Gửi cậu lần 13
Có những ngày, tôi không biết nên gọi cậu là “người cũ” hay vẫn là “người tôi yêu”.
Vì dù thời gian có trôi, dù cậu có đổi khác… thì trong một góc rất nhỏ của tôi, cậu vẫn luôn là cậu của những ngày đầu.
Cậu của những tin nhắn đầu tiên,
Cậu của những lần gọi điện đến khuya chỉ để nghe tôi thở,
Cậu của những lời chúc ngủ ngon đều đặn như một nghi thức.
Cậu – mà chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã thấy tim mình mềm lại.
Giờ đây, mọi thứ đã lặng xuống.
Cậu không còn là người nhắn trước, không còn là người hỏi “ăn gì chưa” hay “hôm nay có mệt không”.
Tôi cũng thôi không gửi những câu hỏi thừa thãi, vì đã biết… người ta chỉ trả lời khi thật sự muốn giữ.
Thời gian làm mờ đi nhiều thứ, nhưng tiếc là… nỗi nhớ thì không nằm trong số đó.
Tôi không còn oán trách cậu, không còn giận.
Chỉ là những đêm nằm im, tôi vẫn nhớ giọng cậu.
Vẫn tưởng tượng ra viễn cảnh nếu một ngày mình gặp lại nhau, liệu có còn nhận ra không?
Tôi vẫn thương cậu,
Dù thương không còn nghĩa là níu kéo,
Mà chỉ đơn giản là chấp nhận đứng từ xa, dõi theo,
Và hy vọng – thật lòng – rằng cậu sẽ ổn, hạnh phúc, và được yêu theo đúng cách mà cậu cần.
Nếu một ngày nào đó cậu đọc được những dòng này,
Tôi không mong cậu quay lại,
Chỉ mong cậu biết rằng… đã từng có một người yêu cậu đến độ vẫn viết tâm thư, dù không còn ai để gửi.
— tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro