16 - 20

Chương 16

Tôi thích hung dữ.

Lâm Y Khải kéo hắn đi với vẻ mặt ghét bỏ.

Không biết có phải do sức khỏe suy nhược không, rõ ràng vừa mới chạy xong 400 met mà tay Mã Quần Diệu lạnh ngắt.

Trang Phóng Cầm đứng từ đằng xa gom trọn toàn cảnh vào trong mắt mà không khỏi bất ngờ.

Mối quan hệ giữa hai người kia trở nên tốt đẹp thế này từ khi nào vậy?

Cô đi tới, nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại cũng khá hài lòng, nhưng ngay sau đó lại càng tức tối hơn.

"Nếu lần trước các cậu tự giác hơn một chút, ngoan ngoãn tham gia đại hội thể thao thì lớp chúng ta sẽ lạc xuống tận hạng cuối cùng chắc?" Trang Phóng Cầm nói, "Đặc biệt là cậu! Lâm Y Khải!"

Lâm Y Khải túm người từ dưới đất lên rồi lập tức buông tay ra: "Cô không thể khiến những bạn khác trong lớp nỗ lực nhiều hơn sao?"

"Cậu không thể có một chút niềm vinh dự tập thể với lớp sao?" Trang Phóng Cầm vỗ nhẹ giáo án lên đầu cậu, khi quay đầu nhìn sang nam sinh đang khẽ hổn hển, thái độ cô mềm mỏng hơn rất nhiều, "Mã Quần Diệu, không sao chứ? Còn chạy được nữa không?"

Mã Quần Diệu gật đầu, rũ mi mắt, dường như vẫn chưa ổn định lại: "Được ạ."

"Ừm, nếu thật sự không được thì cứ tập luyện thêm đi, ngày thường đừng chỉ lo mỗi chuyện học tập, thể lực cũng nên cân đối."

"Vâng."

Trang Phóng Cầm gật đầu, sau đó hỏi người bên cạnh: "Vương Lộ An, hay là giờ cậu tập chạy 3000 met luôn đi?"

"Cầm, không phải em nói dối cô." Vương Lộ An nghiêm túc nói, "Với em mà nói, 3000 met là thứ cả đời chỉ có duy nhất một lần, hôm nay mà chạy, đến buổi đại hội thể thao em chỉ còn nước ngồi xe lăn tới."

"..."

Nữ sinh cách bọn họ vài bước cầm chai nước khoáng trên tay, thấy Trang Phóng Cầm cũng đứng đó, cô do dự chốc lát, cuối cùng đành tiếc nuối xoay người đi.

Mã Quần Diệu đảo mắt, mím môi, tỉnh rụi bắt đầu thở lại ổn định.

Trang Phóng Cầm tập trung học sinh lại nói thêm một tràng về kĩ thuật chạy bộ và nhắc nhở không có việc gì làm thì bản thân tự rèn luyện nhiều hơn, sau đó mới tuyên bố giải tán.

Vương Lộ An bò dậy từ trên mặt đất: "Cuối cùng cũng được đi, mệt chết mất."

Chương Nhàn Tịnh trừng mắt nhìn cậu ta: "Mày ngồi dưới đất có làm gì đâu? Mệt cái đéo gì?"

"Tao mệt giùm người anh em của tao." Vương Lộ An nói, "Lâm Y Khải, đi, đến tiệm trà sữa ngồi tí nhỉ?"

Lâm Y Khải nhận lấy áo khoác từ tay cậu ta: "Ừ."

Vương Lộ An phủi cỏ dính trên mông, ánh mắt thoáng liếc sang người bên cạnh, cậu ta buột miệng hỏi, "Học sinh giỏi, đi cùng không?"

Tình nghĩa chạy trốn từ quán net hôm nọ cộng thêm khi nãy mới trò chuyện hai câu, Vương Lộ An tự tỏ ra quen thân cũng tự nhận quan hệ thân thiết với học sinh giỏi.

Nhưng lần này cậu ta chỉ bâng quơ hỏi thôi.

Nghĩ cũng biết sẽ không đời nào Mã Quần Diệu lại đi tụ tập với đám học sinh được coi là côn đồ trong mắt người khác như bọn họ ——

"Được." Mã Quần Diệu đáp.

Vương Lộ An: "?"

Lâm Y Khải nhíu mày định nói đừng có đi theo, nhưng khi quay đầu đối diện với ánh mắt Mã Quần Diệu, cậu lại im lặng.

Thôi kệ, chân mọc trên cơ thể người ta, muốn đi đâu thì liên quan gì đến cậu.

Trong tiệm trà sữa đặt mấy cái bàn cho khách, giờ phút này đã ngồi hơn một nửa.

Bọn họ lấy một bàn, những người xung quanh đều đang nhìn theo.

Nghe tiếng động, Tả Khoan ngậm điếu thuốc nên hỏi khá khó nghe: "Sao giờ mới đến? Chờ bọn mày cả buổi đấy."

Thời gian này tiệm trà sữa chẳng buôn bán gì mấy, bọn họ lại ngồi sâu bên trong, mấy nam sinh hút thuốc đánh bài không kiêng dè, khói thuốc lượn lờ trong tiệm.

Vương Lộ An nói: "Tại Phóng Cầm túm đầu bắt chạy đấy."

"Không phải bọn mày định tham gia đại hội thể thao đấy chứ?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Phóng Cầm." Vương Lộ An nói với người pha chế, "Chị chủ, vẫn như cũ, hai trà sữa khoai môn, một trong hai thêm thật nhiều trân châu cho em —— Học sinh giỏi, cậu uống gì? Tôi mời cậu."

"Học sinh giỏi? Gọi ai đấy?" Tả Khoan khó hiểu quay đầu, "Vãi cứt."

Mặc dù hai hôm trước cậu ta từng đánh team với vị học sinh giỏi này, nhưng cảnh tượng người thật xuất hiện cùng đám Lâm Y Khải vẫn vô cùng ảo diệu.

Hơn nữa —— không biết có phải do đã nghe Mã Quần Diệu đọc phát biểu quá nhiều lần trong lễ chào cờ không, Tả Khoan muốn dập tắt điếu thuốc ngay khi vừa nhìn thấy hắn.

"Không cần, tôi tự thanh toán." Mã Quần Diệu lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, "Giống mấy người họ, cảm ơn."

Vương Lộ An trêu: "Học sinh giỏi, hôm nay có WeChat rồi à?"

"Ừm." Mã Quần Diệu nghiêm túc trả lời, "Mới tạo một tài khoản."

"..."

Lâm Y Khải ném áo lên sô pha, biếng nhác ngồi xuống.

Đây là sô pha hai chỗ, nhưng cả đám đều đã quen để cho Lâm Y Khải ngồi một mình.

Gọi xong trà sữa, Vương Lộ An kéo ghế lại: "Học sinh giỏi, tới đây, cậu ngồi ——"

Tay Lâm Y Khải nhẹ bẫng.

Mã Quần Diệu đặt cặp sang bên cạnh, cầm lấy áo khoác đồng phục của Lâm Y Khải lên gấp gọn lại hai lượt, để trên cặp sách.

Sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Y Khải một cách hết sức tự nhiên.

Lâm Y Khải: "?"

Động tác tay của những người xung quanh đều cứng đờ, kinh ngạc nhìn hai người.

Cho đến khi có ai đó kêu lên vì bị tàn thuốc rơi bỏng tay: "Ai ui mẹ kiếp..."

Lâm Y Khải hoàn hồn, huých đầu gối vào người bên cạnh: "Sang chỗ khác ngồi."

"Không sao." Mã Quần Diệu nói, "Tôi ngồi đây là được."

"?"

Lâm Y Khải nhíu mày, Tả Khoan biết đây là dấu hiệu cảnh báo cậu sắp nổi cơn điên, cậu nhả khói thuốc hóng biến.

Song cậu ta chỉ nghe Lâm Y Khải chậc lưỡi rồi quay sang nhìn mình: "Mày nhả khói thuốc vào chỗ tao một lần nữa thử xem?"

Tả Khoan: "?"

"Không cố ý mà." Tả Khoan nghĩ ngày thường mày ngửi mùi khói có ít ỏi đéo gì đâu, nhanh tay đưa cho cậu một điếu thuốc, "Làm điếu không?"

"Không hút." Lâm Y Khải nói, "Quay đầu đi đi."

"..."

Vương Lộ An bê trà sữa tới, Lâm Y Khải lấy cốc của mình uống một ngụm, sau đó rảnh rỗi lấy điện thoại ra bắt đầu sự nghiệp chơi rắn săn mồi của mình.

Mã Quần Diệu nhìn ngón tay chuyển động liên hồi của cậu: "Cậu không chơi bài à?"

"Không."

Đám Tả Khoan chơi trò Tạc Kim Hoa, là đánh bài ăn tiền. Bình thường chỉ khi chơi Đấu Địa Chủ vẽ lên mặt Lâm Y Khải mới làm hai ván, còn lại nhất quyết không đụng tới. Những người khác biết cậu như vậy nên cũng sẽ không mở miệng rủ chơi.

Mã Quần Diệu: "Vậy làm bài tập về nhà."

Lâm Y Khải: "..."

Những người khác: "??"

Lâm Y Khải siết chặt điện thoại, vừa định bảo hắn cầm cặp biến đi, ngoài cửa cửa tiệm bỗng vang lên một giọng nói.

"Cho một chanh mật ong —— không..." Thấy người ngồi trong tiệm, người nọ vội quay đầu chực đi.

"A, không phải Đinh Tiêu đây sao?" Nhìn rõ mặt người mới bước vào, Tả Khoan cười với vẻ nghĩ ngợi, gọi cậu ta lại, "Đứng lại, sợ cái gì? Mua xong hẵng đi."

Nghe thấy cái tên này, Vương Lộ An quay đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt vốn đang cười tít mắt lập tức không còn chút cảm xúc nào.

Chỉ có Lâm Y Khải vẫn đang cúi đầu chiến đấu với con rắn nhỏ.

Mã Quần Diệu cũng nhìn về phía cửa cửa hàng.

Đó một nam sinh cao ráo, hơi mập mạp. Nghe giọng Tả Khoan, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.

Vài giây sau, cậu ta thu bước chân về, nắm quai cặp cố nói với vẻ cứng cỏi: "Một ly chanh mật ong."

"Lại đây ngồi chờ này." Tả Khoan giễu cợt.

"Thôi bỏ đi." Vương Lộ An nói, "Nhìn nó uống không trôi, lát nữa lại phí hoài cốc trà sữa khoai môn của tao."

Nam sinh tên Đinh Tiêu mặt lúc đỏ lúc trắng, trông như đang chịu giày vò vô cùng.

Cho đến khi cậu ta thoáng nhìn thấy xe của phụ huynh nhà mình.

Chỉ trong nháy mắt, dường như cậu ta đã được tiếp thêm tự tin, nước chanh vừa mới pha xong liền lập tức nhận lấy bỏ đi, còn nghiến răng rít từng chữ: "Một lũ cặn bã."

Vương Lộ An đứng phắt dậy, vừa mở miệng đã chửi bậy: "Mày nói ai? Lại đây nói lại lần nữa cho tao?"

Tả Khoan cũng ném bài xuống muốn đứng dậy.

Nhưng tất cả vẫn chưa đáng sợ bằng cái nhướng mắt của Lâm Y Khải. Đụng phải ánh mắt cậu, trái tim Đinh Tiêu giật thót, cậu ta lập tức quay đầu đi, vừa đi còn vừa gọi: "Mẹ! Mẹ!"

Khùng.

Lâm Y Khải cúi đầu tiếp tục.

"Mày bị thiểu năng à! Còn chưa chạm vào mà đã gọi mẹ, mày là con trai cưng của mẹ chắc!"

Vương Lộ An chửi vọng ra ngoài cửa, chửi xong vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Mã Quần Diệu.

Lúc này, Vương Lộ An mới nhớ ra trong đám bọn họ có một học sinh ngoan.

Cậu ta kéo ghế tới ngồi xuống, vẻ tươi cười trên mặt nhanh chóng quay trở về: "Đệt, học sinh giỏi, cậu đừng sợ nhé, bình thường bọn tôi không như vậy đâu."

Tả Khoan đánh mắt theo tiếng, nói thầm trong lòng mày nhìn ra cậu ta sợ hãi ở điểm nào vậy? Đấy chỉ là một bản mặt liệt thôi mà?

Mã Quần Diệu hỏi: "Cậu ta là ai?"

"Đinh Tiêu ấy, lớp (2) —— ngay bên cạnh lớp cũ của cậu luôn mà, cậu không biết sao?" Vương Lộ An hỏi.

"Không có ấn tượng."

"Vậy cậu đã nghe qua chuyện Lâm Y Khải từng ném đồ ăn đánh người ở trong căn tin hồi năm lớp mười bao giờ chưa?" Vương Lộ An nói, "Cậu ta là người bị đánh."

Đến tận bây giờ, Vương Lộ An vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy.

Hôm đó, cậu ta ngủ trọn buổi sáng, giữa trưa thức dậy đói không chịu được bèn kéo Lâm Y Khải xuống căn tin ăn trưa cùng, cậu ta còn gọi món sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất.

Bàn ghế trong căn tin trường kê rất gần nhau, có ai đi qua còn phải nhờ người ngồi hai bên nhường chỗ một chút.

Vậy nên người đằng sau nói chuyện gì, bọn họ có thể nghe được hết.

—— "Con bé ngồi bàn trước tao tỏ tình với Lâm Y Khải bên lớp bảy bị từ chối, lúc về khóc liền một tiết học, phiền chết đi được."

—— "Tao ghét nhất là thứ con gái kiểu đó, thành tích học tập thì kém, ngày nào cũng mặc đồ lót màu đỏ xuyên thấu qua đồng phục, không biết là mặc cho ai ngắm nữa, à... Có khi là mặc cho Lâm Y Khải ngắm đấy, tiếc là hàng nó không đủ to để lọt mắt Lâm Y Khải, ha ha."

—— "Lần nào nó tìm tao nói chuyện cũng cố kéo cổ áo xuống rõ thấp, chắc cũng thích tao đấy, nhưng tao là ai nào? Ngay cả Lâm Y Khải còn không theo đuổi được mà đòi theo đuổi tao chắc."

—— "À, tao có bức ảnh chụp lúc con bé đó buộc dây giày đấy, muốn xem không? Cổ áo nó mở toang hoang, nhìn được rõ lắm ——"

Chính vào lúc ấy, Lâm Y Khải ném thức ăn lên đầu cậu ta.

Khi đó Vương Lộ An còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thức ăn đã trượt theo tóc của Đinh Tiêu vãi khắp sàn.

Đó là lần đầu tiên Lâm Y Khải bị phạt kể từ khi lên cấp ba đến nay.

"Đệt, cậu không biết lúc đấy Lâm Y Khải đáng sợ cỡ nào đâu. Động tác đó, ánh mắt đó cực kì hung dữ, tất cả những người khác trong căn tin đều sợ đến mức không ai dám động đậy." Vương Lộ An nghĩ ngợi, "Nhưng tiếc nhất là suất sườn xào chua ngọt kia, cậu ấy còn chưa ăn được hai miếng đã cho Đinh Tiêu cả rồi."

Vương Lộ An kể chuyện đầy hăng say.

Lâm Y Khải định cắt lời cậu ta giữa chừng, nhưng nghĩ thế nào lại nhịn xuống.

"Nếu sớm biết rằng mày có thể thương nhớ đến tận bây giờ," Lâm Y Khải di chuyển con rắn săn mồi, "Nhất định tao sẽ nhặt lại mấy miếng thức ăn trên tóc cậu ta xuống cho mày."

Vương Lộ An: "Không cần đâu."

Tả Khoan lại châm điếu thuốc nữa: "Lâm Y Khải, rốt cuộc làm sao mà mày kiềm chế được giỏi vậy, nếu là mày thì tao sớm đã ——"

Lâm Y Khải: "Kéo vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cầm gậy gộc thủ thêm dao, đánh cho rụng nửa hàm răng, cạo tóc, cắt móng tay... Tao lại không biết những cái này à? Đợi đến lượt mày dạy chắc?"

Tả Khoan: "?"

Vương Lộ An: "???"

Phóng đại quá mức rồi người anh em, không phải trước nay chúng ta đều đối xử với nhau chân thành, dùng nắm đấm kết bạn sao? Từ khi nào dùng đến cả dao nữa?

"Tao lười tốn sức cho cậu ta, hơn nữa ——" Lâm Y Khải lạnh lùng nói, "So với cậu ta, tao còn muốn đánh mấy kẻ vướng víu hơn."

Mã Quần Diệu cầm lấy cặp của mình.

Lâm Y Khải: "Cả mấy đứa mở miệng ngậm miệng đều là học tập với chả bài tập nữa."

Mã Quần Diệu mở cặp sách.

Lâm Y Khải: "Những người như thế về sau tao gặp lần nào đánh lần đó."

Mã Quần Diệu lấy bài tập về nhà ra.

Lâm Y Khải: "."

Lâm Y Khải cố kìm nén cơn kích động muốn đánh người, cầm lấy điện thoại nằm trở về.

Những người khác cũng giật mình trước những thứ Mã Quần Diệu bày ra.

Vương Lộ An sáp lại gần: "Học sinh giỏi, cậu muốn làm bài tập tại đây luôn à?"

"Xem qua thôi."

"Đỉnh thật, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi." Vương Lộ An cười đầy nịnh nọt, "Vậy... Học sinh giỏi này, cậu làm xong... có thể gửi cho tôi một bản được không?"

Mã Quần Diệu nhìn cậu ta: "Được."

"Cậu đúng là người tốt mà!" Vương Lộ An lập tức lôi điện thoại ra, "Vậy học sinh giỏi, chúng ta kết bạn WeChat trước đã nhé?"

Thêm được WeChat, Vương Lộ An sung sướng điền tên ghi chú cho Mã Quần Diệu, tiện nhìn lướt qua ảnh đại diện của hắn.

"Đệt, học sinh giỏi." Cậu ta sửng sốt, nói, "Ảnh đại diện của cậu ngầu vãi. Chó nhà cậu nuôi à?"

Mã Quần Diệu đáp "Ừ".

Vương Lộ An: "Trông oách quá đi! Ngày thường có dắt đi dạo không, nó không kéo cậu chạy à?"

Mã Quần Diệu đáp: "Không."

"Chà chà." Vương Lộ An trầm trồ bức ảnh, "Sao cậu lại muốn nuôi giống chó này, không thấy nó quá hung dữ sao?"

"Không." Mã Quần Diệu nhẹ nhàng quét mắt, "Tôi thích hung dữ."

Lâm Y Khải: "..."

-------------

Chương 17

Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.

Mùa xuân ở Nam Thành ấm lên rất sớm, thời gian tổ chức đại hội thể thao mùa xuân ở các trường học cũng sớm hơn những khu vực khác.

Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, hai ngày này không cần đi học cũng không cần ngồi trong lớp tự học, đối với đa số học sinh, có thể nói đây tương đương với hai ngày nghỉ học, có học sinh đánh bạo hơn một chút thậm chí còn trốn học suốt hai ngày.

Hôm nay ánh mặt trời ló rạng đúng giờ khai mạc đại hội thể thao.

Bước vào sân thi đấu yêu cầu cả lớp phải ăn mặc thống nhất, nhìn qua thì hầu như các lớp đều mặc áo thun đồng phục và quần dài.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Trang Phóng Cầm mặc chiếc váy có màu sắc rực rỡ, cô đứng bên cạnh hàng của lớp mình đợi đến giờ vào sân.

"Làm sao thế này, trông đứa nào cũng lừ đừ phờ phạc thế?" Trang Phóng Cầm nhìn một lượt hàng ngũ, "Nhét hết áo đồng phục vào trong quần đi."

"Thế thì xấu lắm ạ." Chương Nhàn Tịnh lo lắng.

"Đây là lễ khai mạc, không phải biểu diễn văn nghệ, không cần các cô các cậu phải đẹp, trông có tinh thần là được." Nói xong, Trang Phóng Cầm nheo mắt dí sát cô nàng, "Chương Nhàn Tịnh, em trang điểm đấy à?"

Chương Nhàn Tịnh lùi người ra sau: "Đâu có ạ, em vốn dĩ đã có sắc đẹp trời ban ——"

"Lát nữa đến trước mặt ban lãnh đạo thì mím cái môi lại cho tôi, đừng có để bị phát hiện." Trang Phóng Cầm nói, "Tô cái miệng trông có giống bông hoa không chứ lại."

Chương Nhàn Tịnh lập tức làm động tác trái tim cho cô: "Biết rồi ạ!"

Trang Phóng Cầm quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng thứ hai đếm ngược lên, nét cười trên mặt cô lập tức bay biến sạch sẽ.

"Lâm Y Khải." Cô nói, "Cậu có nghe thấy hết những gì tôi nói không?"

Lâm Y Khải buồn ngủ đến mức không còn hơi đâu làm trái lời, cũng chẳng buồn để ý mấy chuyện này.

Cậu hé mí mắt, chầm chậm lê tay nhét vạt áo vào lưng quần.

Bởi vì chuẩn bị vào sân, đội ngũ đứng theo hàng dọc.

Mã Quần Diệu đứng cuối hàng, hơi rũ mắt xuống nhìn theo động tác của cậu.

Lâm Y Khải sơ vin rất qua quýt, nhét vạt áo dúm dó thít chặt lại làm lộ rõ vòng eo của nam sinh.

Mã Quần Diệu nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Sao eo của cậu ấy lại nhỏ hơn người khác nhiều như vậy.

Trường học quy định hai lớp học song song cùng vào sân, bên cạnh bọn họ là lớp (8).

Tả Khoan vốn dĩ rất uể oải, thế nhưng lúc quay đầu sang nhìn thấy Vương Lộ An, cậu ta phụt một tiếng cười phá lên: "Đệt, Vương Lộ An, mông mày to thế, nhìn trông ngu ghê."

Học sinh hai lớp đều bật cười.

"Đệt, sao lớp bọn mày không phải sơ vin?!" Vương Lộ An đỏ mặt, "Nói cái đéo gì đấy, ai sơ vin mà nhìn chẳng ngu? Xem lớp khác kìa, mọi người đều xấu như nhau thôi!"

Tả Khoan nói: "Mày quay đầu lại nhìn đi."

Vương Lộ An quay đầu.

Lâm Y Khải uể oải đứng, cậu buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, hai tay đút túi, áo đồng phục to rộng thắt chặt ở eo gợi nên một vẻ đẹp trai lộn xộn.

Mã Quần Diệu thì càng không phải nói, mặc dù hơi yếu ớt nhưng hình tượng hoàn toàn không thành vấn đề, bả vai rộng, tay chân đều dài, bất kì biểu cảm gì trên mặt cũng có thể chụp làm ảnh tuyên truyền học sinh.

Vương Lộ An: "..."

Ý gì? Hai trai đẹp sơ vin duy nhất toàn trường đều đứng đằng sau tao đúng không?

Lễ khai mạc tổ chức một tiếng đồng hồ mới giải tán, lớp bọn họ được phân tới khán đài bên cạnh đài chủ tịch, vị trí rất đẹp, nghiêng đầu sang là có thể giáp mặt đầy thân thiết với lãnh đạo nhà trường.

Hôm nay tâm trạng Trang Phóng Cầm rất tốt.

Đối với cô mà nói, thật ra đứng thứ mấy trong đại hội thể thao cũng không quan trọng, chỉ cần tất cả học sinh trong lớp đều có mặt thì dù có là hạng cuối cũng được.

Cô chia đồ ăn vặt tối hôm qua mua ở siêu thị cho học sinh, sau đó tập trung những người tham gia thi trong lớp lại, theo sát cả đám liên tục nhấn mạnh vị trí và thời gian thi.

Lâm Y Khải bị bắt tham gia hai hạng mục, một là chạy tiếp sức, hai là nhảy xa, đều trong hôm nay.

Sắp đến thời gian thi nhảy xa, Lâm Y Khải dụi mắt, định lén lút tìm nơi nào hút điếu thuốc cho lên tinh thần.

"Bạn học Lâm..."

Lâm Y Khải quay đầu lại, là các bạn nữ trong lớp ngày thường chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.

Một cái túi mở ra trước mặt cậu, vì quá nặng nên hai người xách một túi.

"Bọn mình dùng quỹ lớp mua một ít đồ ăn nước uống." Cô bạn nói, "Ở đây có Redbull, trông cậu có vẻ buồn ngủ... Có muốn một lon không?"

Lâm Y Khải rũ mắt nhìn lướt qua trong túi.

Mặc dù ngày thường cậu chưa từng bắt nạt bạn học nào trong lớp, nhưng mọi người đều khá sợ cậu.

Thấy vậy, bạn nữ vội nói: "Nếu cậu không muốn uống thì thôi..."

Nam sinh thò tay vào trong túi.

Lâm Y Khải lấy ra một lon Redbull, nói: "Cảm ơn."

Lâm Y Khải tu Redbull, tư thế này của cậu khiến Trang Phóng Cầm quay đầu nhìn cứ tưởng cậu đang ngang nhiên uống rượu giữa ban ngày ban mặt.

Học sinh các lớp khác ngồi rải rác, hơn một nửa là đi đăng kí điểm danh thi đấu hoặc đi cổ vũ cho lớp mình, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng reo hò. Chỉ có khu vực lớp (7) gần như ngồi kín chỗ, ai nấy đều cúi đầu làm việc riêng của mình.

Năm trước lớp bọn họ đứng thứ nhất từ dưới lên, điều này đã mài mòn ý chí chiến đấu của cả lớp.

Lần này chẳng mấy ai còn có hứng thú, quan trọng là góp mặt thôi.

Lâm Y Khải cầm ô của Chương Nhàn Tịnh đứng một bên chắn tầm nhìn của ban lãnh đạo trên đài chủ tịch, dựa vào tường chơi điện thoại.

Vương Lộ An ngồi trên đài xem với gói khoai tây chiên trong tay, từ lúc đặt mông xuống đến giờ miệng không dừng một giây nào. Cậu ta nhìn người bên cạnh: "Không phải, sao mày cũng tới tham gia đại hội thể thao?"

Tả Khoan lớp hàng xóm ngay cạnh bọn họ ngồi cùng với Vương Lộ An trông cứ như thể cậu ta là học sinh lớp (7): "Bọn mày đều tới cả, mình tao trốn thì ích gì? Bọn mày tham gia hạng mục nào?"

"Lâm Y Khải nhảy xa với tiếp sức." Vương Lộ An nói, "Tao chạy 3000 met."

Tả Khoan: "Mày có bị điên không?"

"Tao không điên, là Phóng Cầm điên." Vương Lộ An nói, "Kệ, tao cứ chạy thôi, dù gì cũng không nhắm đến thứ hạng, chạy xong là chiến thắng rồi."

"Biết mình sắp chạy 3000 met mà còn ăn nhiều thế à?" Chương Nhàn Tịnh ngồi phía cuối đám nữ sinh, vắt chéo chân quay đầu nói, "Lại ăn khoai chiên, lại ăn kem lạnh, lát nữa cho mày nôn chết."

"Không thể nào, tao nói với mày rồi còn gì? Tao có dạ dày sắt." Vương Lộ An đưa khoai chiên cho người bên cạnh, "Ăn không, Lâm Y Khải?"

Lâm Y Khải ngáp một cái: "Không ăn."

Câu lướt chương trình con WeChat tìm trò chơi giết thời gian, chơi một lúc lại thấy chẳng thú vị bằng rắn săn mồi. Vừa mới thoát ra, bên phía vòng bạn bè đã nhảy ra một thông báo trạng thái.

Cậu bấm vào xem.

Mã Quần Diệu thích một bài trong vòng bạn bè hai năm trước của cậu.

"..."

Cậu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên người đằng trước đang cúi đầu dùng điện thoại, để lộ phần cổ thon dài sạch sẽ.

Thật ra vòng bạn bè của Lâm Y Khải không có nội dung gì mấy, toàn là đăng bừa, vì cứ đăng hết lên nên cậu cũng chẳng quan tâm xem người khác có xem hay không.

Nhưng không hiểu sao, khi biết Mã Quần Diệu ngồi trước mặt đang lướt lại những bài mình đăng khi trước.

Cậu lại cảm thấy, mẹ nó, rất kì quặc.

Lâm Y Khải xị mặt đứng dậy, đang định bảo Mã Quần Diệu đừng có xem linh tinh thì một nam sinh đã đến nói chuyện với Mã Quần Diệu trước cậu một bước.

Nam sinh đó tên Cao Thạch, là lớp trưởng lớp bọn họ, cũng phải đấu tranh rất lâu mới tiến tới.

Cao Thạch do dự hỏi: "Bạn học Mã, cậu có thời gian không?"

Mã Quần Diệu ngước lên: "Ừm?"

"Là thế này, cậu có rảnh viết một bài bản thảo phát thanh không? Năm mươi đến một trăm chữ, cứ khen mấy câu là được." Cao Thạch nói, "Nhà trường yêu cầu các lớp mỗi hạng mục thi phải viết một bản thảo phát thanh, giờ bọn mình đang thiếu bản thảo của hai hạng mục."

Vừa rồi Trang Phóng Cầm dặn dò cậu ta nhân những hoạt động chung này cố gắng giúp các bạn học sinh mới chuyển tới hòa nhập với tập thể lớp.

Cậu ta nghĩ cả buổi trời mới ra được cái cách này.

Mã Quần Diệu nhìn lướt qua vở trong tay cậu ta, không nói chuyện.

Cao Thạch: "Nếu cậu không muốn viết cũng..."

"Thiếu hạng mục gì?" Mã Quần Diệu hỏi.

"Đẩy tạ với nhảy xa!" Cao Thạch suy nghĩ, nói, "Nhưng mà nhảy xa sắp bắt đầu rồi, sợ là không kịp, không thì hạng mục này tôi sửa tạm bản thảo cũ rồi nộp là được, cậu viết đẩy ——"

"Cho tôi tờ giấy." Mã Quần Diệu nói, "Tôi viết nhảy xa."

Cao Thạch vội vàng lấy giấy bút, đang định nói cái này có thể lên mạng chép đã thấy học sinh giỏi vừa nhận liền viết, đưa bút như thần.

Đúng vậy, đại thần nhất khối người ta khinh cho mấy bản mẫu chép trên mạng!

Cao Thạch tò mò thò đầu vào xem ——

"Gửi vận động viên nhảy xa lớp 11-7 Lâm Y Khải."

Hả? Không cần viết cụ thể tên ra đâu nhỉ?

Cao Thạch định nhắc nhở một chút, nhưng thấy Mã Quần Diệu cúi đầu viết hết sức nghiêm túc lại nuốt ngược trở về, xem tiếp ——

"Cậu tựa như thanh kiếm giữa sân thể dục, một thanh kiếm chói ngời tuyệt đẹp."

Cao Thạch: "?"

Hả? Có thể miêu tả như vậy sao?

"Cậu đứng giữa đám đông chính là khung cảnh đẹp nhất chốn vườn trường."

Cao Thạch: "??"

"Khi tiếng còi vang lên, cậu chạy lấy đà chẳng khác nào mũi tên rời khỏi cung, lấy đà nhảy như một con cóc, vọt lên thành đường cong tựa cầu vồng, tỏa sáng lấp lánh trong đáy mắt tôi."

Cao Thạch: "???"

"Tinh thần lăn xả của cậu khiến tôi trân trọng, những giọt mồ hôi nỗ lực của cậu khiến tôi say mê, dẫu kết quả cuối cùng có như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn luôn là đóa hồng tươi đẹp nhất trong lòng tôi."

Cao Thạch: "...?"

Cao Thạch trừng to mắt, hết ngẩng lên lại cúi xuống liên tục, không thể tin được những dòng này là do Mã Quần Diệu mặt lạnh viết ra.

"—— 11-7 Mã Quần Diệu..."

Cao Thạch đột ngột sực tỉnh, vừa chực nói học sinh giỏi, cũng không cần kí tên ——

"Soạt" một tiếng, hai tay Mã Quần Diệu trống không, tờ giấy bị một người khác rút phắt ra.

Hắn ngước lên, đối diện với một khuôn mặt đỏ hồng.

Người này bị điên à?

Hiệu quả của Redbull quá cao, Lâm Y Khải cảm thấy mặt mình đang nóng lên bừng bừng.

Cậu vò tờ nháp trong tay thành một cục, nói với Cao Thạch: "Trình ngữ văn của cậu ta thế nào cậu không biết à? Mà cậu tìm cậu ta viết?"

Cao Thạch: "Trình 1, 110 điểm."

Mặc dù không cao bằng thành tích các môn khác của Mã Quần Diệu, nhưng nếu xét riêng thì vẫn ở mức trên trung bình.

Lâm Y Khải không để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu trừng người kia.

Mã Quần Diệu ngồi thấp hơn, giờ phút này đang ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt lạnh nhạt bình thản trông cực kì thiếu đòn.

Lâm Y Khải còn đang cân nhắc xem nên xé nát tờ giấy nhét vào miệng hắn hay bắt hắn nuốt thẳng cả cục, đằng trước đã vang lên giọng Trang Phóng Cầm ——

"Lâm Y Khải, sao cậu vẫn còn ở đây nữa?!" Trang Phóng Cầm nhìn thoáng qua đồng hồ, "Mau xuống dưới đăng kí điểm danh thi! Sắp bắt đầu nhảy xa đến nơi rồi!"

Lâm Y Khải nghẹn họng: "Biết rồi ạ."

"Biết rồi mà vẫn còn đứng đấy? Xuống dưới đi." Trang Phóng Cầm "bắt lính" tại chỗ, "Cao Thạch, em với em ấy cùng đi đăng kí, kẻo được nửa đường em ấy lại chạy mất."

"..."

Cao Thạch cảm thấy mình quả là xui xẻo.

Thấy Lâm Y Khải vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu ta đang do dự không biết nên mở miệng giục thế nào thì đối phương đã nhấc chân bước xuống.

Lúc đi qua người Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải dùng mũi chân đá cặp hắn, lạnh lùng cảnh cáo: "Không được viết mấy thứ bản thảo phát thanh rác rưởi đó nữa."

Mã Quần Diệu điềm nhiên nghịch bút, đang định nói gì đó thì đối phương đã vội vàng xuống cầu thang, chỉ để lại một câu thì thầm thật nhanh: "...Mẹ nó cũng không được lướt vòng bạn bè của tôi."

Lâm Y Khải đang xếp hàng đăng kí, Cao Thạch bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần cậu.

"Lâm Y Khải, chúng ta hơi thiếu may mắn khoản này, ở đây ai cũng chân dài dáng cao, còn có một học sinh thể dục, e là hết đường vào top trong." Cao Thạch vỗ vai cậu, "Nhưng mà không sao, quan trọng là có tham gia, cậu đừng áp lực, cố hết sức là được."

Lâm Y Khải cao nhất hàng chân cũng dài nhất hàng: "."

Cậu vươn vai: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"

"À, không vội, tôi cổ vũ cho cậu rồi mới đi." Cao Thạch cười, "Hơn nữa trước đây cậu chưa từng tham gia đại hội thể thao, tôi sợ cậu nhảy xong quên đi đăng kí."

Còn phải đi đăng kí nữa?

Lâm Y Khải nói: "Tùy cậu."

Đài phát thanh vang lên tiếng đọc bản thảo phát thanh chạy 3000 met nam, Cao Thạch nhìn về phía cuối vạch xuất phát 3000 met, nghĩ theo dõi Lâm Y Khải hoàn thành nhảy xa xong sẽ đi đưa nước cho bạn học chạy 3000 met.

Bỗng nhiên, áo cậu ta bị một người đột ngột túm lấy.

"Khoan đã." Lâm Y Khải nhíu mày, "Năm ngoái tôi không tham gia đại hội thể thao."

Cao Thạch hoảng sợ: "Hả? Ừ, đúng vậy."

Lâm Y Khải nhìn cậu ta chằm chằm, hồi tưởng hai giây: "Ngay cả sân thể dục tôi cũng còn chưa tới."

Xong rồi, Lâm Y Khải sẽ không cho rằng mình đang trách cậu ấy trước đây không đến tham gia đại hội thể thao chứ?

Cao Thạch: "Phải, nhưng tôi biết nhất định là do cậu gặp chuyện làm trì hoãn..."

Trái tim Cao Thạch vừa treo lên đã cảm nhận được áo mình buông lỏng. Lâm Y Khải thả cậu ta ra, trầm mặc quay đi.

Cao Thạch hít một hơi sâu, không dám nói thêm gì nữa.

Mãi đến khi Lâm Y Khải kí tên đăng kí điểm danh, Cao Thạch mới lén lút liếc cậu.

Sắc mặt Lâm Y Khải rất nặng nề, cực kì nặng nề, mí mắt cậu nhíu chặt, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trước đây Mã Quần Diệu nói gì?

Từ năm lớp mười đã bắt đầu để ý đến cậu.

Hồi đại hội thể thao còn tới xem hạng mục của cậu.

Đại hội thể thao hồi lớp mười cậu trèo tường ra ngoài chơi net, Mã Quần Diệu xem hạng mục gì của cậu? Hạng mục thể thao điện tử chắc?

Mẹ nó, Mã Quần Diệu chơi cậu.

Cao Thạch đứng bên cạnh chờ, vận động viên lớp khác trước khi nhảy đều có người cổ vũ, lớp bọn họ cũng không thể mất mặt được.

Đến lượt Lâm Y Khải, Cao Thạch vừa há miệng, nam sinh đã nhanh chóng chạy lấy đà, nhảy vút lên cao, thân hình cao gầy vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung ——

Cao Thạch bỗng cảm thấy thật ra cũng không phải là không thể dùng bản thảo phát thanh khi nãy Mã Quần Diệu viết.

Sau khi đăng kí thành tích xong, Cao Thạch vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh lại được.

Cậu ta há miệng hồi lâu, dại ra hỏi: "Lâm Y Khải, cậu, cậu nhảy hạng hai? Chỉ kém học sinh thể dục kia một chút?"

"Đỉnh thật, trước đây cậu từng luyện tập bao giờ chưa? Tôi cứ tưởng cậu là..."

"Mấy giờ đến lượt giáo viên thi đấu?" Lâm Y Khải ngắt lời cậu ta.

Đại hội thể thao trường bọn họ có cả hạng mục dành cho giáo viên, tuy nhiên không nhiều lắm, cũng không tính vào điểm số của lớp.

Cao Thạch: "Hình như mười một giờ có lượt tiếp sức, sao thế?"

Không sao cả.

Lựa thời gian đánh người.

Trên đường trở về, Lâm Y Khải cứ nghĩ mãi nên đánh vào đâu của Mã Quần Diệu.

Mặt đi, mặt thiếu đòn nhất.

Mã Quần Diệu sẽ nói gì xin tha nhỉ?

Không nghĩ ra nổi.

Mã Quần Diệu sẽ khóc chứ?

Phải khóc, tốt nhất là khóc nước mắt nước mũi giàn giụa. Sau đó cậu chụp ảnh lại, đính kèm với bức thư tình kia, đem dán cả hai lên trên bảng tin của trường ——

Lâm Y Khải đi ngoài đường băng với vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng đã đánh Mã Quần Diệu mười lần. Lúc qua chỗ trọng tài, cậu bỗng nhiên bị một người giữ tay lại, kéo vào trong đám đông vây xem bên cạnh.

Cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt của Chương Nhàn Tịnh.

Chương Nhàn Tịnh sửng sốt: "Shhh —— Sao mặt mày hung dữ thế? Nhảy không tốt à?"

"Nghe có khả thi không?" Lâm Y Khải nói, "Buông tay."

Chương Nhàn Tịnh không buông: "Mày đi đâu?"

"Đi về."

"Đừng mà, tới cổ vũ bạn bè chung đi."

Bước chân Lâm Y Khải khựng lại, một lúc sau mới nhớ ra hiện giờ đang là hạng mục 3000 met nam.

"Mấy vòng rồi?" Cậu đứng yên, hỏi.

Chương Nhàn Tịnh đáp: "Đã vòng thứ bảy, sắp chạy xong rồi."

Lâm Y Khải ừ một tiếng, ánh mắt dạo một vòng nhìn mấy bóng người chạy sống dở chết dở tít đằng cuối, không tìm thấy người.

"Vương Lộ An đâu?"

"Cậu ta à," Chương Nhàn Tịnh cười chế nhạo, "đang ngồi chồm hỗm trong tòa nhà dạy học chứ đâu."

"?"

"Đồ ngu ngốc đó ăn nhiều quá, sắp đến lượt đăng kí điểm danh thì kêu đau bụng chạy vào nhà vệ sinh... Nên là, học sinh giỏi lên giúp cậu ta rồi."

Lâm Y Khải ngẩn ra mấy giây mới thốt ra một câu: "Mày nói ai?"

"Học sinh giỏi ấy, Mã Quần Diệu." Chương Nhàn Tịnh hất cằm, "Nè, kia kìa."

Lâm Y Khải nheo mắt nhìn lại.

Vóc dáng Mã Quần Diệu cao gầy, hắn mặc đồng phục từ đầu đến chân bất chợt chen giữa một đám người mặc đồ thể thao.

Người chạy có 400 met thôi cũng thở muốn chết đi sống lại mà lại tham gia hạng mục 3000 met?

Lâm Y Khải: "Cậu ta chạy chậm một vòng à?"

"Nghe có khả thi không?" Chương Nhàn Tịnh trừng mắt liếc cậu, "Học sinh giỏi giấu nghề, đang tranh hạng ba với ba học sinh thể dục đấy."

"??"

Lâm Y Khải còn chưa kịp hiểu gì, Chương Nhàn Tịnh đã gào lên theo mấy bạn học lớp bên cạnh: "Tới đi tới đi! Lập tức bứt tới đích đi! Mau nào! Gào to lên!"

"Học sinh giỏi cố lên!!"

"Chạy nước rút đi học sinh giỏi! Bắn vọt về đích!!"

"Học sinh giỏi xông lên a a a! Vượt qua mắt hí đằng trước đi!" Chương Nhàn Tịnh gào to.

Lâm Y Khải ngơ ngẩn đứng trong đám đông ầm ĩ nhìn theo Mã Quần Diệu dồn sức bứt tốc, sau đó vượt qua vạch đích 3000 met thứ hai.

Lúc cuối tăng tốc hơi căng, Mã Quần Diệu chạy chậm lại mấy bước rồi mới dừng lại.

Hắn đứng rất vững, sau khi dừng lại hơi cong eo, nghiêng mặt như đang chờ đợi bên trọng tài thông báo kết quả.

Mã Quần Diệu nhễ nhại mồ hôi, bộ đồng phục trên người hứng đủ tả tơi trong suốt quá trình chạy, tóc xõa tán loạn, cả người tã từ trên xuống dưới hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm chỉnh ngày thường của hắn.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt đẹp trai nghiêm lại càng làm tôn lên vẻ nhếch nhác của mấy nam sinh đã mệt như chó bên cạnh.

Trọng tài báo con số cho hắn, Mã Quần Diệu gật đầu, sau đó cũng giống như những nam sinh khác, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên cằm mình.

Eo bụng săn chắc thoáng lướt qua.

—— "A a a a! Hạng hai! Thế nào rồi? Đã đăng kí thành tích xong chưa? Tao đi đưa nước được rồi chứ?"

Tiếng hét chói tai của Chương Nhàn Tịnh kéo Lâm Y Khải sực tỉnh.

Hiển nhiên Mã Quần Diệu cũng nghe thấy tiếng động bên này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu.

Trái tim Lâm Y Khải giật thót, cậu vội vã đánh tầm mắt đi: "Tao về đây."

Đánh nhau với người vừa chạy xong 3000 met, có thắng cũng chẳng thuyết phục.

Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.

Nhưng mà, tại sao người này trông chẳng mệt chút nào vậy? Thậm chí còn có thể lấy hạng hai trước nhiều học sinh thể dục như thế.

Chẳng lẽ cậu ta chạy đường dài giỏi hơn chạy nước rút?

Cố gắng không ngã gục xuống cũng là để làm màu? Thôi bỏ đi, với cái thể trạng đó của cậu ta, có khi hai phút nữa là nằm lăn quay ra đất ——

Cánh tay bị người đằng sau túm lấy, Lâm Y Khải còn chưa kịp hiểu gì đã bị ép quay người lại.

Đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải hơi giật mình: "Mẹ nó cậu ——"

Cơ thể Mã Quần Diệu hơi nghiêng ngả, nhích thẳng về phía cậu.

Lâm Y Khải sửng sốt, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy người kia.

Người cao lớn hơn cả cậu ngã lên người cậu, đầu gục trên vai, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Mã Quần Diệu.

"Xin lỗi." Hơi thở của người bên trên nặng nề mà ấm sực, thủ thỉ bên tai cậu bằng chất giọng yếu như thể sắp lên cơn sốc, "Không đứng được."

---------------------

Chương 18

Nhưng rất đáng yêu.

Chương Nhàn Tịnh hạ quyết tâm "Nhất định sẽ bắt được người trước kì thi tháng", chen lên đưa nước đầu tiên.

Mã Quần Diệu nhìn thoáng qua cô, bỗng nhiên đứng dậy vội vàng đi tới, bước chân nhanh đến mức không hề giống như vừa chạy xong 3000 met.

Chương Nhàn Tịnh cong đôi môi đỏ mọng ——

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là đau đáu không quên, ắt có hồi đáp!

Khi Mã Quần Diệu sắp đi tới trước mặt, Chương Nhàn Tịnh lập tức nghiêng đầu tạo góc mặt đẹp nhất, lúc đưa nước còn lơ đãng để lộ bộ móng tay xinh đẹp tối hôm qua mình thức đêm sơn, bóp giọng: "Bạn học Mã ——"

Sau đó, cô nàng trơ mắt nhìn Mã Quần Diệu đến trước mặt mình rồi vòng qua, đi thẳng qua cô nàng tới gục đầu trên vai Lâm Y Khải.

Chương Nhàn Tịnh: "..."

Cô nàng nhìn sắc mặt âm u của Lâm Y Khải, trong lòng thầm nói gay rồi.

Nhớ không nhầm thì lần cuối cùng có người mồ hôi mồ kê đến gần Lâm Y Khải như vậy là đám trường bên kéo tới gây sự, nghe nói một tuần sau đó người kia không hề đi học lại.

Chương Nhàn Tịnh đang định xông lên làm người đẹp cứu anh hùng tạo mối duyên tình thì thấy Lâm Y Khải giơ tay lên ——

Ôm Mã Quần Diệu.

Chương Nhàn Tịnh: "?"

...

Lâm Y Khải ôm lấy người kia một cách cứng nhắc, bận suy nghĩ xem nên ném hắn xuống hay đá hắn ra đất: "Không đứng vững thì nằm xuống, ở đây không có xe chạy nghiền qua cậu đâu."

Mã Quần Diệu khàn khàn đáp: "Tôi sợ làm ảnh hưởng đến những người khác."

"Thế cậu có sợ bị đánh không?"

Người trên vai lặng yên chốc lát, sau đó chậm chạp đứng thẳng người dậy.

"Xin lỗi."

Đôi môi tái nhợt của Mã Quần Diệu mấp máy, hắn lùi về sau một bước như muốn nhường chỗ cho cậu rời đi, giây tiếp theo, có thứ gì đó vụt qua, trên vai Lâm Y Khải lại thêm một cái đầu.

Lâm Y Khải: "..."

Vài giây sau, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, Lâm Y Khải mạnh bạo thay đổi tư thế của hắn.

Cậu dịch Mã Quần Diệu đến cạnh mình, xách một cánh tay choàng qua vai mình một cách đầy ghét bỏ, vẻ mặt lạnh căm đỡ đối phương đi.

Phòng y tế cách sân thể dục không xa, lúc Lâm Y Khải tới, người chờ thoa thuốc đã đứng kín tới tận cửa.

Phòng y tế chỉ có ba cái ghế dựa và một chiếc giường, đến giờ này đã hết chỗ, Lâm Y Khải chỉ có thể dắt người kia đứng.

Giáo viên y tế đang ngồi xổm trên mặt đất thoa thuốc trên đùi cho một học sinh khác, nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên: "Sao thế?"

"Vừa mới chạy xong 3000 met." Lâm Y Khải lạnh nhạt nói, "Cậu ta có vẻ không ổn lắm."

"..."

Không phải cậu đánh người ta nên nỗi này là được.

Bởi vì thường xuyên bị Trang Phóng Cầm đưa đến thoa thuốc, giáo viên y tế cũng khá quen mặt cậu.

Giáo viên y tế nhìn sang Mã Quần Diệu: "Chỗ nào trên người không thoải mái? Đau tim không?"

Mã Quần Diệu khẽ lắc đầu: "Chóng mặt, mất sức, đứng không vững."

"Vậy thì không sao, bình thường thôi, chắc là vì ngày thường em không hay vận động nên mệt. Đợi một lát nữa sẽ thuyên giảm." Giáo viên y tế hất cằm với Lâm Y Khải, "Đi, rót cốc nước ấm thêm tí đường tí muối, ít muối thôi, một phần ba thìa là đủ, khuấy lên cho em ấy uống. Đồ trên mặt bàn tôi."

Lâm Y Khải đứng im không nhúc nhích: "Em ấy ạ?"

"Chẳng lẽ để em ấy tự đi?"

"."

Giáo viên y tế nhìn xung quanh một vòng phát hiện không còn chỗ ngồi nữa, cô định nói không thì em để em ấy đứng dựa vào tường một lát ——

Lâm Y Khải vừa khiêng người vừa đi pha nước đường.

Giáo viên y tế: "..."

Lâm Y Khải mạnh tay, không biết một phần ba thìa là như thế nào nên vung tay xúc một phát nửa thìa.

"Ít thôi." Người trên vai cậu yếu ớt nói.

"Nói thêm một câu nữa thì tự đi mà pha." Nói xong, cậu lắc lắc cái thìa đổ một nửa số muối lại, khuấy cái cốc một cách qua loa rồi cầm lên đưa tới trước mặt Mã Quần Diệu, "Uống đi."

Mã Quần Diệu nhận lấy, chầm chậm nhấp một ngụm.

"Muốn ăn đánh à?" Lâm Y Khải nói, "Uống sạch."

Mã Quần Diệu nghe lời, uống một hơi hết cạn.

Đám học sinh bên cạnh đều biết hai người họ, tất cả mọi người đều nín thở quan sát với vẻ mặt sợ hãi.

Giúp học sinh thoa thuốc xong, giáo viên y tế đứng lên hỏi: "Thế nào, có đỡ hơn chút nào không?"

"Vâng." Mã Quần Diệu thấp giọng đáp, "Nhưng vẫn đứng chưa vững lắm."

"Phải để thư thư một lúc đã, về lớp nghỉ ngơi chút đi, tạm thời đừng có vận động mạnh."

Nói xong, giáo viên y tế nhìn sang người đang đỡ hắn, "Lâm Y Khải, em cũng chạy 3000 met à? Có cần pha thêm một cốc cho em không?"

Lâm Y Khải đang định hỏi để người kia ngồi đâu, nghe vậy thì nhíu mày: "Không cần, em không chạy."

Giáo viên y tế khó hiểu: "Không chạy sao nãy giờ mặt em cứ đỏ hồng thế?"

"..."

Lâm Y Khải để lại một câu "Em đưa cậu ta về lớp", sau đó kéo người ra khỏi phòng y tế.

Học sinh hoặc dưới sân thể dục hoặc ở lại trên lớp, ngoài hành lang không có một bóng người.

Sợ lúc lên tầng Mã Quần Diệu lại ngất xỉu, Lâm Y Khải bực bội đỡ hắn bước từng bậc thang một.

"Cậu còn sức không?" Mã Quần Diệu bỗng nhiên mở miệng hỏi bằng giọng trầm thấp, "Nếu cậu không chịu được nữa thì tôi tự đi cũng được."

Rốt cuộc hiện tại ai mới là người không chịu được?

"Câm miệng." Vành tai Lâm Y Khải tê rần, cậu cắn răng, "Đừng có nói chuyện bên cạnh tôi."

Trong miệng còn dư lại hương vị kì quặc của muối đường khuấy lẫn, Mã Quần Diệu trầm mặc nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở cũng trĩu nặng.

Lâm Y Khải: "Cũng đừng có thở."

"..."

Mã Quần Diệu ngước mắt nhìn thoáng qua vành tai cậu, im lặng.

Phòng học lớp 11-7 vắng tanh, không có bất kì ai.

Lâm Y Khải ném người nằm lên mấy cái bàn xếp sát nhau, còn mình thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Vương Lộ An gửi cho cậu một tràng tin nhắn, dọc đường đi cứ kêu ong ong trong túi.

[Vương Lộ An: Thoải mái quá. Bọn mày đâu rồi?]

[Vương Lộ An: Hãng kem này có vấn đề chắc rồi, tao phải đi kiện bọn họ! Đợi đến khi nhận được khoản tiền bồi thường rồi tao sẽ mua cả cái trường này, ngày nào cũng tổ chức đại hội thể thao!]

[Vương Lộ An: Đệt! Toi rồi toi rồi! Tả Khoan nhắn tao bảo học sinh giỏi giúp tao chạy 3000 met, cái cơ thể tàn tạ của cậu ấy chạy xong có còn sống nổi không?!]

[Vương Lộ An: Mày đâu rồi, sao mày không ở trên khán đài?]

Vừa xem xong tin nhắn thì đúng lúc Vương Lộ An gọi điện thoại tới, Lâm Y Khải lập tức cúp máy.

[: Trong lớp.]

[Vương Lộ An: Lên lớp làm gì?]

[: Túc trực bên linh cữu.]

[Vương Lộ An: ?]

Đằng trước vang lên tiếng động, Lâm Y Khải giơ điện thoại sang một bên, chạm mắt với người mà mình đang canh giữ.

Mã Quần Diệu nằm thẳng trên bàn học, nhưng mặt bàn không đủ cho cả người hắn, gần một nửa chân thõng bên ngoài.

Tư thế này trông rất ngu ngốc, nhưng là Mã Quần Diệu nằm thì lại không hề.

Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Y Khải: "Cậu nhảy xa thế nào?"

Giữa bàn học và ghế ngồi cách ra một khoảng đủ để Lâm Y Khải vắt chéo chân ngồi một cách ngạo nghễ, cậu nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Cậu có ngủ không?"

"Không ngủ được." Mã Quần Diệu nói, "Tôi..."

Bộp.

Một tiếng động khẽ xen ngang lời Mã Quần Diệu.

Đôi chân vắt trên đầu gối của Lâm Y Khải nâng lên, duỗi thẳng, đá vào chiếc bàn hắn đang nằm bằng lực không nặng không nhẹ, đủ để chiếc bàn yếu ớt hơi chệch đi.

"Mã Quần Diệu." Thật lâu sau, Lâm Y Khải lạnh lùng nói, "Trước đây cậu từng bảo, từ năm lớp mười cậu đã bắt đầu chú ý đến tôi?"

Ánh mắt Mã Quần Diệu khẽ dao động, hắn yên lặng nhìn cậu.

Cậu nói tiếp: "Hồi đại hội thể thao còn tới xem hạng mục của tôi?"

Thực chất Lâm Y Khải lạnh mặt ngày thường và khi thật sự nổi giận trông không giống nhau cho lắm.

Ngày thường đốp chát hai câu với Hồ Bàng, gặp phải đám học sinh trường bên tới trấn tiền, thậm chí cả khi gặp được Đinh Tiêu trong tiệm trà sữa, cậu đều trông có vẻ thờ ơ và lười nhác, không thực sự để vào mắt những chuyện này.

Không giống như hiện tại, từng ánh mắt đều như lưỡi dao, trên mặt viết câu "Một nắm đấm của tôi đủ để cậu say giấc cả đời", ngay cả âm thanh cũng như ngâm đá.

"Năm lớp mười tôi không tham gia đại hội thể thao, cậu đến xem hạng mục ở đâu? Ở Cool boy à?" Vẻ mặt Lâm Y Khải vẫn chẳng có cảm xúc, "Mấy lời đánh rắm đó của cậu đều là học theo Chương Nhàn Tịnh đúng không?"

"Mã Quần Diệu, cậu chơi tôi?"

Trong phòng học yên tĩnh hồi lâu.

Mã Quần Diệu vẫn nhìn cậu không nhúc nhích, môi mím thật chặt.

Vẫn nên đánh thẳng luôn đi.

Sau giây lát chờ đợi, Lâm Y Khải đưa ra quyết định.

Cậu thu chân về đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mã Quần Diệu, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt nói: "Đứng dậy, tranh thủ buổi trưa giải quyết xong chuyện này..."

"Lớp bảy." Mã Quần Diệu bỗng nhiên lên tiếng.

Lâm Y Khải sửng sốt: "Cái gì?"

"Hồi lớp bảy, ở trường trung học Thành Sơn." Mã Quần Diệu vẫn nằm, bình tĩnh nhìn cậu, "Cậu đã tham gia nhảy xa."

"..."

"Tôi đến trường cậu thi thì nhìn thấy."

Có chuyện này sao?

Mí mắt Lâm Y Khải bỗng giần giật.

Con mẹ nó hình như có thật ——

"Khi đó cậu xắn ống quần, không đi giày, lúc chạy lấy đà bị vấp chân té lăn ra đất, ngã nhào lên cát, không nhảy được. Sau đó, cậu lại nhảy thêm một lần nữa."

Lâm Y Khải: "..."

"Lần thứ hai nhảy cũng không được xa."

"..."

"Sau đó cậu cứ đứng bên cạnh nhìn người khác nhảy không chịu đi, vừa xem vừa khóc ——"

"Tôi khóc cái đéo!" Lực tay Lâm Y Khải túm cổ áo hắn mạnh hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi sửa lại cho đúng, "Lúc đó là do cát bay vào mắt!"

"Ừm."

"Ừm" xong, Mã Quần Diệu bỗng nhiên im lặng, nghiêng mặt.

Trong lòng Lâm Y Khải giật thót, đang định bảo Mã Quần Diệu câm miệng thì hắn đã ngước mắt nhìn về phía cậu một lần nữa: "Nhưng rất đáng yêu."

"..."

Lực tay trên cổ áo đột nhiên lại mạnh hơn.

Sát khí trên mặt Lâm Y Khải còn chưa vơi bớt. Hai tai đỏ bừng, cậu trừng mắt nhìn Mã Quần Diệu, vẻ mặt ngớ ra hiếm thấy.

"Sau đó, buổi chào cờ đầu tiên năm lớp mười cậu lên sân khấu đọc bảng kiểm điểm, tôi mới biết chúng ta học cùng một trường cấp ba."

Lâm Y Khải hung dữ nạt: "Câm miệng."

"Không học theo người khác, cũng không trêu đùa cậu." Mã Quần Diệu nói, "Tôi..."

"Mẹ nó cậu nghe không hiểu tiếng người phải không ——"

Xoạch!

Cửa phòng học bất ngờ bị người bên ngoài đá ra.

Vương Lộ An xách theo một túi nilon to đùng, Tả Khoan và Chương Nhàn Tịnh đi theo sau: "Lâm Y Khải, sao lần nào nhắn tin mày cũng không trả lời thế? Ngoài kia nắng gắt quá, chị Tịnh kêu gọi cơm hộp, tao gọi cho mày một phần nạm bò kho, mày ăn tạm ——"

Nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, cả ba người đều khựng lại.

Lâm Y Khải nắm chặt cổ áo Mã Quần Diệu bằng một tay như muốn túm người lên khỏi bàn học, tay còn lại che rịt trước miệng Mã Quần Diệu.

Mặt cậu đỏ bừng, trong ánh mắt ba phần hung dữ, ba phần hoảng sợ, bốn phần luống cuống, cảm giác kì quặc từ đầu đến chân.

Còn người bị cậu bịt miệng đang thong thả nằm, hai tay tự nhiên buông thõng một bên mặc cho Lâm Y Khải che miệng mình.

Như thể tùy người xâu xé, chẳng hề run sợ.

Nghe tiếng động, hai người đồng thời nhìn về phía bọn họ, một lạnh một nóng.

Đang làm gì vậy? Vương Lộ An sửng sốt.

Đánh nhau à? Không giống, cậu ta chưa thấy Lâm Y Khải đánh nhau mà đỏ mặt bao giờ, cũng chưa bao giờ gặp Lâm Y Khải lấy tay che miệng ai.

Nhưng nhìn cái tư thế này, không phải đánh nhau thì còn có thể là gì được?

Phòng học lại thêm một đợt tĩnh mịch kỳ dị.

Một lúc lâu sau, Vương Lộ An lí nhí hỏi: "Hai người... chơi gì thế?"

----------------

Chương 19

Thế thì tôi yêu thầm vậy.

Chơi cái đéo.

"Đi ra ngoài." Lâm Y Khải kìm nén suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu, "Đóng cửa, không gọi thì bọn mày đừng vào."

Chương Nhàn Tịnh lấy lại bình tĩnh: "Lâm Y Khải, mày sẽ không đánh cậu ấy đấy chứ?"

Vương Lộ An: "Sao có thể! Lâm Y Khải mà đánh ai chưa bao giờ bịt miệng lại, cậu ấy thích nghe tiếng người ta kêu rên."

Chương Nhàn Tịnh: "..."

Tả Khoan đứng sau cùng, ánh mắt dạo một vòng qua hai người họ: "Hai người đang nói chuyện à?"

Vương Lộ An: "Nói cái gì mà không thể để cho học sinh giỏi ngồi tử tế đã rồi hẵng nói..."

Lâm Y Khải: "Đi ra ngoài."

"Được rồi." Vương Lộ An lùi ra ngoài một bước, tiện tay đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn cố nói thêm, "Cứ thong thả mà chơi, tao canh ngoài cửa cho mày."

Cửa đóng vào, phòng học lại trở nên yên tĩnh.

Mã Quần Diệu đảo mắt nhìn người trước mặt.

Vừa mới đỡ một người đi lên đi xuống, người Lâm Y Khải không còn lạnh như trước nữa. Lòng bàn tay âm ấm đè lên mặt, dường như hắn còn có thể ngửi được một mùi hương rất nhạt.

Sau khi ba người kia rời đi, Lâm Y Khải vẫn còn che miệng hắn.

"Sau này không được nhắc lại cái vụ nhảy xa ngu ngốc đó nữa." Cậu hung dữ đe dọa, "Cũng không được nói mấy chuyện thích hay không thích, có nghe thấy không?"

Ba người bên ngoài không chịu yên, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền ra từ bên trong.

Lâm Y Khải: "Không biết trả lời à?"

Lông mi Mã Quần Diệu khẽ rung rinh, hắn cụp mắt.

Lâm Y Khải nhìn theo động tác của hắn.

"..." Sau đó hai tay đồng thời buông ra.

"Tại sao?" Mã Quần Diệu mở miệng.

Còn có thể là vì sao nữa?

Lâm Y Khải nhíu mày, đáp bừa: "Tôi không muốn người ta nghĩ mình là gay."

Mã Quần Diệu chống một tay ngồi dậy dựa ra sau tường. Cổ áo của hắn bị Lâm Y Khải kéo xộc xệch, trông lộn xộn hơn ngày thường.

Thật lâu sau hắn mới nói: "Biết rồi."

Lâm Y Khải hài lòng buông mi, vừa chuẩn bị ngồi lại.

"Thế thì tôi yêu thầm vậy."

Lâm Y Khải suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Đến giờ nghỉ trưa, có học sinh lục tục lên lớp.

Lâm Y Khải vừa nắm cứng tay lại, Vương Lộ An đã gõ cửa bên ngoài nói có người trong lớp về rồi.

Vương Lộ An vừa vào trong lớp đã nhìn về phía Mã Quần Diệu.

Học sinh giỏi thong dong ngồi về chỗ, một tay kẹp bút một tay sửa sang lại cổ áo, trên gương mặt đẹp trai không có một vết thương nào.

Quả nhiên là không bị đánh.

Cậu ta đã nói mà, mặc dù tư thế vừa nãy của Lâm Y Khải vừa kì lạ vừa đáng sợ, nhưng cậu ta có thể nhìn ra Lâm Y Khải không phải thật sự muốn động tới học sinh giỏi.

Muốn đánh thì tám trăm năm trước đã sớm đánh rồi.

Vương Lộ An mở túi nilon lấy hộp nạm bò kho ra đặt trước mặt Lâm Y Khải, "Ăn nhanh đi không để tí nữa nguội mất bây giờ, bọn tao đặt về cũng lâu rồi."

"Ừ." Lâm Y Khải chẳng mấy hứng thú, cúi đầu chơi rắn săn mồi.

Tả Khoan sải bước dài tới ngồi vào bàn đằng trước cậu, mở hộp cơm ra: "Sao mặt mày lại ——"

"Liên quan cái rắm gì đến mày." Lâm Y Khải nói, "Còn ồn nữa thì biến về lớp."

"..."

Vương Lộ An thấy ngồi ăn một mình thì chán, cũng bê hộp cơm đến ngồi trước Mã Quần Diệu, vừa ăn vừa hỏi: "Học sinh giỏi, sao cậu chạy 3000 met mà lấy được hạng hai vậy? Trước đây tôi thấy chạy 400 met thôi cũng quá sức cậu mà."

Mã Quần Diệu đáp lời ít ý nhiều: "Phát huy vượt trội."

"Đỉnh ghê." Vương Lộ An nói, "Học sinh giỏi, sao cậu không xuống căn tin ăn cơm?"

Mã Quần Diệu: "Mỏi chân, không đi được."

Lâm Y Khải mặt lạnh tanh ăn luôn con rắn nhỏ của người khác.

"Ui, lỗi tôi! Đáng ra tôi nên mang cơm cho cậu, dù gì cậu cũng đã chạy giúp tôi 3000 met cơ mà." Vương Lộ An vỗ đầu mình, "Không thì thế này đi, giờ tôi xuống căn tin mua một suất cho cậu nhé? Hay là cậu muốn ăn cơm hộp?"

"Không cần."

"Đừng khách sáo với tôi." Vương Lộ An nói, "Sức khỏe cậu không tốt mà vừa mới chạy xong 3000 met, nhỡ lát nữa tụt huyết áp thì làm sao?"

"Không đâu." Người vẻ mặt từ nãy đến giờ không có chút cảm xúc nào bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, "Tôi uống nước đường rồi."

"Hả? À... Được rồi." Vương Lộ An ngạc nhiên, không khăng khăng nữa.

Ăn uống no nê, Vương Lộ An buộc chặt túi đựng rác lại, xoa xoa cái bụng.

"Mày có bật lửa ở đây không?" Lâm Y Khải đột nhiên hỏi.

"Tao có này." Tả Khoan nói, "Sao thế? Vào phòng vệ sinh làm một điếu à?"

Vương Lộ An nhìn thoáng qua hộp thức ăn chưa hề được động vào trước mặt Lâm Y Khải: "Sao mày không ăn? Không thích nạm bò kho à?"

"Không đói."

Vương Lộ An nghe vậy thì đứng dậy: "Thế thì đi."

Lúc ra cửa phát hiện thiếu mất một người, Vương Lộ An quay đầu lại gọi: "Lâm Y Khải?"

"Bọn mày đi trước đi." Lâm Y Khải ném điện thoại vào trong túi, đá đá ghế của Mã Quần Diệu, "Tránh ra."

Mã Quần Diệu buông bút đứng dậy.

Hai người kia đã đi ra cửa sau, không thấy đâu nữa.

Lâm Y Khải thu hồi tầm mắt, lúc đi sượt qua vai Mã Quần Diệu, cậu đưa tay ra nhấc đồ trên bàn mình.

Túi nilon đựng nạm bò kho bị xách lên, lung lay một giây trên không trung rồi đặt xuống mặt bàn bên cạnh.

"Ăn đi."

Lạnh lùng ném lại câu này, Lâm Y Khải không hề quay đầu bỏ đi nhà vệ sinh.

Buổi chiều chạy tiếp sức 4×400 met, Trang Phóng Cầm đặc biệt đến hẳn sân thể dục.

Không vì nguyên nhân gì khác.

Sau gần một ngày thi đấu, cô phát hiện ra —— Lâm Y Khải nhảy xa hạng hai, Mã Quần Diệu chạy 3000 met hạng hai, còn có học sinh thể dục duy nhất trong lớp Quan Phi Viễn chạy 100 met hạng nhất.

Thêm cả mấy người khác lấy hạng sáu, cộng với một số điểm linh tinh vụn vặt...

"Ý là tổng điểm hiện tại của cả lớp đang đứng thứ tư toàn khối ạ?" Vương Lộ An trố mắt nghẹn họng.

Sắp đến thời gian đăng kí điểm danh, mấy người tham gia chạy tiếp sức tập trung lại với nhau.

Cao Thạch phấn khởi nói: "Đúng vậy, nếu lấy được 5 điểm trong hạng mục 4×400 met, tức là lên hạng hai, thì hôm nay chúng ta có thể vượt vào top ba!"

"Chạy cho thật tốt." Trang Phóng Cầm cảm thán, "Tôi chủ nhiệm các cậu đã hơn một năm, chưa bao giờ có hoạt động ngoại khóa nào lại gần top ba như vậy."

"Mày có được không đấy?" Chương Nhàn Tịnh lo lắng nhìn Vương Lộ An, "Mày còn chưa tập chạy 400 met với nhận gậy bao giờ."

Sáng nay Mã Quần Diệu được dìu đi dưới ánh mắt của cả giáo viên và học sinh toàn trường, mặc dù hắn tỏ ra bản thân vẫn có thể chạy tiếp sức nhưng Trang Phóng Cầm quyết không đồng ý, để Vương Lộ An đảm đương vị trí thứ ba trong cuộc chạy tiếp sức.

Vương Lộ An: "Yên tâm. Trước đây chiều nào tao cũng ra xem mấy người họ tập luyện, chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy..."

Lâm Y Khải cầm túi khoai chiên ném về phía cậu ta: "Không nói được gì hay thì im."

Vương Lộ An cười hì hì nhận lấy, xé ra ăn một miếng.

"Đùa thôi." Vương Lộ An quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, "Học sinh giỏi yên tâm, sáng nay cậu đã lấy hạng hai cho tôi, lát nữa nhất định tôi sẽ chạy thật tốt."

"Ừm."

Mã Quần Diệu nhấc mí mắt đảo qua người Vương Lộ An nhìn người đứng phía sau cậu ta, "Cố lên."

Người nọ đút một tay vào túi không quan tâm, lập tức đi về phía nhân viên đăng kí điểm danh.

Ở chỗ xếp hàng đăng kí.

Vương Lộ An đang khởi động làm nóng người theo cách Quan Phi Viễn dạy, vừa quay đầu liền chạm mắt với Tả Khoan cũng đứng xếp hàng cùng.

Vương Lộ An hơi sửng sốt: "Sao mày lại ở đây?"

"Bất ngờ không." Tả Khoan nhướng mày, "Giống mày đấy, chạy giúp người khác."

"Lớp mày không còn ai khác à?"

"Mày thì biết cái gì, anh đây chạy hơi bị nhanh, lát nữa mày bám đít tao ngửi rắm đê." Tả Khoan cười nhạo, "Nhưng mà mày phải cố lên tí, chạy cuối thì rắm tao cũng không ngửi được."

"Mày là cái đồ thiếu đạo đức!" Vương Lộ An huých cánh tay vào người bên cạnh, "Tới đi, Lâm Y Khải, nói cho nó biết mục tiêu lần này của bọn mình là ——"

Lâm Y Khải nhìn hai người như thể nhìn mấy đứa ngu: "Hạng nhất."

Vương Lộ An: "?"

"Mày nghĩ quá rồi, hạng nhất?" Tả Khoan buồn cười, "Hai học sinh thể dục lớp tao tham gia chạy tiếp sức, mày nói thế này là không lịch sự rồi."

"Không vấn đề." Lâm Y Khải nói, "Không phải có mày đây sao?"

"..."

Điểm danh xong, nhóm vận động viên tập trung ở điểm tiếp sức, cuộc thi sắp sửa bắt đầu.

Trên khán đài lớp 11-7, có mấy học sinh nữ đứng dậy ngóng mắt về phía xa.

"Lớp bọn mình thật sự có thể lấy top 2 sao?"

"Không biết nữa, nói thật, cho đến tận ngày hôm qua thậm chí tớ còn không nghĩ lớp mình có thể cử được đủ người tham gia hạng mục."

"..."

"Nhưng mà lần này có Quan Phi Viễn ở đây nên chắc sẽ đỡ hơn. Cậu ấy là học sinh thể dục chạy nhanh nhất trường mình đấy, còn từng đoạt giải quán quân quốc gia cho học sinh cấp ba mà. Năm trước cậu ấy có buổi huấn luyện nên chỉ tham gia thi hai hạng mục cá nhân, chứ không thì lớp bọn mình chắc chắn sẽ không xếp cuối."

"Nhưng mà... Lâm Y Khải sẽ chạy tốt chứ?"

Mấy nữ sinh lặng thinh.

Mã Quần Diệu nhìn theo hướng mấy người họ.

Các vận động viên đã đứng gần điểm bắt đầu để chuẩn bị.

Quan Phi Viễn đã tham gia nhiều sự kiện trọng đại hơn, giờ phút này chẳng hề lo lắng, thản nhiên chờ đợi trọng tài.

Cao Thạch đang điên cuồng vỗ vào mặt mình, Vương Lộ An thấy vậy cũng vỗ theo hai cái.

Người đứng cuối cùng đút hai tay trong túi, khom lưng đứng đầy biếng nhác, lúc trọng tài vào chỗ thậm chí cậu còn mới vươn vai.

Học sinh trong lớp: "..."

Quả nhiên cậu ta sẽ không chạy tử tế!

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, tất cả mọi người cùng lao khỏi vạch xuất phát.

Quan Phi Viễn không làm mọi người thất vọng. Hai đường băng bên cạnh đều là học sinh thể dục giống cậu ta, nhưng vẫn bị cậu ta dẫn trước một đoạn một cách dễ dàng.

Kết thúc một vòng, Quan Phi Viễn hoàn toàn vứt đối thủ lại sau lưng, truyền gậy tiếp sức cho Cao Thạch rồi rút lui sau thành công.

Cao Thạch nhận lấy gậy tiếp sức liền dùng hết sức bình sinh chạy đi.

Sau đó vừa chạy được 100 met thì bị học sinh thể dục lớp tám vượt mặt.

"Tao đi trước đây." Tả Khoan chuẩn bị tư thế nhận gậy, trào phúng người bên cạnh, "Mày chờ thêm tí nữa nhé."

Vương Lộ An: "Cố ra vẻ sẽ không có kết cục tốt đâu."

Khi Vương Lộ An nhận gậy, lớp bọn họ đã rơi từ hạng nhất xuống hạng bốn.

"Vương Lộ An!" Giọng Chương Nhàn Tịnh vang đến từ trên khán đài, "Tranh 1 giữ 2! Mày cố gắng vượt qua một đứa đi!"

Vương Lộ An khẩy một lọn tóc, tự cảm thấy mình hết sức đẹp trai, giơ một ngón tay cái với cô nàng.

Sau đó cậu ta nhận gậy tiếp sức, vừa chạy hai bước đã vấp chân, tí nữa thì quỳ rạp xuống trước mặt tất cả mọi người.

Khi các vận động viên khác chạy qua người cậu ta còn phải cố nhịn cười.

Chương Nhàn Tịnh: "..."

Đúng là ra vẻ sẽ không có kết cục tốt.

Nữ sinh bên cạnh nói: "Xong rồi, giờ có khi còn không biết có vào được top sáu không nữa..."

"Không sao, giờ mới lượt ba." Chương Nhàn Tịnh khum hai tay trước miệng làm loa, "Lâm Y Khải! Mày chạy cho thật nhanh vào! Lấy hạng nhất!"

Người chạy lượt cuối ở các lớp khác đều đã bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch, mà Lâm Y Khải...

Vẻ mặt xao nhãng, còn quay đầu lại xem Vương Lộ An bò được đến đâu rồi.

Vương Lộ An đã rơi xuống hạng năm, cậu ta dồn hết sức lực toàn thân ở chặng nước rút cuối cùng để thu ngắn khoảng cách với người trước mặt, khoảnh khắc đưa gậy tiếp sức cho Lâm Y Khải, cậu ta nói: "Người anh em, giao cho mày ——"

Còn chưa nói dứt lời, gậy tiếp sức đã bị đoạt đi mất, người đằng trước lao đi như mũi tên rời cung.

"...đấy." Vương Lộ An ngẩn người nói nốt.

Khi Lâm Y Khải vượt qua người đầu tiên, học sinh lớp bảy ngồi trên khán đài vẫn chưa kịp nhận ra đó là người trong lớp mình.

Học sinh chạy thứ tư cảm thấy bên cạnh mình vừa xẹt qua một luồng gió độc, sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nam sinh tung bay vun vút.

Lâm Y Khải rong ruổi trên đường băng, gió thổi tóc cậu ngược ra sau đầu, không biết bao nhiêu giáo viên và học sinh giờ phút này cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của cậu —— Mẹ nó quá đẹp trai.

Bảo vệ trường đi tuần tra đứng cạnh cây đa, nhìn thấy cảnh tượng này bèn cố nhịn xuống xúc động muốn châm thuốc, nhìn trời bùi ngùi.

Đúng rồi.

Mỗi lần cậu trèo tường trốn học bị phát hiện ra cũng chạy nhanh y như vậy.

"Cậu ấy... từng tập thể thao sao?" Quan Phi Viễn nhìn theo bóng người kia, ngơ ngác hỏi.

"Chưa từng," Vương Lộ An hơi dừng lại, "nhỉ?"

Khi Lâm Y Khải vượt qua hạng ba, học sinh lớp bảy mới đột ngột tỉnh táo lại.

Lớp tám bên cạnh không ngờ lượt chạy cuối cùng lại cử một con hắc mã như thế, lập tức giơ băng rôn khàn giọng cổ vũ động viên cho lớp mình.

"—— Đừng để lớp bảy vượt mặt! Năm ngoái bọn nó đếm ngược từ dưới lên đấy!"

Mẹ nó?

Đám học sinh lớp bảy đột ngột đứng phắt dậy!

Đã đến lúc này rồi, bọn họ cũng mặc kệ ngày thường mối quan hệ của mình với Lâm Y Khải như thế nào, gào lên xé họng ——

"Lâm Y Khải! Cố lên!!!"

"Mau! Vượt mặt nó đi!"

"Tí nữa thôi tí nữa thôi tí nữa thôi —— Qua rồi! A a a vượt qua một người rồi! Vượt nốt hạng hai đằng trước đi!!!"

Trong tiếng cổ vũ của đám đông, Lâm Y Khải vượt qua hạng hai.

Càng tới gần đích, Lâm Y Khải càng chạy nhanh ——

Khi cậu sóng vai ngang hàng hạng nhất, tất cả học sinh trong lớp đều kinh hãi lặng đi.

Hai người gần như cùng đặt chân qua vạch đích.

Cả hai lớp không hẹn mà cùng im bặt đi hai giây, khắp khán đài vang lên một câu: "Ai hạng nhất? Ai đứng hạng nhất?!"

Sau khi trao đổi ý kiến xong, hai trọng tài tuyên bố: "Lớp 11-7!"

Khán đài lớp bảy lập tức sôi trào!

Vạch đích cách khán đài lớp bọn họ rất gần, Vương Lộ An chạy xong liền ngồi uống nước nghỉ ngơi, nghe được kết quả, cậu ta kích động đứng dậy húc mạnh vào mông người bên cạnh ——

"Ha ha ha ha ha! Ăn rắm của anh em tao nè!!!"

Tả Khoan: "..."

Sau khi vượt qua vạch đích, Lâm Y Khải chạy thêm mấy bước nữa rồi mới dừng, cậu vừa nghe kết quả vừa đứng gập người quay lưng về phía khán đài, chống tay lên đầu gối yên lặng thở dốc.

Đồng phục dán vào lưng cậu phác họa nên thân hình mảnh khảnh, bả vai phập phồng theo từng nhịp thở.

Cùng lúc cậu dừng lại, mấy nữ sinh ngoài đường băng gần như đồng thời muốn tiến tới, sau khi đối diện với ánh mắt đối phương lại không khỏi ngượng ngùng.

Vương Lộ An đã lấy lại sức, cậu ta ngồi trên khán đài đếm: "Đệt, Lâm Y Khải đỉnh thật, chạy 400 met mà có tới tận ba người đưa nước rồi."

Tả Khoan chua chát nói: "Bình thường. Tao mà là nữ thì cũng đi đưa nước."

Vương Lộ An nghiêng đầu: "Ài, nữ sinh lớp bốn lúc trước cũng ở đấy kìa, tao đã bảo mà, chắc chắn là trước đây bản yêu thầm người anh em của tao..."

Mã Quần Diệu thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên mở miệng: "Yêu thầm là có thể đi đưa nước sao?"

"Hả?" Vương Lộ An ngẩn ra giây lát, "Có thể chứ, sao vậy..."

"Vương Lộ An!" Cao Thạch đứng phía dưới gọi, "Mày xuống đây! Còn phải đến sân thể dục kí tên nữa!"

"Đây đây!"

Vương Lộ An đặt tạm khoai chiên trong tay lên mặt đất, nhanh chóng chạy xuống bậc than theo Cao Thạch đến chỗ trọng tài kí tên.

Một bóng người từ đằng sau chớp nhoáng lướt qua.

Mã Quần Diệu xuống bậc thang, khom lưng lấy ra một chai nước trong thùng, sau đó đi thẳng đến đường băng mà không hề quay đầu lại.

"Bạn học Lâm, không sao chứ? Cậu có muốn uống nước không?" Nữ sinh thứ ba đưa chai nước tới, nhìn Lâm Y Khải ngượng ngùng và e thẹn.

Nam sinh gượng gạo cúi đầu, cố tránh không đối diện trực tiếp với cô.

Cô lấy hết can đảm nói tiếp: "Vừa nãy lúc cậu chạy tớ đã liên tục cổ vũ cho cậu đấy, không biết cậu có nghe thấy không..."

"Xin lỗi." Lâm Y Khải cứng nhắc lặp lại một câu lần thứ ba trong hôm nay, "Tôi không khát."

Mặc dù là từ chối nhưng thanh âm vẫn khá nhẹ nhàng, giọng điệu cũng không giống như khi đọc bản kiểm điểm ngày thường.

Nữ sinh bỗng cảm thấy Lâm Y Khải ngoài đời thực cũng không hung dữ như trong lời đồn cho lắm, có lẽ cô vẫn còn một chút hi vọng.

Cô siết chặt chai nước hơn một chút: "Vậy..."

Một bóng đen che phủ trên đỉnh đầu cô.

Nữ sinh sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại —— sau đó giáp mặt với nhất khối.

Mã Quần Diệu nâng tay đưa chai nước tới trước mặt Lâm Y Khải.

Hắn vừa mở miệng: " Lâm ——"

"Cút."

Người cúi đầu từ nãy đến giờ bỗng nhiên ngẩng lên, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ hung dữ phun ra một chữ duy nhất.

"?" Nữ sinh hơi run lên.

Sau đó lặng lẽ rụt chai nước của mình về.

--------------------

Chương 20

Không được cười.

Lâm Y Khải vừa vào cấp ba đã ném đồ ăn lên người người khác, lần ném ấy vang thành danh.

Lần này cậu chạy tiếp sức 400 met quá đẹp trai, lại hot rần rần gây nên một trận náo động ầm ĩ.

Vì vậy, ngày đại hội thể thao thứ hai, khi cậu trùm áo khoác lên đầu bước vào sân thể dục, hơn một nửa số người trên sân đều đang nhìn theo.

Cậu không ngẩng lên lấy một lần, mặt không cảm xúc đi thẳng đến khán đài lớp mình.

Đại hội thể thao ở trường bọn họ cứ hai tiếng lại có người tới kiểm tra, người không tham gia thi đấu cũng phải lên khán đài ngồi.

Hôm nay trao giải và chụp ảnh, chỗ ngồi trên khán đài cũng phải xếp theo chiều cao.

Thấy cậu, Vương Lộ An vui vẻ: "Lâm Y Khải, mày làm trộm đấy à? Không nóng sao?"

"Nắng." Lâm Y Khải đáp lời ít ý nhiều.

Thực ra cậu cũng không sợ nắng, chủ yếu là mắt tiếp xúc với ánh sáng lâu quá khó mà ngủ được.

Hôm nay ít hạng mục, trên khán đài rất đông người, ngồi khá chật chội.

Lâm Y Khải vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của nước giặt quần áo, có lẽ là thêm hương bạc hà nên khi ngửi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khá tươi mát.

Cậu không nhịn được liếc mắt sang bên cạnh.

Mã Quần Diệu dựa người ra sau tường, vì không gian chật hẹp nên đôi chân dài của hắn cam chịu gập cong lại hơn nửa, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Tả Khoan lại chen ngồi cạnh Vương Lộ An, đội mũ lưỡi trai trên đầu. Thấy Lâm Y Khải tới, cậu ta hơi khom người, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mình đã đau đáu cả đêm: "Lâm Y Khải, có phải trước đây mày từng tập luyện rồi không? Hôm qua mày chạy mẹ nó nhanh vãi."

Lâm Y Khải lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lấy nhà cậu là điểm bắt đầu, tất cả những con đường đông tây nam bắc không biết cậu đã chạy qua bao nhiêu lần.

Chạy suốt hai năm, nếu bị đuổi kịp sẽ ăn đánh, đổi lại là ai cũng có thể rèn thành.

"Tao bảo mà... Học sinh thể dục lớp tao cũng đều vì mày mà tự ti đấy."

Lâm Y Khải nhíu mày: "Sao mày lại ở lớp bọn tao, về đi, chật chội chết được."

"Xùy xùy xùy." Tả Khoan đưa tay ra hiệu với cậu, "Tao bị tịch thu điện thoại rồi, sang đây xem chung với Vương Lộ An. Mày cứ ngủ đi, bọn này không làm phiền đâu."

Nhiều hơn một người hay ít hơn một người cũng thế, đều phải ngồi chen nhau để ngủ.

Lâm Y Khải cố kìm cơn nóng, trùm áo khoác lên mặt dựa người vào tường nhắm mắt.

Mã Quần Diệu đang đọc tin nhắn trên điện thoại.

[Mẹ: Dì bảo hôm nay con đến trường à?]

[Mẹ: Không phải mẹ đã nói rồi sao, nếu con không tham gia hạng mục vận động nào thì xin phép giáo viên nghỉ đi, ở nhà mà tự học. Con đi cũng chỉ làm lãng phí thời gian vô duyên vô cớ thôi.]

Mã Quần Diệu cụp mi mắt trầm mặc giây lát, mở bàn phím lên vừa gõ được hai chữ, bả vai chợt trĩu xuống.

Hắn ngẩn ra, gục đầu xuống, nhìn thấy một chiếc áo khoác đồng phục nhàu nhĩ.

Cái đầu được trùm kín bởi áo khoác đang tự động tìm một vị trí dễ chịu cho mình, sau khi ghé lại gần còn hơi dịch lên cọ cọ.

Mã Quần Diệu nhìn chằm chằm đầu người này giây lát, sau đó quyết định khóa màn hình điện thoại ném thẳng vào trong cặp sách bên cạnh, dịch bả vai xuống cho người bên cạnh ngủ thoải mái hơn.

Khi Ngô Tư cầm quyển đề quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy trọn cảnh này.

Có một bài tập tính mãi mà không ra được đầu mối, giờ này Trang Phóng Cầm lại đang đi tham gia hạng mục tiếp sức dành cho giáo viên, sau khi nghĩ ngợi, cậu ta quyết định xin học sinh giỏi giúp đỡ một chút.

Cậu ta nhìn thấy hai nam sinh đang ngồi sát bên nhau. Mã Quần Diệu ngồi hơi còng lưng nhưng trông hắn lại vô cùng thoải mái, người còn lại gần như rạp hẳn cả người lên vai Mã Quần Diệu, trên đầu đang trùm áo khoác đồng phục ——

Nhất thời, cậu ta chợt cảm thấy hình ảnh này giống như cảnh tượng trong hôn lễ của người xưa, đôi vợ chồng mới cưới kề cạnh trên giường hỉ.

Ngô Tư đang mải nghĩ, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt Mã Quần Diệu.

Chỉ thấy đối phương liếc cậu ta một cái với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn thoáng qua quyển đề trong tay.

Sau đó lạnh lùng đánh ánh mắt đi.

"..." Ngô Tư ôm sách bài tập ngồi trở về.

Giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho cậu ta biết, hiện tại học sinh giỏi cũng không muốn giảng bài cho cậu ta.

...

Lâm Y Khải bị đánh thức bởi mấy tiếng cười dâm.

Cậu bực bội, vừa cử động đầu liền cảm thấy cả người mình xiêu vẹo, cảm giác suýt rơi xuống khiến lòng cậu giật thót ——

Một bàn tay kịp thời đỡ trán nâng cậu về lại chỗ cũ.

Lâm Y Khải kéo áo khoác xuống, khi ngước mắt lên đối diện với một đường hàm sắc bén, đầu óc cậu hãy còn mơ màng.

Cảm nhận được sự chuyển động, chủ nhân của đường hàm ấy cúi đầu xuống đối mặt với cậu.

Lâm Y Khải không quay được đầu, cậu nhìn chằm chằm hàng mi của Mã Quần Diệu giây lát: "Cậu cười đấy à?"

Mã Quần Diệu đáp: "Không phải."

Mẹ nó, sao người này nói chuyện cậu lại có cảm giác người mình rung rung.

Lâm Y Khải nhíu mày: "Sao cậu lại ngồi gần tôi vậy?"

"Chắc là bởi vì," Mã Quần Diệu nói, "cậu đang dựa lên vai tôi?"

"..."

Lâm Y Khải nheo mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Đệt.

Cậu ôm lấy áo khoác đồng phục, bật người ngồi thẳng dậy.

Đồng phục bị kéo nhăn, đầu tóc cậu rối bù, nhìn từ trên xuống dưới người trông hơi đần.

"Sao cậu không gọi tôi dậy?"

"Gọi rồi." Sắc mặt Mã Quần Diệu không hề thay đổi, "Cậu bảo tôi câm miệng, nếu không sẽ đánh tôi."

"..."

Lâm Y Khải cảm thấy đây là lời mà bản thân mình rất có khả năng nói ra.

Cậu đuối lý dựa người ra sau tường dụi mắt.

Bên cạnh lại truyền đến tiếng người. Lâm Y Khải không thể chịu được nữa, quay đầu: "Bọn mày cười cái rắm gì?"

Vương Lộ An hoảng sợ: "Làm ồn đến mày à?"

"Đệt, toàn là Vương Lộ An cười." Tả Khoan nói, "Bọn tao đang xem phát sóng trực tiếp."

Hai người che áo khoác trên tay xem cả buổi sáng.

Lâm Y Khải không quan tâm bọn họ, cậu giơ tay vò tóc, ánh mắt quét sang người bên cạnh.

Mã Quần Diệu đã quay trở lại dáng ngồi cũ, đang cầm điện thoại chơi Sudoku.

Thấy cậu dậy, Vương Lộ An đưa điện thoại ra trước mặt cậu.

"Lâm Y Khải, mẹ buồn cười vãi, vừa nãy tao dùng tài khoản trên phòng phát sóng trực tiếp của Tả Khoan để xem livestream, thằng này ngon, tất cả tài khoản nó theo dõi đều là nữ streamer. Tao bấm bừa vào một phòng, mày nhìn cỡ nó này..."

Lâm Y Khải nhìn thoáng qua liền lập tức nhíu mày, đang định bảo cậu ta bỏ ra.

Tả Khoan đỏ mặt mắng: "Lũ chó, chẳng lẽ bọn mày không xem nữ streamer chắc?"

"Đương nhiên là tao không xem nhiều như mày." Vương Lộ An nói, "Lâm Y Khải thì càng khỏi nói, cậu ấy căn bản không ——"

Bỗng Mã Quần Diệu ngẩng đầu lên khỏi Sudoku, hắn nhìn về phía này với vẻ mặt không cảm xúc.

Lâm Y Khải khựng lại vì bị nhìn chằm chằm, chỉ trong giây lát, cậu đột nhiên nhớ ra câu khoe mẽ mà lần trước cậu lên giọng, lời nói đến đầu môi lập tức quay ngoắt.

Lâm Y Khải: "Tao có xem."

Vương Lộ An: "?"

Lâm Y Khải dựa người vào tường, nhấn mạnh lại: "Tao cực kì thích xem."

Vương Lộ An: "..."

Tả Khoan cũng ngẩn người: "Thật, thật à? Không nhìn ra đấy."

"Streamer này nhảy đẹp đấy." Lâm Y Khải lấy điện thoại ra, "Tên là gì? Để tao theo dõi."

Tả Khoan: "Yêu, Yêu Ni..."

Lâm Y Khải ừ một tiếng, lướt ngón tay tìm kiếm tên streamer này. Sau khi nghĩ ngợi, cậu còn cố ý ngồi thẳng người hơi thấp điện thoại xuống.

Sau đó ấn theo dõi.

Một pop-up thình lình nhảy xổ ra ——

[Ting ~ Theo dõi thành công! Yêu Ni đã trở thành người thứ 132 bạn theo dõi, cũng là nữ streamer xinh đẹp thứ 2 bạn theo dõi! Nhấn vào đây để tìm thêm nhiều nữ streamer xinh đẹp hơn nữa nhé! ^^ →]

Lâm Y Khải: "...?"

Hả?

Cái này?

Cái này là thứ khỉ gì vậy???

Lần trước theo dõi đâu có thấy đâu!!!

Lâm Y Khải cầm điện thoại đóng băng tại chỗ.

Tả Khoan ngó đầu lại xem cũng ngẩn tò te: "Người anh em, theo dõi 132 người mà chỉ có hai nữ streamer, mày đùa tao..."

"Còn một người nữa là ai vậy?" Vương Lộ An vừa nói vừa thò tay bấm vào danh sách theo dõi của Lâm Y Khải.

Tên nữ streamer lần trước cậu theo dõi trong tiệm net nhảy ra.

"Đệt, này mà tính là nữ streamer à." Tả Khoan nói, "Cô nàng này chỉ chơi game không, không hát không nhảy, nói chuyện với bạn bè hay fan còn xưng anh gọi em, đàn ông đích thức ai lại xem cổ."

Lâm Y Khải: "."

Vương Lộ An hoàn hồn: "Cũng đúng. Tao đã bảo mà, mày xem nữ streamer từ khi nào vậy? Lần trước bọn mình ở tiệm net, thằng máy bên cạnh vừa bật xem nữ streamer nhảy múa mày liền đứng lên đổi máy luôn còn gì?"

"Tao không..."

Như nhớ ra gì đó, Vương Lộ An nói tiếp với Tả Khoan: "Còn một lần nữa, cậu ấy vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp, nữ streamer đó đọc ID của cậu ấy một lần rồi gọi cậu ấy là "anh ơi", ghê, người anh em của tôi thẳng tay tắt máy luôn cơ."

"..."

Lâm Y Khải đang cân nhắc về tính khả thi của việc đá cả hai người kia xuống, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười ngắn ngủi.

?

Mã Quần Diệu cười cái rắm gì?

"Cậu ——" Lâm Y Khải thẹn quá hóa giận quay đầu lại, trong đầu nghĩ ra vô số câu để nói, thế nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Mã Quần Diệu, ngọn lửa trong cậu tắt vụt.

Môi Mã Quần Diệu rất mỏng, khóe miệng chỉ cong lên một mức độ rất nhẹ, lúc không cười trông có vẻ lạnh lùng, cười lên rồi... vẫn thấy lạnh lùng, tựa như tuyết mịn dưới trời nắng.

Ánh mắt đen sâu thẳm quét qua từ đuôi mắt đang lẳng lặng nhìn cậu.

Không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ không, Lâm Y Khải vừa mở miệng đã đứng hình.

Mã Quần Diệu vẫn đợi cậu: "Ừm?"

Lâm Y Khải: "...Không được cười."

Mã Quần Diệu đáp: "Được."

Vừa dứt lời, Cao Thạch đứng dưới bậc thang gọi Mã Quần Diệu đi nhận giải thưởng chạy 3000 met hôm qua.

Người đi rồi, Lâm Y Khải ngồi xuống chốc lát, sau đó lại im lặng nằm lại.

"Lâm Y Khải, nhân lúc Phóng Cầm đang không ở đây, ra căn tin mua gì ăn không?" Vương Lộ An hỏi.

"Không đi."

"Mày chưa ngủ đủ à? Trông thiếu sức sống thế."

Lâm Y Khải không quan tâm tới cậu ta.

Đến khi từ góc độ trên khán đài không còn nhìn thấy Mã Quần Diệu nữa, Lâm Y Khải mới nâng mu bàn tay lên chắn trước mắt.

Chậc...

Vừa nãy không phát huy tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro