Chương V
Một khoảng không trắng xoá. Thời gian ngừng trôi, âm thanh cũng tắt lịm chỉ có Phi và Tam, hai linh hồn đứng giữa khoảng hư vô.
Họ biết mình đã thua.
Và Tử Thần sắp đưa cả hai về nơi linh hồn không được siêu thoát — vĩnh viễn.
Nhưng đúng lúc ấy, Tử Thần lại lên tiếng.
" Ta sẽ chơi thêm một quy tắc nhỏ đầy thú vị." – Hắn cười, giọng đầy hứng thú.
" Một trong hai ngươi có thể chọn phản bội giao kèo. Phản bội chính người mà ngươi đã hi sinh để chính mình được sống lại — với ký ức, danh tính, cảm xúc nguyên vẹn."
" Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó chính là lựa chọn ấy... phải là tự nguyện."
Giọng của Tử thần như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh gợn lên những đợt sóng sâu thẳm trong tâm can hai chàng trai trẻ. Cả hai im lặng.
Phi nhìn Tam. Tam nhìn Phi. Từng hơi thở đều vang lên nặng trĩu.
" Không." – Tam thốt ra, giọng khàn đặc.
" Chúng tôi sẽ không phản bội nhau."
Phi cúi đầu, ngón tay siết chặt, như muốn giữ trọn khoảnh khắc ấy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tam đắm đuối:
" Chúng ta đã chọn chết cùng nhau, và..."
Tử Thần bước tới, giọng lạnh lùng cắt ngang:
" Ta không hỏi hai ngươi. Ta chỉ chờ một trong hai đưa ra sự lựa chọn."
Một khoảng lặng như nghẹt thở. Tim Phi đập loạn, mồ hôi lạnh lướt qua sống lưng. Bước ngoặt xuất hiện khi Phi hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước, từng bước nặng trĩu nhưng quyết liệt.
" Tôi." – Phi nói, giọng kiên định nhưng rung động. Ánh mắt cậu dán chặt vào Tam, trong phút chốc lóe lên một niềm quyết tâm sáng rực, vừa đau đớn vừa kiêu hãnh.
" Tôi chọn... sống."
Tam chết lặng, tim như bị bóp nghẹt.
" Mày nói gì vậy?" – Giọng Tam nghẹn, mắt mở to như không tin nổi lời mình vừa nghe.
Phi tiến gần, bàn tay run rẩy chạm vào cánh tay Tam:
" Tam... nếu mày sống, mày sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình. Mày sẽ sống trong tội lỗi, trong dằn vặt, trong cơn mê... Nhưng nếu là tao... tao đủ mạnh để mang tình yêu này mà sống tiếp."
Tam lùi lại, cơn giận và nỗi đau đan xen, giọng nghẹn ngào:
" Mày phản bội tao..."
Phi lắc đầu, đôi mắt chan chứa cả nỗi thương và sự giải thoát:
" Không... tao không phản bội mày. Tao... chỉ giải thoát cho mày."
Một giây lặng yên bao trùm. Chỉ còn lại nhịp tim gấp gáp, ánh mắt đầy yêu thương và nỗi đau không lời, như thể cả thế giới đang dồn nén trong khoảnh khắc ấy.
" Đừng lo tao — sẽ sống, sẽ đau, sẽ mang ký ức của mày đến cuối đời. Vì đó là cách tao giữ mày lại với thế giới này."
⸻
Tử Thần cười nhạt, giọng lạnh lùng như dao, lướt qua từng ngóc ngách trong tâm trí Phi:
" Ngươi biết không... ngươi vừa tự kết án cả linh hồn mình."
Hắn bước quanh Phi, từng bước đều như gõ nhịp lên trái tim cậu, ánh mắt sắc lạnh như chánh án đang nhìn một kẻ tội đồ:
" Ta không cần phải ép ngươi phát điên. Ngươi sẽ tự làm điều đó... chính ngươi."
" Và ngươi... sẽ được như ước nguyện."
Phi đứng im, đôi tay siết chặt, nhịp tim gấp gáp đến mức cậu cảm giác từng mạch máu như đang chảy ngược về tim cậu.
Cậu gật đầu, trong lòng tràn đầy một thứ cảm giác vừa đau đớn vừa giải thoát. Nỗi mất mát, và sự bất lực hòa quyện thành một núi lửa âm ỉ trong tim cậu.
Và rồi — ánh sáng chói lòa xé toạc không gian. Nó đầy lùi bóng tối, cuốn đi tiếng cười nhạt nhẽo của Tử Thần, và cuốn trôi cả nỗi tuyệt vọng và nỗi đau.
Phi cảm giác cơ thể mình bị hút vào một dòng chảy lạnh lẽo, và rồi...
Cậu tỉnh dậy. Trở về cơ thể cũ. Thế giới bình thường, không tai nạn, không có máu, và không một lời chia tay. Mọi thứ trống rỗng, bình lặng đến mức đáng sợ.
Nhưng chỉ còn Phi. Chỉ còn cậu — mang theo ký ức về một tình yêu đã chết, một tình yêu từng sống sót giữa ranh giới của cái chết và thời gian. Về một chàng trai mà cậu yêu hơn cả chính sinh mệnh của mình nhưng đã đánh mất anh bởi trò đùa số phận.
Tim cậu đập mạnh, từng nhịp vang vọng trong khoang ngực, và Phi biết: một phần của mình đã mất mãi mãi, nhưng cũng chính phần đó đã dạy cậu ý nghĩa thật sự của tình yêu, nỗi đau, và sự dũng cảm để tiếp tục sống.
⸻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro