Quyển 3 - Chương 16: Đa mưu quả quyết
Đông đô Lạc Dương của Đại Hán dần dần khuất xa sau lưng, Quách Gia cưỡi trên lưng ngựa, ngẩn ngơ xuất thần.
Lưu Hiệp cuối cùng vẫn là một thiếu niên mười sáu tuổi, mang trong lòng sự kỳ vọng đối với Quách Gia.
Nhiều năm về trước, Quách Gia đã phụ lòng Lưu Hiệp một lần.
Hôm nay, ông cũng không thể nào để Lưu Hiệp được thỏa ước nguyện.
Mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi Lạc Dương, Quách Gia có chút mất hứng.
Ông không hề đòi hỏi Lưu Hiệp ban cho mình chức quan để danh chính ngôn thuận chiếm cứ Trường An. Trước khi Lưu Hiệp bị các kiêu hùng khác khống chế, bất kỳ chiếu lệnh nào ban ra từ Lạc Dương cũng đều là vô ích.
Vừa không thể truyền đến tai người trong thiên hạ, cũng không có bất kỳ uy tín nào.
Nếu Quách Gia lừa lấy được lợi ích từ tay Lưu Hiệp rồi lại bỏ mặc Lưu Hiệp ở lại Lạc Dương, ngược lại sẽ để lại điều tiếng cho người đời.
Cùng trở về với Quách Gia, Mã Đằng và Hàn Toại từ lúc ra khỏi điện Dương An sắc mặt đã âm u, oán giận đan xen.
Công lao của họ không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, chỉ có vài câu khen ngợi nhạt nhẽo của Lưu Hiệp, điều đó thì có tác dụng gì?
Chức Lương Châu Mục của Hàn Toại không được ban, Mã Đằng muốn trở thành cận thần của Thiên tử để khiến nhà họ Mã khôi phục lại vinh quang thời Phục Ba tướng quân năm xưa, đáng tiếc đều không thực hiện được.
Giống như những gì Quách Gia đã nói trong điện Dương An, cho dù Mã Đằng có dẫn quân đến trung thành với Lưu Hiệp, thì lương thảo từ đâu mà có? Có chư hầu đến tấn công, ông ta có chống đỡ nổi không?
Từ lúc họ xuất binh từ Lương Châu cho đến lúc quay về phủ, đi đi về về một chuyến, Hàn Toại mất gần ba vạn binh mã, Mã Đằng tổn thất gần hai vạn, mỗi người còn lại sáu bảy ngàn tướng sĩ trở về Lương Châu, chỉ đạt được một mục đích duy nhất: tiêu diệt Lý Thôi và Quách Dĩ.
Quan Trung đổi chủ, Quách Gia thương vong ít nhất, nhưng lại thu lợi nhiều nhất.
Ai bảo binh mã của Quách Gia mạnh nhất chứ?
Trên đường trở về, Quách Gia mải mê suy nghĩ. Cuối cùng, Lưu Hiệp gần như đã dùng giọng điệu cầu xin để mong ông góp một phần sức lực cho Hán thất, Quách Gia đã đồng ý, nhưng lại là lời nói không thật lòng.
Cho dù Quách Gia thực sự muốn trung thành với Lưu Hiệp, toàn bộ văn thần võ tướng dưới trướng ông cũng sẽ không đồng ý.
Quan viên của Ích Châu cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì lợi ích.
Ở chỗ của Quách Gia, họ chỉ có một chủ công. Nếu Quách Gia trung thành với Lưu Hiệp, không những địa vị của họ bị hạ thấp, mà còn phải bị vô số sĩ tộc đè đầu cưỡi cổ, sao họ có thể đồng ý được?
"Chủ công, người đi Ký Châu đưa thư đã trở về." Cam Ninh thúc ngựa đến bên cạnh Quách Gia, phát hiện tinh thần của Quách Gia không tốt, bèn thấp giọng bẩm báo tin tức.
Quách Gia tùy ý hỏi: "Viên Thiệu nói sao?"
Cam Ninh lắc đầu nói: "Viên Thiệu không có thái độ gì."
Thở dài một tiếng, Quách Gia đối với vị Viên Bản Sơ này thực sự là không còn lời nào để nói.
Sau khi đánh tan Nam Hung Nô và biết tin Thiên tử đã trở về Lạc Dương, Quách Gia liền phái người đến Ký Châu đưa thư cho Viên Thiệu, hy vọng Viên Thiệu sẽ đón Thiên tử đến Ký Châu.
Xét về địa phận, Viên Thiệu sau khi chiếm được Tinh Châu là người ở gần Lạc Dương nhất. Nhưng việc nghênh đón Thiên tử đâu phải chuyện đùa? Thuộc hạ của Viên Thiệu ở Tinh Châu dù có biết tin, cũng chưa chắc dám tự ý quyết định.
Quyết đoán, vẫn phải do Viên Thiệu đưa ra. Như vậy, trên thực tế Tào Tháo ở Hứa Xương lại càng gần hơn.
Viên Thiệu không có sự quấy nhiễu của giặc Hắc Sơn do Trương Yến cầm đầu, con đường trỗi dậy bằng phẳng không trở ngại, đã dồn Công Tôn Toản vào thế chân tường. Viên Thiệu không nghi ngờ gì nữa là rất hùng mạnh. Nếu người mượn danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu là Viên Thiệu, có phải Viên Thiệu sẽ càng hùng mạnh hơn không?
Quách Gia không nghĩ như vậy. Thiên tử mang theo trăm quan, ở Lạc Dương là đang ngắc ngoải tàn tạ, nhưng nếu đến chỗ của chư hầu, sẽ trở thành một tập đoàn chính trị hùng mạnh.
Phe cánh sĩ tộc của đảng phái đế vương sẽ nảy sinh xung đột kịch liệt với phe cánh sĩ tộc ủng hộ chư hầu.
Nếu Viên Thiệu thật sự nghênh đón Thiên tử, ông ta sẽ không thể khống chế được cục diện. Chỉ riêng việc Viên Thiệu phái ba người con trai của mình đến ba châu khác nhau, Quách Gia đã khẳng định rằng Viên Thiệu tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể làm chủ đại cục.
Ba người con trai đến ba châu, là để kiềm chế lẫn nhau sao?
Không.
Đó là ẩn họa! Anh em không phục, tai họa bắt nguồn từ bên trong!
Ngược lại, Tào Tháo là một nhà chính trị xuất sắc, ông ta có thể ung dung xem Thiên tử như một ngọn cờ lớn để hiệu lệnh chư hầu, lại có thể trấn áp được cục diện.
Trong lịch sử, phe cánh sĩ tộc của đảng phái đế vương đã bày ra không ít âm mưu quỷ kế ngay dưới mắt Tào Tháo, nhưng đều bị Tào Tháo dễ dàng hóa giải.
Tào Tháo mà Quách Gia biết đến hiện tại, có thể nói thẳng rằng Tào Tháo quá giả tạo!
Tào Tháo một mặt không thừa nhận việc bãi bỏ chế độ cử hiếu liêm, một mặt lại chỉ xem trọng tài năng, nhiều lần hạ lệnh cầu hiền.
Điển hình là treo đầu dê bán thịt chó.
Và nếu để ông ta nắm Thiên tử trong tay, bên ngoài thì giương ngọn cờ "phụng Thiên tử để lệnh kẻ bất thần", nhưng thực chất lại là gây dựng giang sơn cho nhà họ Tào, người như vậy, không giả tạo sao?
Tuy nhiên, ông ta chính là một kiêu hùng danh xứng với thực!
Đối với Quách Gia mà nói, phái người đi đưa thư cho Viên Thiệu, là hy vọng Viên Thiệu sẽ đón Thiên tử đến Nghiệp Thành. Như vậy, vừa có thể hạn chế Viên Thiệu, lại có thể kìm hãm Tào Tháo, một công đôi việc.
Mấu chốt chính là, Viên Thiệu sẽ làm thế nào.
Viên Thiệu đang đau đầu ở Nghiệp Thành, Ký Châu.
Trong phủ Châu Mục ở Nghiệp Thành, Viên Thiệu ngồi ở vị trí chủ tọa, văn võ dưới trướng đều có mặt đông đủ.
Sau khi tiễn sứ giả đưa thư của Quách Gia đi, Viên Thiệu liền hạ lệnh cho văn võ đến Nghiệp Thành nghị sự.
"Các ngươi nói xem, Quách Gia có ý gì? Thiên tử trốn về Lạc Dương, nếu Quách Gia đã biết, và đã đích thân đến Lạc Dương rồi, tại sao hắn lại phái người đến báo tin cho ta? Tại sao hắn không đón Thiên tử đến Thành Đô?"
Viên Thiệu đã từng muốn ủng lập Lưu Ngu làm vua, bởi vì ông ta cảm thấy mình có thể khống chế được Lưu Ngu. Như vậy, ông ta có thể đứng ở vị thế chính trị cao nhất để đàn áp những kẻ chống đối, sau đó đợi đến khi bình định bốn bể, sẽ tiến hành thiền nhượng, để nhà họ Viên danh chính ngôn thuận ngự trị thiên hạ.
Nhưng bây giờ, ông ta không đoán chắc được liệu Lưu Hiệp có bị mình khống chế hay không. Đặc biệt, Lưu Ngu là tông thân của Hán thất, nhưng không phải là chính thống của đế vương. Lưu Hiệp là huyết mạch của tiên đế, tuy nói là Thiên tử do Đổng Trác phế lập dựng nên, nhưng người trong thiên hạ trước sau vẫn cho rằng Lưu Hiệp là hoàng đế chính thống. Với tư cách là nhà họ Viên bốn đời Tam Công, Viên Thiệu đối mặt với Lưu Ngu có thể ung dung không vội, nhưng đối mặt với Lưu Hiệp, sự phân biệt vua tôi trong xương tủy khiến ông ta e dè sợ sệt.
Thêm vào đó, Viên Thiệu không hiểu tại sao Quách Gia lại đem cơ hội này cho mình, là ý tốt, hay là lòng lang dạ sói?
Trong số các mưu sĩ dưới trướng, một người bước ra khỏi hàng, dáng vẻ thư sinh khiêm hòa, mang đậm phong thái nho nhã, chính là Thư Thụ.
Thư Thụ không giống những sĩ tộc xuất thân từ cử hiếu liêm khác, ông ra làm quan từ cử mậu tài. Mậu tài, là một châu mỗi năm chỉ có một suất, về cấp bậc là cao hơn hiếu liêm rất nhiều.
Thư Thụ trong lòng có chí lớn, giỏi về mưu lược, từ sớm khi đầu quân cho Viên Thiệu đã hiến kế sách lược thống nhất Hà Bắc.
Trong đó bao gồm việc thống nhất Ký Châu, Thanh Châu, Tinh Châu, U Châu. Thứ tự trước sau chính là trước tiên chiếm Ký Châu, sau đó tấn công Thanh Châu, chiếm được Tinh Châu rồi sẽ mang quân lên phía bắc đến U Châu để thống nhất Hà Bắc.
Theo chiến lược này, trong vòng chưa đầy mười năm, Viên Thiệu từ một vị Thái thú Bột Hải, sắp sửa trở thành một chư hầu có địa phận rộng lớn nhất thiên hạ.
Và trong chiến lược này, Thư Thụ đã sớm nói với Viên Thiệu về kế hoạch "hiệp Thiên tử dĩ lệnh chư hầu" (mượn danh Thiên tử để ra lệnh cho các chư hầu).
Tuy nhiên, chữ mà Thư Thụ dùng là "hiệp" (ép buộc), còn chữ mà Mao Giới hiến kế cho Tào Tháo dùng là "phụng" (phò tá). Chỉ một chữ khác biệt, nhưng lại xa nhau một trời một vực, xét từ góc độ chính trị, chính là sự khác biệt giữa cao và thấp.
Lúc này Thư Thụ mặt mang nụ cười, ông đoán rằng năm đó Viên Thiệu rất hài lòng với sách lược của mình, bây giờ cơ hội đã đến, có thể mượn danh Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, ngày thống nhất thiên hạ đã ở ngay trước mắt.
"Chủ công, đây là cơ hội trời cho, không thể bỏ lỡ được. Quách Gia không dám mượn danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, là vì Quách Gia xuất thân hèn mọn, địa phận chẳng qua chỉ là một Ích Châu nhỏ bé, cho dù hắn có chiếm được Quan Trung, nhưng Quan Trung hoang vắng không người, trong giai đoạn đầu, hắn thậm chí còn phải chia quân để trấn giữ cả Ích Châu và Quan Trung, thực lực không tăng mà còn giảm, cho nên, nếu hắn mượn danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, e rằng là lực bất tòng tâm. Nhưng chủ công thì khác, địa phận của chủ công rộng lớn, binh mã tiền lương nhiều, thiên hạ này ai có thể bì được? Chủ công đón Thiên tử đến Nghiệp Thành, chư hầu trong thiên hạ còn ai dám nói ra nói vào?"
Phân tích của Thư Thụ vô cùng chính xác, Viên Thiệu nghênh đón Thiên tử, danh chính ngôn thuận, cũng không có chư hầu nào dám nghi ngờ Viên Thiệu.
Trước khi khôi phục sản xuất, Quan Trung là một gánh nặng, ngược lại còn kiềm chế Quách Gia. Nhưng không thể chỉ bị cục diện trước mắt che mờ hai mắt. Nhìn về tương lai, nếu cai quản thỏa đáng, Quách Gia sau khi có được Quan Trung mấy năm sau, thực lực sẽ tăng mạnh. Hiện tại, quả thực không có thực lực để mượn danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, huống chi so về xuất thân, Quách Gia so với Viên Thiệu, Tào Tháo và các chư hầu khác còn kém xa.
Viên Thiệu trầm tư, lời của Thư Thụ nghe câu nào cũng có lý, nhưng điểm mấu chốt mà ông ta vướng mắc, không phải là có thể đón Thiên tử đến Nghiệp Thành hay không, mà là đón Thiên tử đến có lợi ích gì hay không.
Trước đây, Viên Thiệu có trưởng bối bày mưu tính kế, ông ta nghe theo hiệu lệnh của trưởng bối mà hành sự, trước có cha ruột Viên Phùng, sau có chú bác Viên Ngỗi. Mất đi chỗ dựa là trưởng bối, nhược điểm đa mưu thiểu quyết của Viên Thiệu liền bị bộc lộ ra. Giai đoạn đầu trỗi dậy, các mưu sĩ hiến kế cho ông ta đa phần ý kiến đều thống nhất. Bây giờ thực lực của Viên Thiệu đã hùng mạnh, các mưu sĩ liền vì lợi ích riêng mà nảy sinh phe phái. Đối với Viên Thiệu, người đưa ra ý kiến nhiều lên, các ý kiến khác nhau làm ông ta dao động, liền khó mà quyết đoán được, không nhìn rõ được cục diện, không phân biệt được lợi hại.
"Tại hạ cho rằng vạn vạn lần không nên! Chủ công, xét toàn cục diện hiện nay, Hán thất chỉ còn trên danh nghĩa, kẻ phò Hán ắt sẽ bị liên lụy. Chư hầu trong thiên hạ lại có ai là thực sự tôn phụng Hán thất? Chủ công nghênh đón Thiên tử đến Ký Châu, chẳng phải là tự đeo gông vào cổ mình sao? Chủ công xin hãy nghĩ xem, Đổng Trác khống chế Thiên tử, kết cục ra sao? Lý Thôi, Quách Dĩ khống chế Thiên tử, lại có kết cục thế nào?"
Quách Đồ bước ra khỏi hàng đối đầu gay gắt với Thư Thụ, ý kiến hoàn toàn trái ngược.
Hắn phản đối nghênh đón Thiên tử, thực ra lý do rất đơn giản. Họ là những người có thực quyền dưới trướng Viên Thiệu, nếu Thiên tử mang theo trăm quan đến Ký Châu, tất sẽ làm suy yếu quyền lực của họ.
Thư Thụ, người tưởng rằng đã thuyết phục được Viên Thiệu, sắc mặt đại biến, vội vàng tiếp tục khuyên Viên Thiệu: "Chủ công, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Hán thất, giang sơn vẫn là giang sơn của nhà họ Lưu. Vào lúc này, cho dù chư hầu trong thiên hạ trong lòng không tôn trọng Thiên tử, nhưng vạn dân thiên hạ không nghĩ như vậy đâu ạ. Nếu chủ công nghênh đón Thiên tử đến Ký Châu, nhân tài trong thiên hạ sẽ tranh nhau đến đầu quân, vạn dân thiên hạ sẽ hết lòng quy phục. Thiên tử chính là một ngọn cờ lớn để hiệu lệnh thiên hạ đó ạ! Chủ công sao có thể đem mình so sánh với hạng người như Đổng Trác, Lý Thôi, Quách Dĩ được?"
Viên Thiệu đau đầu không thôi, Thư Thụ và Quách Đồ nói đều có lý.
Phía võ tướng, Thuần Vu Quỳnh giọng ồm ồm chắp tay với Viên Thiệu nói: "Chủ công, mạt tướng không hiểu đại đạo lý, chỉ muốn hỏi chủ công một câu, Thiên tử đến rồi, mạt tướng chúng thần nghe theo ai?"
Sắc mặt Viên Thiệu biến đổi, thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Đúng vậy, Thiên tử đến rồi, thuộc hạ của ông ta nghe theo ai?
Nghe theo Thiên tử? Vậy ông ta phải làm sao?
Không nghe theo Thiên tử? Vậy chẳng phải ông ta cũng giống như Đổng Trác, Lý Thôi, Quách Dĩ sao? Đến lúc đó bị gán cho tội danh mưu phản thì phải làm thế nào?
"Ta đã quyết, không đón Thiên tử!"
Viên Thiệu sau một hồi đấu tranh kịch liệt trong lòng, đã đưa ra một quyết định giống hệt như trong lịch sử.
"Chủ công..." Thư Thụ còn định khuyên thêm vài câu, nhưng lại phát hiện Viên Thiệu đã phất tay áo, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía hậu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro