Chương 10 - Tiếng sét ái tình.

Ngày thi được chia ra thành hai đợt cho bốn kĩ năng tiếng Anh. Buổi sáng lúc bảy giờ sẽ thi ba kĩ năng nghe, đọc và viết. Buổi chiều thì các học sinh sẽ bắt cặp với nhau để thi kĩ năng nói.

Ngoài đoàn của cô Trinh thì còn có mấy đoàn khác cũng đến thi, chủ yếu là từ những trường học gần đây. Khung cảnh có chút hỗn loạn, phải chen lấn thì mới di chuyển vào phòng thi được.

Châu Anh và Tâm An ngồi cách nhau tận một dãy do có khá nhiều người tên bắt đầu bằng chữ A. Nhóm của Đăng Khôi thì ngồi lần lượt cạnh nhau, nhưng vẫn rất xa với hai cô bạn.

Tâm An đầu óc bấn loạn, lồng ngực bị thổi phồng do hồi hộp và lo lắng mặc dù cô cũng đã rất cố gắng trong thời gian ôn thi, lòng bàn tay khô ráo bỗng trở nên trơn trượt do đổ mồ hôi. Trạng thái căng thẳng đến nhợt nhạt này đã bị Gia Hiếu ngồi ở một góc nào đó nhìn thấy, trong lòng nhen nhóm cảm giác thổn thức lo lắng cho cô.

Anh tranh thủ lúc giám thị chưa có mặt, đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh để lúc thi không bị gián đoạn. Gia Hiếu lướt ngang qua sau lưng Tâm An, cất giọng trầm ổn, hời hợt qua loa nói với Tâm An.

"Chúc em thi tốt." Gia Hiếu không đợi Tâm An trả lời mà dứt khoát rời đi.

Tâm An nghe ra được sự ân cần ẩn giấu trong câu nói đó liền nhoẻn môi cười đầy ấm lòng.

Hít thở thật sâu, sẵn sàng với tờ giấy thi đầu thi đầu tiên!

Đợt khi buổi sáng kéo dài đến khoảng giữa trưa, mùa hè ở Sài Gòn còn làm nổi bật cái nắng nóng hơn gấp bội lần. Tâm An, Châu Anh, đi cùng với nhóm Đăng Khôi ra khỏi toà nhà thi. Ánh nắng chói chang, khô khốc rọi thẳng xuống mặt đường, hắt ngược lên những phiến lá xanh tươi, chói loá làm nhức cả mắt, hai bên gò má cũng bị những làn gió nóng rát thổi vào, càng làm tăng thêm sự ngột ngạt, uể oải cho những con người thi không tốt.

Còn hai tiếng nữa sẽ bắt đầu đợt thi thứ hai, cô Trinh dẫn cả đoàn đi ăn trưa rồi tìm một quán nước nào đó để tránh cái nóng hầm hập ở Sài Gòn.

Mở đầu đợt thi buổi chiều là Tâm An và Châu Anh. Họ được cô Trinh ưu ái nên mới đăng kí cho thi sớm để về khách sạn nghỉ ngơi sớm.

Biết được bản thân phải thi đầu tiên, cả Tâm An và Châu Anh không chỉ không vui mà còn cảm thấy có thêm áp lực vô hình. Không biết là cô Trinh có thật sự ưu ái họ hay không nữa. Nhưng dù vậy cũng khiến ai cô nàng khẩn trương hơn, trong lúc mọi người còn đang tận hưởng làn gió mát lạnh từ điều hoà, Tâm An và Châu Anh lấy sách ra để luyện nói với nhau.

*

Rất nhanh sau đó, hai cô nàng với tâm trạng khoan khoái, phấn chấn bước ra khỏi toà nhà thi. Cô Trinh vui vẻ đặt xe cho Tâm An và Châu Anh về khách sạn trước để có thêm thời gian nghỉ ngơi, chu đáo nhắc nhở hai người nhớ ngủ thêm một chút, đặc biệt là Tâm An.

Đúng như lời cô Trinh nói, hai người họ vừa nhận thẻ phòng, liền ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại, mát lạnh do bật điều hoà. Tâm trạng sau thi như trút bỏ được gánh nặng, không phải bận tâm nhiều đến bài vở nữa, rất nhanh đã cảm nhận được sức nặng từ hàng mí trên.

Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bù đắp lại cho những ngày ôn thi miệt mài quên cả sức khoẻ.

*

Chẳng biết Tâm An đã ngủ được bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi để trên bàn trang điểm. Tâm An lười biếng, cố gắng lờ đi tiếng chuông nhưng hình như người gọi không có ý định dừng lại.

Tâm An gắt gỏng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ chập chờn, dùng tay dụi dụi mắt để trông thấy mọi thứ rõ hơn. Cô uể oải leo xuống giường, đầu đau như búa bổ nên cô đi không vững đến bàn trang điểm.

Là Nhật Lâm gọi đến. Trước đó còn có khoảng chục cuộc gọi nhỡ. Tâm An có chút tỉnh táo hơn, cô áp điện thoại lên tai, lười biếng không chịu mở lời trước.

"Alo Tâm An, đi thi về thì sang tiệm cà phê của cậu chơi cho đỡ chán nha." Nhật Lâm hào hứng hơn so với mọi lần, lí do là vì đã quá nhớ cô cháu gái này rồi.

"Hay thế. Em vừa thi xong. Mới về nghỉ ngơi được xíu." Tâm An bất ngờ cảm thấy có hứng thú nên cơn buồn ngủ kia rất nhanh đã bay đi đâu mất.

"Tranh thủ còn sớm thì qua luôn đi. Đặt grab tự đi được không?" Nhật Lâm lo lắng hỏi.

"Được, ngoại có cho em chút tiền. Nhưng đợi em tắm đã."

"Ok.Vậy lát gặp nhé." Nhật Lâm hạ giọng chắc nịch rồi vội vàng tắt máy.

Thật ra, mối quan hệ của hai người luôn rất tốt. Sau khi biết Tâm An có dịp vào Sài Gòn ít hôm, từ ngày hôm qua Nhật Lâm đã ngỏ ý muốn sang thăm Tâm An nhưng do trong phòng còn có Châu Anh, không tiện để cho Nhật Lâm vào chơi. Tâm An phải đành ngậm ngùi từ chối, hôm nay lại có cơ hội để hai người gặp nhau, Tâm An dĩ nhiên sẽ không chần chừ mà đồng ý.

Việc đầu tiên Tâm An làm đó là đi gội đầu. Đây là bước quan trọng nhất để một cô gái có thêm tự tin khi ra ngoài rồi mới tính đến mấy chuyện khác.

Tâm An cảm thấy chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường với người cậu ruột, Nhật Lâm cũng đã quen thuộc với dáng vẻ giản dị của cô nên đành chọn đại cho mình một chiếc áo thun đen phông rộng thoải mái và quần jeans đùi. Cô điểm xuyết thêm chút má hồng tươi tắn và son lòng môi nhẹ nhàng. Vẻ ngoài tuy không quá cầu kỳ, thậm chí có phần mộc mạc, nhưng lại toát lên nét đẹp tự nhiên, trong sáng, rất phù hợp với lứa tuổi mới lớn của cô.

Sự đơn thuần ấy, như một làn gió mát lành, thổi vào không gian náo nhiệt của Sài Gòn, mang theo chút hương vị của tuổi học trò.

Châu Anh nghe thấy tiếng lọ mọ sửa soạn của Tâm An thì thức giấc. Giọng điệu nũng nịu như một đứa trẻ.

"Mày đi đâu vậy? Tính bỏ tao ở một mình hả?"

"Tao sang thăm cậu Lâm. Hay mày đi luôn không?"

"Không. Nhớ đem đồ ăn về cho tao là được." Châu Anh vươn vai, ngồi ngẩn ngơ trên giường nửa phút. Sau đó lấy quần áo đi vào nhà tắm, cô nói vọng ra ngoài nhắc nhở Tâm An. "Sáu giờ là cô Trinh dẫn tụi mình ra ngoài ăn tối. Sau đó ra phố đi bộ chơi. Mày nhớ về sớm."

"Okay." Tâm An nói xong thì chạy vụt đi như làn khói.

Trùng hợp là tiệm cà phê mà Nhật Lâm làm thêm cũng ở quận Nhất, chỉ mất khoảng mười phút đi xe. Tâm An lần đầu thấy nôn nóng gặp Nhật Lâm nhiều như thế này.

Không rõ, có phải là do Nhật Lâm...

Hay là còn có điều gì đó đang chờ đợi Tâm An đến?

Xe dừng trước một tiệm cà phê có không gian khá nhỏ nhưng không hề bị ngột ngạt và bí bách, tông màu chủ đạo là màu xanh mint và trắng, trông rất dịu mắt.

"Con gửi ông uống cà phê nhé." Tâm An mỉm cười, thấp thoáng nét tinh nghịch, sau đó lễ phép cúi chào bác tài.

Phí đi xe của Tâm An chỉ có khoảng hơn hai chục ngàn, nhưng do bác tài đã lớn tuổi, cô đưa cho bác hẳn một trăm nghìn mà không cần bác ấy thối tiền lại.

Tâm An quên đeo kính, đứng từ ngoài cửa nhìn vào, chỉ có thể thấy hình bóng lập lờ của một chàng thanh niên đang đứng quay lưng lại, cô thầm đoán đó là Nhật Lâm.

Tâm An vội vàng vào bên trong tiệm với nụ cười tươi tắn trên môi. Đứng trước quầy thanh toán, khoé môi càng lúc càng cong hơn, lộ ra đôi má lúm đồng tiền rất duyên dáng. Tâm An hớn hở cất tiếng gọi Nhật Lâm.

Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như những nốt nhạc được truyền đến tai của chàng thanh niên, không cần thấy mặt vẫn đủ để nảy sinh thiện cảm.

Anh khẩn trương quay người lại, giọng nói trầm ấm, điềm nhiên, đôi mắt màu nâu trà ôn nhu, điềm tĩnh nhìn cô. Đôi mắt ấy không quá sắc bén, cũng không quá lạnh lùng, mà mang theo một sự ấm áp nhẹ nhàng, như ánh nắng buổi sớm. "Quý khách muốn dùng gì?"

Trái tim Tâm An như ngừng đập khi va phải ánh mắt ấy. Cảm giác choáng ngợp ập đến như một trận mưa rào, cuốn trôi đi hết sự minh mẫn, khả năng cử động của Tâm An. Cô đứng im như bức tượng thạch cao, nhìn chăm chăm vào người trước mặt, nói không nên lời.

Anh có mái tóc đen dày, hơi rối một cách tự nhiên, mềm mại rủ xuống vầng trán làm, thấp thoáng che đi chiếc mắt kính làm tăng thêm vẻ dịu dàng, điềm đạm đầy cuốn hút.

Ánh nắng chiều tà nhàn nhạt chiếu qua lớp cửa kính, hắt lên gương mặt trầm tĩnh chững chạc, các đường nét tinh xảo, tuấn tú với sống mũi thẳng, ở nơi khoé môi còn vương ý cười nhẹ.

Cô đã từng thấy qua vô vàn cái đẹp cái lạ, nhưng để mà nói là có ấn tượng mãnh liệt tới mức nảy sinh cảm giác rung động rõ ràng thế này thì cô chưa từng trải qua.

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh chàng trai ấy là rõ nét trong mắt Tâm An. Nụ cười nhẹ trên môi anh, ánh mắt dịu dàng, tất cả như một thước phim quay chậm, in sâu vào tâm trí Tâm An.

Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, một cảm giác lạ lẫm, ngọt ngào, nhưng cũng đầy bối rối. Tâm An biết, cô đã trúng tiếng sét ái tình!

"Em gì ơi?"

Chàng trai ấy bắt đầu cảm thấy ngột ngạt liền khẽ gọi cô, đưa bàn tay năm ngón ra trước vẫy nhẹ, như để kiểm tra xem cô có đang tập trung không.

Chưa đợi cô hồi thần lại để trả lời anh. Nhật Lâm từ trên lầu bước xuống, trên tay lỉnh kỉnh một khay ly nước nham nhở, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô. Vừa thấy Tâm An, Nhật Lâm rạng rỡ cất tiếng nói quen thuộc, phá tan bầu không khí ngượng ngùng, quái gở vừa rồi.

"Ủa Tâm An? Đến lâu chưa?"

"Vâng, em vừa tới." Tâm An chỉ lướt qua gương mặt của Nhật Lâm rồi nhanh chóng chuyển sang người bên cạnh.

Nhật Lâm đặt khay ly xuống bồn rửa, tiếp tục trò chuyện với Tâm An. "Muốn uống gì không cô nương."

"Vẫn là trà táo thôi." Cô lựa một chiếc ghế ngay quầy thanh toán để ngồi, vừa có thể trò chuyện với Nhật Lâm, vừa có thể dễ dàng nhìn trộm chàng thanh niên kia, tiện cả đôi đường!

"Tự nhiên uống trà táo. Để cậu làm cho loại best seller bên cậu." Nhật Lâm vỗ vỗ vào ngực mình, nét mặt cực kì hãnh diện, làm như trong quán có mỗi anh là biết pha chế vậy.

Tâm An chỉ gật đầu cho có, không có tâm trạng để lựa chọn nước uống nữa. Cô đang rất tò mò về người bên cạnh Nhật Lâm, càng nhìn thì cô càng bị anh ấy thu hút, như thể anh ta biết cách để câu hồn đoạt phách vậy.

Tâm An lấy hết dũng khí để hỏi Nhật Lâm, vờ như thờ ơ lắm nhưng vẫn thấp thoáng tia thẹn thùng trong đáy mắt.

"Bạn của cậu hả?"

Nhật Lâm nghe xong thì khựng lại lau tay vào tạp dề, đứng lên trước anh ấy một bước, dõng dạc giới thiệu.

"Đây là Lê Hoàng Long, đồng nghiệp của cậu, cũng là anh em thân thiết với cậu nhưng lớn hơn cậu một tuổi. Tâm An xử sự cho đúng đấy nhé. Không được thoải mái như cậu đâu."

Tâm An khẽ nhếch môi lộ ra ý cười hài lòng.

Hoá ra, anh tên là Lê Hoàng Long - cái tên sẽ đi qua tháng năm thanh xuân của cô.

"Thằng khùng, mày nói vậy em nó sợ tao thì sao?"

Hoàng Long giáng xuống lưng Nhật Lâm một cú điếng người. Sau đó sực nhận ra ở đây còn có sự hiện diện của Tâm An, anh xấu hổ cười xoà, lúng túng nói. "Chào em, anh là bạn của Nhật Lâm."

"Vâng chào anh. Em là..." Tâm An có chút giật mình khi thấy Hoàng Long chủ động nói chuyện với mình. Cô giấu đi sự ngại ngùng trên gương mặt để trả lời anh nhưng bị Nhật Lâm xen vào giữa chừng.

"Trân trọng giới thiệu với mày. Đây là Nguyễn Ngọc Tâm An, cháu gái của tao. Nó học cực kì giỏi, phải vào tận trong đây để thi tiếng Anh đấy." Cằm của Nhật Lâm cứ phải nói là cao lên tít tận trời cao, dáng vẻ hãnh diện như vậy chẳng ai ngờ được là anh đang tự "seeding" cho cô cháu gái mình, nói trắng ra là anh đang bốc phét!

Đôi mắt Hoàng Long rộ lên ý ngạc nhiên, nói với cô bằng giọng đầy ngưỡng mộ. "Giỏi thế. Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Tâm An cười nhàn nhạt nhưng gương mặt lại nóng bừng, trong lòng đang cố gắng xua tan đi cơn xấu hổ dâng trào. "Em mười bốn."

Nhật Lâm lập tức nói thêm. "Hai tuần nữa mới tròn mười bốn, ăn gian vừa thôi."

Hoàng Long thay đổi nét mặt từ hơi ngạc nhiên, trở nên bàng hoàng, anh kinh ngạc hỏi lại lần nữa.

"Em vẫn... vẫn còn đang học cấp hai à?"

Tâm An rối ren như tơ vò, không hiểu vì sao Hoàng Long lại có phản ứng như vậy, cô bẽn lẽn hỏi anh.

"Em học lớp tám. Sao thế anh?"

Sắc mặt của Hoàng Long bỗng nhiên thay đổi, quay trở lại như không có gì.

"Không có gì đâu. Hai cậu cháu nói chuyện đi nha. Anh vào trong dọn dẹp."

Hoàng Long mỉm cười, nụ cười ấy vô tình làm tim cô lỡ mất một nhịp. Đồng thời cũng xoa dịu được tâm trạng thổn thức, sự ngượng ngùng trong lòng cô.

Cuộc nói chuyện giữa Nhật Lâm và Tâm An chỉ xoay quanh về vấn đề học tập của cô. Đặc biệt là nghe cô than vãn về trải nghiệm đi thi vừa rồi.

"Lần này em thi khá tốt, không phải quá xuất sắc nhưng vẫn sẽ đậu thôi." Tâm An ngồi nghịch nghịch đầu ống hút trong ly nước. Nơi khóe mắt hơi cụp xuống, có chút tiếc nuối nói tiếp. "Giá mà em giỏi giang hơn một chút."

Nhật Lâm ngay lập tức gõ vào trán cô một cái rất mạnh, liếc xéo cô một cái rồi hằn học nói. "Về nhà tự soi gương đi, xem có giống cái cây khô không? Cặp mắt lúc nào cũng lờ đờ. Mà hình như ốm hơn phải không?"

Tâm An ôm lấy vầng trán đau nhói xoa mãi không hết, giận dỗi nói lại. "Tự nhiên đánh em. Em giống cái xác khô thì sao? Cậu làm như em sống sung sướng lắm."

Khi nghe thấy Tâm An nói vậy, Hoàng Long đang đứng bấm điện thoại bỗng dưng cảm thấy tò mò, nâng mắt lên nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt đen nhánh của cô ngập tràn ấm ức, đang cố gắng nén lại những cảm xúc bi thương. Anh cất điện thoại vào túi, lắng nghe giọng nói êm ái của cô.

Nhật Lâm đứng khoanh tay với vẻ mặt dò xét đang nhìn cô. "Em làm sao mà không được vui vẻ?"

"Cậu đi làm xa. Ít về nhà thì sao hiểu được." Chóp mũi cô cay nhẹ, lộ rõ sắc mặt não nề khi phải nghĩ đến mấy chuyện bất hạnh đó.

Nhật Lâm thử nghĩ lại, anh bây giờ đã là sinh viên năm ba, suốt những năm qua chỉ về nhà khi có dịp lễ lớn hoặc khi cần thiết. Mọi người trong nhà đều sợ anh không chuyên tâm học hành nên những biến cố trong gia đình thường chẳng đến tai anh. Tâm An đôi khi còn hay kể lể, nhưng càng lớn thì càng xa cách hơn, chuyện của cô anh chẳng còn thể can thiệp vào nữa.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh thổi ngang khiến tâm trạng anh bị trùng xuống thật nặng nề. Nhật Lâm tiến lại gần Tâm An, ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt mang phần nghiêm trọng nhưng vẫn trông rất ân cần, anh hỏi cô: "Có chuyện gì? Sao không nói với cậu nữa?"

Tâm An chỉ lắc đầu, siết chặt ly nước trong tay, im lặng đến đáng sợ. Cô không dám đối diện với những ký ức đau thương đang chực chờ ùa về, ánh mắt càng lúc càng trở nên sâu xa vô định.

Nhật Lâm nhíu mày, cảm giác bất an dâng trào. Tâm An, từ một cô bé líu lo, quấn quýt bên mình, giờ đã trở thành thiếu nữ ít nói, mang theo nhiều tâm sự khó nói.

"Nói với cậu cho nhẹ lòng. Cậu tìm hướng giải quyết cho." Nhật Lâm vỗ về nói.

Tâm An cắn chặt môi, cảm giác như có gì đó đang trực trào trong lòng sắp tràn ra khỏi khoé mắt. Tâm An cố gắng xua tan đi cảm giác yếu đuối, nhất quyết không nghe theo cảm xúc thật của chính mình.

"Mẹ em bệnh nặng ở ngoài Đà Nẵng sao mà chăm sóc cho Ngọc Hân được. Tối thì em chăm sóc Ngọc Hân đến tận khuya lắc khuya lơ, trời chập chờn sáng đã phải lo dậy để đi học. Một mình em quán xuyến hết mọi việc trong nhà nên nghỉ hết lớp học thêm khác ngoại trừ lớp tiếng Anh thôi, để tiền đó cho mẹ em chữa bệnh, ông bà ngoại cũng bớt được gánh nắng, có tiền mua sữa cho Ngọc Hân..."

Cô bắt đầu kể với Nhật Lâm bằng giọng hời hợt, vô cảm nhắc về đủ thứ biến cố xuất hiện trong nửa năm đổ lại đây, những ngày sống trong đau khổ không lối thoát, cơ thể đầy rẫy những vết bầm tím vẫn còn chưa phai nhoà.

Những sự cố gắng trong vô vọng của Tâm An để hàn gắn lại tình cảm gia đình. Những lần đôi mắt dần trở nên đục ngầu vì không thể khóc thêm nữa.

Tâm An phải tự mình gánh vác trên vai mọi trách nhiệm vốn nên là của người lớn nhưng vẫn phải làm đúng bổn phận của mình, đó là mang về thật nhiều thành tích được cho là xuất sắc. Để rồi đến bây giờ, cô chẳng làm tốt được một thứ gì cả, kết quả vẫn luôn là hai từ "vô nghĩa".

Những gì từ miệng Tâm An thốt ra đều như là một nhát dao cứa vào trái tim, nhưng Tâm An, mặt không một biến động, dù là một cái khẽ cau mày cũng không có. Như thể những đau thương đó đã trở thành một phần của con người cô, không thể tách rời.

Không có đau thương, không phải là Tâm An.

Hoàng Long im lặng, không dám xao nhãng lắng nghe những lời Tâm An vừa nói. Anh cúi đầu, trong ánh mắt đăm chiêu lại lấp ló sự thấu hiểu mà ngay cả bản thân anh cũng chưa từng tìm thấy ở bất kì ai.

Hoàng Long hướng mắt về phía Tâm An, chỉ cảm thấy cô gái này còn quá nhỏ bé. Bờ vai thanh mảnh ấy chưa chắc đã có thể đủ rộng để ai khác tựa vào nghỉ ngơi, vậy mà lại bị đè nén bởi biết bao nhiêu đau thương.

Anh thắc mắc làm thế nào mà Tâm An có thể bình thản đến như thế?

Sự kiên cường tưởng chừng là quá thừa thãi của một thiếu nữ mới lớn. Thế mà lại vô tình chạm nhẹ vào nơi sâu thẳm tâm hồn của Hoàng Long.

Dù biết chỉ là người ngoài cuộc, nhưng Hoàng Long vẫn cảm thấy có một sự thôi thúc mạnh mẽ từ trái tim, anh muốn nói gì đó để xoa dịu cô gái nhỏ bé này.

"Tâm An này, cho anh nói một chút với em nhé." Hoàng Long đột nhiên mở lời, phá tan bầu không khí nặng nề.

Tâm An ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý.

"Để biết được thế giới này còn ai yêu thương em không. Trước tiên em hãy thử yêu thương mình trước." Giọng anh nhẹ nhàng như một lời nhắn nhủ thầm kín bên tai.

Tâm An tròn mắt nhìn anh, đôi mắt khô khốc, cằn cỗi khiến Hoàng Long cảm thấy không đủ dũng khí để đối diện.

Cô không hiểu những gì anh vừa nói. "Ý anh là sao?"

"Đôi khi em cần phải cho phép bản thân mình yếu đuối thì người khác mới biết em cũng cần được bảo vệ, được yêu thương. Còn nếu như em chỉ muốn gồng gánh một mình, họ sẽ không biết em đang cảm thấy thế nào."

Hoàng Long nhìn Tâm An, lo lắng liệu cô có bị tổn thương bởi những lời nói của anh hay không. Nhưng chỉ Hoàng Long biết, anh thật lòng rất muốn xoa dịu tâm hồn của cô.

Tâm An xấu hổ cúi mặt, hơi nóng lan đến tận vành tai. Cô hiểu ra Hoàng Long đây là đang cố gắng an ủi cô, trong lòng không khỏi vui sướng. Những chuyện buồn vừa kể như đã bốc hơi khỏi tâm trí, mà chỉ còn đọng lại ánh nhìn đầy ân cần, trìu mến của Hoàng Long.

Cái cách mà Hoàng Long quan tâm cô bằng những lời nhắn nhủ chân thành đã khiến Tâm An thêm rung động mãnh liệt. Từ một người bị cả thế giới ghét bỏ, Tâm An ghét cả sự tồn tại của bản thân, bị trói buộc với những tổn thương không thể xoá nhoà, Tâm An tự bỏ mặc mình mà sống trong tăm tối không chịu bước ra suốt nhiều năm qua.

Nhưng bầu trời sau mưa vẫn có thể trở nên quang đãng. Cuộc đời của Tâm An, hệt như bầu trời sau mưa, dù có từng mù mịt và tăm tối đến đâu, rồi cũng sẽ tìm được ánh sáng, xé tan màn đêm u ám trong lòng cô, trao cho cô thêm niềm tin, sưởi ấm cho cô sau những ngày giông tố.

—————

Nhật kí:

Ngày 13/8/2023

Lê Hoàng Long - một tia sáng ấm áp đột nhiên len lỏi vào tận nơi sâu nhất của đáy vực. Tuy nhỏ bé nhưng lại là nguồn an ủi lớn nhất trong năm tháng tuổi trẻ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro