Chap 54: Người Hữu Duyên

Lâm Duẫn Nhi giả dạng nhu nhược, giả dạng nhã nhặn lịch sự, cuối cùng đã lừa được công tử tiểu bạch kiểm đi ăn cơm để tăng tiến tình cảm, chẳng may nàng ta còn ỷ vào sự mất tự nhiên của nữ tử mà lôi chúng ta đi cùng.

Ta nói làm chính sự quan trọng hơn, quả quyết cự tuyệt.

Ở nơi công tử tiểu bạch kiểm Kim Hiếu Nguyên không nhìn tới, Lâm Duẫn Nhi tặng ta một ánh mắt xem thường:

- Ngày hôm nay người nào đó chơi trên đường phố có tự giác làm chính sự quan trọng hơn sao?

- Ôi chao, cô thật sự muốn ta qua? - Ta xấu xa liếc nhìn Kim Hiếu Nguyên - Ta cũng không thể cam đoan ta sẽ nói cái gì.

Lâm Duẫn Nhi giận trừng mắt với ta, đuổi theo mùa xuân của nàng ta.

- Thời gian cũng không sớm, Ân Tĩnh đói bụng không? Hay là chúng ta cũng nên tìm một chỗ dùng cơm? - Nhìn theo Lâm Duẫn Nhi đã đi xa, Trí Nghiên kéo tay ta, hỏi.

Nói đến ăn cơm, kỳ thật ta nghĩ tìm quán nhỏ ven đường là được, món ăn ở cổ đại bình dân mỹ vị lại tiện nghi, chỉ là Trí Nghiên quá mức thu hút người, ăn cái gì được khi có cái khăn che mặt, khẽ kéo cái khăn che mặt đã không thiếu người vây xem. Cho nên, ta cũng vì suy nghĩ cho những người "xui xẻo" này, tốt hơn nên tới tửu lâu phung phí ít bạc đặt một nhã gian thôi.

Tìm được một tửu lâu thoạt nhìn không tồi, hỏi han mới phát hiện ra tất cả nhã gian đều đã bị đặt, ta nhìn chỗ ngồi bình thường tựa hồ cũng không có ai đang chuẩn bị rời đi, thì một người đi xuống từ trên lầu hô với chúng ta:

- Xin hai vị dừng bước, mời theo ta tới Thanh Phong Các.

Vừa rồi không phải nói không còn nhã gian sao, chẳng lẽ vừa lúc có người rời đi? Ta nhìn chưởng quầy, chưởng quầy cúi đầu không nói, người nọ còn nói thêm: "Mời."

Ta kéo Trí Nghiên đi lên, còn chưa tới Thanh Phong Các liền gặp một vị công tử tuấn tú đứng ở cửa.

Hả? Đẹp trai như vậy, chẳng lẽ là công tử tiếp khách ở gian tửu lâu này?

Công tử kia nhìn thấy chúng ta tới thì nhấc chân dài bước vài bước đã đến trước mặt chúng ta, hô:

- Trí Nghiên cô nương.

Trong lòng ta rung chuông lớn cảnh báo, nguyên lai không phải không liên quan, gọi thân thiết như vậy, hay là lại một người muốn đến cướp người?!

Tay ta nắm Trí Nghiên bắt đầu toát mồ hôi. Trí Nghiên suy tư một lát, nói:

- Vị công tử này, chúng ta hình như chưa bao giờ gặp qua, công tử quen biết ta?

Công tử kia mỉm cười, vẻ phong lưu tuấn tú nói không nên lời:

- Chúng ta gặp qua một lần, chỉ là Trí Nghiên cô nương cũng không nhớ rõ tại hạ.

Ta cẩn thận nhìn Trí Nghiên, cái khăn che mặt che thật sự kín đáo, người kia rốt cuộc làm thế nào mà nhận ra, không phải người cổ đại đều mắt kém sao, che cái khăn mặt trong suốt đi lừa gạt thì dù là mẹ ruột cũng không nhận ra, cái khăn che mặt này dày hết mức có thể như vậy mà vẫn bị hắn nhận ra sao?

Ta tức giận nói:

- Vị công tử không sợ nhận lầm người? - Khăn mặt này thật sự rất dày đó!

Ánh mắt của công tử kia dừng trên mặt Phác Trí Nghiên có chút không dấu giấu được chút tình ý không thể nói rõ:

- Tự nhiên nhận đúng, một nhân vật giống như tiên nhân như Trí Nghiên cô nương, không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh với, tại hạ làm thế nào lại nhận sai được.

Tuy rằng đây là đang thổi phồng Trí Nghiên, chỉ là vì sao ta muốn đánh người vậy?

Ta cố gắng suy tư một phen, người trước mặt cũng không phải là một người khiến người ta dễ dàng quên, nếu ta có gặp qua hắn thì cũng sẽ đến mức không có một chút ấn tượng. Từ lúc ta xuyên không đến thì chủ yếu đều ở một chỗ cùng Trí Nghiên, ta xác định ta chưa từng gặp qua hắn, chẳng lẽ hắn...xuất hiện ở thời gian ta vắng mặt bên cạnh Trí Nghiên? Quả nhiên, sau này cần theo sát Trí Nghiên một tấc cũng không rời, nếu ta vừa đi liền có một người tới thì ta không thể không phát điên.

Công tử kia nghiêng người làm một động tác mời:

- Gặp lại là có duyên, hôm nay mong Trí Nghiên cô nương và Hàm công tử có thể cho ta hân hạnh được ngài nhận lời để tại hạ mời hai người ăn bữa cơm.

Ta còn chưa mở miệng cự tuyệt thì đã nghe Phác Trí Nghiên quả quyết nói:

- Chúng ta và công tử không quen biết, tốt hơn không nên làm phiền công tử.

Lời từ chối rõ ràng như vậy nhưng người nọ tuyệt không tức giận, ngược lại lại thản nhiên nở nụ cười:

- Trí Nghiên cô nương, vừa nãy thỉnh cầu của tại hạ có chút thất lễ, nhưng tại hạ cũng chỉ muốn cho cô nương một kinh hỉ. Bất quá hiện tại xem ra không thể không nói, ở đây có người nhà của Trí Nghiên cô nương, không thể không thấy.

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền tới tiếng bước chân của một người cùng với tiếng nói chuyện, chỉ thấy người nọ mạnh mở cửa:

- Sao còn chưa mau...

Người mở cửa kia còn chưa oán xong đã ngừng lại, yên lặng nhìn Trí Nghiên một lát, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phác Trí Nghiên, tại sao là ngươi!

Trí Nghiên thấy rõ người, kinh ngạc hô:

- Ngũ tỷ, sao tỷ ở đây?

Phác Hi Phù xuất hiện khiến Phác Trí Nghiên vui vẻ phi thường, Phác Hi Phù là người duy nhất sống sót trong họa diệt môn kia, gặp ả liền có thể tìm ra manh mối, coi như ả không biết gì thì cũng là một trong số ít người thân còn sống sót của Phác Trí Nghiên, đối với Phác Trí Nghiên mà nói thì đó cũng là một chuyện khiến người ta vui mừng.

Chỉ là Phác Hi Phù thoạt nhìn có chút mất hứng, chỉ nặng nề hừ một tiếng.

Vị công tử đứng bên người Phác Hi Phù đứng ra hoà giải:

- Trí Nghiên cô nương, Hi Phù cô nương mỗi ngày đều mong nhớ vị muội muội là cô nương, hiện tại tỷ muội gặp lại sao không vào trong từ từ ôn chuyện, tại hạ cũng có chuyện quan trọng muốn nói.

Ta thẳng nhổ bãi nước bọt trong lòng, nhìn vẻ mặt của Phác Hi Phù khi thấy Trí Nghiên đã nghĩ ngay đến vẻ mặt thấy người nợ ả tám trăm vạn, lại còn có thể "mỗi ngày mong nhớ", mỗi ngày không nguyền rủa đã là không tồi rồi.

Phác Trí Nghiên chỉ do dự chốc lát, nói:

- Đã quấy rầy - Nói xong xoay đầu cho ta một ánh mắt xin lỗi.

Ta biết Trí Nghiên sợ ta tức giận, ta cũng hiểu dựa theo cá tính của Trí Nghiên, dù Phác Hi Phù không đối xử tối với nàng thì nàng cũng sẽ không coi như không nhìn thấy Phác Hi Phù.

Ta nở nụ cười tỏ vẻ hiểu chuyện với nàng, để nàng không cần lo lắng.

Sau khi vào cửa, ta cố ý quơ quơ nắm lấy tay Phác Trí Nghiên. Thấy không thấy không, đóa hoa tiên này đã có chủ, người cắn bừa nhanh chân lui tán.

Công tử kia rõ ràng thấy được nhưng lại giả vờ như không thấy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tự nhiên đắc ý.

Sau khi ngồi xuống, công tử chán ghét kia vỗ tay hoan nghênh hai cái đã có người chậm rãi bưng đồ ăn lên, ở lúc Phác Trí Nghiên không thấy, công tử kia nhìn ta, trong mắt lộ ra một ý cười hết sức khiêu khích.

Ta nhẫn!

Phác Trí Nghiên ôn nhu hỏi:

- Ngũ tỷ, những ngày này có ổn không?

Phác Hi Phù cúi đầu, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.

Phác Trí Nghiên lại hỏi:

- Ngũ tỷ còn nhớ rõ ngày ấy trong sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?

Trên mặt Phác Hi Phù hiện lên một tia khác lạ, một lát sau cười lạnh nói:

- Ta còn cho rằng ngươi thực lòng quan tâm đến ta, thì ra ngươi cũng chỉ muốn dựa dẫm vào ta để biết điều gì đó mà thôi.

Phác Trí Nghiên vội giải thích:

- Ngũ tỷ, muội không phải có ý đó, muội chỉ cảm thấy vị công tử này đối xử với tỷ rất tốt, tỷ hẳn phải cảm thấy không tồi mới đúng.

Ta kéo Trí Nghiên lại, nói:

- Lời vừa rồi của ngũ tỷ rất không đạo lý, Trí Nghiên quan tâm đến tỷ, tỷ ôn hòa với nàng, Trí Nghiên hỏi cái khác, tỷ lại trách nàng không quan tâm đến tỷ, rốt cuộc tỷ muốn thế nào! - Hơn nữa cô cho rằng ta không nhìn ra sao, rõ ràng ngươi muốn thay đổi đề tài.

Phác Hi Phù đỏ vành mắt:

- Trí Nghiên muội muội thật đúng có phúc khí tốt, tìm được một phu quân yêu thương muội như thế. Dáng vẻ không giống như tỷ tỷ ta, ăn nhờ ở đậu, muốn oán hận một câu cũng không dám...

- Tỷ...tỷ... - Ta cảm giác Phác Hi Phù đang giả bộ đáng thương, cũng mặc kệ là thật hay giả thì cãi với một bộ đáng thương như vậy, ta cũng không biết nên nói gì.

Phác Hi Phù ai oán nhìn công tử bên cạnh một cái, công tử kia vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Trong nhà ta nhiều người, người đối phó với ta không dám xuống tay với ta, chỉ có thể trút giận lên Hi Phù cô nương, ta... ta không bảo vệ nổi nàng.

- Làm sao có thể trách cửu... công tử được, là số mệnh Hi Phù không tốt - Phác Hi Phù vẻ mặt ai oán.

Cửu công tử? Ta nhớ lúc Phác Hi Bằng có nói một câu: "Cẩn thận với Hi Phù hòa cửu..." Ta còn tưởng rằng hắn nói cẩn thận với Hi Phù uống rượu, chẳng trách nghe không hiểu, xem ra là cẩn thận với Hi Phù và cửu, cửu gì, nói không chừng chính là vị Cửu công tử ở đây.

Ta hỏi:

- Xin hỏi danh tính của vị công tử này.

Công tử kia đáp:

- Tại hạ là Ưng Cửu.

Ta lại hỏi Phác Hi Phù:

- Không biết kế tiếp ngũ tỷ định làm gì?

Phác Hi Phù hai mắt đẫm lệ mông lung:

- Ta cũng không biết nên đi đâu về đâu.

Ưng Cửu thở dài nói:

- Tại hạ vốn định mua một biệt trang cho Hi Phù cô nương ở, chỉ là... - Nói xong Ưng Cửu khó xử nhìn Phác Hi Phù.

Phác Trí Nghiên vội nói:

- Không dám tiếp tục làm phiền Ưng công tử, ngũ tỷ, muội...

- Ngũ tỷ xin làm phiền Ưng công tử chiếu cố tiếp, ta và Trí Nghiên phiêu bạt bên ngoài, chỉ sợ ngũ tỷ đi theo chúng ta sẽ phải chịu khổ - Ta chặn đứng lời của Phác Trí Nghiên, bình tĩnh nói.

Phác Trí Nghiên kinh ngạc nhìn ta, nhưng cũng không phản bác.

- Ngươi... - Phác Hi Phù rất tức giận, bộ dạng ai oán lúc trước biến mất hơn phân nửa - Các ngươi...

Ưng Cửu ho khan một tiếng, Phác Hi Phù liền yên tĩnh lại. Ưng Cửu cười nói:

- Gần đây phía nam luôn gặp lũ lụt, thiên hạ lại phải có một đoạn cuộc sống không yên ổn, Trí Nghiên cô nương và Hàm công tử ở bên ngoài cũng vất vả, bằng không để tại hạ bỏ vốn để ba vị ở một chỗ, sau đó tiếp tục cùng nhau làm chút chuyện làm ăn nhỏ, thế nào?

Ta lắc đầu:

- Đa tạ ý tốt của Cửu công tử, chỉ là cuộc sống mà Cửu công tử nói không thích hợp với ta. Còn ngũ tỷ, mong rằng Cửu công tử chiếu cố nhiều hơn.

Phác Hi Phù châm chọc:

- Hàm Ân Tĩnh ngươi có phải là một nam nhân hay không!

Không phải! Ta lạnh lùng nhìn ả một cái.

Nếu thật sự là một tỷ tỷ có thể thu nhận và giúp đỡ thì hãy giữ lại, đáng tiếc vị tỷ tỷ này không tầm thường, chỉ sợ rắp tâm hại người, đến lúc đó mất mặt mũi là việc nhỏ, mất mạng liền thảm.

Ưng Cửu cười nói:

- Không ngại, chỉ là... khổ Trí Nghiên cô nương.

Phác Trí Nghiên lại nói:

- Ta sao lại khổ, chỉ cần ở cùng một chỗ với Ân Tĩnh, thế nào cũng không tính là khổ.

Nụ cười trên mặt Ưng Cửu rõ ràng cứng lại một chút, sau đó đã nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, nói:

- Nói lâu như vậy mọi người cũng đã đói bụng, ăn cơm đi.

Ta chỉ cảm thấy bầu không khí bữa cơm này rất quái dị, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có, không hạ nổi đũa gắp thứ gì trong mâm.

Rốt cục đợi cho bữa cơm này ăn xong ta mới nhẹ nhàng thở ra. Ưng Cửu đưa chúng ta tới cửa, nói tạm biệt xong, chúng ta đang chuẩn bị đi tìm Lâm Duẫn Nhi thì một đường nhìn chú mục sau lưng khiến ta quay đầu lại.

Ta quay đầu lại, nhìn Ưng Cửu vẫn cứ cười, môi hắn khẽ nhúc nhích nhưng không phát ra tiếng. Ta nắm thật chặt bàn tay thành quyền.

Hắn nói: Nàng sẽ là củata.


Sau chuyện ở núi Quỷ Khốc, người "trong lòng có quỷ" dưới tay ngũ Vương gia giương cao danh nghĩa báo thù cho ngũ Vương gia, tập trung lại thủ hạ và binh mã của ngũ Vương gia, chuẩn bị tìm tam Hoàng tử "thí thúc giết huynh" đòi công đạo.

Nhưng tuy người hoàng gia họ Ân hiện tại đang đấu tranh nội bộ, thì một khi có người ngoài muốn ngấp nghé giang sơn lại có vẻ thập phần đoàn kết, sự đoàn kết này thể hiện ở... cùng nhau chém người ngoài, rồi cùng nhau chĩa mũi nhọn vào tam Hoàng tử.

Lúc này, không biết làm sao mà đụng tới một tướng quân "trung với Hoàng thất", tướng quân này vốn nên đang đóng quân ở biên cương, nghe nói tam Hoàng tử gặp nạn liền đặc biệt mang theo thủ hạ và ba nghìn binh mã đến cậy nhờ.

Đây không phải là chơi ông mày sao? Bát Vương rục rịch, mời chào nhân tài khắp nơi hoặc thuyết phục trọng thần trong triều đứng về phía mình, nhưng lại không thấy ai đi tìm tướng quân đang đóng quân này. Đương nhiên, nếu có được sự trợ giúp của bọn họ thì tốt, còn nếu như bọn họ không để ý chức trách mà mang binh phản lại quốc thổ, thì vấn đề liền lớn.

Phương bắc Minh Hi Quốc có hai nước Á Tắc và Khuyển Tang như hổ rình mồi, phía nam lại có Nam Man oán hận chất chứa thâm sâu, mặt đông giáp biển, trước mắt cũng đang bị thời tiết lũ lụt tràn bờ, phía tây mặc dù không có nhiều nguy hiểm, nhưng vài quốc gia ở đây hay tới gây rối cũng đủ làm người ta đau đầu. Tướng lãnh biên ải vừa đi, nếu có nước muốn xâm phạm, loạn trong giặc ngoài, thì Minh Hi không thể không mất nước.

Trước mắt, thanh danh của tam Hoàng tử đã đủ xấu, lại thêm một tướng quân trốn vị trí tổn hại đến an nguy quốc gia, nếu tam Hoàng tử muốn mời chào nhân tài cũng sẽ không dễ dàng.

Tướng quân này có chút vấn đề, nhưng binh mã vẫn không thể không cần.

Sau khi quân đội có quy mô mới, ta cũng có thêm một chức vị - quân sư, không có một ai, không có một người chỉ dẫn nào vương vấn nơi này, một tiểu dân bình thường như ta rất khó xử trí hô hoán những binh sĩ chỉ nhận cấp không nhận người này.

Vốn sau khi ta trở thành quân sư gì đó xong thì nên có thêm cây quạt phất phất, sau đó thương lượng chút quốc gia đại sự với những người khác, kết quả là ngày đầu tiên nhậm chức lại bị đày đi...

Cái gì mà "Ân Tĩnh, cậu đa mưu túc trí, nhất định có thể đầy đủ lợi dụng chuyện tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu là huynh trưởng mà Ân Lưu Ngữ và Ân Thuận Khuê kính yêu nhất, Ân Lưu Ngữ và Ân Thuận Khuê một là con gái của người Hoàng lão gia thương yêu nhất đã mất, một là con gái của muội muội mà Hoàng lão gia thương yêu nhất - Hoàng phi hiện tại, để Ân Lưu Triệu chịu khổ chính là để hai cháu gái ngoại và muội muội của ông ta lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, làm cảm động Hoàng lão gia hàng nghìn vạn thuyết khách đều không làm nhúc nhích lòng nổi kia, sau đó quân lương của chúng ta liền không cần phải sợ."

Ta lắc đầu, cự tuyệt rồi lại cự tuyệt, thủ phú (nhà giàu nhất) của Minh Hi thì tiền trong tay có bao nhiêu người chạm được vào? Ta vừa đi thì phỏng chừng liền bị phát hiện, ta còn không phải định sẵn thành vật hi sinh sao.

Thấy ta cự tuyệt, Y Thánh chỉ bí hiểm cười cười, không nói thêm.

Sáng hôm sau, Phác Trí Nghiên đến gõ cửa phòng ta, trong tay cầm một cái bọc quần áo nhỏ.

Ta nhìn chằm chằm cái bọc nhỏ kia thật lâu, trêu ghẹo:

- Trí Nghiên, nàng đã chuẩn bị tốt bỏ trốn theo ta sao? Bất quá bỏ trốn không phải nên vào buổi tối sao? Làm sao nàng đã tới sớm như vậy?

Phác Trí Nghiên gõ hai cái lên đầu ta, sẵng giọng:

- Không được nói bậy.

Ta bĩu môi:

- Nàng không thể cho ta vui vẻ một chút sao? Từ sau khi Y Thánh áp bức ta, ta ngày đêm ngóng trông nàng vào trời tối sẽ dùng khinh công tuyệt thế bay vào phòng ta, sau đó xách ta đi.

Phác Trí Nghiên sờ sờ đầu ta:

- Xem ra thật sự sư phụ khi dễ huynh khá thảm?

Ta nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng:

- Đúng vậy đúng vậy, nàng không biết đâu, ngày hôm qua lão Cổ còn muốn ta đi dứt lông trên người lão hồ ly họ Hoàng, nàng phải biết rằng đó ông ta là một con hồ ly giảo hoạt vẫn luôn bị nhiều người thèm muốn. Ta đi không phải là chịu chết sao?

Bàn tay phóng trên đầu ta hạ xuống nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, Phác Trí Nghiên cau mày nói:

- Sư phụ thật sự bảo huynh đi làm việc nguy hiểm như vậy?

Ta lặng đi một chút, kỳ thật không phải ta sợ gặp nguy hiểm, chỉ là ta...

Phác Trí Nghiên nói:

- Ta đi tìm sư phụ.

- Đợi một chút, đừng đi! - Ta gắt gao bắt lấy cổ tay Trí Nghiên - Chuyện đó... chuyện đó kỳ thật nếu ngụy trang một chút rồi chui vào, đi bên người có một bảo tiêu võ công cao cường rồi phối hợp với chiến thuật tâm lý thích hợp, có thể không thành công những vẫn toàn thân trở ra được.

Ta có chút xấu hổ hắng giọng, nói:

- Nàng phải biết rằng, thủ phú kia cách xa nơi này như vậy, ta đi tới rồi quay lại không biết mất bao lâu, thế không phải là... rất lâu không được thấy nàng sao? Y Thánh trước kia đã muốn chia rẽ chúng ta, mỗi lần ta trừng ông ta vài lần ông ta đều chơi xấu ở bên người chúng ta không chịu đi, lần này ta vừa đi, ông ta tìm thêm cho nàng mấy họ Trương họ Tạ họ Ngô gì đó thì ta trở về không phải sẽ khóc muốn chết sao?

Ta cúi đầu, bên tai có điểm nóng lên, chuyện kể rằng, bởi vì việc tư mà chậm trễ việc công, bởi vì nói ra lý do ngây thơ như vậy mà chậm trễ việc công thì phỏng chừng cũng bị người ta cười chết.

Đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, thấy Trí Nghiên vẻ mặt muốn cười mà không dám cười, ta hừ một tiếng, cảm thấy mặt đỏ rần:

- Muốn cười thì cứ việc cười đi.

Phác Trí Nghiên thoáng bình ổn cảm xúc, trong ngữ điệu mang theo ý cười thật sâu:

- Ân Tĩnh, kỳ thật hôm nay sư phụ để ta tới theo nàng đi tìm Hoàng thủ phú.

- Thật sao? - Ta như nghe được tin tức chấn động gì, không khỏi hỏi - Không phải lão Cổ bị người ta xuyên chứ? Sao đột nhiên được khai thông như vậy?

- Xuyên cái gì? Ta cũng không biết trước kia vì sao sư phụ ngăn trở, bất quá lần này sư phụ nói ông ấy đã phát hiện một sự kiện, cho nên ông ấy định làm chuyện có lợi nhất - Phác Trí Nghiên kéo ta vào trong phòng - Huynh cũng mau đi thu thập, chờ một chút rồi chúng ta xuất phát.

- "Chúng ta"? - Ta chỉ chỉ chính mình rồi chỉ chỉ Phác Trí Nghiên - Nàng đang nói nàng và ta, chỉ hai người chúng ta?

Phác Trí Nghiên gật đầu nói:

- Tất nhiên là chúng ta. Lần này đi chúng ta cần bí mật hành động, nhiều người sẽ dễ bị bại lộ. Ta đi theo bên cạnh huynh có thể che chở huynh, chắc huynh sẽ không buồn bực vì ta đi theo chứ?

- Không hề! - Ta vội vàng xua tay - Ta...ta sẽ đi thu thập ngay bây giờ!

Lão Cổ, tại sao ông không nói sớm cho ta biết là chỉ hai người ta và Trí Nghiên đi! Mình và Trí Nghiên đã bao lâu rồi không được ở cùng nhau đây! Nếu ông sớm nói cho ta biết một chút thì tối hôm qua ta liền thu dọn đồ đạc đi rồi, còn có thể để Trí Nghiên cùng tán gẫu với Vương Cảnh Hủ đáng ghét kia sao!

Ta nhanh chóng đóng gói quần áo, vừa xách lên ta liền ngẩn người, sao có cảm giác hơi là lạ? Sao có loại cảm giác bị người khác gắt gao nắm lấy khuyết điểm?

Mặc kệ mặc kệ, rốt cục có thể thoát khỏi bọn họ một hồi, có thể đi du sơn ngoạn thủy cùng Trí Nghiên một đoạn thời gian.

Ta chạy vội ra ngoài, ngay cả Phác Trí Nghiên cũng không bắt được, ta hô với Phác Trí Nghiên:

- Trí Nghiên, trước tiên nàng ở cửa chờ ta, ta đi tìm bọn lão Cổ lấy đồ vật!

Mấy ngày sau, ta trên đầu đội một cái mặt nạ, tay phải cầm mứt quả, tay trái nắm tay Trí Nghiên đi trên đường cái phồn hoa. Trí Nghiên nhắc nhở nhiều lần chúng ta không phải đi chơi mà là có chính sự muốn làm, cuối cùng vẫn "mê muội mất cả ý chí" đã đời rồi mới quay về, ngày hôm nay bất quá là một chuyến vòng qua vòng lại mấy lần mà thôi.

Không biết có phải ông trời thấy ta quả thật vui vẻ quá mau hay không, cho nên đặc phái một người tới quấy rối. Ngay tại lúc ta và Phác Trí Nghiên xem lão nhân trước mặt nắn đồ chơi làm bằng đường thì bên người truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Ngươi nói bậy, tiền này không phải ta trộm!

- Duẫn Nhi? - Phác Trí Nghiên tự nhiên cũng nghe thấy, nàng quay đầu gọi ra tên người này.

Được rồi, chính là Lâm Duẫn Nhi lại tới!

Xem ra Lâm Duẫn Nhi gặp phải phiền toái, ta kéo tay Trí Nghiên định trộm chạy trốn thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn:

- Sự thật chỉ có một. Người trộm bạc là ngươi!

Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn một chút Conan giả vừa nói chuyện là ai. Nhưng ta vừa nghiêng đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt của Lâm Duẫn Nhi.

Sau đó... ta còn chạy trốn được sao?

Ta bị lôi qua chủ trì công đạo cho Lâm Duẫn Nhi.

Giây đầu tiên bị lôi qua, ta quét mắt nhìn Conan giả. Là một nam tử gầy yếu, thân không cao không lùn, da mặt trắng nõn, mặt trái xoan, xem ra giống một tiểu bạch kiểm. Chỉ là hắn vừa mở miệng nói liền phá hủy ấn tượng đẹp, giọng nói quá mức khàn, nghe không quá thoải mái.

Tiểu bạch kiểm Conan giả chỉ vào một nam nhân trung niên nói:

- Là người này trộm tiền của vị lão bá, không liên quan đến vị cô nương này.

Người nọ liều chết không nhận, chỉ hỏi:

- Ngươi có chứng cứ gì?

Ta nhìn lướt qua một thùng nước trước mắt Conan giả, bạc bình tĩnh nổi trong nước, cũng hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Conan giả nói êm tai với mọi người:

- Vị lão bá kia làm ăn bằng bánh rán, nên tay ông ấy chạm vào bạc tất nhiên sẽ dính vấy mỡ vào bạc. Bạc mọi người ném xuống đều bình thường, chỉ có bạc rơi ra từ trong tay ngươi mới trồi lên một lớp mỡ.

Lúc sau mọi người công khai lên án nam tử trung niên kia. Lâm Duẫn Nhi đứng ở một bên, vẻ mặt sùng bái nhìn Conan giả.

Cuối cùng, nam tử trung niên kia khóc lớn, nói mẫu thân của ông ta sinh bệnh nặng, ông ta không còn cách nào mới ra hạ sách này.

Conan giả hơi nhíu chân mày, lấy ra túi tiền, cho nam tử trung niên kia mấy miếng bạc vụn.

Lâm Duẫn Nhi và ta đứng ở một bên, thấy rất rõ ràng, túi tiền trong tay Conan giả kia không phải là túi tiền màu trắng giúp Lâm Duẫn Nhi gặp người hữu duyên sao!

Conan giả tự động tới chào hỏi:

- Làm cô nương sợ hãi rồi. Lòng người hiểm ác, mong rằng sau này cô nương cẩn thận.

Lâm Duẫn Nhi thẹn thùng với Conan giả:

- Hôm nay đa tạ công tử, bằng không tiểu nữ thật không biết làm thế nào mới tốt. Không biết tôn tính đại danh của công tử?

Người nọ vái chào nói:

- Không dám, tại hạ là Kim Hiếu Nguyên.

Lâm Duẫn Nhi tiếp tục thẹn thùng:

- Tiểu nữ chân thành đa tạ công tử, công tử, có thể hân hạnh được ngài nhận lời tới tửu lâu phía trước uống chén nước không, coi như tâm ý của tiểu nữ?

Tiểu nữ? Tiểu nữ? Lâm Duẫn Nhi lại có thể tự xưng tiểu nữ?

Ta vẻ mặt run rẩy trong lòng Phác Trí Nghiên.

Đầu ngón tay Trí Nghiên điểm trên lỗ mũi ta, nói:

- Không được hồ nháo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro