Trong phòng học, quạt điện thổi phành phạch trên đỉnh đầu. Đây là tiết học về triết học Mác – Lê-nin và chủ nghĩa xã hội mang bản sắc Hàn Quốc, Hyun Jung nằm bò ra bàn ngủ như phần lớn nam sinh khác. Bên cạnh có người chọc chọc vào tay cô: "Người đẹp, Yang Woo Jung của lớp Bốn nhờ tớ chuyển thư tình cho cậu. Cậu mau đọc đi!"
Hyun Jung đang lơ mơ, nghe vậy liền đáp lanh lảnh: "Bảo cậu ta biến đi, bổn cô nương là hoa đã có chủ rồi".
Phòng học trở nên im phăng phắc, giáo sư đang giảng bài trên bục cũng ngẩn người, sau đó rộ lên tràng cười như sấm dậy.
Hyun Jung ngồi thẳng người, liền nhìn thấy những gương mặt cười đến co giật và ánh mắt giận dữ của giáo sư.
"Em kia!" Giáo sư chỉ tay vào cô: "Mau đứng ra ngoài cửa cho tôi! Học sinh trường cảnh sát còn dám yêu đương, loạn hết cả rồi!"
Hyun Jung bày ra vẻ mặt oan ức: "Không có đâu giáo sư. 'Chủ' mà em nhắc tới chính là sự nghiệp cảnh sát nhân dân. Em đã quyết định cống hiến tuổi thanh xuân cho sự nghiệp này rồi!".
Tiếng cười xung quanh càng lớn hơn. Cuối cùng, cô vẫn bị giáo sư đuổi ra ngoài.
Lớn như vậy rồi còn bị phạt, Hyun Jung đứng ngoài hành lang, xấu hổ sờ mũi. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng huýt sáo truyền tới.
Hyun Jung quay đầu, liền bắt gặp Eun Jung trong bộ cảnh phục từ đầu kia hành lang đi tới.
"Ồ, vị 'chủ' đó tới rồi kìa!" Một học sinh ở trong lớp khẽ cất tiếng trêu chọc. Hyun Jung trừng mắt với cậu ta rồi lập tức vuốt lại mái tóc, chỉnh cổ áo, sau đó nhìn Eun Jung bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Eun Jung đi đến bên cô, khóe mắt thấp thoáng nụ cười như có như không. Chị dừng lại trước mặt Hyun Jung, cất giọng bình thản: "Em gái, em ở đây làm gì vậy?".
Hyun Jung đáp: "Em ở đây ngắm phong cảnh. Đồng chí cảnh sát, chị đến trường làm gì? Điều tra vụ án sao?".
Ý cười trong khóe mắt Eun Jung càng sâu sắc hơn, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh: "Ừ. Có một số vấn đề cần hỏi giáo sư. Tôi đi trước đây!".
Chị lịch sự gật đầu với cô rồi đi về một đầu hành lang. Hyun Jung yên lặng dõi theo bóng lưng chị. Một lúc sau, thấy giáo sư trong lớp không để ý, cô liền cúi lom khom, rón rén chạy mất.
Vừa tới đầu hành lang, cô liền bị một cánh tay kéo vào căn phòng tập luyện thể chất. Giờ này, ở đây không có ai.
Eun Jung ném mũ cảnh sát xuống bàn, đè người Hyun Jung vào sau cánh cửa rồi cúi xuống hôn cô.
"Eun Jung..." Cô thỏ thẻ gọi tên chị.
"Gì cơ?" Chị đáp khẽ.
"Sao chị lại đến trường? Chẳng phải chúng ta hẹn cuối tuần gặp hay sao?"
"Chị rất nhớ em! Lẽ nào bắt chị nhẫn nhịn?"
Mùa hè nắng vàng rực rỡ, gió thổi lá cây xào xạc. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng trò chuyện, tiếng cười khe khẽ và tiếng thở của hai người.
...
Hyun Jung từ từ mở mắt, liền nhìn thấy trần nhà màu xám nhạt. Khóe mắt còn đọng giọt lệ, cô quay sang người phụ nữ vẫn đang ngủ say ở bên cạnh.
Vì hôm qua nhận ra nhau nên ký ức ngủ quên bấy lâu của em đã được kích thích, cuối cùng em cũng mơ thấy chị rồi, Eun Jung! Thì ra, chúng ta thật sự từng yêu nhau mãnh liệt.
Đồng hồ trên đầu giường mới chỉ sáu giờ. Chị mặc bộ đồ ngủ, nằm nghiêng về phía Hyun Jung, một tay đặt trên thắt lưng cô. Gương mặt của chị trong giấc ngủ rất yên tĩnh, không có vẻ bá đạo thường ngày, cũng có nét giống người con gái trẻ tuổi tùy ý, dịu dàng trong giấc mơ của cô. Hyun Jung nghiêng đầu, chạm nhẹ môi lên má chị.
Buổi sáng, không khí giá lạnh, Hyun Jung rón rén xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Thấy chị vẫn chưa tỉnh giấc, cô liền cầm bao thuốc lá trên đầu giường, châm một điếu rồi ngồi cạnh giường hút thuốc.
Theo ý của Eun Jung, chị từng đến tỉnh Gyeongsang, cô và chị từng yêu nhau. Không biết vụ án nghiêm trọng như thế nào mới xóa sạch toàn bộ quá khứ của hai người, những người xung quanh đều giữ kín như bưng?
Hyun Jung trầm tư suy nghĩ. Trực giác báo cho cô biết, ẩn tình năm đó là màn sương mù dày đặc và nguy hiểm, mà cô không thể nhìn thấu. Tuy nhiên, dù con đường phía trước gian nan, trắc trở, nhất định cô sẽ cùng chị điều tra ra sự thật. Là người nào, là điều gì đã khiến cô và chị xa nhau bao năm?
Vừa tỉnh giấc, Eun Jung liền bắt gặp Hyun Jung ngồi bất động, viền mắt đỏ hoe, tay kẹp điếu thuốc lá, vẻ mặt đầy tâm sự. Chị liền kéo cô vào lòng.
"Sao thế?" Chị vuốt ve má cô.
Hyun Jung lặng thinh. Có những lời, chỉ cần thốt ra miệng là khiến con người không thể kiềm chế giọt nước mắt.
"Eun Jung!" Cô quay sang chị: "Em đã mơ thấy chúng ta trong quá khứ rồi".
Eun Jung lặng lẽ nhìn Hyun Jung. Vài giây sau, chị cúi xuống hôn cô.
"Em mơ thấy gì thế?" Chị thì thầm bên tai cô. Hyun Jung kể lại câu chuyện trong giấc mơ. Eun Jung ngồi bất động hồi lâu. Sau đó, chị hôn càng mãnh liệt hơn.
Vài phút sau, chị mới buông người cô, cả hai đều không lên tiếng. Eun Jung đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc trong tay Hyun Jung, đưa lên miệng hút.
"Trong mơ, em đã nhận chị là 'chủ' của em rồi?" Chị cất giọng khinh mạn. Hyun Jung bị chị chọc cười, liền đẩy ngực chị.
Bây giờ vẫn còn sớm, Hyun Jung tựa vào vai Eun Jung, nhìn chị hút thuốc. Cơn thèm vẫn chưa được thỏa mãn, cô liền mở miệng: "Trả thuốc cho em, chị tự châm điếu khác đi".
Eun Jung nhả ra làn khói nhàn nhạt, sau đó đưa điếu thuốc đến miệng cô. Hyun Jung liền hít một hơi, tiếp theo lại đến lượt chị.
Hyun Jung vui vẻ nghĩ, sáng sớm nằm trong vòng tay chị, chị một hơi, cô một hơi, cảm giác thật là tuyệt.
Đúng lúc này, Eun Jung lên tiếng: "Nào, hơi cuối cùng rồi nhé". Nói xong, chị lại đưa điếu thuốc vào miệng cô.
Thấy điếu thuốc vẫn còn một nửa, Hyun Jung hỏi: "Hơi cuối cùng gì cơ?".
"Hơi cuối cùng trong cuộc đời em." Chị ngậm điếu thuốc, nhảy xuống giường.
Hyun Jung ngẩn người, lập tức bật dậy: "Eun Jung, ý chị là gì vậy?".
"Cai thuốc thôi." Chị đáp ngắn gọn, bắt đầu thay áo sơ mi.
Hyun Jung đời nào chịu nghe theo. Tuy bình thường cô cố gắng kiềm chế, nhưng cũng không nỡ cai hẳn.
"Chuyện này chị không thể can thiệp." Hyun Jung xuống giường. Vừa chạm đất, cô liền bị Eun Jung ôm vào lòng.
"Vậy sao?" Chị cúi xuống nhìn cô: "Vừa nhận 'chủ' xong giờ đã quên rồi. Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, chuyện này em phản đối cũng vô dụng".
Hyun Jung vừa tức vừa buồn cười. Chị còn dám dạy dỗ cô, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nữa? Hyun Jung đảo tròng mắt, cất giọng nghiêm nghị: "Chị sai rồi. Có câu 'thượng bất chính, hạ tắc loạn'. Chắc chắn năm xưa chị hút nhiều nên em mới bị ảnh hưởng. Bắt em cai thuốc ư? Có bản lĩnh thì chị cai trước đi, bằng không thì miễn bàn".
Hyun Jung nắm chắc phần thắng nên mới nói câu này, bởi vì Eun Jung nghiện thuốc nặng hơn cô nhiều, một ngày ít nhất một bao. Bắt chị cai thuốc còn khó hơn lên trời ấy chứ.
Ai ngờ, Eun Jung im lặng một lúc, hút hết điếu thuốc trong tay rồi bỏ vào gạt tàn. Chị nhả một hơi khói vào mặt Hyun Jung, khiến cô suýt ho sặc sụa. Cô vừa trừng mắt, chị đã lên tiếng: "Được, chúng ta cùng cai".
Ngữ khí của chị rất dứt khoát, khiến Hyun Jung đờ người trong giây lát.
"Chị định không hút thuốc thật sao? Chị nghĩ cai thuốc dễ lắm đấy à?"
Eun Jung cầm bao thuốc đang hút dở và hộp diêm trên mặt bàn, lắc lắc: "Không dễ, nhưng chị đâu có giống em".
Hyun Jung: "Không giống gì cơ?".
Chị liếc cô một cái rồi ném cả bao thuốc lẫn hộp diêm vào thùng rác: "Một khi chị đã nhận 'chủ', có cai thuốc hay không chỉ cần một câu nói của em".
Lời bày tỏ tình cảm thẳng thắn của chị khiến Hyun Jung rung động, cô bất giác buột miệng: "Được! Em cũng nhận, chúng ta cùng cai!".
Eun Jung mỉm cười.
Một lúc sau, chị đi đánh răng rửa mặt. Hyun Jung cúi đầu nhìn bao thuốc trong thùng rác, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại lấy ra. Loại thuốc này đắt tiền, bỏ đi thì phí quá. Cô quyết định mang cho Lải Nhải.
Ô tô còn cách Cục Công an một đoạn, Hyun Jung vỗ nhẹ lên tay Eun Jung: "Em xuống xe ở đây rồi đi bộ tới cơ quan".
Eun Jung lập tức mở miệng: "Em cứ đi cùng chị, chị sẽ nói với lãnh đạo".
Hyun Jung đời nào chịu nghe theo. Cô biết tính Eun Jung, chị không phải cố ý khoe khoang mà là do luôn thích làm theo ý mình. Bây giờ tìm được vị hôn thê, chị càng không bận tâm đến điều gì khác. Nhưng cô thì để ý. Cô không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người. Có thể bớt đi phiền hà, tại sao không né tránh?
Thế là cô quay sang Eun Jung, cất giọng nghiêm túc: "Eun Jung, chị hãy hứa với em, tạm thời giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta. Chúng ta vừa mới ở bên nhau, không cần thiết để yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Hôm qua, em cũng nhắc Hong Bin rồi, cậu ấy sẽ không nói với người khác".
Eun Jung gõ gõ ngón tay lên vô lăng, không lên tiếng.
Hyun Jung nhoài người hôn lên má chị một cái: "Eun Jung... Chị nghe em một lần có được không?".
Lúc này, chị mới liếc cô một cái: "Có phải trước kia em cũng rất biết làm nũng hay không?".
Hyun Jung đỏ mặt: "Ai làm nũng chứ? Chị mau dừng xe đi!".
Cuối cùng, Eun Jung cũng dừng lại ở đầu đường phía trước, cho cô xuống xe. Khi Hyun Jung đi bộ tới văn phòng, Eun Jung đã ngồi ở vị trí của mình đọc báo. Trong phòng chỉ có Mặt Lạnh, Hong Bin và Lải Nhải vẫn chưa đến.
Cô cố tình chào rõ to: "Lão đại, Mặt Lạnh, chào buổi sáng!".
Eun Jung vẫn chúi đầu vào tờ báo, chỉ đáp một tiếng: "Chào!". Còn Mặt Lạnh gật đầu với cô. Hyun Jung cảm thấy hài lòng.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi pha trà. Phát hiện cốc của Eun Jung vẫn trống không, cô nghĩ, hôm nay chị ngoan ngoãn phối hợp, cô cũng nên vỗ về một chút. Thế là cô đi đến, nói với chị: "Lão đại, em giúp chị pha trà nhé?".
Eun Jung ngước mắt nhìn cô. Trái tim Hyun Jung xao động, cô vội vàng cầm cốc trà rời đi.
Sau khi pha xong, cô mang hai cốc về văn phòng. Do nước quá nóng, nên tay cô hơi bị bỏng. Thế là cô đi nhanh đến chỗ Eun Jung, đặt hai chiếc cốc xuống bàn.
Vừa ngẩng đầu, Eun Jung liền bắt gặp Hyun Jung đang chau mày, thổi khí vào hai bàn tay. Trong đầu chị bất giác nhớ tới cảnh tượng tối qua, cô ở trong lòng chị, bị chị hôn đến đỏ bừng mặt. Chị liền buông tờ báo, nắm lấy ngón tay cô: "Bị bỏng rồi à?".
Hyun Jung trợn mắt, lập tức liếc Mặt Lạnh ở phía đối diện rồi ra sức nháy mắt ra hiệu cho Eun Jung. Tuy nhiên, chị vẫn cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp, đồng thời lên tiếng: "Không sao, Mặt Lạnh biết chuyện của chúng ta".
Hyun Jung đờ người, hai má càng nóng ran, liền quay đầu về phía Mặt Lạnh. Mặt Lạnh ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được cười, để lộ lúm đồng tiền mờ mờ.
Trước thái độ ăn ý và tự nhiên của hai người này, Hyun Jung vô cùng xấu hổ. Vừa rồi, cô còn giả bộ vạch rõ ranh giới với Eun Jung ngay trước mặt Mặt Lạnh nữa chứ. Đúng là đáng ghét thật!
Hyun Jung hất tay Eun Jung, cầm cốc trà đi về chỗ ngồi của mình. Vài giây sau, cô quay sang Mặt Lạnh, uy hiếp anh ta: "Anh không được nói với ai đâu đấy".
Mặt Lạnh cười cười: "Không đâu".
Nghe anh ta nói vậy, Hyun Jung mới yên tâm.
Một lúc sau, Hong Bin xuất hiện. Cậu ta hết nhìn cô lại nhìn Eun Jung, sắc mặt tương đối phức tạp, cũng có chút ấm ức. Hyun Jung lập tức đứng dậy, kéo cậu ta sang phòng trà nước không người rồi kể lại toàn bộ câu chuyện với cậu ta.
Mười phút sau, vẻ mặt Hong Bin hoàn toàn thay đổi. Hưng phấn, xúc động, cảm động xót xa... tất cả đều hiện hữu trên gương mặt cậu ta giống như bản thân cậu ta vừa trải qua chuyện tình rung động đến tận tâm can. Cậu ta vỗ vai Hyun Jung rồi quay về văn phòng, đi đến trước bàn làm việc của Eun Jung. Hyun Jung giật mình, vội chạy theo kéo cậu ta nhưng không kịp.
"Lão đại!" Hong Bin trịnh trọng mở miệng: "Sau này, em sẽ luôn ủng hộ chị. Xin chị hãy yên tâm, em sẽ đứng về phía chị!". (Có ai bik là tui thích bạn Hong Bin lắm hôn? Tiểu tổng quản đáng êu hết sức!)
Hyun Jung nhún vai bất lực, Mặt Lạnh coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc của mình.
Eun Jung nhướng mày nhìn cậu ta rồi lại đưa mắt qua Hyun Jung, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn cậu".
Lải Nhải không biết đến văn phòng từ bao giờ. Chứng kiến cảnh tượng này, anh ta mới mở miệng: "Hong Bin, cậu gặp phải chuyện gì vậy? Tại sao tự dưng lại tỏ tình với lão đại? Tôi cũng phải bày tỏ tình cảm với lão đại mới được".
Hyun Jung nháy mắt với Hong Bin, bảo cậu ta thôi đi. Ai ngờ Hong Bin quay sang Lải Nhải, vẻ mặt đầy bi thương: "Anh chẳng hiểu gì cả!".
Mọi người hết nói nổi.
Lải Nhải gãi đầu, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng không ai để ý đến anh ta. Mọi người về vị trí của mình, bắt đầu công việc. Một lúc sau, Hyun Jung chợt nhớ ra một vấn đề, liền lấy gói thuốc lá còn một nửa từ trong túi xách ra, ném lên bàn Lải Nhải.
Vì mọi người đều biết Eun Jung hút loại thuốc này nên cô cất giọng lười nhác: "Lão đại cho tôi một bao, tôi chia cho anh một nửa".
Lải Nhải cầm bao thuốc nhàu nát, đột nhiên nở nụ cười đắc ý: "Hi hi hi... Lão đại cho em có một bao thôi à?". Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra hai cây thuốc lá cùng loại: "Lão đại vừa cho tôi hai cây đây này, là hai cây cơ đấy!".
Hyun Jung kinh ngạc, quay sang Eun Jung. Eun Jung nhìn cô đăm đăm, ý muốn nói: Chẳng phải em bảo chị cai thuốc hay sao?
Lải Nhải vốn thích khoe khoang, anh ta vừa vuốt ve cây thuốc vừa nói: "Hyun Jung, xem ra em chẳng có địa vị gì trong lòng lão đại rồi. Ha ha ha, em đừng ghen tị với tôi đấy nhé!".
Nghe anh ta nói vậy, Hyun Jung phì cười thành tiếng.
Mặt Lạnh cũng nhếch miệng cười, còn Hong Bin nhìn Lải Nhải như thể nhìn một tên ngốc. Eun Jung đang vùi đầu vào công việc cũng mỉm cười. (Bạn Lải Nhải còn ngốc dài dài =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro