Chương 9: Lời Đồn Bên Chợ- Dấu Hiệu Lạ Trong Xóm
Những ngày mùa nước nổi trôi qua yên ả. Bà con xóm Hạ vui vầy với cá tôm, trẻ nhỏ tung tăng theo con nước. Nhưng đâu đó, một nỗi lo mơ hồ bắt đầu len lỏi.
Chiều hôm ấy, sau buổi đi chợ huyện, bà Năm – người nổi tiếng hay hóng chuyện – vội vã chèo xuồng về, vừa cặp bến đã kêu ầm lên:
“Trời đất ơi, bữa nay tui nghe chuyện mà nổi da gà!”
Mấy bà đang ngồi lặt rau trước sân chạy ra, Thắm với Duyên cũng ghé lại nghe. Minh lúc ấy đang chẻ củi ngoài hiên, nghe động cũng buông dao bước ra.
Bà Sáu chống nạnh:
“Có chuyện chi mà bà la um sùm vậy? Nói lẹ coi!”
Bà Năm thở hổn hển, mắt láo liên:
“Tui nghe ở chợ người ta đồn… có thầy pháp dữ lắm mới về vùng bên kia sông. Ai bị ma quỷ phá, ai có chuyện rắc rối trong nhà là ổng nhận làm lễ trừ. Nói nghe rùng rợn dữ lắm!”
Duyên chau mày:
“Thầy pháp? Ở đâu mà tự nhiên xuất hiện?”
Bà Năm xua tay:
“Nghe đâu từ miệt Trà Ôn trôi dạt xuống. Có người bị bệnh hoài hổng hết, đi gặp ổng cúng kiến chi đó rồi khoẻ re. Thiệt hư hổng biết, nhưng chợ xôn xao hết trơn.”
Thắm bật cười, giọng có chút châm chọc:
“Ờ, tin mấy chuyện đó chi cho mệt. Người bệnh thì đi bác sĩ, đi cúng bái ba lăng nhăng chỉ tốn tiền. Đồn nhảm thì nhiều, tin chi!”
Bà Sáu lại phụ họa:
“Con nhỏ này nói phải đó. Xóm mình xưa giờ yên lành, đâu có ma quỷ quái quỉ gì.”
Nhưng bà Năm vẫn lắc đầu:
“Bà Sáu ơi, bà hổng thấy mấy bữa nay trong xóm mình lạ lạ sao? Đêm nằm nghe tiếng gõ cửa, ra coi thì hổng có ai. Rồi con chó nhà ông Tư cứ tru hoài, nghe rợn người. Thiệt tình, tui nghi là điềm hổng lành.”
Nghe tới đó, không khí chợt lặng xuống. Minh nhìn hai cô gái, rồi chậm rãi nói:
“Bà con mình hổng nên mê tín quá. Mấy chuyện tiếng động ban đêm hay chó tru, cũng có thể do nước ròng nước lớn, hay con vật gì đi ngang. Tin mấy lời đồn chỉ rước thêm rắc rối thôi.”
Duyên nhìn Minh, trong lòng thoáng ấm lại, như được trấn an. Nhưng ánh mắt bà Năm vẫn bất an, môi mấp máy như còn muốn nói thêm.
Chiều hôm đó, khi bà con tản về, Thắm ngồi cạnh Minh dưới gốc dừa. Cô khẽ thở dài:
“Anh Minh, em thấy… mấy chuyện bà Năm kể nghe rợn rợn thiệt. Lỡ có gì thì sao?”
Minh mỉm cười, tay vỗ nhẹ vai Thắm:
“Đừng lo. Xóm mình có bà con thương nhau, có chi thì cùng nhau gánh. Mấy ông thầy pháp tà đạo chỉ lợi dụng lòng sợ hãi của người ta thôi.”
Duyên đứng gần đó, nghe trọn từng lời, tim nhói thêm một nhịp. Cô thấy rõ Thắm được chở che, được bảo bọc, còn mình chỉ lặng lẽ ở bên lề.
Đêm xuống, trăng treo lơ lửng, xóm nhỏ chìm vào yên tĩnh. Nhưng trong bóng tối, một xuồng nhỏ lặng lẽ bơi qua sông, hướng về phía bãi đất hoang. Trên xuồng là một bóng người trùm khăn kín mít, tay ôm theo một gói đồ lạ. Không ai biết, trong xóm đã có người thật sự tìm đến thầy pháp kia.
Sáng hôm sau, xóm Hạ bỗng rộn ràng hẳn lên. Người ta đồn ầm lên rằng ông Tư Hậu – người mấy bữa trước than bệnh mãi không dứt – đã lén qua sông tìm tới thầy pháp tà đạo. Ai cũng xôn xao chờ coi ông mang về thứ gì.
Khoảng giữa buổi, ông Tư chèo xuồng về. Trên mũi xuồng, ngoài mớ rau củ và cá khô, còn có một cái gói được bọc kỹ bằng vải đỏ. Mắt ông láo liên, bộ dạng vừa mệt vừa hốt hoảng.
Bà con túa ra bến hỏi dồn:
“Trời đất, ông Tư, bọc đỏ đỏ đó là cái chi vậy?”
“Có phải bùa của thầy pháp hông?”
Ông Tư gắt nhẹ:
“Thôi, đừng có hỏi nhiều! Đồ này để trong nhà, hổng cho ai rờ tới hết. Thầy dặn kỹ rồi.”
Nói rồi, ông bồng gói đồ ôm chặt vô ngực, lầm lũi bước đi.
Bà Năm, bà Sáu nhìn nhau, rồi thì thào:
“Thấy hông, chắc chắn là bùa phép rồi. Hồi sớm tui nghe người ta bảo, ổng đi gặp thầy pháp, trả bạc cây chớ hổng ít đâu.”
“Trời ơi, xài tiền vô mấy chuyện đó, thiệt uổng.”
Duyên, Thắm và Minh lúc ấy cũng đứng gần đó. Duyên khẽ rùng mình khi thấy gói vải đỏ lấp lánh dưới nắng. Cô quay sang hỏi Minh:
“Anh Minh, anh nghĩ thiệt sự… có công dụng hông?”
Minh lắc đầu, giọng chắc nịch:
“Anh hổng tin. Người bệnh thì phải đi trị cho đúng cách. Đem bùa về, coi chừng còn thêm phiền.”
Thắm hơi do dự, khẽ nói:
“Nhưng em thấy… ông Tư bữa nay mặt mày tỉnh táo hơn mấy bữa trước. Lỡ đâu có hiệu quả thiệt thì sao?”
Minh quay sang, ánh mắt kiên định:
“Thắm à, em đừng để mấy thứ đó lung lạc. Mình tin vô nhau, tin vô cái tình bà con lối xóm, tin vô ông bà cha mẹ là đủ rồi.”
Duyên im lặng, trong lòng lại dậy lên một luồng cảm xúc khó tả. Cô nhìn Thắm được Minh dịu dàng an ủi, mà tim cứ thắt lại.
Chiều hôm đó, bà con trong xóm bàn tán dữ dội. Người thì nói ông Tư gặp thầy pháp xong về chắc khỏe, người thì bảo đó là điềm gở, nuôi tà trong nhà có ngày hại con hại cháu.
Giữa lúc chuyện đang rối rít, có một bóng người lặng lẽ đi ngang qua đầu xóm. Đó là ông Hai Ở Hiền – thầy bùa lỗ ban. Ông mặc áo bà ba bạc màu, tay kẹp điếu thuốc nam đang cháy đỏ, bước đi chậm rãi.
Bà con vừa thấy ông, ai cũng im bặt, ánh mắt lén nhìn. Ông chỉ hờ hững liếc về phía nhà ông Tư, rồi khẽ lắc đầu, nhả một làn khói thuốc, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như tiếng thở dài. Rồi ông quay gót, bỏ đi không nói thêm lời nào.
Bà Năm giật mình, run run nói nhỏ:
“Thấy hông? Ông Hai mà lắc đầu thì chắc hổng lành rồi.”
Bà Sáu rụt vai:
“Ờ… tui cũng linh cảm kỳ kỳ. Tối nay chắc hổng dám ngủ một mình quá.”
Cả đám người xôn xao, lòng ai nấy bồn chồn.
Đêm đó, gió thổi mạnh hơn thường ngày, sông nước vỗ bì bạch vô mé bờ. Trong căn nhà ông Tư, ánh đèn dầu lập lòe, gói vải đỏ đặt ngay chính giữa bàn thờ. Con chó nhà ông cứ sủa liên hồi, tiếng vang khắp xóm, làm người ta càng mất ngủ.
Duyên nằm trên giường, trằn trọc không yên. Hình ảnh gói vải đỏ cứ lảng vảng trong đầu. Cô nhớ lại nụ cười điềm tĩnh của Minh ban chiều, nhớ cái nắm vai dịu dàng anh dành cho Thắm, rồi lại thấy mình lạc lõng.
“Thiệt tình… sao số phận tui hổng được như bả Thắm…” – cô thở dài, nước mắt rưng rưng.
Ngoài kia, trăng non treo lơ lửng, soi bóng xuống dòng sông gợn sóng. Bóng tối như che giấu một điều gì sắp xảy ra, mà chưa ai trong xóm Hạ đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro