Chương 69-72

Chương 69: Kế hoạch...

"Tỷ à, tỷ nghĩ xem, nam nhân như Lâm Thiên Long, nếu có người hỏi hắn, phát hiện được thứ gì trên những thi thể kia không, hắn có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng nếu là huynh đệ thân thiết nhất hỏi chuyện giết đám cẩu quan kia, thì chắc hắn sẽ không giấu diếm gì đâu, nói không chừng còn kể chi tiết lại hết thảy sự tình ấy chứ, như vậy, chúng ta sẽ biết bản danh sách kia đang ở đâu phải không nào?"

Như Phi càng nghĩ cảm thấy chủ ý của mình rất được, nghĩ đi nghĩ lại, nam nhân nào cũng có tính khoe mẽ, đồng thời cũng không đề phòng huynh đệ tốt của mình, để huynh đệ tốt của hắn đi hỏi chuyện, chắc chắn sẽ rò ra được chuyện.

Như Nguyệt suy nghĩ chốc lát, cảm thấy đây là ý hay, tuy có chút nguy hiểm, thế nhưng tỷ lệ thành công rất cao. Hơn nữa, Hầu Tử thích mình, nên càng dễ không có phòng bị, dụ hồn thuật của mình chắc chắn có thể khống chế hắn.

Nghĩ theo chiều hướng khác, cùng lắm là bị Lâm Thiên Long phát hiện, thì tỷ đệ hai người với độc dược trong tay, cũng có thể bình an rời khỏi đây không gặp trở ngại gì, dù nói thế nào đi nữa, cũng tốt hơn là phí thời gian mà không làm gì, dẫu sao, thời gian ba tháng mà tổ chức cho bọn họ cũng sắp hết rồi, nếu đến lúc đó không có thành quả gì, chỉ e lão già sống dai kia sẽ không bỏ qua đâu, so ra, vẫn nên ra tay trước thì hơn.

Nghiến răng nghiến lợi, Như Nguyệt hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Như Phi: "Việc không thể chậm, tối nay chúng ta hạ thủ luôn."

"Vậy đệ đi tìm Hầu Tử tới." Như Phi lập tức nóng lòng hành sự.

"Đợi đã..." Trầm giọng gọi lại, Như Nguyệt nhíu mày: "Hay là để tối nay đi, tốt nhất không nên để ai biết hắn tới đây."

Như Phi gật đầu đồng ý.

Lúc đèn mới sáng, cúng là lúc Lâm Thiên Long đang do dự nên thượng Liễu Dịch Trần hay không, trong phòng của Như Nguyệt, Hầu Tử băn khoăn nhìn Như Nguyệt gần ngay trước mắt.

Như Ph đứng một bên, mỉm cười nói: "Được rồi, tỷ à, đệ đã đưa Hầu Tử ca đến rồi, tỷ có lời gì muốn nói, thì "mau mau" nói với huynh ấy đi."

Như Nguyệt nghe Như Phi nói vậy, mặt liền ửng hồng, ngượng ngùng bưng ấm trà, rót đầy một chén đưa cho Hầu Tử.

Hầu Tử si mê ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của Như Nguyệt, lòng vô cùng kích động, không biết muộn vậy rồi Như Nguyệt còn tìm mình đến nói điều chi.

"Hầu Tử đại ca..." Mở lời có chút e thẹn, trước khi nói ra, mặt Như Nguyệt càng đỏ thêm vài phần.

"Ờ ờm, ta... có việc gì." Hầu Tử bất giác căng thẳng, nói chuyện có phần lắp bắp. Vì muốn giảm bớt căng thẳng, nên hắn liền vội uống một ngụm trà lớn.

"Là như vậy... từ ngày tỷ đệ muội đến sơn trại, may có huynh nhiệt tình quan tâm." Như Nguyệt lộ vẻ cảm kích.

"Ha ha, không có gì... Như Nguyệt muội khách khí rồi." Hầu Tử ngượng ngùng gãi đầu, miệng có chút khô, lại uống một ngụm trà lớn.

Như Phi đứng một bên nhìn hắn thầm cười lạnh.

"Hầu Tử đại ca, muội có chút yêu cầu quá đớn." Như Nguyệt hơi cúi đầu, để lại góc mặt xinh đẹp.

"Chuyện gì, muội cứ nói ra, chỉ cần Hầu Tử ta có thể làm, ta tuyệt đối không nói hai lời." Hầu Tử vỗ ngực thật mạnh.

"Vậy muội xin cảm tạ Hầu Tử đại ca trước." Như Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu, tiến lại gần vài bước, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Hầu Tử.

Hầu Tử mơ màng nhìn vào mắt Như Nguyệt, đôi mắt đen láy tựa như chứa ma lực, trong con ngươi như có một vòng xoáy, khiến Hầu Tử không rời mắt.

"Hầu Tử đại ca, huynh có thể giúp muội phải không?" Giọng của Như Nguyệt nhẹ nhàng như một làn gió vọng tới bên tai Hầu Tử.

"Phải... ta sẽ giúp muội." Ánh mắt Hầu Tử trở nên ngây dại. Lầm bầm trả lời.

"Vậy giờ muội có chuyện này, muốn huynh làm thay muội." Ánh mắt Như Nguyệt phát ra tiếu ý, Như Phi ở một bên cũng lộ vẻ nhẹ nhõm.

—————

"Lão đại, lão đại." Tiếng la lối của Bàng Giải lại vang lên ngoài cửa tiểu viện.

Kẹt một tiếng, cổng tiểu viện mở ra, nhưng người xuất hiện lại là...

"Ý, đại tẩu." Bàng Giải cười he he chào hỏi.

"Ừm." Liễu Dịch Trần mỉm cười đáp lại.

"Ý? Lão đại đâu rồi?" Bàng Giải hiếu kì nhìn phía sau trống không của Liễu Dịch Trần mà hỏi.

"Thiên Long hôm qua hơi mệt, nên giờ vẫn đang nghỉ ngơi." Nói đến chuyện này, Liễu Dịch Trần cũng hơi ngại, mặt mày có chút xấu hổ. Mình hình như làm hơi quá, cũng đã trưa rồi, mà Thiên Long vẫn chưa tỉnh lại.

"Ể..." Bàng Giải chớp chớp mắt, hôm qua? Mệt mỏi? Còn đang nghỉ ngơi? Lại thêm Liễu Dịch Trần hơi hơi đỏ mặt, liền bừng tỉnh đại ngộ, đỏ mặt xoa tay cười ngây ngô: "He he, vậy... đại tẩu, đệ... đệ không phiền hai người nghỉ ngơi nữa. Còn chuyện này... tẩu nói với lão đại, đừng quá bán sống bán chết làm gì... con cái tuy quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn... he he he... phải bảo trọng nhé..."

Liễu Dịch Trần nghe hắn nói ban đầu thì sửng sốt đôi chút, về sau không thể không mím môi bật cười.

Bàng Giải trông Liễu Dịch Trần cười thản nhiên mà nhất thời ngẩn ra... thầm lầm bầm trong bụng, đại tẩu đúng thiệt là giống tiên nữ hạ phạm, xinh đẹp quá đi mất, khó trách lão đại bán sống bán chết như vậy... (= =)

"Vậy... vậy, đệ không làm phiền hai người nữa. Đệ, đệ đi trước đây." Mặt đỏ phừng phừng, Bàng Giải tính rời đi, Liễu Dịch Trần lại đột nhiên gọi giật hắn lại.

"Này, đợi đã."

"Tẩu tẩu có chuyện gì sao?"

"Đệ tìm Thiên Long có việc gì, đợi huynh ấy tỉnh lại, ta sẽ nói huynh ấy hay." Liễu Dịch Trần cảm thấy, huynh đệ trong bang của Lâm Thiên Long rất thú vị.

"À, cũng không có gì." Bàng Giải lắc đầu: "Là tiểu tử Hầu Tử nói tối nay muốn mời mọi người đi uống rượu, nên đệ tới báo với lão đại một tiếng."

"Được, đợi Thiên Long tỉnh lại, tẩu sẽ nói huynh ấy hay." Liễu Dịch Trần vô cùng ra dáng một hiền thê.

"Dạ, phải rồi, tối nay tẩu cứ để lão đại đến thẳng phòng Hầu Tử là được." Bàng Giải bổ sung một câu.

"Được."

"Vậy đại tẩu, đệ đi nhé." Bàng Giải gãi gãi đầu, cười cười, quay người đi mất.

Đợi Bàng Giải đi rồi, Liễu Dịch Trần đóng cửa lại.

Đến khi y về phòng, Lâm Thiên Long vẫn đang ôm mộng đẹp, dấu hôn lưu lại an sáng tuy đã mờ đôi chút, nhưng vẫn lốm đốm phủ khắp cơ thể cường tráng.

Nhìn cảnh đẹp nhường ấy, hạ phúc Liễu Dịch Trần không khỏi lại nóng lên, có chút kích động.

Ngượng ngập thầm mắng mình một tiếng cầm thú, để trách tiếp tục cảnh tượng khiến người ta hưng phấn, rồi làm ra chuyện không sáng suốt, Liễu Dịch Trần vội vàng lấy chăn phủ lên cảnh đẹp mê người kia, gõ gõ chóp mũi hắn mấy cái, Lâm Thiên Long ngủ say như cảm nhận được, liền khụt khịt mũi.


Chương 70: Sắp đặt

Nhìn biểu tình đáng yêu của đối phương, Liễu Dịch Trần không nhịn được lại liếm đôi môi dày của hắn, sau đó, tựa như chưa thỏa mãn mà tiếp tục từ tốn cắn mút, tới tận khi đôi môi ấy sưng phồng lên mới buông ra.

Liễu Dịch Trần nghiêng đầu nhìn Lâm Thiên Long ngủ say không hay biết gì.

Rõ ràng là một gương mặt đáng sợ, rõ ràng là một cơ thể cường tráng, rõ ràng chẳng có điểm nào hợp với hai tiếng "đáng yêu", thế nhưng trong mắt Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long vô cùng hút hồn, vô cùng đang yêu, khiến y chỉ hận không thể đem hắn ôm chặt vào lòng, quyết không buông ra. Nghĩ đến chuyện người này đã thuộc về mình, có thể vì mình làm ra rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, Liễu Dịch Trần cảm thấy như trái tim được chắp cánh, có thể bay cao.

Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn, Liễu Dịch Trần ôm chặt người vào lòng, im lặng ngắm nhìn hắn, tựa như đây là điều thỏa mãn nhất cả thế giới này.

Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, mi mắt khẽ run rẩy mở ra, thấy Liễu Dịch Trần nhìn mình mỉm cười, chủ nhân của đôi mắt ngớ ra cả nửa ngày, rồi mới lên tiếng, nói một câu:

"Mẹ kiếp..."

Liễu Dịch Trần cứng mặt...

"Mẹ kiếp, Liễu Dịch Trần ngươi là đồ khốn nạn." Lâm Thiên Long hoàn toàn tỉnh giấc lập tức chửi ầm lên, thắt lưng nhũn nhẹo hết cả ra, mông cũng đau như vậy, hai chân thì bủn rủn như cọng bún thiu, nghĩ lại ba cái tư thế Liễu Dịch Trần bày ra sáng nay, hắn hận không thể xé người trước mặt ra làm mười tám mảnh.

Mặt Liễu Dịch Trần tối sầm lại, y hẳn là quên mất sáng nay mình "yêu thương" Lâm Thiên Long như thế nào rồi, chiếu theo tính cách của Lâm Thiên Long, tỉnh lại không thẳng thừng băm xác y là nể mặt y lắm rồi, ấy vậy mà y còn vọng tưởng lúc tỉnh lại hắn sẽ cho mình một cái hôn nồng nàn, thật đúng là quá mơ mộng rồi...

Để mặc Lâm Thiên Long chửi mình gần nửa canh giờ, Mặt Liễu Dịch Trần vẫn không biến sắc, thỉnh thoảng còn rót một chén trà giúp Lâm Thiên Long nhuận hầu tiếp tục mắng chửi. Điều ấy cũng chứng minh y cũng biết mình quá đáng rồi, nói thế nào thì tối qua Lâm Thiên Long cũng chỉ là có chút tà tâm — hơn nữa còn do bị sư phụ mình xúi giục — rốt cuộc vẫn không hề hạ thủ, hành vi trả thù trắng trợn này của y đúng là quá trớn.

Tới khi Lâm Thiên Long chửi đã rồi, mới cẩn thận nói cho hắn biết chuyện Bàng Giải mời hắn đi uống rượu.

Lâm Thiên Long cuối cùng trừng mắt nhìn y một cái, mới ra ngoài dự tiệc, để Liễu Dịch Trần ở trong phòng phản tỉnh lại hành vi ban sáng của mình...

Thấy bóng Lâm Thiên Long khệnh khạng đi xa dần, Liễu Dịch Trần đột nhiên rùng mình một cái, sao lại thấy... mình hình như có xu hướng biến thành thê nô rồi...

Bàng Giải, Đại Đầu, Hầu Tử, Lâm Thiên Long và vài huynh đệ khác ngồi vòng quay bàn đá, trên bàn đặt một nồi sắt hai tầng, phía dưới đốt than củi, phía trên đun nồi nước dùng, cũng chẳng biết nước dùng làm từ gì mà đỏ ngầu cả nồi. Xung quanh bếp bày la liệt rau xanh và thịt.

"Lão đại, nghe nói đây là cách ăn mới ở kinh thành, lần trước bọn đệ đi mua thịt dê, thì được người bán cho hay, hôm nay ta thử xem sao." Đại Đầu vô cùng phấn khởi nói.

"Cách ăn mới?" Lâm Thiên Long ngẩn ra, phản xạ đầu tiên là nghĩ rằng, nếu như ngon thì lần sau sẽ rủ Liễu Dịch Trần ăn cùng. Sau đó thì giật mình sững lại, rồi không khỏi buồn cười, mình đã mê y không thoát ra được rồi. Có vậy thôi mà cũng nghĩ đến y.

"Ể? Lão đại cười gì vậy?" Hầu Tử buồn bực, không hiểu cách ăn mới này có gì buồn cười.

"Ha ha, không có gì." Lâm Thiên Long liên tục xua tay, chuyện này không thể nói cho mấy đứa được, nếu không chỉ sợ bị người ta cười thối mũi vì biến thành thê nô.

"Nào nào, mọi người đừng phí lời nữa, ta đói chết rồi đây, mau bắt đầu thôi."Bàng Giải cầm đũa lên, cạch cạch gõ xuống bàn.

"Rồi rồi, biết rồi." Đại Đầu bật lực đảo trắng mắt, bỏ thịt dê vào nồi.

Mọi người cười ha ha, cùng cầm đũa lên, chờ mong cách ăn mới này.

Sau ba tuần rượu, Lâm Thiên Long thỏa mãn dựa vào ghế xỉa răng, hô... ăn đến là đã, không ngờ lại ngon đến vậy, kích thích mùi thịt dê tươi tỏa ra triệt để, lại thêm gia vị tốt, đúng là tràn ngập hương vị.

"No quá đi mất." Hầu Tử vuốt cái bụng căng tròn, thỏa mãn nói.

"Ngon quá trời." Bàng Giải vô cùng thư thái.

"He he, lần sau phải qua chỗ Lão Ngưu mua thêm nhiều thịt vào, chỗ thịt này huynh đệ ta ăn chả bõ dính răng." Đại Đầu xoa đỉnh đầu trụi lủi của mình, cảm khái nói.

"Đúng vậy, hôm nay ăn vẫn chưa đã." Bàng Giải đảo mặt một vòng.

"Ngươi là người ăn nhiều nhất đó, còn cằn nhằn gì." Đại Đầu cười nhạt nhìn Bàng Giải.

"Ha ha..." Hầu Tử và Lâm Thiên Long không khỏi bật cười thành tiếng.

"Ý, phải rồi lão đại, lúc huynh về vẫn chưa kể chúng đệ nghe, huynh đã giết đám cặn bã đó như thế nào vậy." Hầu Tử vô cùng hiếu kì hỏi.

"Đúng rồi, đúng rồi, đại ca kể đi, cho chúng đệ hả giận với." Bàng Giải lập tức sán tới, ngay cả Đại Đầu cũng hứng thú dựng cả tai lên.

Lâm Thiên Long dở khóc dở cười nhìn đám huynh đệ, chẳng hiểu cái này có gì hay mà kể. Thế nhưng, nếu bọn họ đã muốn nghe thì cứ kể thôi. Vậy là, hắn kể lại tường tận hết chuyện đột nhập vào phủ đệ đám cẩu quan, rồi hạ sát đám cầm thú bức hại trẻ nhỏ ấy ra sao.

Kể xong, Bàng Giải và đại đầu vô cùng khoái trá vỗ bàn, la lối ầm lên, giết hay lắm.

Chỉ có vẻ mặt Hầu Tử là thoắt cái đờ ra, sau đó lập tức định thần lại, lấy lòng hỏi.

"Vậy đại ca có thấy túi tiền gì đó trên người đám cặn bã đó không, cũng coi như lấy của nhà giàu chia cho người nghèo. Ha ha..."

"À..." Đang định nói lúc ấy mình tức giận điên người, căn bản không chú ý xem đám cặn bã kia có thứ gì trên người, Lâm Thiên Long đột nhiên rùng mình một cái, chảy mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa thì lỡ miệng. Liễu Dịch Trần từng đặc biệt dặn dò hắn, bảo hắn nhất định phải chú ý, dẫu sao cũng không thể bảo đảm người trong sơn trại ai nấy đều kín miệng, nói ra chuyện này, vậy nên, để chắc ăn... vẫn nên làm theo kịch bản hai người đã soạn sẵn.

"Lúc đó nổi hứng giết người, cũng không chú ý nhiều, chẳng qua thấy có vài túi tiền rớt dưới đất, vừa hay rơi ngay bên cạnh, nên ta tiện tay lấy thôi."

"Ồ? Vậy trong đó chứa cái gì?" Hầu Tử vội vàng truy hỏi.

"Ai mà biết." Lâm Thiên Long nhún nhún vai. "Lúc ấy ta tiện tay cất vào trong áo, sau đó thì gặp được tẩu tẩu của bọn đệ, rồi quên mất tiêu, nếu không phải hôm nay đệ nhắc tới, thì chắc ta cũng quên béng luôn rồi."


Chương 71: Nguy hiểm cận kề

"Ha ha, lão đại tùy tiện quá đấy, ha ha ha..." Hầu Tử cười lớn nói, ngay cả Bàng Giải và Đại Đầu nghe xong cũng không khỏi phì cười, cái tật này của Lâm Thiên Long ai nấy đều biết cả rồi.

"Hầy, cái đám tiểu tử thối này, dám cười ta hả." Lâm Thiên Long ra vẻ đe dọa.

Đám Bàng Giải cơ bản chỉ coi hắn là hổ giấy, chẳng thèm giữ chút mặt mũi cho người ta mà cười mãi không thôi...

Đến lúc Lâm Thiên Long cơm rượu no say thong dong trở về tiểu viện, thì Hầu Tử cũng vui vui vẻ vẻ lết tới phòng Như Nguyệt.

Vừa bước vào phòng, Như Nguyệt hất tay một cái, vẻ mặt vui vẻ của Hầu Tử liền trở nên ngây dại, sau đó thuật lại từng từ từng chữ chuyện tối nay bằng giọng nói cứng ngắc không cảm xúc.

"Tỷ à, quá tốt rồi. Tên gia khỏa kia vẫn còn giữ bản danh sách." Như Phi đầy vẻ kinh hỉ.

"Ừ." Vẻ mặt Như Nguyệt có vài phần vui sướng. Không xảy ra tình hình xấu như nàng những tưởng.

"Tỷ à, chẳng bằng đêm nay chúng ta đi trộm luôn đi." Như Phi nóng lòng muốn hành sự.

"Không được." Câu nói này của Như Nguyệt chắc như đinh đóng cột. "Võ công của đệ chỉ có khinh công là tàm tạm, căn bản không thể đánh lại thê tử của hắn, đi rồi không những không lấy được bản danh sách, mà có khi còn bại lộ thân phận."

Một gáo nước lạnh giội thẳng xuống đầu, Như Phi hậm hực chậc lưỡi. "Vậy phải làm sao."

"Cái ả tiện nhân chết tiệt đó, công phu cao là vậy lại ở lì trong nhà cả ngày không ra, phải nghĩ cách bắt ả ra ngoài mới được." Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Võ công của nàng tuy không thấp, thế những vẫn còn kém xa Liễu Dịch Trần, ban đầu tổ trưởng của bọn họ cho rằng đây chẳng qua chỉ là một sơn trại nhỏ nhoi, không thể xuất hiện một đại nhân vật nào cả, dựa vào võ công và tài chế độc dược của Như Nguyệt là đủ để ứng phó rồi, nào có ngờ rằng đột nhiên lại nhảy ra một Liễu Dịch Trần, hại nàng tay chân lóng ngóng, nếu không, ngay đêm Lâm Thiên Long trở về sơn trại, nói không chừng, Như Nguyệt đã thẳng thừng đầu độc hết toàn sơn trại, sau đó cầm bản danh sách rời đi rồi.

"Tỷ nói xem phải làm thế nào." Như Phi cau mày, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được cách hay nào cả.

Như Nguyệt nhắm nghiền mắt, không ngừng suy tính phải làm sao để khiến nữ nhân đáng chết kia rời khỏi tiểu viện.

Phóng hỏa? Không ổn, việc cứu hỏa không đến phiên nữ nhân kia ra tay, người trong sơn trại có thể tự lo được.

Hạ độc? Cũng không xong, nàng không có cơ hội tiếp cận thức ăn của ả ta, hơn nữa, cũng không thể chắc chắn độc dược của mình không bị phát hiện ra.

"Chết tiệt!" Như Nguyệt tức giận đập xuống bàn, uỳnh một tiếng, dọa Hầu Tử nhảy dựng lên.

"Ể? Sao thế này? Sao mình lại ở đây? A, Như Nguyệt... muội, muội sao vậy?" Hầu Tử đột nhiên tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, sau đó nhìn thấy sắc mặt Như Nguyệt đen như đít nồi, liền cẩn thận hỏi han.

"Không có gì. Ban nãy huynh đến tìm muội muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa nói đã lăn ra ngủ rồi." Như Nguyệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, có chút bực mình.

"A? Là vậy sao? Xin lỗi, ta chắc là uống say rồi, có khi uống hơi nhiều, thật có lỗi quá." Hầu Tử luôn miệng xin lỗi, sau đó vội vã rời đi. Miệng không ngừng than thở, mình đúng là uống đến lú lẫn rồi, tự dưng tối trời chạy đến phòng Như Nguyệt cô nương, làm vậy lại ảnh hưởng đến danh tiết của người ta.

Như Nguyệt vốn cười gượng đột nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, Như Phi tuy chú ý thấy nhưng cũng không hỏi nhiều, đợi Hầu Tử đi xa rồi mới vội hỏi.

"Tỷ nghĩ ra cách rồi sao?"

"Phải." Như Nguyệt có vẻ đắc ý.

"Vậy thì tốt quá" Như Phi cũng thả lỏng, chỉ cần thuận lợi lấy được bản danh sách kia, thì bọn họ không cần phải đến Hắc La điện kia nữa rồi.

"Tỷ mau nói đi."

"Tiểu Phi, theo như tình huống mà Lâm Thiên Long miêu tả, tuy hắn cố gắng lấp liếm, nhưng thực tế, hắn hẳn phải đi ở rể mới phải." Nở nụ cười châm chọc. Như Nguyệt cảm thấy chắc chắn là vậy không sai đi đâu được.

"Ở rể?" Như Phi chả hiểu ra làm sao, ở rể thì liên quan chi đến kế hoạch của bọn họ.

"Đệ xem, Lâm Thiên Long có xứng với phu nhân hắn không?" Giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

"À..." Như Phi nhất thời nghẹn lời, dù sao thì trước giờ y cũng đã có cơ hội diện kiến thê tử của Lâm Thiên Long đâu.

"Ấy, tỷ quên mất, đệ chưa gặp phu nhân của hắn. Nói thế này đi, nếu như tỷ tỷ của đệ đạt 80 điểm, thì dung mạo của ả chắc chắn đạt 95 điểm." Tuy rằng đánh giá rất cao, nhưng nghe chừng giọng điệu thì đầy vẻ ghen ghét.

"Thật sao?" Mắt Như Phi phát sáng, lập tức tưởng tưởng ra dáng vẻ của mỹ nhân, mình liệu có cơ hội...

"Đừng có mơ mộng nữa." Lạnh lùng cắt ngang tư tưởng của y, đồng thời trợn mắt một cái. "Với võ công của đệ ấy à, chỉ e còn chưa tiếp cận nổi, người ta đã lấy mạng đệ rồi."

Ủ rũ cúi đầu, Như Phi có chút ngứa ngáy, lòng thầm nghĩ xem mình có cơ hội dùng mê dược của tỷ tỷ đi vui vẻ chút hay không.

Như Nguyệt nhìn ánh mắt đảo vòng vòng của Như Phi, lập tức biết y đang nghĩ gì, nàng quá hiểu bản tính của đệ đệ mình rồi. Thầm thở dài một hơi, cái thằng nhóc không có tiền đồ này, sớm muộn gì cũng chết trên người nữ nhân thôi.

"Tuy rằng tỷ không biết nữ nhân kia thích Lâm Thiên Long ở điểm nào, thế nhưng, tỷ thấy, loại nữ nhân này, sao có thể để phu quân của mình ra ngoài trêu ong ghẹo nguyệt?" Như Nguyệt cười lạnh. Là một nữ nhân, nàng rất rõ, bất kể nữ nhân nào đều không thể chịu nổi việc phu quân của mình trăng hoa bên ngoài, mà một nữ nhân xuất sắc như Liễu Dịch Trần thì lại càng hẹp hòi hơn.

"Tỷ nói vậy là..." Mắt Như Phi ngày càng sáng, y đã hiểu ý của tỷ tỷ mình, nhưng lại nảy ra thêm suy nghĩ khác, mỹ nhân bị tỷ tỷ mình hãm hại rồi đau lòng bỏ đi, còn mình lấy cớ an ủi để tiếp cận người ta, nói không chừng có thế...

"Không phải tỷ, là đệ đó." Như Nguyệt lập tức xé phăng tưởng tượng của y, nghiêm khắc nói.

"Gì cơ?" Như Phi giật nảy mình.

"Việc khiến cho một nữ nhân không thể chịu nổi, ấy chính là nam nhân của mình ra ngoài chơi đùa nữ nhân, còn việc khiến một nữ nhân không thể chấp nhận nổi thì lại là nam nhân của mình thích bị nam nhân khác chơi đùa. So ra tỷ thấy, nếu Lâm Thiên Long đi tìm nam nhân, thì phu nhân của hắn chắc chắn phải ra mặt."

"Thế nhưng... tỷ à, đệ..." Như Phi còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng lại bị Như Nguyệt gạt đi.

"Quyết định vậy đi, vừa hay hai hôm trước hắn đã có thiện cảm với đệ, mượn cơ hội này xuống tay, chỉ cần ả nữ nhân kia ra ngoài, chúng ta lập tức hành động. Tìm được bản danh sách rồi giết Lâm Thiên Long, sau đó có thể trở về phục mệnh."


Chương 72: Độc kế

"Thế nhưng... tỷ à, đệ không có hứng thú với hắn." Như Phi đầy vẻ khổ não, trước giờ hắn nào có thích nam nhân, tuy từng thử qua tư vị tiểu quan, thế nhưng thiếu niên mảnh mai yểu điệu có khác nữ nhân là bao, còn Lâm Thiên Long thì... vừa nghĩ tới mớ cơ bắp rắn chắc kia, y liền mất "hứng" luôn.

"Tỷ không cần biết đệ có hứng hay không, tôi ngày mai, nghĩ cách dụ hắn ra ngoài." Vừa nói vừa lấy gói thuốc bột từ bên hông ra, cười lạnh mà rằng: "Gói thuốc này, để hắn uống xong, chắc chắn sẽ tự dâng mông lên cho đệ."

Nhìn vẻ không bằng lòng của Như Phi, Như Nguyệt dừng lại một lát: "Nếu như thực sự không muốn thượng hắn, thì làm bộ thôi cũng được, lấy đại cái gì đó mà hành sự, dẫu sao chỉ cần lúc nữ nhân kia đi bắt gian, thấy hắn cong mông lên xin đệ thượng là được rồi."

"Thôi được." Bất đắc dĩ bĩu môi, Như Phi tức Lâm Thiên Long bằng chết, vừa liên tưởng đến cảnh phải cùng nam nhân kia làm cái này cái kia, y liền muốn ói ra luôn.

"Rồi rồi, đệ về chuẩn bị đi. Ngày mai chúng ta hành động, lấy được đồ xong thì đi luôn."

Ỉu xìu đáp lại một tiếng, Như Phi quay người tính về phòng. Như Nguyệt lại đột nhiên gọi y lại.

"Tiểu Phi."

"Dạ."

"Đệ cầm thêm gói thuốc này đi." Như Nguyệt lại lấy thêm một túi bột khác, đưa cho Như Phi. "Nếu đệ thực sự không được... dược tính của thứ thuốc này khá ôn hòa, đệ có thể uống được."

Như Nguyệt cũng hết cách rồi, để bảo đảm kế hoạch thành công, thì nhất định phải hi sinh, lại nói, chẳng qua chỉ bảo y đi thượng nam nhân thôi mà, nếu ngay cả nhiệm vụ như vậy cũng không thể hoàn thành, thì ngỗ nhỡ mình xảy ra chuyện, y làm sao mà tồn tại được trong tổ chức đây.

Lẳng lặng nhận lấy gói thuốc, Như Phi bĩu môi, nói không chừng, ngày mai mình thực sự phải dùng thuốc mới cứng lên nổi...

———

"Ai u." Kêu thảm một tiếng, lúc Như Phi nhảy từ trên cây xuống, không biết đạp phải cái gì mà ngã lăn ra.

"Sao vậy?"

"Tiểu Phi, đệ không sao chứ."

"Cái tên tiểu tử này, nói bao nhiêu lần rồi, lúc làm việc phải cẩn thận một chút."

Bao nhiêu người đốn củi xung quanh đều túm tụm lại, nói không ngớt lời. Một người trong số đó vén ống quần Như Phi lên, liền thấy cổ chân y sưng to một cục.

"Trời ạ, coi xem, sưng vù lên rồi." Một đại thúc tuổi trung niên thở dài nói.

"Sao vậy?" Lâm Thiên Long nghe tiếng chạy lại, thực ra hắn không đi đâu xa, chỉ là dáng vẻ ẻo lả hai ngày nay của Như Phi làm hắn sợ chối chết, nên mới chạy tới chậm hơn người khác.

"Lão đại." Như Phi ra vẻ đáng thương nhìn hắn, "Đệ bị trật chân rồi, không đốn củi được nữa."

Thấy cái chân xưng vù của y, Lâm Thiên Long cũng thấy xót thay, đương nhiên không bắt y làm việc tiếp nữa: "Vậy đệ cứ về trước đi, việc của đệ cứ để ta lo."

"Đa tạ lão đại." Như Phi cảm kích nói, sau đó gắng gượng đứng dậy, định về nhà, nhưng mới khập khiễng được mấy bước, thì đột nhiên ngã nhào, Lâm Thiên Long đứng kế bên đỡ lấy y theo phản xạ.

"Đau quá." Như Phi kêu oai oái, tựa như đau đến khóc luôn được.

Lâm Thiên Long không khỏi bật cười, tên tiểu tử này cứ như trẻ con, lớn vậy còn sợ đau.

"Được rồi, ta đưa đệ về."

"Vậy thì ngại quá..." Như Phi ngượng ngùng nói, mặt đầy vẻ chờ mong.

"Đi thôi." Lâm Thiên Long không phí lời, thẳng thừng cõng y lên, hô một tiếng với các huynh đệ ở lại, sau đó quay người xuống núi.

Trên đường, hai người câu được câu không, Lâm Thiên Long muốn dò la lai lịch của Như Phi, nên hỏi mấy chuyện đái khái như tỷ đệ họ đến từ đâu, sao lại đến đây.

Như Phi đáp lại từng câu theo như những gì tỷ tỷ mình đã soạn sẵn.

Nếu là Liễu Dịch Trần, có lẽ còn có thể phát hiện ra vấn đề trong từng câu chữ, chứ Lâm Thiên Long thì chẳng thấy câu trả lời của Như Phi có gì không phải.

"Đến nơi rồi, phòng của đệ ở phía trước." Như Phi chỉ vào gian phòng nhỏ trước mặt.

Sơn trại trên núi Khốn Long không phải do Lâm Thiên Long xây dựng, cũng không biết vì nguyên cớ gì, mà sơn trại này không một bóng người, lúc Lâm Thiên Long đưa người dân tị nạn lên núi, thì thuận tiện chọn đây làm nơi an cư, mà số nhân khẩu trong nhóm Lâm Thiên Long cũng chẳng là gì so với khuôn viên rộng lớn này, nên không những mỗi người đều có phòng riêng mà còn dư ra rất nhiều phòng trống.

Mà lúc này, gian phòng Như Phi chỉ, là phòng được cấp cho y. Bởi những người có quan hệ tốt thì được xếp phòng sát cạnh nhau, Như Phi không thân không thích, nên ở tại dãy phòng không có ai ử, khá là yên tĩnh.

Lâm Thiên Long cõng y vào phòng, gian phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không bừa bộn như phòng của nam nhân thông thường. Cố gắng nhẹ chân nhẹ tay dìu Như Phi ngối xuống ghế. Sau đó kéo ống quần y lên, nhìn cổ chân sưng vù.

"Đệ có thuốc gì không?"

"Không có, nhưng chắc tỷ tỷ đệ có đấy."

"Vậy để ta đi lấy thuốc cho." Lâm Thiên Long đứng dậy, tính đi tìm Như Nguyệt.

"Lâm đại ca." Như Phi đột nhiên gọi hắn lại.

"Sao?"

"Đệ hơi khát, có thể phiền huynh rót hộ cốc nước được không?" Như Phi cười đầy vẻ có lỗi, chỉ ấm trà trên bàn. "Huynh cũng mệt rồi, uống cốc nước đi."

Lâm Thiên Long không nghĩ ngợi nhiều, cầm ấm lên rót trà, một cốc cho y, tiện tay rót thêm cốc nữa cho mình. Cõng một đại nam nhân xuống núi, hắn quả thực có hơi khô miệng.

Uống một hơi hết cốc trà, Lâm Thiên Long bất giác chép miệng, vị trà hình như hơi là lạ.

Thấy Lâm Thiên Long uống sạch cốc trà bị bỏ thuốc, mắt Như Phi hiện lên vài phần mừng rỡ, nhưng cũng lại có chút gì căm ghét.

"Vậy ta đi lấy thuốc cho đệ nhé." Đặt cốc trà xuống, Lau lau miệng, Lâm Thiên Long nói với Như Phi.

"A, đệ nhớ ra rồi. Hình như tỷ tỷ có để lại cho đệ một ít thuốc, đặt trong hộp nhỏ ở đầu giường." Như Phi như bừng tỉnh đại ngộ mà nói.

"Ừm." Gật đầu, Lâm Thiên Long đi tới bên giường.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên Long, Như Phi rút gói bột thuốc ra từ đai lưng, nhíu mày, cuối cùng vẫn uống vào. Lòng thầm nghĩ: Tỷ tỷ hẳn sẽ mau chóng dắt nữ nhân kia qua thôi, mình phải hành động nhanh một chút.

"Như Phi, thuốc Như Nguyệt cho đệ để ở đâu rồi?" Lâm Thiên Long bò cả lên giường mà tìm tới tìm lui vẫn không thấy hộp đựng thuốc nào.

"Ở bên cạnh gối đó, sao vậy, huynh không thấy à?" Nhíu chặt mày, Như Phi mất kiên nhẫn đáp lời. Đương nhiên không có hộp thuốc nào rồi, giờ y đang đợi thuốc Lâm Thiên Long uống phải phát huy tác dụng, sau đó nằm liệt xuống giường. Thế nhưng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro