Chương 46

Mộng đẹp biến thành ác mộng, thường chỉ cần một cái quay người ngắn ngủi.

Yến Hàn Lai cười mà như không cười, hồ ly trắng trên tảng đá cũng huơ huơ móng vuốt. Tạ Tinh Diêu đứng chính giữa, ép mình phải bình tĩnh, nhếch khóe miệng.

Nói một cách đơn giản, miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi.

Khoảnh khắc ánh mắt giao thoa với Yến Hàn Lai, nàng đã không ngừng thầm niệm trong thức hải “hồ ly biến mất”, song, giấc mơ hoàn toàn do tiềm thức điều khiển, nàng càng căng thẳng, càng dễ nhớ đến con hồ ly trắng nhảy múa kia.

Ánh trăng tĩnh mịch, bóng trắng lay động trong rừng hoa.

Tạ Tinh Diêu im lặng khom người, tay trái nắm lấy móng vuốt thon gầy của tiểu hồ ly, tay phải đỡ lấy thân hình mềm mại của nó, hơi dùng sức, đỡ cục bông đang nằm bẹp lên.

Hồ ly phe phẩy đuôi, nhìn Tạ Tinh Diêu, rồi nhìn Yến Hàn Lai, một lát sau, híp mắt cọ cọ móng vuốt.

Tạ Tinh Diêu đặt hy vọng vào nó, vốn tưởng hồ ly sẽ ngoan ngoãn, không ngờ chỉ là nhãi con bất tài chỉ biết làm nũng; còn ở phía bên kia, thấy nó làm động tác như vậy, nụ cười của Yến Hàn Lai càng lạnh hơn.

“Ta vốn chỉ, chỉ tản bộ bình thường trong rừng.”

Tạ Tinh Diêu ưỡn thẳng lưng, cố tỏ ra không chột dạ: “Không ngờ một con hồ ly đột ngột nhảy ra —— Yến công tử cũng biết mà, mấy thứ trong mơ đều không có căn cứ, ngay cả ta cũng không biết, rốt cuộc tại sao lại mơ giấc mơ kỳ lạ thế này.”

Thiếu niên dùng giọng châm biếm, lời nói lại không nghe ra chút cảm xúc phập phồng nào: “Tạ cô nương giúp ta phá giải tâm ma, cho cô sờ hồ ly, quả thật không quá đáng.”

Không lâu trước đây, nàng đã từng nói câu này với tiểu hồ ly.

Tạ Tinh Diêu nghe thấy trong đầu có một sợi dây đứt lìa.

Nàng mặc định Yến Hàn Lai vừa mới xuất hiện, hoàn toàn không biết đầu đuôi sự việc, định lừa gạt cho qua ——

Chẳng lẽ hắn đến từ đầu, im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau?

Nếu hắn nghe hết những lời đó, nàng xong đời rồi.

Lòng Tạ Tinh Diêu rối như tơ vò, vẫn đang nghĩ cách nên giải thích thế nào, không ngờ Yến Hàn Lai không truy cứu, giọng điệu dửng dưng chuyển chủ đề: “Đây có lẽ là nơi giao nhau của mộng cảnh Yểm thuật.”

Yến công tử.

Hôm nay huynh là người tốt.

Nàng như được đại xá, ánh mắt sáng lên vài phần: “Nơi giao nhau của mộng cảnh?”

“Mặc dù ác chú đoạt hồn trong thành không phải Yểm thuật, nhưng cùng một mạch với Yểm thuật, chỉ là tàn nhẫn và hung ác hơn.”

Yến Hàn Lai gật đầu, sườn khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi: “Cơ chế vận hành của Yểm thuật là lấy mộng cảnh của người thi thuật làm mẫu thể, sau đó gieo những tâm ma của những nạn nhân khác nhau lên mẫu thể.”

Không hổ là thiên tài chú thuật giấy trắng mực đen trong nguyên tác.

Tạ Tinh Diêu chợt hiểu ra: “Cho nên chúng ta phá vỡ tâm ma của mình, nên đã vào mộng của người thi thuật.”

Yến Hàn Lai hoàn toàn không biết gì về hung thủ đằng sau, còn nàng đã đọc 《Thiên Đồ》, biết rõ mọi âm mưu đằng sau.

—— Hoa đào yêu ngụy trang thành tiểu thư Thẩm phủ kia.

Dân chúng trong thành liên tục rơi vào tâm ma, đều do bị nàng ta ảnh hưởng, những gì nhìn thấy trước mắt lúc này, chắc hẳn là giấc mơ của hoa đào yêu nọ.

Gió đêm chầm chậm lướt qua bên người, khiến cành cây trong rừng hoa lay động. Không có sát khí hung tàn ngoan độc như trong dự đoán, giấc mơ này hình như bình hòa hơn nàng nghĩ nhiều.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tạ Tinh Diêu cúi đầu nhìn bàn tay, dùng móng tay chọc vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay, vậy mà có thể cảm nhận được một chút đau nhói: “Muốn rời khỏi giấc mơ này, chắc là ——”

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên tác đã giải thích rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, thân phận thật sự của kẻ chủ mưu không còn nghi ngờ gì.

Cho dù bọn họ tìm tòi giấc mơ của hoa đào yêu mấy lần, thì cũng sẽ không có thêm thông tin hữu ích nào.

Trong 《Thiên Đồ》, sở dĩ Ôn Bạc Tuyết có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Đang suy nghĩ, bên tai vang lên một tiếng gọi nhỏ.

Cảnh vật trước mắt rung chuyển theo tiếng gọi, Tạ Tinh Diêu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tạ sư muội, Yến công tử.”

Là giọng của Ôn Bạc Tuyết.

Bọn họ đã rời khỏi tâm ma, giờ phút này chỉ là mơ một giấc mơ bình thường. Khi mơ, nếu bản thân không thể kịp thời tỉnh lại ——

Phương pháp nhanh hơn và hiệu quả hơn, chính là được người khác đánh thức.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Tạ Tinh Diêu thở phào một hơi.

*

“…… Sư muội, Tạ sư muội!”

Nhiều tiếng gọi khe khẽ đánh vào màng nhĩ, khiến thức hải cũng chấn động không ngừng.

Tạ Tinh Diêu đột ngột mở mắt, ánh nến đung đưa khiến hàng mi nàng khẽ rủ xuống.

“Tốt quá, tôi biết cô sẽ tỉnh lại mà.”

Ôn Bạc Tuyết đứng cạnh mép giường, tươi cười rạng rỡ: “Cảm giác thế nào?”

Nguyệt Phạn vỗ vỗ ngực: “Quả nhiên người xuyên không đều có bàn tay vàng. Lúc cô kẹt trong tâm ma, có phải cũng trở thành người xem ở ngôi thứ ba không?”

Tạ Tinh Diêu gật đầu, chậm rãi ngồi dậy.

Xung quanh không còn là quán trà trước khi hôn mê, mà là phòng khách bọn họ đã thuê trước đó. Nàng đang tựa vào giường, đối diện là Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạn.

“Nghe nói trong giới tu chân, người thường sẽ bị xóa ký ức, đích thân trải qua tâm ma hết lần này đến lần khác.”

Ôn Bạc Tuyết vẫn còn sợ hãi, giọng hơi run: “May mà chúng ta không như thế, nếu không chắc chắn tôi vẫn chưa tỉnh lại.”

Nguyệt Phạn gật đầu: “Tôi cũng thế. Dù là nhìn bằng góc nhìn của người ngoài cuộc, cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở, nói chi đích thân trải qua.”

Nàng nghiêng đầu, giải thích tình hình hiện tại cho Tạ Tinh Diêu: “Chúng ta vào Thẩm phủ, bị Yểm thuật nhắm vào, sau khi hôn mê trong quán trà thì được Đàm Quang đưa về nhà trọ.”

Đàm Quang vì thể chất đặc thù, luôn tránh xa Thẩm phủ, trong nguyên tác 《Thiên Đồ》, y cũng đóng vai trò là công nhân bốc vác.

Nhớ tới nguyên tác, lòng Tạ Tinh Diêu phức tạp.

Ôn Bạc Tuyết đột phá tâm ma của bản thân, sau đó giúp đỡ Nguyệt Phạn thoát khỏi ảo cảnh, không lâu sau, Yến Hàn Lai cũng tỉnh lại.

Về phần chủ nhân của thân thể “Tạ Tinh Diêu” này, từ đầu đến cuối bị tâm ma quấn thân, cho đến khi phó bản kết thúc, hoa đào yêu chết, mới từ từ tỉnh lại.

Nếu nói sự tồn tại của nhân vật này đóng vai trò gì, có lẽ chỉ có củng cố quyết tâm trừ yêu của nam chính Ôn Bạc Tuyết.

Nam im lặng nữ rơi lệ, cả đời làm công cụ bị ghét bỏ.

“Nhờ có bàn tay vàng, hai chúng tôi phá tâm ma rất nhanh.”

Nguyệt Phạn nói: “Đàm Quang đến phòng Yến công tử hỗ trợ chăm sóc rồi, theo tiến độ, chắc sẽ nhanh thôi.”

Lời nàng vừa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, ngay sau đó, là giọng điệu vui mừng nhẹ nhõm của Đàm Quang: “Các vị, Yến công tử tỉnh rồi!”

……

“Cho nên, kế hoạch lẻn vào Thẩm phủ của chúng ta thất bại rồi, chỉ có thể tìm cách khác thôi.”

Cửa phòng mở ra, Đàm Quang và Yến Hàn Lai thuận thế bước vào, nhóm người ngồi quanh bàn tròn, phía sau là ánh lửa không ngừng nhảy nhót.

Ôn Bạc Tuyết xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Mà hiện tại xem ra, cách tốt nhất chính là chủ động tiếp xúc với Thẩm Tích Sương.”

Yến Hàn Lai nâng mí mắt: “Tại sao là Thẩm Tích Sương?”

Thanh niên áo trắng khựng lại.

Toi rồi, lỡ lời rồi.

Yến Hàn Lai không phải người xuyên không, đối với hắn mà nói, Thẩm phủ có mấy chục mấy trăm yêu quái, với tiền đề chưa có manh mối, căn bản không thể xác định hung thủ đứng sau.

“Thẩm Tích Sương là thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, thứ nhất có đủ quyền lực, thứ hai tuổi tác xấp xỉ chúng ta, dễ kết bạn.”

Tạ Tinh Diêu cười cười, sắc mặt không thay đổi: “Lão gia Thẩm phủ tuy quyền cao chức trọng, nhưng rất khó để chúng ta tiếp cận; thị vệ thị nữ thì quyền hạn quá nhỏ, không thể cung cấp đủ trợ giúp.”

Nàng nói một mạch lưu loát rõ ràng, không chê vào đâu được, cuối cùng nghiêm trang nói: “Yến công tử hiểu chưa?”

Lợi hại.

Ôn Bạc Tuyết vỗ tay tán thưởng trong lòng.

Yến Hàn Lai nghe nàng nói xong, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, mắt phượng hơi tập trung, nhìn thẳng vào nàng một lát.

Cảnh tượng trong mơ vẫn rõ mồn một trước mắt, Tạ Tinh Diêu bị nhìn chằm chằm đến căng thẳng, lễ phép gợi lên khóe môi.

“Không sai không sai!”

Đàm Quang vỗ trán một cái: “Nếu các vị muốn cấp tốc lấy lòng Thẩm tiểu thư, ta từng xem điển tịch liên quan, có lẽ có thể cung cấp biện pháp.”

Thức hải của y ràng buộc với game 《Cẩm nang nuôi cá của Hợp Hoan Tông》, game yêu đương hàng thật giá thật, muốn tăng độ hảo cảm của nhân vật nào đó, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

[Thẩm Tích Sương hứng thú nhất với căn cốt của Ôn Bạc Tuyết, cho nên chủ lực của kế hoạch lần này ——]

Tạ Tinh Diêu truyền âm nhập mật, mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên mặt của Ôn Bạc Tuyết.

Trong nguyên tác, Thẩm Tích Sương thèm muốn thiên phú ngàn dặm mới tìm được một, cố ý tiếp cận y.

Ôn Bạc Tuyết phát hiện dị thường, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, giả vờ bị nàng ta mê hoặc tâm thần, thực chất âm thầm liên lạc với Nguyệt Phạn, chuẩn bị đại kế trừ yêu.

Thẩm Tích Sương cho rằng nam nhân này một lòng một dạ yêu mình, dẫn y đến nơi giấu thần cốt, muốn giết y hiến tế.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Ôn Bạc Tuyết đột nhiên đứng dậy, cùng Nguyệt Phạn, Đàm Quang, Yến Hàn Lai nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt ác yêu.

Bọn họ không thể xâm nhập Thẩm phủ, nhưng chỉ cần Thẩm Tích Sương nảy sinh hứng thú với Ôn Bạc Tuyết, có lẽ có thể xoay chuyển cốt truyện.

[Tôi?]

Lần đầu tiên Ôn Bạc Tuyết được giao trọng trách, y lập tức nghiêm mặt: [Tôi sẽ cố gắng!]

“Ta cũng từng xem một vài thoại bản tương tự, có thể hỗ trợ bày mưu tính kế.”

Nguyệt Phạn gật đầu, tiếp lời Đàm Quang: “Chẳng hạn như đột nhiên phát hiện đạo lữ thân yêu hóa ra là ca ca ruột của mình, chạy trốn khóc lóc trong mưa bị xe ngựa đụng mất trí nhớ, gặp được chân mệnh thiên tử nhưng vì chênh lệch thân phận, bị mẫu thân hắn ném cho mấy chục nghìn linh thạch, kèm theo câu ‘Rời khỏi con trai ta’, cuối cùng nhảy xuống Tru Tiên đài quên đi chuyện cũ, tạo nên tình duyên mười đời mười kiếp.”

Con ngươi của Ôn Bạc Tuyết hơi chấn động: [Bình thường cô đọc loại tiểu thuyết gì thế!]

Đàm Quang hít một hơi lạnh: [Diễn như vậy sẽ bị người ta cho là khùng điên mất!]

“Ta đã dò hỏi rồi, ngày mai Thẩm Tích Sương sẽ rời Thẩm phủ, vào rừng ngắm hoa.”

Đàm Quang đỡ trán: “Trước đó, chúng ta cần chốt đối sách.”

Nguyệt Phạn trầm ngâm: “Ví dụ như lúc lướt qua nhau thì đột nhiên vấp ngã, ngã vào lòng nàng ta.”

Ôn Bạc Tuyết là người đầu tiên lên tiếng phản bác: “Cái này, cái này không ổn lắm đâu? Ta ngã vào lòng Thẩm tiểu thư hả?”

Nghe vậy Tạ Tinh Diêu bật cười, cười híp mắt bổ sung: “Hoặc là bưng một tách trà đi ngang qua, chân lảo đảo một cái, hất hết trà lên người nàng ta.”

Ôn Bạc Tuyết sinh lòng sợ hãi: “Sau đó vét sạch tài sản, chỉ để bồi thường cho chiếc váy đắt giá của nàng ta?”

“Đều là những chiêu trò cũ rích thường thấy, muốn khiến người ta tin là thật, phải bắt đầu từ chi tiết.”

Đàm Quang ngồi ngay ngắn một bên, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, trán bóng loáng, như có Phật quang ẩn hiện: “Xem ra, đã đến lúc để chư vị chứng kiến tuyệt kỹ độc môn của ta.”

Y vừa là tác giả mạng, vừa là người chơi bị ràng buộc với game Cẩm nang nuôi cá, có thể nói là người có kinh nghiệm phong phú nhất nhóm.

Tạ Tinh Diêu tò mò hỏi: “Tuyệt kỹ độc môn gì?”

Yến Hàn Lai chẳng thèm ngó tới, nghe vậy bèn cười lạnh.

Đàm Quang cười cười: “Hôm nay rảnh rỗi, chi bằng chúng ta diễn tập một phen —— Trong năm người chúng ta, ai là người khó tiếp cận nhất, khó công lược nhất?”

Trong phòng khách, bỗng lặng ngắt như tờ.

Yến Hàn Lai hoàn toàn không có chút hứng thú với chuyện này, ngồi trong góc lười biếng ngước mắt lên, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười hờ hững bên môi lập tức cứng đờ.

Quanh bàn tròn, bốn cái đầu đen đồng thời quay qua, không hẹn mà cùng nhìn hắn.

Yến Hàn Lai: ……

*

“Vậy làm phiền Yến công tử.”

Đàm Quang cười ôn hòa, đẩy Yến Hàn Lai đến bên cạnh cửa sổ phía bắc của phòng khách.

Cửa sổ mở toang, ánh trăng ùa vào, rọi sáng một cây lê trắng xóa cành lá xum xuê bên ngoài cửa sổ, mà bên cạnh hắn, là Tạ Tinh Diêu.

“Giả sử hai vị không quen biết nhau, tiếp theo, ta sẽ dùng truyền âm hướng dẫn Tạ sư muội.”

Đàm Quang và hai người còn lại ngồi trong góc, gật đầu nói nhỏ: “Thấy cây lê ngoài cửa sổ không? Lấy nó làm bối cảnh, tưởng tượng hai người đang ở trong rừng hoa.”

[Đầu tiên, lấy một vật nhỏ từ túi trữ vật ra, trâm cài hay hoa tai đều được.]

Dứt lời, Đàm Quang truyền âm nhập mật: [Sau đó ném nó xuống, đảm bảo rơi bên chân Yến Hàn Lai.]

[Đây là ——]

Nguyệt Phạn ngầm hiểu: [Tạo cơ hội!]

[Không sai.]

Đàm Quang gật đầu: [Hắn thấy có đồ rơi dưới chân, nhất định sẽ theo bản năng cúi xuống nhặt, cùng lúc đó, cô cũng thuận thế khom lưng —— Đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, khi hai người cùng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, cảm giác mập mờ bùng nổ, rất dễ nảy sinh hảo cảm.]

Ôn Bạc Tuyết chỉ hận không thể ghi chép lại ngay tại chỗ.

Tạ Tinh Diêu ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra một chiếc trâm cài nhỏ, khống chế lực tay, ném nó xuống bên chân Yến Hàn Lai.

Thiếu niên im lặng một lát.

Sau đó trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi lùi lại ba bước.

Tạ Tinh Diêu: ?

Đàm Quang: ???

“Yến công tử.” Đàm Quang ngây người: “Huynh không định nhặt giúp cô ấy sao?”

“Nếu ta và cô ấy không quen không biết, tại sao phải giúp.”

Yến Hàn Lai: “Tạ cô nương nhìn không giống người tàn tật.”

Tạ Tinh Diêu liếc hắn một cái: “Huynh mới là người tàn tật!”

Đàm Quang: ……

Đàm Quang: [Được rồi, nhặt trâm cài của cô lên rồi bắt chuyện với hắn, nói là…… cô vừa đến Tú Thành, thất lạc đồng bạn, lạc đường trong rừng hoa.]

“Lạc đường?”

Tạ Tinh Diêu làm theo, sau khi nghe xong thần sắc của Yến Hàn Lai vẫn như thường: “Thuật Chỉ Bắc là thuật pháp nhập môn, ngự khí lăng không cũng có thể nhìn khắp bốn phương tám hướng, huống chi, thân làm tu sĩ…… các ngươi không có phù truyền tin sao?”

Tạ Tinh Diêu gượng cười: “Bởi vì ——”

Vì huynh thật phiền, thật khó đối phó.

[…… Cũng được, thế giới rộng lớn, luôn có một hai con chó độc thân thành tinh mà.]

Khóe mắt Đàm Quang giật mạnh, ra sức hít một hơi sâu: [Tiếp tục bắt chuyện, lần này chú ý ánh mắt và động tác, phải hữu ý vô ý tới gần ——]

Tạ Tinh Diêu vẫn đang lắng nghe truyền âm của y, bên cạnh vốn tĩnh lặng, không có dấu hiệu báo trước, bỗng có một cơn gió nhẹ lướt qua.

Gió đêm hơi lạnh, mang theo giọng nói chứa ý cười của thiếu niên: “Bởi vì cái gì?”

Động tác của Tạ Tinh Diêu khựng lại.

Giọng nói của Yến Hàn Lai vô cùng dễ nghe, vừa có sự trong trẻo của thiếu niên, vừa ẩn chứa chút khàn khàn, đột nhiên vang lên bên tai nàng, ngay lập tức kích thích một trận tê dại trên sống lưng.

Thế này hoàn toàn khác với kịch bản.

Tạ Tinh Diêu vội vàng ngước mắt, chạm vào đôi mắt màu hổ phách của hắn.

Vóc dáng của Yến Hàn Lai cực cao, một thân thanh y thẳng tắp như trúc, không biết từ lúc nào đã hơi cúi người, bóng đen phủ xuống người nàng.

Hữu ý vô ý tiến lại gần.

Chú ý ánh mắt.

Quá gần rồi.

Sao nàng lại biến thành người bị trêu chọc thế ——

Suy nghĩ thần tốc lướt qua, nàng không kịp phản ứng, lại thấy đối phương tiến lên một bước.

Trước mắt không còn là ảo cảnh tâm ma tối tăm không thấy năm ngón tay, ánh đèn rực rỡ, phác họa rõ ràng ngũ quan tinh xảo của người trước mặt. Yến Hàn Lai cười vừa mập mờ vừa tùy ý, mặt mũi là vẻ mê hoặc khó nói thành lời.

Tạ Tinh Diêu lùi bước theo bản năng, đầu óc choáng váng bởi hơi nóng xông lên.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, thiếu niên áo xanh cong mắt, đuôi mắt ửng đỏ sắc hồng đào.

Tiếng cười của Yến Hàn Lai cực thấp: “Trốn cái gì.”

Giọng điệu của hắn vẫn lười biếng, giơ tay trái lên đặt trên đỉnh đầu nàng, mang theo hơi ấm và mùi hương xà phòng, ung dung thản nhiên nhẹ nhàng ấn xuống.

Tạ Tinh Diêu quay mặt sang một bên.

Động tác này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đợi đến khi tay trái hắn hạ xuống, đầu ngón tay giữ chặt một cánh hoa trắng tinh.

Xem ra là do cửa sổ gỗ phía sau mở toang, cây lê bị gió thổi, làm cánh hoa rơi xuống tóc nàng.

“Xem ra cách của Đàm Quang sư phụ vẫn cần cải tiến.”

Hoa lê bị đầu ngón tay vân vê, Yến Hàn Lai lùi lại mấy bước, khôi phục vẻ lạnh nhạt trào phúng ngày thường: “Nếu không, không biết đến lúc đó, rốt cuộc ai sẽ bị ai chế trụ —— Ta hơi mệt mỏi, xin cáo từ trước.”

Hắn nói đi là đi, không hề lưu luyến, chỉ để lại bốn người xuyên không mặt đối mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Ôn Bạc Tuyết ngây ngốc lên tiếng: “Yến công tử, lợi hại quá.”

Đàm Quang trợn mắt há mồm: “Chẳng lẽ đây chính là…… thiên phú của tộc hồ ly?”

Nguyệt Phạn ôm ngực, đau lòng nhức óc: “Ta hình như, có một khoảnh khắc, đã dính thính rồi.”

Đàm Quang: “Quào.”

Ôn Bạc Tuyết: “U là trời.”

Nguyệt Phạn: “Thật trâu bò.”

Tạ Tinh Diêu: …

Thế nào là người xuyên không thất bại thảm hại.

Đây chính là người xuyên không thất bại thảm hại.

*

Đêm đã khuya, ánh đèn trong nhà trọ chập chờn.

Thiếu niên áo xanh từ cửa phòng bước ra, một mình đi trên hành lang dài, chợt dừng bước, khẽ nâng tay trái lên.

Cánh hoa mỏng manh nằm trên đầu ngón tay, chỉ khẽ nắm chặt, liền theo động tác nhẹ nhàng run rẩy. Ánh mắt Yến Hàn Lai trầm xuống, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ run lên.

Không biết nhớ tới điều gì, yết hầu hắn khẽ động, một lúc lâu sau, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro