Chap 27: Đừng Váng Đầu
Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt mê man giống như một con cừu nhỏ vô hại, con ngươi đen như mực trơn bóng trong suốt ôn nhu nhìn ta một hồi mới chậm rãi đi về phía ta.
Nếu nàng ta làm vẻ mặt hung thần ác sát mà xông lại thì còn dễ nói, nàng ta làm bộ dạng "tình e ý thẹn" như vậy thật sự khiến ta sợ tới mức không nhẹ, nhanh chóng gia tăng động tác phá cửa trên tay.
- Ngươi... - Lâm Duẫn Nhi khẽ gọi một tiếng, hai tay nắm lấy cổ tay ta.
Ta thầm niệm trong lòng: Đừng để ý nàng ta đừng để ý nàng đừng để ý nàng, phá cửa phá cửa phá cửa...
Ta hít thật sâu một hơi, muốn áp chế cảm giác như bị một móng vuốt gãi không ngừng trong lòng.
Ta còn chưa diệt lửa xong thì Lâm Duẫn Nhi lại khơi lửa lên. Nàng ta đột nhiên nhích thân thể mềm lại gần, ta sợ tới mức buông lỏng tay, ghế rớt.
- Ngươi... - Ta vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên có chút khàn khàn, nâng tay lên...
- Á! - Ta còn chưa kịp đụng vào nàng ta thì Lâm Duẫn Nhi đã cầm lấy tay ta, hung hăng cắn.
- Hừ! Ngươi dám đánh chủ ý tới bổn tiểu thư! - Lâm Duẫn Nhi vẻ hung thần ác sát quát ta, nhưng cảm giác thở hơi hổn hển, trên mặt không biết vì dược hiệu hay là kích động mà có vẻ càng hồng thêm.
Lâm Duẫn Nhi hít sâu rồi ngoan độc cắn một cái chồng lên vết răng vừa thành hình.
- Ngươi là chó sao! Mau nhả ra! - Ta thật sự hối hận vừa nãy không nhân lúc nàng ta đi tới mà lấy ghế đập vào đầu nàng ta.
Lâm Duẫn Nhi rốt cục buông lỏng ra, nàng lui về phía sau vài bước, cách ta đủ xa mới hỏi:
- Hiện tại ngươi đã thanh tỉnh chưa! Nhìn cái vẻ sắc lang vừa nãy của ngươi, thật sự không cho ngươi chút giáo huấn thì không được!
Ta gắt gao ôm tay, đau đến không nói được, tức giận đá mấy phát mạnh trên cửa.
Vốn ta nhìn vẻ cừu non ngoan hiền của Lâm Duẫn Nhi thì lòng thoáng như có nhộn nhạo, hiện tại phỏng chừng đều đã đóng thành băng, có thể lấy ra đập người.
Ta gác tay lên cửa gõ rung trời:
- Ngươi mạnh mẽ như vậy thì sao không đến phá cửa giúp, chúng ta đều không ra được, ngươi cẩn thận thú tính của ta đại phát!
- Hung dữ cái gì chứ! Tuy rằng ngươi hơi ẻo lả nhưng vẫn một nam nhân, hiện tại...ta làm sao dám qua? - Lâm Duẫn Nhi nói xong còn lui về sau mấy bước.
- ... Ngươi thắng - Nữ nhân hung mãnh như ngươi còn sợ "nam nhân" ẻo lả như ta? - Trí Nghiên cứu mạng! Cọp mẹ muốn ăn thịt người! Trí Nghiên! Trí Nghiên! Cứu mạng! - Ta bị người bắt đi, Trí Nghiên hẳn sẽ đến cứu ta phải không? Không biết nàng có thể nghe được tiếng kêu cứu của ta hay không...
- Ngươi nói cái gì? Cọp mẹ? Ta thấy ngươi mới là đại sắc lang thì có! - Lâm Duẫn Nhi chạy đến cạnh ta trong chốc lát, làm bộ muốn đánh ta.
- Ngươi có khí lực mà nói, vậy cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, nghĩ cách phá cửa đi ra, đương nhiên phá cửa sổ cũng được. Thứ hai, chính là kêu người cứu chúng ta ra ngoài. Còn cách khác... khà khà - Ta cười gian hai tiếng với Lâm Duẫn Nhi.
Mặt Lâm Duẫn Nhi càng đỏ hơn, nhảy lại vài bước, ôm yết hầu hô to:
- Có ai không, cứu mạng, đại sắc lang muốn ăn thịt người!
- Cứu mạng! Cọp mẹ phát điên!
- Có ai không! Đại sắc lang biến thái!
- Cứu mạng! ...
... ...
- Ân Tĩnh, hai người ở bên trong? - Không lâu sau, tiếng Phác Trí Nghiên liền truyền đến từ bên ngoài.
- Trí Nghiên cứu mạng, cọp mẹ này ngấp nghé mỹ mạo của ta, sẽ làm chuyện bất lợi với ta! - Nghe được tiếng của Trí Nghiên, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng biết có hi vọng thoát khỏi biển lửa rồi.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có mỹ mạo?... - Lâm Duẫn Nhi biết có người tới cứu nên có tâm tình tranh cãi với ta.
Ngay tại lúc nàng ta vẫn cãi nhau với ta thì ta nghe thấy tiếng kiếm chém đứt khóa sắt ở bên ngoài.
Ta nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, thấy bên ngoài có một đống người. Phác Trí Nghiên, Vương Cảnh Hủ, Lâm lão gia, Lâm phu nhân, Lâm Văn Tinh, còn cả một thằng nhỏ khoảng mười tuổi.
Lâm lão gia trừng lớn mắt, tỉ mỉ nhìn trên người ta và Lâm Duẫn Nhi, cuối cùng nghẹn ra một câu:
- Xem ra hai người chưa phát sinh cái gì rồi...
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy giận dữ:
- Cha có ý gì!
Ta hô lớn:
- Cái gì gọi là chưa phát sinh cái gì! Ông nhìn tay ta xem - Ta chìa ra cánh tay bị cắn vô cùng thê thảm, chỉ vào dấu răng còn chảy ra chút tơ máu - Đã cắn thành như vậy còn chưa có chuyện gì!
Ta lại nhìn về hướng Trí Nghiên, ủy khuất nói:
- Trí Nghiên ...
Phác Trí Nghiên đau lòng nhìn tay ta, lấy ra một cái khăn tay giản đơn sạch sẽ nhẹ nhàng lau chùi máu tươi trên tay ta.
- Ngươi ủy khuất cái gì? Không phải ngươi cũng cắn ta sao! Cha xem! - Lâm Duẫn Nhi cũng đưa tay ra, dấu răng cắn trước đó của ta vẫn còn.
Hai mắt Lâm lão gia sáng lên, nói:
- Duyên phận!
- Ta thấy là phân vượn mới đúng... - Ta chán quá mức, không muốn để ý đến bọn họ nữa.
Ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trí Nghiên truyền đến, 'băng' vừa nãy có thể lấy ra đập người của ta nhất thời hóa thành một vũng nước. Vừa nãy là tức giận đè nặng lên dược lực, hiện tại ra rồi, Trí Nghiên lại gần như vậy, lòng lại nhộn nhạo một chút.
- Con gái, con ăn hết thuốc giải rồi, vậy vị công tử kia làm sao bây giờ! - Lâm lão gia thét một tiếng kinh hãi, hấp dẫn sự chú ý của ta.
Lâm Duẫn Nhi quăng một bình thuốc xuống mặt đất, nói:
- Ai để ý đến hắn! Hừ! - Nói xong xoay người đi.
- Công...công tử... - Sắc mặt Lâm lão gia khó coi nhìn ta.
- Ông ông ông... - Ta chỉ vào Lâm lão gia, não sưng phồng lên, mặt cũng hồng đến dọa người - Nói! Còn thuốc giải không!
- Không...không còn... - Lâm lão gia nói có chút run rẩy.
- Vậy có bán không?
- Không bán...
- ...Thuốc này nếu không động phòng thì có thể chết người không?
- Không có - Lâm lão gia vội vàng xua tay - Dược hiệu qua là ổn.
Tay ta chỉ vào Lâm lão gia chậm rãi thu lại:
- Được rồi, ta tha thứ cho ông - Nói xong, ta nắm tay Phác Trí Nghiên bỏ chạy, hô - Trí Nghiên, mau đi theo ta! Lâm lão gia, cho ta mượn gian phòng khách dùng một chút!
- Công tử, không phải cậu muốn cùng vị cô nương này... - Lâm lão gia hô lớn phía sau, nhưng ta nắm tay Phác Trí Nghiên chạy trốn quá nhanh, không nghe được câu kế tiếp.
Ta đá một cước văng một cửa phòng, vội vàng bước vào.
Hai tay ta nắm lấy tay Phác Trí Nghiên, hi vọng đầy cõi lòng nhìn nàng, nói:
- Trí Nghiên, giúp ta một việc!
Phác Trí Nghiên vì vừa chạy nhanh nên mặt có vẻ hơi hồng, hiện tại lại đỏ hơn, giống như...thẹn thùng...
Ta tỉnh ngộ, lời ta vừa nói khiến người ta hiểu lầm biết chừng nào...
- Không phải, ta muốn nhờ nàng đi lấy dây thừng trói ta lại! - Ta chỉ cảm thấy hô hấp của ta càng ngày càng đục, thân thể như bị thiêu cháy, nếu không trói ta lại, nói không chừng ta thật sự có thể làm ra chuyện gì.
Phác Trí Nghiên ngẩn người, sau đó chuẩn bị đi tìm dây thừng.
- Đợi một chút! Ta nghĩ ra một cách hay! - Coi như bị trói thì tỉnh táo cũng sẽ như bị tra tấn, ta nhắm mắt lại, vẻ đại nghĩa bất khả xâm phạm - Trí Nghiên, nàng đánh ta ngất đi.
- Cái này ta giúp ngươi là được - Tiếng Vương Cảnh Hủ vang lên sau thân ta, sau đó ta cảm thấy sau gáy đau đớn, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, ngoài trời đã tối.
Ta lắc lắc đầu, đầu vẫn choáng váng từng đợt, như vậy chắc là di chứng đi. Bất quá di chứng này thật nghiêm trọng, tay chân không thể động đậy.
Chờ ta hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện ra ta bị người ta trói gô, ném trên giường...
Ta nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần khôi phục thể lực, nghe thấy cửa kẽo kẹt.
Một mùi hương quen thuộc truyền đến, mắt ta giật giật nhưng không mở. Dây thừng trên người được cởi, tay chân được giải phóng.
Bàn tay trắng mịn của Trí Nghiên dịu dàng nhẹ nhàng gạt tóc thấm ướt mồ hôi trên trán ta sang hai bên, lấy khăn mặt cẩn thận lau gương mặt ta.
Đợi lau xong, Phác Trí Nghiên lại xoa thuốc mỡ lên tay ta, mát mát lạnh lạnh, rất thoải mái.
- Trí Nghiên... - Ta mở mắt ra, nhìn thấy Phác Trí Nghiên đang bận rộn.
- Ân Tĩnh, chàng tỉnh rồi, đói bụng không? Ăn một chút gì đi - Phác Trí Nghiên thản nhiên cười nói, bưng tới một chén cháo hoa, múc một thìa, thổi thổi, đưa tới bên miệng ta - Cẩn thận nóng.
Ta ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn gương mặt đẹp như tiên của Phác Trí Nghiên, ngây ngốc nở nụ cười.
Phác Trí Nghiên đợi nửa ngày cũng không thấy ta há mồm, tức giận nói:
- Há mồm ra.
- À à - Ta lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình mải xem mỹ nữ đã quên người ta còn đang bưng bát.
Một chén cháo trôi xuống, khí lực khôi phục không ít, đi xuống giường hoạt động gân cốt, có thể đi tìm bọn họ tính sổ.
Ta đang định đi tìm Lâm Duẫn Nhi thì Lâm Duẫn Nhi đã đẩy cửa tiến vào:
- Đăng đồ tử! Ta thiếu chút nữa quên tìm ngươi tính sổ! - Lâm Duẫn Nhi vừa tiến đến liền chỉ vào kiếm Yêu Nguyệt mà Phác Trí Nghiên để ở một bên nói - Ngươi lại có thể cướp bảo kiếm của ta rồi đưa cho nữ nhân khác!
Phác Trí Nghiên nhìn nhìn bảo kiếm trắng bạc để ở một bên, hỏi:
- Kiếm này là của cô?
Lâm Duẫn Nhi đúng lý hợp tình đáp:
- Đương nhiên là của ta! Là đăng đồ tử này - Lâm Duẫn Nhi chỉ vào người ta - Hắn cắn ta một phát, thừa lúc ta buông tay đã cướp đi!
Ta không cam lòng yếu thế đáp:
- Là do ngươi bức ta, ai kêu ngươi không trả y phục cho ta.
- Y phục kia là tự ngươi cởi!
- Còn không phải bởi vì ngươi túm lấy ta không buông!
- Ai kêu ngươi không trả túi tiền cho ta!
- Ta nói toàn bộ bị ta ném ở sòng bạc, ngươi tìm ta cũng vô dụng! Lại nói đến Lâm gia nhà ngươi nhà lớn nghiệp lớn, vì một túi tiền nho nhỏ mà đến mức này sao?
Lâm Duẫn Nhi cả giận nói:
- Túi tiền đó là một hòa thượng cho ta, nói sau này dùng nó có thể gặp được người hữu duyên với ta! - Lâm Duẫn Nhi nói xong ngẩn người, thẳng tắp nhìn ta.
Ta nghe xong trực giác bảo không ổn, sợ Phác Trí Nghiên hiểu lầm, nhanh chóng kéo tay nàng nói:
- Trí Nghiên, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy, ta và nàng ta nửa xu quan hệ cũng không có - Sau đó ta lại nói với Lâm Duẫn Nhi - Nữ nhân dã man, mê tín dị đoan không thể tin, tất cả hòa thượng và đạo sĩ đều lừa người, ngươi ngàn vạn lần đừng váng đầu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro