trắng lập tức theo đó mà chuyển động.
Yến Hàn Lai trơ mắt nhìn chính mình trong hình dạng nguyên hình, vụng về giơ hai chân trước lên, lắc lắc đuôi.
Rồi nhón chân, xoay hai vòng tại chỗ.
Hắn không hiểu.
Huyệt thái dương của hắn giật giật.
Dưới ánh trăng, động tác của hồ ly vụng về, đệm thịt hồng nhạt điểm xuyết trên bộ lông trắng muốt. Khoảnh khắc đuôi hồ ly khẽ xoay tròn, cả cục bông như say rượu, mềm nhũn nhón chân, vẽ một đường vòng cung trên không trung.
Đáng yêu.
Đáng yêu trăm phần trăm, Tạ Tinh Diêu cảm thấy cả trái tim mình như tan chảy.
Hồ ly cố gắng biểu diễn nhảy nhót, gần như vặn vẹo thành một sợi mì trắng, nàng không nhịn được khẽ cười, vỗ tay: “Yến công tử giỏi quá! Hay là nhảy thêm một điệu samba nhiệt tình nữa đi ——”
Trong rừng nhất thời tràn ngập không khí vui vẻ, nhưng niềm vui này chưa kéo dài được bao lâu, nụ cười của Tạ Tinh Diêu đã cứng đờ trên khóe miệng.
Cục bông nhỏ trước mặt vẫn đang vui vẻ nhảy múa, sau lưng nàng, đột nhiên có gió lạnh thổi tới.
Hình như, dường như, có lẽ, lẫn trong đó là một chút hương xà phòng quen thuộc.
Không ổn rồi.
Trong lòng Tạ Tinh Diêu mặc niệm chú Đại Bi, chầm chậm quay đầu lại.
Thanh y thiếu niên sắc mặt nặng nề đứng trong rừng cây, đuôi mắt nhếch lên, lạnh lùng cười khẽ.
“Yến. Công. Tử.”
Tạ Tinh Diêu cúi đầu rồi ngẩng đầu lên, khẽ bước sang một bên để che tiểu hồ ly lại, càng che càng lộ: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.”
Ý cười của Yến Hàn Lai vẫn không giảm, nhưng mặt lại như phủ băng: “Đúng là lâu rồi. Khoảng một chén trà.”
“Ta ta ta gặp một con hồ ly rất giống huynh.”
Tạ Tinh Diêu đảo mắt: “Huynh xem, nó đang……”
Nàng nuốt xuống hai chữ “nhảy múa” sắp thốt ra, đầu óc rối bời, cân nhắc tìm từ một lát, trong lúc vội vàng buột miệng thốt ra: “Sống.”
Yến Hàn Lai cười lạnh.
Tạ Tinh Diêu: ……
Tạ Tinh Diêu: “Ta sai rồi.”
Thiếu niên đứng dưới bóng râm không trả lời, nàng tiến lên vài bước, mắt nai tròn xoe, nhìn chằm chằm hắn: “Yến công tử, ta thật sự thật sự sai rồi —— Huynh giận sao?”
Nàng luôn như vậy.
Bất kể đã nói gì, đã làm gì, luôn có thể dùng giọng điệu mềm mại đi đến trước mặt hắn, lời nàng nói, không thể đoán được mấy phần thật mấy phần giả.
Không rõ trong lòng là tư vị gì, sắc mặt Yến Hàn Lai không thay đổi, quay sang một bên: “Không có.”
“Cô ——”
Hắn chợt dừng lại, vành tai nóng lên: “Trước tiên bảo hồ ly dừng lại.”
Theo ánh mắt của hắn, Tạ Tinh Diêu im lặng cúi đầu.
Tiểu hồ ly đang nhảy nhót liên tục xoay mấy vòng, có lẽ là cảm thấy chóng mặt, bất cẩn trượt chân, bốn chân chổng vó ngã trên tảng đá.
Đôi chân trước gầy nhỏ lắc lư, cục bông trắng phát ra tiếng kêu ư ử nho nhỏ, bất lực lắc lắc móng vuốt lông xù, giống như làm nũng, lộ ra đệm thịt màu hồng hình cánh hoa dưới chân.
Tạ Tinh Diêu: ……
Toang. Thật. Rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro