51- 55

Chương 51

Thế tối nay hôn cậu được không?

Áng màu bên tai Lâm Y Khải lan dần đến mặt. Cậu hơi nheo mắt, nuốt nước bọt, rõ ràng không uống rượu mà lại chuếnh choáng say.

Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người ta hôn môi. Phim trên TV, hành lang phòng học, hồi trước Chương Nhàn Tịnh hẹn hò với một anh lớp mười hai cũng thường xuyên chạm môi như chuồn chuồn lướt nước trước mặt bọn họ.

Cậu chẳng hứng thú gì với hành vi này, thậm chí còn không thể hiểu nổi, môi chạm môi, nuốt nước bọt của người khác thì thú vị nỗi gì?

Có vẻ như hiện tại, cậu đã hiểu được rồi. Cậu không biết người khác như thế nào với nhau, nhưng hôn môi với Mã Quần Diệu thì rất thú vị. Rất thoải mái.

Vì để tiện hôn môi, Lâm Y Khải dang hai chân ra để Mã Quần Diệu đứng vào, hơi thở quanh người cậu chỉ toàn là mùi của Mã Quần Diệu.

Kết thúc nụ hôn, mùi hương trên người cậu cũng tan đi hết, khắp mình mang theo vẻ lười nhác: "Bạn gái gì ——"

Cậu khựng lại hai giây rồi chợt tỉnh, kịp thời dừng lời, "Quan hệ gì cơ?"

Ánh mắt Mã Quần Diệu nhẹ nhàng buông xuống, hắn nghĩ ngợi, nói: "Quan hệ yêu đương?"

"..."

Từ ngữ xa lạ này khiến Lâm Y Khải ngu người.

Yêu đương? Ai? Cậu với Mã Quần Diệu á??

Chỉ mới chớm nghĩ thôi mà tim Lâm Y Khải đã đập loạn liên tục. Thế không phải là yêu sớm sao? Vậy thì trái với nội quy trường học mẹ nó rồi!

Trên mặt Lâm Y Khải thoáng qua vẻ mù mờ. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò như thế nào, có thể hẹn hò tử tế được hay không, cậu không hề có chút đầu mối nào.

Bão tố trong đầu giằng xé thật lâu, Lâm Y Khải mím môi mấy lần: "...Ai bảo hôn môi thì nhất định phải xác nhận quan hệ?"

Mã Quần Diệu nhướng mày: "Thế trước đây cậu hôn con gái người ta xong cũng không xác nhận quan hệ với bọn họ à?"

"Sao có thể ——" Lâm Y Khải chỉ hận không thể quay trở lại đấm cho bản thân mình – cái người đã bịa ra mười ba cô bạn gái kia, cậu đỏ mặt lạnh nhạt nói, "Tấm gương tiêu biểu trong học tập, yêu sớm trái với nội quy trường học."

"Hôn môi thì không trái à?"

"Không trái, nội quy trường học chỉ ghi không cho phép nam nữ thân mật, không viết là hai nam không được." Lâm Y Khải nhấn mạnh, "Tôi chép nhiều lần lắm rồi."

"..."

Mã Quần Diệu nhẹ nhàng hỏi: "Ý là không xác nhận quan hệ, nhưng hôn môi thì vẫn được?"

Mỗi từ "hôn môi" Mã Quần Diệu nói ra lại khiến đầu óc Lâm Y Khải nóng thêm một chút. Đây là chuyện có thể treo trước miệng nói à??

Lâm Y Khải đánh mắt đi, ậm ừ nói: "Kiểu kiểu vậy."

Mã Quần Diệu cảm thấy mình như đang bị chơi đùa.

Nhưng hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì nín nghẹn và hai mắt cố ý trốn tránh đi, không hiểu sao tự nhiên buồn cười.

Đến giờ phút này, Lâm Y Khải mới muộn màng nhận ra tư thế của hai người trông là lạ. Giống ôm nhưng không phải ôm, như kiểu cậu bị Mã Quần Diệu chặn trên bàn, hoàn toàn không thể hoạt động tự do, vả lại vừa ngẩng đầu lên đã chạm mặt Mã Quần Diệu ngay lập tức.

Thế này thì, thân mật quá rồi nhỉ?

Cậu quay đầu nhìn chằm chằm khung cửa sổ bị rèm che khuất chỉ để lộ ra phân nửa một lúc, đang nghĩ xem nên đá hay đẩy Mã Quần Diệu ra, cằm cậu bỗng bị nắm lấy.

Mã Quần Diệu xoay đầu cậu về, nghiêng mặt lẳng lặng hôn nhẹ cậu lần nữa.

Chỉ đơn thuần là chạm môi, không vào sâu bên trong, nhưng lại càng khiến Lâm Y Khải cảm nhận được hơi thở của Mã Quần Diệu một cách tỉnh táo hơn.

Lâm Y Khải ngẩn ngơ ngửa đầu lên, thầm nghĩ, sao lại nữa rồi? Ít nhiều gì trước khi hôn cậu cũng phải đánh tiếng trước tí chứ? Cậu có biết tôn trọng người khác không vậy?

Sau khi được buông ra, Lâm Y Khải ngước mắt chạm phải ánh mắt của Mã Quần Diệu, lời chửi đã chạm đầu môi lại thu về.

Mã Quần Diệu cụp mắt, nói bằng giọng không chút cảm xúc: "Nếu cậu không muốn hẹn hò với tôi thì quên đi vậy."

"..."

Cũng không phải là không muốn hẹn hò với cậu ——

Lâm Y Khải cứng nhắc kìm lại câu nói này.

Mã Quần Diệu dùng mu bàn tay lau miệng cho cậu: "Đi ăn trưa chung nhé?"

"Ừm." Lâm Y Khải không kìm được mà cũng ngước mắt lên nhìn Mã Quần Diệu, sau đó nhíu mày, "Mã Quần Diệu, cậu không bôi thuốc à?"

Chỗ bị rách khi trước trên môi Mã Quần Diệu giờ còn đỏ hơn.

"Không, sợ cậu chê đắng." Mã Quần Diệu tránh người đi, nói, "Đi thôi."

"..."

Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm tối tăm lạnh lẽo đến sân thể Lâm Y Khảic, Lâm Y Khải vẫn không sao suy nghĩ được thật cẩn thận, dựa vào đâu mà Mã Quần Diệu dám chắc cậu sẽ hôn hắn như thế? Còn cố ý không bôi thuốc??

Ánh mắt trời chói chang, Lâm Y Khải cảm nhận được cơn nóng cháy trên tóc mình, bỗng mở miệng: "Mã Quần Diệu."

Mã Quần Diệu nghiêng đầu nhìn cậu.

Lâm Y Khải đút hai tay trong túi, đã quay trở về cái điệu bộ hung dữ ngày thường, nói bằng giọng điệu rét lạnh: "...Lần sau hôn tôi thì phải hỏi trước một tiếng."

Trong tiết học buổi chiều, các học sinh xung quanh hoặc đang dùng vở để quạt, hoặc đang kéo áo của mình ra cả trước lẫn sau với biên độ thật rộng.

Tiếng ve hòa lẫn trong giọng giảng bài của Trang Phóng Cầm, Lâm Y Khải nghe mà muộn phiền.

Cậu ghé người lên trên bàn học, một tay cầm bút vẽ lung tung trên giấy nháp, tay kia gập lại đặt sau cổ, không kìm được ánh mắt liếc sang bạn cùng bàn. Mã Quần Diệu đang làm đề thi vật lý trong giờ toán, những lúc không để lộ cảm xúc gì, Mã Quần Diệu có vẻ rất lạnh lùng, Lâm Y Khải nhìn hắn, dường như trong lòng cũng mát hơn phần nào.

Mùa hè, Mã Quần Diệu vẫn cài kín hết khuy áo như trước, cánh tay và cổ sạch sẽ lộ ra ngoài, không bắt gặp được bất kể dấu vết gì của sự oi bước, da dẻ và đôi môi cũng lạnh hơn người bình thường một chút, trưa nay cậu chạm vào thấy rất thoải mái ——

Mã Quần Diệu ngừng bút, ngẩng đầu nhìn qua nội dung trên bảng đen rồi lại quay đầu về nhìn: "Nghe không hiểu à?"

"...Không, hiểu rồi." Tự nhiên lại thấy nóng, Lâm Y Khải vội vã quay đầu đi.

Tan tiết đó, Lâm Y Khải đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Dòng nước lạnh lẽo ập lên mặt và cổ, cả người cậu lập tức thoải mái hơn không ít.

Tiết cuối cùng là tiết tự học, thời tiết nóng thế này thì vào tiệm trà sữa ngồi điều hòa cho xong, Lâm Y Khải vừa tính thế vừa bước vào phòng học. Thế nhưng ngay khi vừa bước qua cửa lớp, tất cả đám học sinh ngồi mấy bàn cuối lớp bỗng đồng thời quay lại nhìn cậu, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò —— Ngoại trừ Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải nhìn thoáng qua dáng người thẳng tắp của Mã Quần Diệu, sau đó mới nhíu mày nhìn về phía một trong số đám bạn của mình, hỏi: "Gì đấy?"

Vương Lộ An nhìn cậu, cười hì hì trông rất ngu: "Không có gì."

"..."

Lâm Y Khải đi về phía chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp mở miệng, Mã Quần Diệu đã im ỉm đứng dậy nhường đường trống cho cậu.

Lâm Y Khải cảm thấy cứ là lạ ở chỗ nào, cậu nhíu mày ngồi vào chỗ của mình.

Qua Đoan Ngọ, bầu không khí học tập lại căng thẳng hơn, cậu bớt ít thời gian đi vệ sinh, trên bàn học đã xuất hiện thêm mấy tờ bài thi.

Lâm Y Khải nắm bài thi nhét vào trong ngăn bàn, ngón tay chợt chạm phải một xúc cảm mỏng manh.

Mỏng hơn sách bài tập, dày hơn bài thi.

Gì đây?

Lâm Y Khải tiện tay kéo luôn ra ngoài, một phong thư màu xanh nhạt thò ra, theo đó là mùi nước hoa rất nhạt, mặt trên là một nét chữ xa lạ xinh đẹp mảnh mai.

"?!"

Lâm Y Khải cầm phong thư mà sửng sốt, sau đó, cậu quay sang nhìn Mã Quần Diệu theo bản năng.

Trước mặt không có gương, cậu không biết giờ phút này vẻ mặt mình trông y như thể đi trêu ong ghẹo bướm bên ngoài để rồi bị bắt quả tang.

Mã Quần Diệu vẫn đang làm bài thi vật lý, đường nét góc mặt rất lạnh lùng, hắn xoay bút, không nói một lời.

Vương Lộ An chỉ chờ cậu lục ngăn bàn nãy giờ, thấy thế thì lập tức lao ra khỏi phòng học, bò nhoài người lên cửa sổ bên cạnh Lâm Y Khải: "Mau! Mở ra đọc đi!"

Lâm Y Khải hoàn hồn, cậu quay đầu qua: "Ai nhét vào?"

"Bạn nữ trong lớp Tả Khoan. Cô nàng to gan thật, lúc đó Phóng Cầm vừa mới đi chưa được bao lâu... Lúc nhét vào tí nữa còn rơi thư ra cơ mà." Chương Nhàn Tịnh vuốt tóc, "Học sinh giỏi nhét lại giúp mày đấy."

"..."

Vương Lộ An lại giục: "Mở ra đọc đi!"

"Đọc cái đéo." Lâm Y Khải che lá thư trong lòng bàn tay, vươn tay ra ngoài cửa sổ, "Cầm về cho cậu ấy hộ tao."

"Không đọc thật à? Mày không tò mò viết cái gì sao? Nãy tao nhìn thấy cô bạn lớp 11-8 đó rồi, xinh xắn lắm ——" Nhận được ánh mắt của người nào đó đằng trước, Vương Lộ An hơi ngừng lại, "Chỉ kém chị Tịnh một chút thôi."

Lâm Y Khải quét ánh mắt rét căm ra ngoài cửa sổ.

"Hiểu rồi, để tao bảo Tả Khoan đưa về." Vương Lộ An nhận lấy thư tình, lúc chuẩn bị đi sang lớp bên cạnh, cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lộn trở về, "Này, khoan đã, không đúng..."

"Cái gì?"

Vương Lộ An chăm chú nhìn trái ngó phải Lâm Y Khải, ngạc nhiên nói: "Lâm Y Khải, lần này mày không đỏ mặt à?"

"?"

"À à à, hình như cũng hơi đỏ..."

ĐCM, này là đỏ mặt vì tức mày đấy.

Lâm Y Khải nói: "Mày có đi không đây? Không đi thì đưa đây để tao tự đi."

"Đi, đi đây." Vương Lộ An cầm thư chạy mất.

Xong xuôi mọi việc, đúng lúc chuông vào lớp tự học reo vang.

Chẳng còn ý định ra tiệm trà sữa ngồi điều hòa nữa, Lâm Y Khải lấy một tờ bài thi toán, bò ra bàn làm một lúc.

Tâm trí không đặt trên bài thi, mấy phút trôi qua, cậu vẫn chưa đọc xong nổi đề bài đầu tiên.

Lâm Y Khải cào tóc, nhìn thoáng qua bên cạnh.

Mã Quần Diệu tính toán trên nháp với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Lại nhìn lần nữa.

Mã Quần Diệu dựa người ra sau ghế, viết đáp án xuống bài thi.

Lại nhìn lần nữa.

Mã Quần Diệu lật mặt tờ bài thi trên tay.

Nhìn đến lần thứ tư, cuối cùng Lâm Y Khải cũng không nhịn được được nữa, cậu nhíu mày nghiêng lại gần phía đối phương, thì thầm hỏi: "Mã Quần Diệu, cậu xị mặt ra làm gì??"

Mã Quần Diệu không thèm quay đầu: "Không có."

"Không có cái đéo." Lâm Y Khải nói, "Cậu đang xị mặt, tôi nhìn ra được đấy."

Nếu hiện tại có người ngồi bên cạnh quan sát khách quan thì chắc hẳn sẽ cảm thấy Lâm Y Khải đang cố tình gây sự, bởi vì vẻ mặt của Mã Quần Diệu giờ phút này dường như chẳng khác gì với mọi ngày hết.

Một lúc sau, Mã Quần Diệu cử động ngón tay, đầu bút bị quay ngược lại rồi để lên mặt bàn, hắn nghiêng đầu nhìn qua.

"Không có. Chỉ là tôi," Nói được một nửa, hắn ngừng lại, "thôi, không có gì."

"?"

Lâm Y Khải chọc khuỷu tay vào cánh tay Mã Quần Diệu: "ĐM cậu... nói cho hết câu đi!"

Mã Quần Diệu im lặng hồi lâu, vào khoảnh khắc Lâm Y Khải đã nhẫn nhịn gần chết, hắn mới mở miệng.

"Tôi chỉ đang nghĩ," Hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu tôi là nữ thì hẳn cậu sẽ đồng ý xác nhận quan hệ với tôi nhỉ."

"??"

Lâm Y Khải sửng sốt mất mấy giây: "Chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu là nam hay nữ?"

"Cậu xác nhận quan hệ với tất cả những nữ sinh cậu từng hôn." Mã Quần Diệu trần thuật lại.

"Tôi..."

Lại một lần nữa, Lâm Y Khải câm nín không biết trả lời sao vì lời nói dối ra oai của mình.

Mã Quần Diệu nhìn cậu một lúc, thấy mãi mà cậu không nói gì, hắn lại quay đầu về đọc đề tiếp.

Cây bút trong tay Lâm Y Khải bị cậu xoay nhanh đến mức sắp bốc khói rồi.

"Bạn học nào đó," Trang Phóng Cầm đứng trên bục giảng giám sát bọn họ tự học thong thả mở miệng, "mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý thì đứng lên nhảy nhót hai cái đi, đừng có đày đọa cây bút đáng thương."

Lâm Y Khải cứng nhắc dừng bút, một lúc sau lại nghiêng người qua: "Chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả, chỉ là thời gian này tôi không muốn hẹn hò, hiểu chưa?"

Mã Quần Diệu yên lặng mấy giây, đáp "Ừm" một tiếng bằng tông giọng đều đều.

Với cái vẻ không – hề – tin – tưởng.

Lâm Y Khải: "..."

Lâm Y Khải vò đầu bứt tai suốt cả tiết tự học, không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ việc thẳng thắn thừa nhận rằng mười mấy người bạn gái cũ kia đều là do mình bịa ra.

Chuông tan học reo vang, Lâm Y Khải lơ đễnh tìm sách cần mang về nhà trong ngăn bàn, người bên cạnh bỗng mở miệng.

"Tối nay đến nhà cậu được không?"

Đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập à?

Nhưng Mã Quần Diệu trông rất sạch sẽ nghiêm chỉnh, từ trong tiềm thức, Lâm Y Khải không muốn hắn xuất hiện ở khu ổ chuột nhà mình. Để những người hàng xóm kia nhìn thấy, có khi lại sinh ra lời ong tiếng ve.

Nghĩ vậy, Lâm Y Khải nói: "Thôi, gọi video là được, bàn trong phòng tôi nhỏ như thế, hai thằng con trai ngồi chật lắm."

Động tác cất dọn cặp sách của Mã Quần Diệu khựng lại, hắn đáp một tiếng "Ồ" nhẹ nhàng.

"Nếu tôi là con gái thì chắc sẽ không chật đâu nhỉ." Hắn nói, "Biết rồi, không sao."

"..."

Lâm Y Khải cuộn sách thành hình trụ, nắm chặt trong tay. Cậu đạp nhẹ vào chân ghế Mã Quần Diệu: "Đứng dậy, tôi muốn ra ngoài."

Mã Quần Diệu đứng dậy nhường đường.

Lâm Y Khải đứng dậy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một bằng giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: "Tám giờ đến, đến muộn một phút tôi cũng đánh cậu."

Nói xong, đang chuẩn bị đi, áo phông đồng phục của Lâm Y Khải chợt bị kéo lại.

"Ừm." Mã Quần Diệu cụp mắt, "Thế tối nay hôn cậu được không?"

"...?"

Đầu óc Lâm Y Khải dại ra, sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng bừng! Cậu cố kìm nén cơn xúc động muốn quăng sách trên tay vào đầu Mã Quần Diệu, nhưng vẫn lí nhí nói vì ngượng: "Không được! Mã Quần Diệu, đang ở trong lớp mà!"

"Tôi biết." Mã Quần Diệu nói, "Nên tôi mới bảo là đến nhà cậu hôn."

"..."

Chương 52

Cái răng này của cậu hơi nhọn.

Sau giờ học, cổng trường đông nghịt học sinh.

"Hôm nay nóng chết mất, sao trường bọn mình không bố trí cái điều hòa trong lớp nhỉ?" Tả Khoan vừa mới đánh bóng rổ xong, giờ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cậu ta nắm quần áo, "Vào tiệm trà sữa ngồi điều hòa đánh bài không?"

Vương Lộ An tỏ ý luôn: "Tao OK."

Lâm Y Khải: "Không đi."

Tả Khoan liếc nhìn cậu: "Sao không đi? Mày nhìn mặt mày đỏ lên vì nóng rồi kìa."

Lâm Y Khải định nói mình không nóng, nhưng lời đến kề môi rồi lại im.

Vương Lộ An "Xì" một tiếng: "Mày thì hiểu gì, đấy không phải là nóng."

Lâm Y Khải: "?"

Tả Khoan: "Thế đấy là gì?"

"Thì lại chẳng do cái bạn nữ lớp mày," Vương Lộ An cười hì hì nhướng mày, "Trên thư tình của bản toàn nước hoa, giờ ngón tay tao còn ám mùi, mày ngửi thử xem."

"Đệt, bỏ ra." Tả Khoan ghét bỏ hất tay Vương Lộ An ra, nói, "Thế thì tác Lâm Y Khảing chậm cũng dữ nhỉ? Hết một tiết rồi vẫn còn đỏ á?"

Lâm Y Khải nhíu mày, "Cút, nóng."

Ra đến cổng trường, Vương Lộ An không kìm được đưa mắt tuần tra xung quanh, "Này, bọn mày có thấy dạo này gần trường bọn mình yên ắng hơn rất nhiều không?"

"Hỏi thừa. Từ sau cái lần Lâm Y Khải bị bọn trường bên chặn sau cổng, Hổ Béo đi bắt người nghiêm khắc hơn trước rồi, một ngày đi tuần hai lần, còn họp bàn với ban lãnh đạo ở trường bên cạnh, làm gì còn đứa nào dám đến trường bọn mình gây rối nữa..." Tả Khoan xoay đầu trái phải, cảm thán, "Chậc, mấy ngày gần đây chán quá đi nhỉ, phải không Lâm Y Khải?"

Ngón tay cầm trên bìa quyển sách bài tập hơi miết nhẹ, Lâm Y Khải không hé răng.

Mấy người bọn họ ồn ào đi tới trước cửa tiệm trà sữa, Lâm Y Khải bỏ ngoài tai lời giữ chân của đám Tả Khoan chơi đấu địa chủ mà hai thiếu một, ra về không buồn quay đầu lại.

Chẳng mấy chốc, Lâm Y Khải đã quay trở về con phố nhỏ cũ kĩ quen thuộc.

Cậu đi giữa dòng người, tiện tay bó tập bài thi và quyển sách bài tập mình mang về lại rồi nhét vào trong túi, bước chân chậm dần, trong lòng dâng lên một sự hối hận muộn màng.

...Sao vừa nãy cậu không ném luôn quyển sách vào đầu Mã Quần Diệu.

Lúc đó vừa mới tan học, có mấy bạn học đi qua xung quanh, chắc không ai nghe thấy đâu nhỉ?

Sao cậu lại đồng ý cho Mã Quần Diệu tới đây?

Hay là giờ gửi tin nhắn bảo Mã Quần Diệu đừng đến nữa, hoặc khi nào hắn đến thì cứ thẳng tay khóa cửa nhốt hắn bên ngoài, không nữa thì đến lúc đó túm vào nhà đánh cho một trận rồi quăng ra ——

Lâm Y Khải bước vào siêu thị với cái đầu đầy ắp suy tưởng.

"Muốn mua gì?" Bà chủ ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lâm Y Khải nói: "Quạt."

"Loại gì?"

"Sức gió lớn, có thể quay, hai người cùng dùng không bị nóng."

"...Cậu nói thẳng là quạt sàn luôn đi không được à? Đợi đó, để tôi đi lấy." Bà chủ đứng dậy, hỏi, "Có hãng nào muốn mua không?"

"Không, dì cứ lấy bừa đi."

Cái quạt nát trong phòng đã dùng bảy năm rồi, bật đến mức cao nhất cũng chỉ có hai luồng gió, cũng phải thay sớm đi chứ không sang tháng sau thì nóng chết.

Cậu mua về dùng một mình, chẳng liên quan gì đến Mã Quần Diệu.

Kho hàng trong siêu thị nhỏ vừa tạp nham vừa lộn xộn, bà chủ vào trong tìm rõ lâu, Lâm Y Khải đứng ở quầy thu ngân nhìn lung tung khắp siêu thị, ánh mắt quét tới một chiếc ghế gấp trong góc.

Nhà cậu đã chẳng có mấy ghế, hôm nọ đánh nhau với Lâm Y Khải Khải Minh còn làm hỏng một chiếc, lần trước Mã Quần Diệu đến nhà cậu cũng chỉ có thể ngồi một chiếc ghế gỗ không có lưng tựa, mặt ghế còn nhỏ hơn mặt Vương Lộ An, hẳn là cộm lắm.

Lâm Y Khải dời mắt đi, cậu thầm nghĩ, cộm càng tốt, chứ không có người cứ rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến nhà người khác.

Mười phút Lâm Y Khải ra khỏi siêu thị với vẻ mặt không chút cảm xúc, tay trái xách quạt, tay phải cầm ghế gấp.

Đang là thời gian mọi người đã cơm nước xong xuôi nên xuống tầng đi tản bộ tán gẫu. Trong ánh mắt đầy dè chừng và ngạc nhiên của hàng xóm láng giềng, Lâm Y Khải khiêng hai thứ đồ này lên tầng hai, đặt trên nền đất để thò tay lục chìa khóa.

Nào ngờ, cậu bất cẩn kéo theo bao thuốc trong túi ra, rơi loạt xoạt xuống đất.

"Hút nhiều thuốc sẽ bị đen phổi đó." Một giọng nói non nớt vang lên ngoài hành lang, "Giáo viên bọn em nói thế."

Lâm Y Khải đánh mắt nhìn cô bé ngồi trên cầu thang rồi khom lưng nhặt đồ lên: "Bố mẹ em lại chưa về à?"

"Em vừa mới gọi điện thoại cho họ bằng đồng hồ thông minh rồi, họ nói đang trên đường về." Cô bé chống cằm bằng hai tya, "Anh ơi, anh còn thích hút thuốc hơn cả bố em nữa, lần nào em ngồi cạnh cửa sổ làm bài tập cũng nhìn thấy rõ nhiều khói thuốc."

Lâm Y Khải: "Em hít phải à?"

"Không ạ, cánh cửa sổ đó hỏng rồi, không mở ra được." Cô bé ỏn à ỏn ẻn, "Anh ơi, anh đừng hút thuốc nữa! Lỡ như anh bị bệnh rồi thì không đánh lại bố anh đâu!"

"..."

Đôi vợ chồng trên tầng lúc bàn tán chuyện trò có thể tránh xa trẻ con ra một chút được không vậy?

Lâm Y Khải đã không còn nhớ mình bắt đầu hút thuốc từ khi nào nữa.

Có một năm nọ cậu hút thuốc rất kinh khủng, những tháng ngày đó quá đỗi u ám và tối tăm, không hút thuốc thì không thể gượng nổi. Nhưng bảo nghiện thì cũng chưa tới nỗi, ít nhất là trong khoảng thời gian gần đây, lúc cậu không muốn hút vẫn có thể nhịn được.

"Bớt lo chuyện không đâu đi, nhóc con."

Nếu là người khác chắc sẽ mời cô bé vào trong nhà ngồi chờ, nhưng nghĩ đến tiếng tăm của mình trong cái khu dân cư này, Lâm Y Khải vẫn thôi, "Ăn gì chưa?"

Cô bé lắc đầu, đuôi ngựa lắc qua lắc lại trong không trung: "Chưa ăn, nhưng em không muốn ăn đồ của anh, vằn thắn anh mua lần trước khó khăn lắm ý! Anh đợi nhé, lần sau em sẽ trộm thức ăn trong tủ lạnh trong nhà em cho anh."

"..."

Lâm Y Khải xách đồ của mình vào nhà, quay đầu lại nói "Đừng trộm đồ trong nhà" rồi đóng sầm cửa lại.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau này chắc ít nhất phải nửa tháng nữa Lâm Môn Trì sẽ không về chắn tầm mắt cậu.

Lâm Y Khải xách đồ đạc mới mua vào bày biện trong phòng rồi đi úp một bát mì ăn liền đơn giản, ăn xong thì đi tắm.

Tắm xong ra ngoài, Lâm Y Khải lau tóc qua loa bằng tấm khăn lông vắt trên vai, dừng lại trước gương bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng.

Cậu nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, đánh mạnh hai lượt, ngay sau đó, động tác khựng lại, cậu đứng tại chỗ tiêu hóa tình hình mấy giây, không kìm được cúi đầu xuống xoa nhẹ mặt mình ——

Mẹ nó, ai lại, đi đánh răng, vào bảy rưỡi tối chứ...

Đến trước cửa nhà Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, hắn đưa tay cân bằng lại quai đeo cặp của mình, chuẩn bị gõ cửa.

Bàn tay vừa giơ lên giữa không trung đã nghe một tiếng "Cọt kẹt", cửa tự mở ra.

Lâm Y Khải thò đầu ngó nghiêng xem xung quanh có ai không, sau đó túm lấy áo thun của người kia, vội vàng kéo vào trong nhà.

Vào phòng, Lâm Y Khải cẩn thận khóa trái cửa nhà lại, còn xác nhận lại mấy lần nữa.

Mặc dù cậu nghĩ Lâm Môn Trì sẽ không về, nhưng cứ đề phòng thế.

Mã Quần Diệu lẳng lặng nhìn cậu bận rộn.

Tình cảnh kì quặc thật. Cứ như thể hắn đến đây không chỉ để hôn môi thôi vậy.

Vừa quay đầu lại, Lâm Y Khải đã chạm mắt với Mã Quần Diệu, cậu nhíu mày: "Cậu nhìn gì?"

"Không." Mã Quần Diệu kìm lại những lời muốn hỏi, chỉ hỏi, "Sao cậu biết tôi tới?"

"Nghe thấy tiếng bước chân."

Mã Quần Diệu: "Tiếng bước chân mà cũng nhận ra được?"

"..."

Lâm Y Khải lập tức xị mặt ra. Cảm thấy rằng nếu nói thêm câu gì nữa thì có khi mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, Mã Quần Diệu cởi giày ra cất, hỏi: "Vào phòng nhé?"

"..."

Khuôn mặt đang xị ra của Lâm Y Khải lập tức thoáng đỏ ửng.

Cậu đi theo sau hắn vào trong phòng như thể mình mới là khách, đứng một lúc lâu mà không ngồi xuống.

Mã Quần Diệu muốn hôn ở đâu đây?

Lâm Y Khải không kìm được ánh mắt quét khắp căn phòng mình. Phòng cậu nhỏ quá, bàn học rõ hẹp mà lại cao, ngồi lên đó chắc chắn là không thể hôn thích như ngồi trên bàn trong phòng học ở tòa thực nghiệm; ngồi trên ghế mặt đối mặt thì quá là kì quặc; dựa vào tường... đứng lâu lại mệt.

Mã Quần Diệu ngồi lên chiếc ghế gấp mới mua, cởi cặp sách ra đặt dưới chân, ngước lên nhìn cậu: "Sao không ngồi xuống?"

Dòng suy nghĩ rối tung cứ bay lượn trong đầu Lâm Y Khải.

Cậu lạnh nhạt "Ừm" một tiếng, đóng cửa lại ngồi xuống ghế, mải nghĩ xem cậu phải để chân như thế nào mới tiện cho Mã Quần Diệu lại gần ——

Âm thanh sột soạt cắt đứt suy nghĩ, một tờ bài thi trắng trơn đặt trước mặt cậu.

"Hôm nay cậu quên mang theo một tờ bài thi toán, tôi lấy về giúp cậu." Mã Quần Diệu bình tĩnh nói, "Tiết đầu tiên của ngày mai là tiết toán, tối này làm bài tập này trước đi."

"."

Lâm Y Khải không nhúc nhích nhìn bài thi trước mặt, đầu óc dại ra.

Mã Quần Diệu lấy bài thi và bút của mình, thấy cậu không động đậy gì, hắn hỏi: "Hay là cậu muốn làm lý trước?"

Tôi muốn đấm cậu một cú trước.

Vài giây sau, Lâm Y Khải cứng nhắc quay đầu lại, kéo ngăn bàn ra lấy bút, viết tên mình trên bài thi, trả lời bằng giọng điệu không chút cảm xúc: "Làm, toán, trước."

Sau Tết Đoan Ngọ, chuyện học hành của lớp mười một cũng căng hơn, ngay cả bài tập buổi tối cũng tăng lên gấp đôi.

Vật vã mãi mới rề rà xong được hai tờ bài tập toán, Lâm Y Khải quay đầu sang nhìn, thấy Mã Quần Diệu lấy quyển sách bài tập vật lý ra.

Làm xong vật lý, đến hóa học.

Nước sôi vừa mới nấu sủi bọt ùng ục hứng gió trước chiếc quạt sàn mới mua suốt ba tiếng đồng hồ cũng đã nguội ngắt.

Đợi đến khi hoàn thành tất cả bài tập về nhà, Lâm Y Khải đã héo rũ, cụp mắt chẳng còn tí tinh thần nào.

Kiểm tra xong tờ bài thi cuối cùng của cậu, Mã Quần Diệu nói: "Có muốn học thuộc một lúc ——"

"Không học thuộc." Lâm Y Khải ném bút lên bàn nghe tiếng lạch cạch, đứng dậy nói, "Thu dọn đồ đạc của cậu rồi biến về nhà."

Mã Quần Diệu: "Đi đâu thế?"

Lâm Y Khải phớt lờ hắn, cầm lấy bao thuốc đi ra ban công.

Phòng Lâm Y Khải là căn phòng duy nhất có ban công, ông nội cố ý để lại cho cậu. Ban công sơ sài mà cũng rất hẹp, có tác Lâm Y Khảing phơi được hai bộ quần áo và để hóng gió.

Lâm Y Khải đứng quay lưng tựa người vào ban công, châm thuốc hút một hơi, sau đó nghiêng đầu, coi tấm lưới chống trộm là Mã Quần Diệu, cậu nhả khói ra ngoài.

Cút con mẹ nó bài tập đi, làm bài tập ở nhà mình không được à? Phòng cậu là phòng tự học buổi tối chắc?

Có phải Mã Quần Diệu quên mình từng nói gì rồi không?

Trí nhớ này mà nhất khối, dẹp đi.

Lâm Y Khải hút mạnh một hơi nữa.

Trong phòng vang lên tiếng kéo khóa cặp sách, Mã Quần Diệu nói: "Tôi về nhé?"

"Cút." Lâm Y Khải không thèm nhìn hắn.

"Không tiễn tôi à?"

"Tôi dọn cỗ kiệu tới khiêng cậu xuống nhé?"

Lâm Y Khải nhìn xuống phía cửa khu dân cư theo câu nói, lười biếng nhắc: "Hôm nay cổng chính đóng rồi, cậu đi từ cửa sắt phụ đi, ở bên phải cái cổng mà lần trước cậu đi ra ấy."

Có tiếng bước chân đến gần, Lâm Y Khải tưởng Mã Quần Diệu đến để xác nhận lại cửa. Cậu giơ bàn tay kẹp điếu thuốc chỉ xuống phía dưới, quay đầu lại nói: "Ở kia..."

Hương bạc hà quen thuộc phủ xuống, Mã Quần Diệu dừng lại trước mặt, nghiêng đầu xuống chạm vào môi cậu.

Ban công bỗng lặng thinh. Cảm nhận được môi mình bị liếm nhẹ, bàn tay đang kẹp lấy điếu thuốc của Lâm Y Khải không kìm được run rẩy, cậu mở miệng ra theo bản năng ——

Ngay sau đó, Mã Quần Diệu buông cậu ra, quay đầu ho khan mấy tiếng trầm thấp.

Đệt.

Lâm Y Khải ngẩn người, song cậu hiểu ra rất nhanh: "ĐM, cậu... không thấy tôi đang hút thuốc à?"

Cậu vỗ mạnh sau lưng Mã Quần Diệu, "Đánh răng cả buổi trời xong cậu không hôn, vừa mới động vào thuốc lá đã đi tới... Cậu đến đây để lén được hút thuốc đúng không?"

Mã Quần Diệu không sặc khói cho lắm, nhưng sau lưng thì bị vỗ hơi đau.

Tám giờ đã đánh răng rồi?

Ban công không bật đèn, hình như Mã Quần Diệu hơi cười trong bóng tối: "Không. Hôn xong không làm được bài tập nên phải cố kìm, nhưng nhịn lâu quá, không chờ cậu hút xong được."

"..."

Tại sao hôn xong không làm được bài tập?

Đầu óc vốn đã nguội tanh vì làm bài tập của Lâm Y Khải bắt đầu nóng lên không ngừng, cậu ngây người hồi lâu mới nói được: "Để tôi đi đánh răng lại..."

Vừa đi được hai bước, người kia đã nắm lấy cổ tay cậu.

"Không cần, không khó ngửi, chỉ là ban đầu chưa quen cho lắm." Đèn ban công không được bật, âm thanh của Mã Quần Diệu vang lên trong khung cảnh tranh sáng tranh tối, giọng nói trầm thấp: "Vào phòng cậu hôn được không?"

Quạt sàn kẽo kẹt quay. Lâm Y Khải nằm nửa người, tựa lưng nơi đầu giường, yên lặng để người kia hôn, dường như gió thổi từ quạt chỉ lướt qua chứ không để lại bất cứ hơi lạnh nào, đầu và cổ cậu vẫn nóng rực như trước.

Lâm Y Khải không biết điều chỉnh nhịp thở, Mã Quần Diệu hôn một lúc lại phải buông cậu ra, sau mấy lần đứt quãng, Mã Quần Diệu lau khóe môi giúp cậu, nói: "Tôi nếm ra rồi."

Hơi thở của Lâm Y Khải có phần nặng nề, cậu nuốt nước bọt, hỏi: "Cái gì?"

"Kem đánh răng, vị dâu tây." Mã Quần Diệu gập ngón tay thò vào trong miệng cậu, cọ nhẹ vào một chiếc răng của cậu, nói: "Lâm Y Khải, cái răng này này của cậu hơi nhọn."

Chương 53

Chúng ta hẹn hò đi.

Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu tập thể cũ rất hẹp, sợ bị người ở tầng đối diện nhìn thấy, việc đầu tiên Lâm Y Khải làm khi vào phòng là tắt đèn kéo rèm, trong phòng chỉ để lại đèn bàn trên bàn học bật chế độ ánh sáng ấm và ánh trăng mỏng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm kéo không chặt.

Ban đầu Lâm Y Khải dựa người ra sau tựa vào đầu giường, không hiểu sao lại gối lên gối đầu của mình. Hai người không nói chuyện, thỉnh thoảng dừng lại giây lát, Lâm Y Khải sẽ vô thức tìm chuyện để làm trong lúc rảnh rỗi, ví Lâm Y Khải như chuyển chiếc điện thoại đang reo vang nãy giờ về chế độ im lặng, rồi lại nhấp vào nhóm chat xem. Rõ ràng cậu đọc hiểu những câu chữ trong lịch sử tin nhắn, nhưng không hiểu sao đọc mãi chẳng vào đầu, vì vậy, cậu thiếu kiên nhẫn khóa màn hình lại, ngước mắt lên nhìn Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu sẽ lại yên lặng hôn cậu tiếp.

Thẹn thùng, mới lạ và rung động, tất cả cùng hòa lẫn vào nhau trong sự trầm mặc, hòa lẫn vào nhau trong đêm hè oi bức.

Chiếc răng nanh kia bị cọ vào liên tục, Lâm Y Khải giơ tay đè mặt Mã Quần Diệu lại, khàn giọng nói: "Mã Quần Diệu, có tin cậu còn liếm răng tôi nữa là tôi cắn đứt lưỡi cậu không?"

Lọn tóc rối trên trán Lâm Y Khải đã bị Mã Quần Diệu vuốt ngược ra sau, cả khuôn mặt đều để lộ trong không khí. Lời nói rất hung dữ, nhưng vẻ mặt cậu lại có phần uể oải vì thiếu oxy, mắt đỏ hoe, môi ướt sũng, chẳng có tí sức công kích nào.

Mã Quần Diệu cụp mắt nhìn cậu một lúc, luồn tay vào trong cổ lau đi mồ hôi mỏng cho cậu, đáp "Biết rồi".

Lâm Y Khải tê rần cả người chẳng rõ lý do, tự nhiên thấy có chỗ nào đó là lạ.

Cậu khẽ cử động chân, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ. Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Mã Quần Diệu, không hôn nữa."

Bàn tay dán trên cổ rời đi, để lại một khoảng lành lạnh. Mã Quần Diệu đáp "Ừm", đứng dậy khỏi giường, dáng người cao ráo đứng nơi đầu giường cậu, nói: "Mượn nhà vệ sinh."

Dưới quầng sáng mờ, Lâm Y Khải thấy vành tai hắn đỏ ửng, xương hàm căng thành một đường nét rất đẹp, cũng đang chảy mồ hôi hiếm thấy.

Mã Quần Diệu đẩy cửa ra ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa nhà vệ sinh.

Lâm Y Khải ngẩn người ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó duỗi tay kéo chăn qua đắp tạm, đầu óc nóng phừng phừng.

Hình như cậu biết tại sao hôn xong không làm được bài tập rồi.

Lâm Y Khải rút cái gối phía dưới đầu lên, ụp thật mạnh vào mặt mình, cả cái gối cũng như bị cậu đốt đến mức bốc khói.

Lâm Y Khải cứ bịt hơi mình như thế, không biết qua bao lâu, cậu hơi ấn nhẹ xuống rồi đứng dậy đi bật đèn, bật quạt ở mức cao nhất, sau đó chậm chạp thò tay tìm điện thoại hòng di dời sự chú ý.

Đầu óc nguội dần, cuối cùng lần này cậu cũng đã vào đầu được nội dung trong nhóm chat.

[Tả Khoan: Chịu thật đấy, cả một buổi tối không sao tìm được Lâm Y Khải, rốt cuộc cậu ta làm gì vậy?]

[Chương Nhàn Tịnh: Bận thôi, không phải cậu ấy đang học gia sư à?]

[Tả Khoan: Gia sư có thể ở nhà cậu ta đến tận mười hai giờ đêm chắc? Mày nhìn Chu Húc kìa, người ta đang yêu đương, tối nào cũng phải gọi điện cho bạn gái hai tiếng đồng hồ, thế mà vẫn có thể bớt chút thời gian trả lời tao hai câu, Lâm Y Khải không trả lời tin nhắn tao bốn tiếng mẹ rồi.]

[Chu Húc: Hì hì... Hì hì hì (Bong bóng tình yêu.jpg)]

[Chu Húc: Có khi Lâm Y Khải cũng đang yêu đương thì sao?]

[Tả Khoan: Không thể nào.]

[Tả Khoan: Với cái tính đó của cậu ta thì yêu đương với ai được?]

Lâm Y Khải hơi khựng lại ở đây giây lát rồi mới lướt xuống đọc tiếp.

[Vương Lộ An: Này ý mày là như nào? Người anh em của tao được theo đuổi nhiều lắm đấy biết không?]

[Tả Khoan: Tao biết, trong lớp tao có một người đấy còn gì.]

[Tả Khoan: Không phải ý đó, để lấy ví Lâm Y Khải thế này nhé —— Mày thấy Chu Húc không, hẹn hò rồi cậu ta toàn nói lời ngon tiếng ngọt nũng nịu nhớp nháp gớm chết đi được, lại còn ngày nào cũng ôm ấp hôn hít nhau, mày có tưởng tượng được cảnh Lâm Y Khải ôm ấp hôn hít người khác không??]

Cạch một tiếng, cửa nhà vệ sinh đẩy ra, Lâm Y Khải ném điện thoại sang một bên nhanh như chớp.

Gương mặt Mã Quần Diệu ướt đẫm nước, trên cổ áo cũng đọng lại đôi giọt sẫm màu. Sau khi bước vào phòng, hắn quét mắt nhìn tấm chăn Lâm Y Khải vừa kéo lên người.

Lâm Y Khải lập tức giấu đầu lòi đuôi hất chăn ra ngồi dậy.

Mã Quần Diệu nhanh chóng thu ánh mắt về. Hắn khom lưng xách cặp đeo lên vai, nói: "Tôi về đây."

Lâm Y Khải "Ừm" một tiếng, cúi đầu xuống giường đi dép, theo Mã Quần Diệu ra đến cửa nhà.

Mã Quần Diệu quay đầu lại nhìn cậu: "Muốn khiêng kiệu tiễn tôi à?"

"...Có khả năng không? Mau ra ngoài đi nhanh, tôi khóa cửa đây."

Đuổi người đi rồi, Lâm Y Khải lại ra ban công ngồi đợi một lúc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Mã Quần Diệu đi ra khỏi tòa nhà.

Sau khi dán mắt dõi theo Mã Quần Diệu rời đi, Lâm Y Khải ngồi trên ban công, tiện tay mò tìm một bao thuốc cậu thường để cạnh ban công, rút ra một điếu. Cậu vừa định đưa lên miệng, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ.

Nếu hút nhiều thuốc quá, về lâu dài liệu trong miệng có ám vị thuốc không?

Cậu không thể chạy đi đánh răng trước mỗi lần hôn được...

Mã Quần Diệu thì lại là cái đồ yếu nhớt cứ dính tí thuốc lá là lại ho.

Hơn nữa, không phải em gái nhà trên đã nói rồi sao? Hút thứ này nhiều sẽ đen phổi.

Lâm Y Khải nhét lại điếu thuốc vào bao, ngồi trên ban công ngắm trăng trong sự chán ngắt, một lúc sau, cậu lấy điện thoại mở phần mềm mua sắm nội thành, gõ ba chữ "kẹo cai thuốc" ra màn hình, chọn bừa mấy loại rồi chốt đơn, còn chẳng thèm để ý đến thương hiệu của mấy loại kẹo đó có tốt không, đặt bảy giờ sáng mai giao đến.

Mua xong, Lâm Y Khải thoát ra, về lại WeChat, lại rỗi rãi lướt xem lịch sử tin nhắn, toàn mấy cái nội dung nhảm nhí, cậu lướt mấy trang, quay về đoạn hội thoại vừa đọc khi nãy.

Đêm khuya yên ắng, tòa nhà đối diện đã tắt hết đèn, tạo cho người ta cái cảm giác an toàn dù có làm bất cứ điều gì cũng không bị phát hiện.

Lâm Y Khải tắt WeChat, thất thần mở giao diện tìm kiếm của trình duyệt. Khi cậu tỉnh táo trở lại, trên thanh tìm kiếm đã xuất hiện một dòng chữ ——

"Làm sao để hẹn hò với người khác?"

Sáng hôm sau, Mã Quần Diệu thấy bạn cùng bàn của hắn ngủ một giấc trọn hai tiết học.

Mãi đến tiết thể Lâm Y Khảic, Lâm Y Khải mới chậm chạp tỉnh ngủ, cậu nheo mắt xuống tầng xếp hàng. Lúc điểm danh, giáo viên thể Lâm Y Khảic gọi tên cậu hai lần, Lâm Y Khải mới lười biếng đáp lại.

Vương Lộ An đứng bên cạnh không nhịn được mà hỏi: "Không phải hôm qua tám giờ mày đã đi ngủ rồi à? Sao còn buồn ngủ thế?"

Lâm Y Khải đứng rất cà lơ phất phơ: "Ai bảo tao ngủ lúc tám giờ?"

"Tả Khoan đấy, bảo là từ sau tám giờ đã không thấy mày trả lời tin nhắn nữa."

"..."

Hình như người đứng bên cạnh cậu cụp mắt xuống nhìn cậu giây lát.

Tim giật thon thót, Lâm Y Khải vô thức đứng thẳng người dậy, một lúc sau mới ậm ờ "Ừm" một tiếng.

Như thường lệ, phải chạy bộ trong tiết thể dục, ánh nắng mặt trời buổi sớm ấm áp, Lâm Y Khải chậm chạp đi một vòng quanh sân thể dục, cơn buồn ngủ vừa mới tản ra lại dần dần tụ tập.

Tối hôm qua tự nhiên cậu nảy sinh suy nghĩ, sau khi Mã Quần Diệu về, cậu đi lục tìm mấy thứ rõ linh tinh... Xem đến ba giờ sáng, sáng nay đến phòng học thậm chí còn không mở nổi mắt.

"Đám Tả Khoan đang hút thuốc trong phòng học ở tòa thực nghiệm, lát nữa chạy đến đằng kia bọn mình lén chuồn luôn đi? Chắc chạy xong không điểm danh đâu." Vương Lộ An đặt điện thoại xuống, nói.

"Ừm."

Tới chỗ rẽ, hai người đang định chạy trốn nhân lúc giáo viên thể dục không để ý, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói đều đều: "Đi đâu thế?"

Lâm Y Khải vừa định quay đầu lại, Vương Lộ An đã đáp trước một bước.

"Tòa thực nghiệm, ờm," Vương Lộ An làm cử chỉ tay hút thuốc với Mã Quần Diệu, cười nói, "Học sinh giỏi, nếu lát nữa điểm danh thì giúp đỡ tí nhé, bảo với giáo viên thể dục là bọn tôi đến phòng y tế."

Hồi trước mỗi tiết thể dục, mọi người toàn vội vàng vào giành sân trước, nhưng sang mùa hè, sân bóng rổ vắng tanh hơn nửa.

Chẳng ai muốn về lớp ngồi học với cái người mướt mải mồ hôi, tiết thể dục toàn tới phòng học ở tòa thực nghiệm để hút thuốc đánh bài.

Vương Lộ An ném một lá bài, liếc mắt nhìn thấy người nào đó ngồi bên cạnh chơi điện thoại đang ngậm một điếu thuốc, cậu ta thuận miệng nói: "Lâm Y Khải, cho tao một... Gì thế này??"

"Kẹo cai thuốc." Lâm Y Khải thay đổi vị trí kẹo trong miệng, lúng búng nói.

Kẹo cai thuốc Lâm Y Khải mua trông hơi đặc biệt, tạo hình như que kẹo, chỉ là thiết kế thay que của cây kẹo thành hình điếu thuốc, Vương Lộ An thoáng liếc mắt nhìn cứ tưởng là thuốc thật.

"Thiết kế kiểu gì thế này..." Vương Lộ An hỏi, "Sao tự nhiên lại muốn cai thuốc?"

"Không muốn hút nữa thì cai." Lâm Y Khải điều khiển rắn săn mồi, lười nhác nói.

"Yên tâm đi, cai được mấy ngày là mày không chịu nổi ngay ấy mà." Tả Khoan xem bài của mình, tự nhiên nghĩ đến gì đó, lại nói, "Phải rồi, Lâm Y Khải, hôm qua mày trả thư tình về, bạn nữ kia bên lớp tao tí thì khóc đấy."

Lâm Y Khải vuốt điện thoại, không nói gì.

Tả Khoan nói tiếp: "Sau đó có bạn nữ khác tới an ủi cô ấy, mày biết người ta nói thế nào không?"

Lâm Y Khải chẳng mấy hứng thú, trái lại, Vương Lộ An tò mò hỏi: "Nói thế nào?"

"Cô ấy nói là," Tả Khoan xì một tiếng, hắng giọng nói, "Đừng khóc, Lâm Y Khải không đồng ý cũng tốt mà, cậu ta hung dữ như vậy, ngày nào cũng đi đánh nhau với người khác, nói không chừng sau này còn đánh bạn gái nữa đấy."

Lâm Y Khải: "..."

Vương Lộ An: "Ha ha ha ha ha ha!!!"

Lâm Y Khải thò chân đạp vào ghế Vương Lộ An, Vương Lộ An lập tức tắt phụt, nín cười lắc đầu: "Đúng là ăn nói linh tinh! Lâm Y Khải chưa bao giờ đánh con gái cả, đánh bạn gái thì càng không thể nào."

Đây là trọng điểm đấy à?

Lâm Y Khải muốn phản bác lại nhưng không biết phải nói gì, đành lạnh lùng nói: "Cút, nói chuyện khác đi, đừng có kéo tao vào."

"Thôi, người đang ngái ngủ khó tính, bọn mày đừng có chọc." Chu Húc nhai kẹo cai su nói, "Này, bọn mày biết gì chưa, lớp mười hai có nữ sinh xin thôi học đấy."

Vương Lộ An khó hiểu liếc mắt nhìn cậu ta: "Đến chuyện khối mười hai mày cũng biết là thế đéo nào?"

"Tao nghe học sinh thể dục khối mười hai nói đấy, vụ này truyền trong khối mười hai căng lắm." Chu Húc nói, "Nghe bảo chị gái kia thích một anh, nhưng anh trai không từ chối cũng không chấp nhận, cứ mập mờ với người ta như thế, nhưng mấy chuyện như ôm ấp hôn hít gì đó thì không thiếu bao giờ, còn đi khắp nơi kể với người khác là chỉ chơi đùa với chị gái kia thôi... Chị nữ sinh kia vì anh ta mà sinh lòng uất ức, thế là thôi học."

Lâm Y Khải đang đảo viên kẹo từ bên này sang bên kia miệng trong sự tẻ nhạt, nghe đến đây suýt nữa cắn trúng lưỡi.

"Đệt!" Vương Lộ An vỗ đùi, "Thế không phải anh trai kia là tay đểu giả sao? Mẹ nó, thật là làm xấu mặt nam sinh bọn mình!"

Chu Húc: "Nhờ! Nghe bảo anh trai kia còn thường xuyên mắng chị gái cơ, tồi quá thể!"

"Ừ, đúng đúng đúng!"

Không từ chối cũng không chấp nhận, mập mờ với người ta, ôm ấp hôn hít, thỉnh thoảng còn mắng đối phương ——

Lâm Y – có đủ cả bốn điều trên – Khải cứng người tại chỗ, viên kẹo trong miệng cũng bất động.

Tả Khoan: "Chỉ mỗi bên nữ thôi học? Bên nam chẳng làm sao à? Thế thì hời quá..."

"Bộp" một tiếng, cửa sau phòng học bị đẩy ra. Lâm Y Khải đang cắn que kẹo theo bản năng quay đầu nhìn về hướng đó, ngay sau đó, cậu hơi khựng lại.

Mã Quần Diệu đứng ở cửa, hắn thở hổn hển rất nhẹ nhàng, quét mắt nhìn tới chỗ cậu.

Những người còn lại cũng sửng sốt trước tiếng động ấy, thấy Mã Quần Diệu, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Vương Lộ An: "Học sinh giỏi, cậu làm tôi sợ gần chết, tôi cứ tưởng là ——"

"Chủ nhiệm Hồ đến." Mã Quần Diệu nói.

Ngay sau đó, bên ngoài hành lang vang lên mấy tiếng bước chân dồn dập và một tràng gầm thét giận dữ quen thuộc: "Bạn học đằng trước kia! Ai thế? Tội mật báo nặng hơn một bậc! Bên trong đừng ai hòng chạy trốn, từ đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng rồi!"

Vương Lộ An: "Đệt!"

Đám nam sinh lập tức ném tung đống bài lên trời, vội tản ra như chim chóc muông thú trong khi miệng còn ngậm điếu thuốc lá —— Chỉ cần không để bị Hồ Bàng tóm được tại trận, dù mùi thuốc lá có gay gắt khắp phòng cũng chẳng sao, đánh chết không chịu nhận là được.

Tất cả mọi người đều cùng chạy về phía cửa sổ, bàn ghế bị va đập xô đẩy, tiếng động dữ dội khiến cho tòa thực nghiệm trống vắng như gặp phải động đất.

Lâm Y Khải đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ trốn. Cậu quay đầu lại, đang định nói gì đó, cổ tay đột nhiên bị một người tóm lấy không kịp phòng bị. Giây tiếp theo, đối phương kéo cậu chạy về phía cửa sổ đang mở toang ——

Lâm Y Khải ngẩn người nhìn bóng lưng Mã Quần Diệu, trong miệng còn ngậm kẹo, cậu lúng búng gọi: "Mã Quần Diệu!"

Mã Quần Diệu không quay đầu lại: "Nhảy đi."

"..."

Đằng sau vang lên tiếng Hồ Bàng: "Lâm Y Khải!"

Con mẹ nó?!

Lâm Y Khải cắn răng, đầu óc lơ mơ nhảy ra ngoài cửa sổ theo Mã Quần Diệu.

Bảy, tám thằng con trai bỏ chạy tứ tán khắp khuôn viên vường trường, Hồ Bàng và các nhân viên bảo vệ nhảy qua cửa sổ ráo riết đuổi theo. Thấy đám nam sinh đằng trước tản ra, bảo vệ hỏi Hồ Bàng, đuổi theo ai bây giờ?

"Đuổi người dẫn đầu." Cà vạt của Hồ Bàng tán loạn trong gió vì chạy, "Đuổi theo Lâm Y Khải!"

Tiếng gió rít gào bên tai, vòng chạy vừa mới thoát được trong tiết thể dục đem trả lại cho giáo viên thể dục.

Rõ ràng là Mã Quần Diệu không hề có kinh nghiệm bị giáo viên đuổi theo ngay trong trường học, Lâm Y Khải bị hắn kéo chạy thẳng ra sau tòa thực nghiệm. Cậu rất muốn nói con đường này không có ai, chỉ cần chạy về phía sân thể dục rồi trà trộn vào trong đám đông, chết không chịu nhận là ngon rồi.

Lâm Y Khải nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Gió thổi tán loạn mái tóc của Mã Quần Diệu, hắn nhíu mày, cổ áo đồng phục trắng tinh bay ngược ra sau, thỉnh thoảng lại quay đầu xem bảo vệ trường đuổi theo đằng sau bọn họ.

Ánh nắng mặt trời trượt qua đáy mắt đen tuyền trong veo của Mã Quần Diệu, tựa như ánh trăng hôm qua cậu đã ngắm nhìn thật lâu ngoài ban công.

Lâm Y Khải ngửi được mùi bạc hà lành lạnh quen thuộc kia, một thứ cảm xúc không tên vụn vặt mà nhám ráp chầm chậm phủ trọn lấy trái tim cậu như dây thường xuân truyền thẳng lên não, cậu chợt thấy kích thích và rạo rực rất đỗi thuần túy, không vì lí do gì.

"Mã Quần Diệu." Trong tiếng tim đập như trống dồn, Lâm Y Khải mở miệng.

Mã Quần Diệu đáp một câu ngắn ngủi: "Ừm."

"Cậu há miệng ra."

Mã Quần Diệu nhíu mày, nghi hoặc nhìn cậu. Sau đó, hắn thấy Lâm Y Khải lấy "điếu thuốc" trong miệng ra, nhét về phía hắn.

Hắn há miệng ngậm lấy theo bản năng.

Vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng.

"Chúng ta hẹn hò đi." Giọng nói của Lâm Y Khải lẫn vào trong gió.

Mã Quần Diệu vô thức chậm bước, viên kẹo trong miệng đã sắp tan ra, hắn ngẩn người, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Y Khải.

Tai Lâm Y Khải đỏ ửng, cậu quay đầu nhìn hắn rồi lại vội vã dời mắt đi, cứng nhắc khe khẽ bổ sung thêm: "Tôi sẽ không bạo lực gia đình với cậu."

Chương 54

Hẹn hò!

"Kẹo cai thuốc?"

Ngoài cửa phòng bảo vệ ở cổng sau trường học.

Hồ Bàng cầm que kẹo mút, nheo mắt quan sát hồi lâu rồi hỏi bằng vẻ ngờ vực: "Mấy cậu sẽ không chuẩn bị riêng đạo cụ nhỏ để sử dụng lúc bị tôi tóm hút thuốc đấy chứ?"

Lâm Y Khải đứng dựa vào tường với vẻ mặt nhất thời không nói nên lời. Cậu lấy trong túi ra một que kẹo khác chưa bóc vỏ, ném cho ông.

Hồ Bàng cầm lấy quan sát, loại kẹo này đúng là có thiết kế kì lạ, trên vỏ còn viết hoa in đậm dòng chữ "Thần khí cai thuốc".

Trên tay Lâm Y Khải đúng là không có mùi thuốc lá.

"Nếu là kẹo cai thuốc của cậu, vậy thì tại sao lại ở trong miệng Mã Quần Diệu?" Hồ Bàng hỏi.

"...Em," Lâm Y Khải khựng người, ậm ờ đáp, "ăn thấy ngon nên cho cậu ấy một que."

"Đây là loại kẹo có thể tùy tiện cho bạn bè ăn sao? Đứng thẳng người lên, đây là dáng đứng cần phải có của một thanh thiếu niên đấy à?" Hồ Bàng chắp tay sau lưng, nhíu mày giận dữ, "Cậu không hút thì cậu chạy làm gì?" Còn bắt ông phải chạy theo đến tận cổng sau trường!

Lâm Y Khải: "Em quen."

"..."

Hồ Bàng hít sâu một hơi, lại nhìn sang học sinh còn lại đứng bên cạnh Lâm Y Khải, chỉ trong giây lát, sắc mặt ông thả lỏng hơn rất nhiều, "Quần Diệu à, sao em cũng có mặt trong phòng học ở tòa thực nghiệm?"

Mã Quần Diệu buông tay bên người, cụp mắt, không biết đang nghĩ cái gì mà phải một lát sau mới nhận ra mình đang được hỏi.

Hắn ngẩng đầu lên, vừa định đáp.

"Em gọi cậu ấy đến." Lâm Y Khải lười biếng tiếp lời.

Hồ Bàng trừng mắt liếc cậu rồi lại nhìn Mã Quần Diệu: "Không chạm vào thứ gì học sinh không nên chạm chứ?"

"Cậu ấy không hút." Lâm Y Khải nói.

Hồ Bàng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy tại sao khi nãy em cũng chạy theo bọn họ?"

"Em kéo cậu ấy chạy." Lâm Y Khải nói.

"Hỏi cậu à? Sao trước đây tôi không hề phát hiện ra cậu nói nhiều vậy nhỉ??" Không thể nhịn được nữa, Hồ Bàng quay đầu sang mắng, "Thế cậu nói đi, cậu kéo người ta chạy làm gì?"

Lâm Y Khải nhắm mắt nói bừa: "Cậu ấy đứng ngay bên cạnh, em tiện tay túm theo."

Hồ Bàng bật cười vì tức giận: "Như thế mà cũng tiện tay được, sao lúc tan học cậu không tiện tay túm em ấy về nhà luôn đi?"

"..."

Hồ Bàng định mắng mấy câu nữa, nhưng hai người đằng trước tự dưng cùng nghiêng mặt đi rất ăn ý.

Hồ Bàng khó hiểu nhíu mày, vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay uống một ngụm trà nóng, sau đó bắt đầu đưa ra câu hỏi khi nãy trong phòng có những ai.

Mãi đến khi chuông tan học reo vang, ông vẫn chưa hỏi ra được cái tên nào.

Lâm Y Khải, vẫn như trước đây, không chịu hé răng, còn Mã Quần Diệu thì toàn "Không nhìn rõ", "Không quen", "Không nhớ lắm", làm cho Hồ Bàng tức đến mức thở hổn hển, xua tay bảo hai người họ mau quay về chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.

Vừa tan học, chỉ trong chớp mắt, cả trường học đã náo nhiệt hẳn lên. Trên hành lang khu dạy học, đám học sinh chen chúc nhốn nháo rộn ràng.

Lâm Y Khải đi thẳng về lớp học, cậu đi hơi nhanh, các bạn học đi tới theo hướng chính diện đều nhường đường cho cậu theo bản năng.

"Lúc chạy cậu nói với tôi cái gì thế, tôi không nghe rõ." Lúc sắp đến lớp, đằng sau bỗng vang lên một câu nói.

"..."

Áo phông đồng phục mỏng chẳng giấu được bao nhiêu, Mã Quần Diệu cảm nhận được rõ ràng rằng bạn cùng bàn của hắn hơi cứng vai lại, bước chân chậm dần, tư thế đi cũng trở nên gượng gạo.

Vài giây sau, đối phương mới lạnh lùng trả lời hắn: "Không nghe rõ thì dẹp."

Mã Quần Diệu sóng vai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hình như muốn hẹn gì đó với tôi thì phải?"

"..."

Mẹ nó, không phải cậu nghe được đấy à??

Thấy hai người bọn họ về lớp, Vương Lộ An thò nửa người ra khỏi phòng học, há miệng gọi: "Lâm Y Khải ——"

Chỉ vừa mới gọi tên, cậu ta đã thấy người anh em của mình cúi thấp đầu vọt vào trong lớp như gió cuốn, tốc độ nhanh đến mức chẳng tài nào nhìn rõ mặt.

Vương Lộ An nhìn theo cậu quay về chỗ ngồi, một lúc sau mới ngơ ngác quay đầu lại hỏi người đi theo đằng sau Lâm Y Khải: "Học sinh giỏi, cậu ấy sao thế, Hổ Béo phạt các cậu à?"

Mã Quần Diệu đáp: "Không."

"Thế cậu ấy..."

Mã Quần Diệu lạnh nhạt đi ngang qua người cậu ta, quay về chỗ ngồi của mình.

Vương Lộ An: "...?"

Tiết sau là tiết văn, Lâm Y Khải nhìn chằm chằm phần đọc hiểu trên tờ bài thi môn văn, xong lại không hiểu nổi một chữ nào. Cậu chống khuỷu tay giữa hai bàn học, quay mặt ra ngoài cửa sổ, lén lút nhắm mắt, nhăn mặt ——

Mẹ nó, sao cậu lại ấm đầu nói ra thế chứ...

Tối qua cậu tìm kiếm một đống thứ về việc hẹn hò, mấy chục câu trả lời vừa nhiều vừa lộn xộn, gì mà quan tâm đến cảm xúc của đối phương, luôn ở bên cạnh đối phương, tạo niềm vui bất ngờ cho đối phương bất cứ lúc nào, hẹn hò, ôm ấp, hôn môi ——

Cậu không biết một cái nào hết.

Từ trước đến nay cậu đã chẳng am tường, cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ xây dựng một mối quan hệ thân mật với ai khác.

Vì vậy tối hôm qua, cậu tắt điện thoại đi, nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà mà nghĩ, thôi bỏ đi, phiền chết được, cũng chẳng biết Mã Quần Diệu thích cậu được bao lâu, nói không chừng một thời gian nữa Mã Quần Diệu sẽ thấy hẹn hò với một người tốt tính thoải mái hơn nhiều.

Rõ ràng trước khi đi ngủ đã suy nghĩ thật kĩ rồi, nào ngờ lúc Mã Quần Diệu kéo cậu chạy đi, lúc hắn quay đầu lại nhìn cậu – rất chật vật, cũng rất bình tĩnh, đầu óc cậu bỗng rỗng tuếch, vừa thất thần giây lát đã nói tuột cả ra.

Cậu còn thẳng tay nhét kẹo mình ăn dở vào trong miệng Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu còn ăn hết nữa.

"..."

Lâm Y Khải xoa mặt thật mình, không kìm được lại dịch đầu, nửa con mắt lộ ra từ trong lòng bàn tay lặng lẽ nhòm người bên cạnh.

Mã Quần Diệu đang ghi chú trên bài thi. Lúc ghi bài, chữ viết của Mã Quần Diệu rất ẩu, chỉ ghi lộn xộn một cách ngẫu nhiên, thật ra khi làm bài tập hay bài thi chữ viết của hắn cũng không được ngay ngắn lắm, chỉ có lúc làm văn hoặc viết thư tình...

Lâm Y Khải ngắt mạch suy nghĩ, cậu dán mắt chằm chằm vào tay Mã Quần Diệu với đầu óc rối bời, không chớp mắt nhìn hắn dừng bút, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, ngòi bút di chuyển đến chỗ trống trên đầu tờ bài thi, chữ viết tự nhiên ngay ngắn và nắn nót hẳn ——

[Chúng ta hẹn gì cơ?]

"..."

Lâm Y Khải quay đầu về như bị châm chích.

Hôm nay Lâm Y Khải chẳng có bụng dạ đâu mà tập trung nghe giảng, Vương Lộ An và Tả Khoan đến hỏi chuyện Hồ Bàng cậu cũng lười lắm lời, lại càng không nói chuyện với bạn cùng bàn của mình.

Nhưng bạn cùng bàn của cậu thì cực kì kiên nhẫn.

Tiết cuối cùng của buổi sáng, cậu vùi đầu xuống bàn đọc một cuốn truyện tranh truyền động lực, điện thoại bỗng rung lên, trên đầu hiện lên một tin nhắn: [S: Chúng ta hẹn gì cơ?]

Lâm Y Khải ngẩng phắt đầu dậy, đúng lúc nhìn thấy bạn cùng bàn của cậu cất điện thoại vào trong ngăn kéo, tiếp tục nghe giảng với khuôn mặt lạnh nhạt.

"?" Lâm Y Khải thẳng tay bật "không làm phiền" ở hộp thoại với hắn.

Giữa trưa ăn cơm, trong lúc ăn, Lâm Y Khải rảnh tay tiện bấm mở phần mềm rắn săn mồi, nhìn thấy bạn bè xếp hạng nhất về số điểm tích lũy để ảnh đại diện là con chó Dobermann, tên người chơi: [Chúng ta hẹn gì cơ?]

Vương Lộ An ăn uống ngon lành, người bên cạnh bỗng ho sặc sụa rung trời chuyển đất.

Tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, Lâm Y Khải hơi PTSD với điện thoại, nhưng cậu thật sự không biết làm gì, đành phải lấy bài thi toán ra giải, sau đó bị kẹt lại ở mấy bài cuối cùng.

Cậu đọc đi đọc lại đề bài hai lần, sau đó vô thức dịch tờ bài thi sang bên cạnh, nhíu mày gọi theo thói quen, "Mã Quần Diệu..."

Đệt.

Giọng Lâm Y Khải im bặt, cậu lấy lại tinh thần, không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương, lập tức rút tờ bài thi toán của mình về.

Mã Quần Diệu đè một bàn tay lên, cậu rút không ra.

"..."

Trong chớp nhoáng, cửa phòng học bị đẩy ra.

"Mọi người tạm dừng lại một chút, có thông báo đột xuất đây —— Bảy giờ tối, nhà trường tổ chức chiếu phim ở sân thể dục, học sinh nội trú và học sinh ngoại trú đều phải đến." Trang Phóng Cầm nhìn thoáng qua đồng hồ, nói, "Tối nay có lãnh đạo đến tham dự cùng, vì vậy sân thể dục trong trường, bục phát biểu và khán đài đều phải quét dọn một lượt, mỗi lớp phụ trách một khu vực, lớp chúng ta phụ trách khu vực đằng trước khán đài bên trái, hiện tại cần cử ra ba bạn học cầm dụng cụ đi theo tôi, có bạn nào tự nguyện ——"

"Em!" Có tiếng dịch ghế ra sau, một người đột ngột đứng dậy.

Học sinh trong lớp lớp cùng quay ra đằng sau nhìn theo bản năng, sau đó cả tập thể cùng sửng sốt.

Sau khi thấy rõ người đứng lên, Trang Phóng Cầm cũng hơi ngẩn ra. Một lúc lâu sau, cô bổ sung: "Định nhân cơ hội này để trốn học thì dừng cái suy nghĩ lại ngay."

"Không phải muốn chạy trốn." Lâm Y Khải buông bài thi của mình ra, "Em đi quét."

Trang Phóng Cầm hơi do dự, lại nói: "Thế còn thiếu hai người nữa."

Vừa dứt lời, lớp trưởng và lớp phó lao động ăn ý cùng đứng lên. Trang Phóng Cầm hài lòng chỉ ra sau phòng học: "Được rồi, các cậu cầm theo ba cây chổi xuống tầng với tôi... Lâm Y Khải! Có đường đây cậu không đi lại đi nhảy cửa sổ làm gì?? Cậu chọc chửi đúng không?!"

Lâm Y Khải im ỉm cầm lấy ba cây chổi, dẫn đầu nhóm đi xuống tầng, còn không thèm quay đầu lại.

Trang Phóng Cầm vẫn không yên tâm, vội vàng để lại một câu "Tự học tiếp đi" rồi cũng xuống theo.

Mã Quần Diệu thu ánh mắt về, trầm mặc xoay bút.

Một lúc lâu sau, hắn cầm lấy tờ bài thi vừa được chìa tới và tập nháp rách tươm của Lâm Y Khải, cúi đầu viết quá trình giải bài thật kĩ càng, tỉ mỉ.

Ban đầu, Trang Phóng Cầm cho rằng Lâm Y Khải không phải muốn trốn tiết thì cũng là muốn lười biếng.

Nào ngờ trong ba người, cậu lại cần mẫn nhất, từ lúc xuống tầng đến giờ cây chổi không dừng lại giây nào, dán mắt chằm chằm xuống nền đất.

Trang Phóng Cầm không hề keo kiệt lời khen: "Không tệ, sạch đấy. Xem ra sau này cậu không nên đi nhặt rác, làm công nhân vệ sinh đi, cậu có tài lắm."

Lâm Y Khải không buồn ngẩng đầu: "Cảm ơn cô, em sẽ cân nhắc."

Trang Phóng Cầm cười gõ nhẹ lên đầu cậu: "Được rồi, tôi còn phải tổ chức một cuộc họp nhỏ nữa, cậu quét tử tế đi, tối nay nhớ đến xem phim đúng giờ, phải điểm danh đấy."

Thông báo của trường học ra khá muộn, bọn họ xuống tầng quét tước một lúc đã tan học.

Trang Phóng Cầm xui, rút trúng khu dọn vệ sinh rộng nhất cả khối. Lúc bọn họ quét tước xong, trường học đã được phủ lấy bởi một rặng vàng óng, lối đi trong sân trường cũng chỉ còn lại mấy người thưa thớt.

Quét xong còn phải đợi người của hội học sinh đến kiểm tra thành quả rồi mới được đi. Lâm Y Khải quyết định ngồi xuống khán đài, vứt bừa cây chổi bên cạnh, còng lưng lười nhác dựa ra bậc thang đằng sau đợi người.

Mặt trời lặn về hướng tây, bầu trời cháy rực ráng hồng, một khoảng trời nhuộm đỏ như vẩy mực. Lâm Y Khải nhìn chằm chằm mấy cụm mây kia hồi lâu, mãi đến lúc bên cạnh vang lên tiếng sột soạt.

Cậu đột nhiên quay đầu sang không hề phòng bị, đụng phải tầm mắt Mã Quần Diệu.

Đệt...

Lâm Y Khải căng cứng cả tay, cậu vừa định đứng dậy bỏ chạy lấy người, một chai Coca còn vương hơi lạnh được đưa tới trước mặt.

"Cô bảo tôi đi đưa cho mọi người uống." Mã Quần Diệu ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói, "Hết sinh tố đậu xanh rồi."

"..."

Lâm Y Khải quét gần nửa tiếng, không thấy nước thì thôi, vừa nhìn thấy đã có cảm giác cổ họng khô rát.

Cậu cảnh giác nhìn ngó xung quanh, lớp trưởng và lớp phó lao động ngồi dưới cậu hai bậc thang, trên tay cũng cầm một chai Coca.

Xem ra đúng là Phóng Cầm bảo đưa thật.

Lâm Y Khải "Ồ" một tiếng, nhận lấy chai Coca tu ừng ực mấy ngụm, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc yết hầu, chẳng mấy chốc cơ thể cũng thả lỏng ít nhiều.

Vì vậy khi cụp mắt xuống, lơ đãng nhìn thấy thứ gì đó được viết trên phần lộ ra của chai nhựa, cậu vẫn chưa thể nhận ra ngay.

Lâm Y Khải giơ chai nước lên ngang tầm mắt quan sát, chỉ thấy một nét vạch đen mờ.

Gì đây? Hoạt động của Coca? Mua một tặng một? Cậu trúng thưởng à?

Lâm Y Khải lại ngửa đầu tu một ngụm đầy, khi giơ cao chai Coca lên lần nữa, nhờ ánh sáng rực hồng của hoàng hôn, cậu đã thấy rõ dòng chữ được viết bằng ngòi bút thô màu đen ——

[Chúng ta hẹn gì cơ?]

Lâm Y Khải: "..."

Chai nhựa bẹp dúm vì bị bóp mạnh, phát ra tiếng vang nghe đáng thương vô cùng.

Đôi mắt hơi cụp xuống của Mã Quần Diệu khẽ chớp, đã sẵn sàng đợi người bên cạnh ném chai nước lại rồi bỏ đi.

Giây tiếp theo, cổ áo bị đối phương túm lấy, hắn ngẩn người nhấc mắt lên ——

"Mã Quần Diệu, đã đủ chưa? Tôi muốn hẹn gì với cậu cậu còn không biết à??"

Nỗi sửng sốt của Mã Quần Diệu biến mất chỉ trong chớp mắt, hắn nói: "Không biết."

"Hẹn hò!!!"

Mặt Lâm Y Khải cũng rực như chòm mây, cậu cố gắng đè giọng mình xuống, nói với vẻ vừa cố kìm nén vừa đầy gắt gỏng: "Hẹn hò! Con mẹ nó, tôi muốn hẹn hò với cậu! Chúng ta hẹn hò!! Đã hiểu chưa!!!"

"..."

Thoáng liếc thấy gì đó, Lâm Y Khải lập tức quay đầu đi, quát: "Bạn nam phía dưới kia, đúng rồi, cậu đấy, mẹ nó ở trong trường cậu toàn vứt rác lung tung như thế phải không? Không thấy nền đất sạch thế nào à? Mà cậu cũng có mặt mũi ném rác như thế? Nhặt lên vứt vào trong thùng rác!"

Bạn học kia khiếp đảm, vội vã nhặt chiếc túi nilon mình vừa ném lên rồi vắt chân chạy té đái.

Lâm Y Khải nhìn chằm chằm theo đến khi cậu ta chạy ra khỏi cổng trường, bấy giờ mới lại cáu kỉnh quay đầu về.

Sau đó, cậu nhìn thấy Mã Quần Diệu nghiêng mặt, bả vai run lên không thể kìm nén.

Lâm Y Khải sửng sốt. Trong tay còn nắm cổ áo Mã Quần Diệu, cậu kéo nhẹ không dùng sức, hung dữ hỏi: "Mã Quần Diệu, cậu cười cái gì??"

Mã Quần Diệu mím môi xoay mặt đi rồi lại xoay về, trông phải kìm nén đến là vất vả.

Trước khi Lâm Y Khải lại lên cơn, cuối cùng Mã Quần Diệu cũng mở miệng: "Bởi vì vui."

"Lâm Y Khải, đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò." Mã Quần Diệu nói, "Cậu có thể làm bạn trai của tôi, tôi thực sự rất hạnh phúc."

Bạn...

Ầm! Lâm Y Khải cảm tưởng như đầu óc mình nhất thời nổ tung.

Bàn tay đang nắm lấy cổ áo Mã Quần Diệu chầm chậm buông ra, bả vai thả lỏng, đầu óc ong ong, lâu thật lâu sau, cậu mới rặn ra được một câu bằng giọng nói yếu xìu: "À... ừ."

***

(*) Trong chương 53, Lâm Y Khải nói "我们吧." Vốn dĩ, chữ 谈 có nghĩa là "nói chuyện", nhưng 谈 trong 谈恋爱 (ý chính của nhân vật) thì lại là "hẹn hò" (chương 53 Lâm Y Khải chỉ nói 谈, nhưng sang chương 54 – sau khi bị gặng hỏi liên tục – thì mới nói hẳn ra là 谈恋爱).

Chương 55

Tôi thấy nụ cười thật ngầu của cậu cũng có những phút giây ngại ngùng. ~

Buổi chiều tan học, đài phát thanh của trường sẽ bật một số ca khúc trẻ trung ấm áp.

Một số loa được đặt ở bên cạnh khán đài, học sinh đi ngang qua nói chuyện thường sẽ tăng âm lượng lên một chút.

Hiện giờ trên đài đang phát [Cơn gió mùa hạ] của Ôn Lam.

Lúc hát đến câu "Tôi thấy nụ cười thật ngầu của cậu cũng có những phút giây ngại ngùng", lớp phó thể dục không kìm được mà quay đầu lại lần thứ n để nhìn người ngồi đằng sau cách mình mấy bậc thang.

"Lớp trưởng, không, không sao thật à?" Giọng cô run run, "Lâm Y Khải còn xách cổ áo Mã Quần Diệu đấy..."

Lớp trưởng Cao Thạch ngồi banh rộng chân, giơ tay lau mồ hôi: "Không sao, quan hệ của hai người họ tốt lắm."

"Hả? Nhưng mặt Lâm Y Khải đỏ lắm, vẻ mặt cũng dữ..."

"Chắc chắn là do nóng, vừa nãy cậu ấy chăm chỉ quét dọn thế cơ mà." Cao Thạch cười, "Cậu nhìn đi, trước đó tôi đã nói rồi mà, thật ra Lâm Y Khải là người cực kì tốt, thế mà cậu không tin."

Nhưng tai Mã Quần Diệu cũng đỏ, không thể nào cũng vì mệt được? Lớp phó lao động định nói gì đó nữa, song cô bỗng nhìn thấy Mã Quần Diệu nghiêng mặt cười.

Lớp phó lao động ngây người ra ngắm, tim đập loạn nhịp, mãi đến khi Lâm Y Khải mắng học sinh vứt rác lung tung dưới khán đài một cách hung dữ và quân phiệt, cô mới sực hoàn hồn, quay người lại.

"Bọn họ đang nói gì thế? Đến cả học sinh giỏi cũng cười." Cao Thạch cũng ngó đầu nhìn, mấy giây sau lại nói, "Học sinh giỏi cười đẹp thật, nhưng ngày thường không thích cười lắm, nhỉ?"

"Vậy à..." Lớp phó lao động chớp mắt, "Không biết nữa, tôi không nghe thấy. Tiếng nhạc lớn quá."

Phát hết một bài hát, cuối cùng thành viên của hội học sinh cũng đến. Đoàn người vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với khuôn mặt Diêm Vương trên khán đài, vội vàng cúi đầu đánh tích vào sổ, thông báo bọn họ đã qua ải, có thể đi được rồi.

"Được rồi, đưa chổi cho tôi để tôi mang về lớp, các cậu cứ về luôn đi, tối nay còn phải đến đây nữa." Cao Thạch đứng dậy phủi bụi trên mông.

Lớp phó lao động lắc đầu: "Không cần, tôi cũng phải về lớp lấy bài tập nữa, tối này đỡ phải mang cặp đến để dọn đồ."

"Cũng đúng, thế Lâm Y Khải, cậu về lớp với bọn tôi không?"

"Không cần, tôi cầm bài tập của cậu ấy theo rồi." Mã Quần Diệu đứng dậy, "Giờ bọn tôi về."

Lâm Y Khải: "..."

Thời gian này đã chẳng còn mấy học sinh ở lại trường. Có một số học sinh trực nhật nên giờ mới về, một mình rảo bước vội vàng; có một số người vừa đánh bóng với bạn xong, mấy nam sinh đẩy nhau qua lại đi về phía cổng trường.

Những người đi cuối cùng thường là hai người đi cùng nhau, cơ bản toàn là một nam một nữ, giữa hai người duy trì khoảng cách ám muội khéo léo, ăn ý chậm bước đi tới cổng trường như ốc sên bò, bí mật thầm thì trò chuyện với nhau.

Đương nhiên, cũng có những người chẳng hé răng với nhau lấy một câu.

Lâm Y Khải đút tay trong túi đi phăm phăm không thèm quay lại, giờ phút này trong đầu cậu chỉ còn toàn tiếng nước sôi sủi bọt lục bục, nỗi ngượng ngùng muộn màng vì câu nói khi nãy của bản thân khiến bước chân cũng vô thức nhanh hơn nhiều.

Mãi đến khi cậu bị ngáng đường bởi hai người đi chậm rì rì đằng trước.

Thiết bị tưới nước tự động trong trường được bật đúng giờ, không thể đi nửa đường bên cạnh được, Lâm Y Khải buộc phải đi theo sau bọn họ. Sau khi khó khăn di chuyển một đoạn đường, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, khó chịu nhíu mày chực mở miệng ——

Bạn nam đằng trước bỗng lén lút dịch tới gần bạn nữ, thò tay ra chạm lên mu bàn tay bạn nữ.

Tiếng cười của cô bạn nữ chợt ngừng, cô cúi đầu, cũng sát lại gần, hai người lẳng lặng nắm tay nhau đầy thẹn thùng.

Lâm Y Khải: "..."

Sao còn đang ở trường mà lại dám càn rỡ như vậy?

Hổ Béo đâu? Không phải ngày thường tóm cậu thì có mặt nhanh lắm à?

Với lại mấy người có thể đến chỗ khác nắm tay được không? Có biết mình đang chắn đường người khác không?

Lâm Y Khải trưng ra vẻ mặt vô cảm, song trong lòng đã lải nhải cả vạn câu. Mấy giây sau, cậu rút bàn tay nhét trong túi nãy giờ ra, quơ trong không khí.

Ngày thường khoanh tay đi đường chẳng thấy làm sao, sao giờ buông ra lại thấy cứng nhắc thế này.

Đệt, cậu bị bệnh rồi à...

Sau một hồi gượng gạo, Lâm Y Khải không kìm được tự chửi thầm mình trong lòng. Cậu vừa định nhét tay vào túi lần nữa, mu bàn tay bỗng bị chạm nhẹ.

Gần như là theo bản năng, Lâm Y Khải hất ngược lại về ——

Sau đó chạm phải một thứ gì đó bằng giấy.

"?" Cậu khựng lại, cúi đầu nhìn, bắt gặp quyển sách bài tập vật lý của mình.

"Bài thi toán kẹp bên trong. Tối nay trường tổ chức hoạt động, mai thu." Mã Quần Diệu nói.

"..."

Thấy cậu cúi đầu một lúc lâu không nói năng gì, Mã Quần Diệu nói, "Sao thế?"

Lâm Y Khải bó quyển sách bài tập lành lặn vào thành cuộn trên tay với vẻ mặt vô cảm, cứng nhắc nói: "Không sao hết."

Gần đến cổng trường, con đường bên cạnh cuối cùng cũng rộng ra, Lâm Y Khải vừa định đi vòng qua hai người đằng trước, áo bỗng bị kéo nhẹ.

"Tối nay cậu đến xem phim không?" Mã Quần Diệu hỏi.

Xem phim là nhiệm vụ Bộ giáo dục giao phó, kỳ học nào trường cũng phải tổ chức một buổi, thường là xem những bộ phim đem lại năng lượng tích cực.

Vì để không chiếm dụng thời gian học tập của học sinh, trường bọn họ thường chọn cho xem vào buổi tối. Kéo một tấm màn lớn trên sân khấu ở sân thể dục, học sinh di chuyển ghế của mình xuống tầng ngồi, mà chẳng quản được nghiêm, trời tối đen như mực không quản lý được kỷ luật.

Lần nào Trang Phóng Cầm cũng đe Lâm Y Khải bằng việc điểm danh, Lâm Y Khải sợ hãi hết sức, không đến bao giờ.

Nhưng Mã Quần Diệu không thể không đi được, tối nay đi thì không thể quay bài, không thể gọi video, cũng không thể đến nhà cậu ——

"Đến chứ." Lâm Y Khải ậm ừ đáp.

Cậu cảm giác hình như Mã Quần Diệu nhìn mình, một lúc lâu sau mới đáp: "Ừm."

Sau khi về nhà, Lâm Y Khải ném chai Coca rỗng không vào ngăn kéo, vào trong phòng tắm tắm rửa thật lâu.

Nước lạnh xối trên đỉnh đầu chậm rãi chảy dọc xuống chân, Lâm Y Khải nín thở đứng trong nước rất lâu, mãi đến khi sắp không thở nổi nữa mới tiến lên một bước để tránh đi, rồi lại hơi nghiêng người về đằng trước, cụng thẳng đầu vào vách tường phòng tắm.

Sau đó, cậu cứ mặc đầu dựa trên tường, cúi xuống xoa mặt thật mạnh.

Cậu với Mã Quần Diệu đang hẹn hò.

Mã Quần Diệu còn gọi cậu là bạn trai.

Đệt...

Nước lạnh không cản nổi hơi nóng trên mặt, đầu óc Lâm Y Khải nóng bừng, cậu lại lùi về sau một bước, tắm mình trong nước lạnh.

Buổi chiếu phim bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, giữa khoảng thời gian đó, học sinh cũng chẳng được mấy thì giờ. Lâm Y Khải tắm xong đi ra, thay quần áo vào rồi đến thẳng trường ngay.

Lúc cậu đến trường đã gần bảy giờ, Cao Thạch đang đứng ở cửa lớp tổ chức cho các bạn học trong lớp mang ghế xuống tầng.

Vì không phải học muộn mà cũng chẳng thắt chặt kỷ luật, Tả Khoan sang lớp bọn họ ngồi với Vương Lộ An luôn.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Y Khải khi bước vào trong lớp là nhìn chỗ ngồi của bạn cùng bàn của mình, trống trơn không có ai.

"Lâm Y Khải? Đệt, tao tưởng mày không đến chứ." Thấy cậu, Tả Khoan sửng sốt, "Sao môi mày bợt thế?"

"Chẳng sao." Lâm Y Khải hỏi, "Sắp xuống chưa?"

"Cứ từ từ, không phải vội, bây giờ ngoài hành lang chật ních người, còn phải chen chúc cả buổi nữa, đợi đi hết rồi bọn mình xuống." Vương Lộ An nói, rất giàu kinh nghiệm.

Lâm Y Khải đáp "Ừm", lười nhác ngồi lại xuống chỗ mình. Cậu tùy ý xoay bút hai vòng, sau đó giả vờ lơ đãng hỏi: "Mã Quần Diệu chưa đến à?"

"Chắc chưa, tao chưa gặp." Nói xong, thoáng liếc mắt bắt gặp gì đó, Vương Lộ An ngửa đầu gọi với ra ngoài cửa sổ, "Chu Húc!"

Người bên ngoài dừng bước: "Gì thế?"

"Mày làm gì đấy?" Vương Lộ An hỏi, "Mày đi xem phim mà cầm theo hai cái ghế? Sao vậy, mông mày to thế cơ à?"

"Vương Lộ An, mày là đồ đầu gỗ à?" Chương Nhàn Tịnh đang ngồi đằng trước chơi điện thoại, nghe vậy cũng phải quay đầu xuống nói, "Nhìn cũng biết là người ta cầm giúp bạn gái."

Vương Lộ An: "..."

Chu Húc – một học sinh thể dục cường tráng – cười nhẹ đầy thẹn thùng, bỏ lại câu nói "Đi đây, ẻm đứng dưới kia chờ tao rồi", sau đó cầm hai chiếc ghế chen vào trong đám đông nơi cầu thang.

Vương Lộ An thì thầm: "Bọn mình ở ngay tầng ba, chỉ mỗi cái ghế thôi mà, không đến mức đó chứ?"

"Mày thì biết cái gì, cái này người ta gọi là năng lực bạn trai." Chương Nhàn Tịnh đảo mắt liếc cậu ta, đứng dậy bỏ điện thoại vào trong túi, "Đình cưng, đi nào, bọn mình xuống dưới thôi."

Tả Khoan tự dưng đứng phắt dậy, cậu ta ra chiều thể hiện, nói: "Cánh tay này của mày thì có nhấc được ghế lên không? Thôi, để tao giúp mày ——"

Chương Nhàn Tịnh nhấc chiếc ghế lên bằng một tay, nhìn cậu ta bằng ánh mắt mày – nói – cái – đéo – gì – vậy.

Tả Khoan: "..."

Rất đông người lục đục đi qua hành lang, Lâm Y Khải ngồi ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.

[: Đâu rồi?]

Chẳng mấy chốc trong lớp chỉ còn lại ba người bọn họ, tiếng động bên ngoài hành lang cũng nhỏ dần đi.

Nhanh chóng có tiếng điều chỉnh và chạy thử thiết bị chiếu phóng màn hình, Vương Lộ An cất điện thoại đi, nhảy xuống khỏi bàn: "Bọn mình cũng đi đi, muộn nữa Phóng Cầm cho ăn mắng đấy."

Lâm Y Khải thoáng nhìn qua màn hình điện thoại trống trơn, cậu vừa định bảo bọn họ xuống trước, lòng bàn tay bỗng hơi rung lên, một tin nhắn nhảy ra.

[S: Sân thể dục. Trên đường lên lớp bị giáo viên lý gọi lại.]

Ôm ghế của mình đi được hai bước, chân Tả Khoan bỗng bị một chân ghế huých vào. Cậu ta quay đầu lại: "Gì?"

"Không phải mày muốn dọn ghế à?" Vương Lộ An nói, "Nào, mày mang ghế xuống cho tao đi, tao cho phép đấy."

"Cút mẹ mày đi, ông đây ném cả mày lẫn ghế xuống từ tầng ba bây giờ!"

"ĐM, đồ chó trọng nữ khinh nam!"

Hai người thay phiên chửi nhau một thôi một hồi, người đứng đợi đằng sau đã mất kiên nhẫn: "Có đi không đây? Không đi thì tránh ra."

"Mẹ nó, Lâm Y Khải, mày phân xử công tâm xem có phải thằng chó này trọng nữ khinh..." Vương Lộ An quay đầu, chợt khựng lại.

"Còn lâu tao mới..." Tả Khoan quay đầu, cũng điếng người tức thì.

Bảy giờ tối, trời đã tối hẳn.

Ba khối học sinh cấp ba chen chúc trên sân thể dục, khoảng cách giữa mọi người rất gần, nói chuyện thì thầm cũng bị phóng đại lên, Hồ Bàng duy trì kỷ luật qua tiếng micro mấy lần mà vẫn còn tiếng ầm ĩ.

"Thầy biết có một số học sinh không thích tham gia tập huấn, nhưng em cứ về suy nghĩ lại đi, nhé." Sau một tràng nói mười phút, cuối cùng giáo viên vật lý cũng nói câu kết thúc.

"Vâng." Mã Quần Diệu đáp.

Sau khi tạm biệt giáo viên, Mã Quần Diệu nhìn hàng ngũ lớp mình, không thấy người mình muốn tìm đâu.

Hắn nhìn điện thoại, cũng không có tin nhắn, vì vậy định lên lớp tìm người tiện mang ghế xuống luôn. Ấy thế mà vừa quay người, hắn đã khựng lại tại chỗ.

Sân thể dục trước mặt chỉ có thể được chiếu sáng bằng đèn đường và ánh sáng mỏng tang trên sân khấu. Vừa tối vừa mờ, Mã Quần Diệu thấy bạn cùng bàn của mình cầm theo hai chiếc ghế, đi về phía hắn với vẻ mặt vô cảm.

Lâm Y Khải đập ghế xuống nền đất trước mặt, còn chưa kịp nói gì, Vương Lộ An đã tranh lời trước: "Học sinh giỏi, nếu lực tay cậu không nhấc nổi ghế thì cứ nói với tôi nhé! Lần sau tìm tôi, tôi sẽ mang ghế xuống cho cậu!"

Mã Quần Diệu: "."

Hắn quét mắt sang nhìn bạn cùng bàn của mình, bạn cùng bàn của hắn lập tức đánh mắt đi nơi khác.

Mã Quần Diệu nhận lấy chiếc ghế, bình tĩnh đáp: "Ừm."

Vì không gian chen chúc, lớp bọn họ và lớp 11-6, 11-8 gần như ngồi sát nhau.

Lãnh đạo nhà trước đều ngồi đằng trước, vả lại cũng là hoạt động ngoại khóa, các giáo viên thường sẽ mắt nhắm mắt mở với hàng phía sau.

Bộ phim được chiếu là một bộ phim cũ mèm từ bao nhiêu năm trước, nội dung nghiêm túc, chẳng được mấy người tập trung xem. Đám nam sinh ngồi mấy hàng cuối cùng di chuyển ghế ngồi lộn xộn khắp nơi, quây túm lại nói chuyện pha trò trắng trợn, tưng bừng sôi nổi.

Một học sinh thể dục khác của lớp 11-8 nói: "Ái chà, nãy bọn mày không xuống kia, không biết Chu Húc với bạn gái cậu ta gớm ghiếc như nào đâu!"

Chu Húc đang ngồi cùng bạn gái, nghe vậy, cô nàng đỏ bừng cả mặt, Chu Húc che tai cô đi, cười nói: "Mẹ nó, bọn mày đừng có nói nữa!"

"Gớm lắm à? Kể đi kể đi!" Vương Lộ An hỏi, nôn nóng không đợi nổi nữa.

"Chu Húc mang ghế xuống cho cổ đúng không? Thế là bạn gái cậu ta bảo, khụ khụ —— Cảm ơn Húc cục cưng ~~"

"Đệt! Ọe!!!" Tả Khoan vừa cười vừa nôn ọe.

"Ha ha ha còn nữa, thế là Chu Húc xoa nhẹ đầu bạn gái, nói —— Ừm... Không có gì, đây là chuyện cục cưng nên làm."

"Ha ha ha ha ha ha ha!!!" Vương Lộ An cười to đến mức giày cao gót của Trang Phóng Cầm sắp phi tới từ đầu hàng.

Lâm Y Khải cũng không nhịn được mà cười run cả người, vì vậy khi Mã Quần Diệu gọi tên cậu, cậu chỉ bớt thì giờ đáp một câu "Cái gì".

"Cầm hộ tôi một thứ." Mã Quần Diệu nói.

Lâm Y Khải đang bận nghe câu chuyện thú vị của Chu Húc và bạn gái cậu ta nên không quay đầu lại, chỉ xòe tay về phía Mã Quần Diệu.

Ngay giây sau, tiếng cười của Lâm Y Khải ngừng bặt.

Ngón tay thon dài đan vào giữa kẽ hở ngón tay cậu, lòng bàn tay ấm áp dán lên. Mã Quần Diệu nắm tay cậu rất thân mật.

"Cảm ơn bạn trai." Mã Quần Diệu nói, giọng trầm thấp.

"..."

Tiếng cười của Lâm Y Khải vốn cũng chẳng to, nên khi cậu đột ngột dừng lại cũng chẳng có ai phát hiện.

Chỉ một lát sau, không biết nói đến chuyện xấu hổ gì của Chu Húc, Vương Lộ An đang nói bỗng quay đầu lại hỏi: "Tao với Lâm Y Khải cùng thấy mà, đúng không Lâm Y Khải?"

Lâm Y Khải giật mình, lại ngồi dựa vào ghế, cậu nhìn chằm chằm màn hình lớn trên sân khấu, lơ đãng trả lời: "...Ừ."

Vương Lộ An lại quay đi bóc phốt tiếp.

Ghế của bọn họ gần như sát rạt, cánh tay dán vào nhau. Hai bàn tay đan lấy nhau ở giữa hai người, giấu trong bóng tối bí mật.

Rõ ràng biết sẽ không ai nhìn thấy, Lâm Y Khải vẫn không chịu nổi.

Chỉ nắm tay thôi mà, sao cậu còn thấy kích thích hơn cả đi đánh nhau thế này ——

Cậu cứng mặt nhìn chằm chằm màn ảnh lớn trên sân khấu, không kìm được khẽ nhúc nhích ngón tay: "Mã Quần Diệu... Đang toàn là người."

"Ừm." Mã Quần Diệu đè lại ngón tay hơi cử động của cậu, "Tay cậu lạnh quá, một lúc nữa đi."

"..."

Mãi đến khi Trang Phóng Cầm không thể chịu được cái sự ồn ào của hàng phía sau nữa phải đi tới cùng sát khí ngút trời, hai người mới buông tay ra.

Thật ra chỉ nắm tay nhau mấy phút ngắn ngủi thôi, nhưng khi Lâm Y Khải cứng nhắc lúng túng nhét tay vào lại trong túi, lòng bàn tay và mặt cậu đã thực sự nóng bừng lên rồi.

Tiến độ phim được hơn nửa, đám con trai cuối cùng cũng nghịch mệt rồi, yên lặng lại được một lúc.

Không bao lâu sau, một số người dần dần không kìm chế được nữa, lén lút chuồn khỏi sân thể dục nhân lúc giáo viên không để ý. Một nửa là kéo bè kéo phái đi chơi, còn một nửa...

Tầm nhìn ở chỗ ngồi hàng cuối rất tốt, ai đi, đi như thế nào đều có thể nhìn rõ.

Khi cặp gà bông đầu tiên lẻn đi, có người huýt sáo gây rối.

Lâm Y Khải chớp mắt, không hé răng.

Cặp gà bông thứ hai lần lượt theo sau, cúi đầu nhanh chân rời đi.

Nhân lúc màn hình phim tối xuống, Lâm Y Khải lén lút liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu về.

...

Lúc Chu Húc và bạn gái cậu ta đứng dậy chuồn êm, Tả Khoan không thể chịu nổi nữa.

Cậu ta tựa lưng, lắc lư cái ghế, mắng chửi lung tung: "Mẹ nó, giờ chắc tòa thực nghiệm bị đám yêu nhau đó chiếm hết rồi ấy nhỉ? Tao tức giận thay Hổ Béo luôn đấy!"

Đúng thật.

Lâm Y Khải không thể hiểu nổi, sao trước đây cậu không phát hiện ra trường bọn họ lắm cặp đôi như vậy nhỉ??

Lại một lúc nữa, Cao Thạch và cán sự môn hóa lạnh lùng ngày thường chẳng quan tâm đến ai bao giờ đỏ mặt chạy qua người cậu và Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải: "???"

Cậu khiếp sợ nhìn chằm chằm theo Cao Thạch rời khỏi sân thể dục, đến khi không còn nhìn thấy được nữa, cậu mới chậm rãi quay đầu, nào ngờ nửa chừng thì đụng phải tầm mắt Mã Quần Diệu.

Ánh sáng từ màn ảnh trên sân khấu hắt vào mặt Mã Quần Diệu, đồ lên từng góc cạnh ngũ quan rõ ràng.

Mã Quần Diệu lẳng lặng nhướng mày với cậu, ý cụ thể là: Bọn mình cũng?

Lâm Y Khải lạnh lùng trừng mắt, ý cụ thể là: Nín, không thể nào.

Mã Quần Diệu cụp mắt, quay lại nhìn về phía màn hình sân khấu. Một lúc lâu sau, hắn nói: "Biết rồi."

Lâm Y Khải vừa định cúi đầu chơi điện thoại tiếp, người bên cạnh bỗng nói bằng giọng đều đều: "Hai đứa con trai bị nhìn thấy thì ảnh hưởng sẽ không tốt, tôi biết. Không sao đâu."

"..."

Bộ phim đang chiếu đến một cảnh ngoạn mục, tiếng súng nổ không ngừng, chất lượng truyền âm thanh lâm thời không được tốt lắm, nghe mà tai như nổ đùng đoàng.

Mã Quần Diệu hơi nhíu mày vì ồn, cánh tay bỗng bị khuỷu tay đối phương huých mạnh.

Hắn quay đầu lại, nhìn hấy khuôn mặt rất khó coi của bạn trai mình, đối phương thì thào nói với khí thế nghiến răng nghiến lợi thường dùng khi hẹn đánh nhau: "Năm phút nữa đến tầng một tòa thực nghiệm!"

Nói xong, Lâm Y Khải đứng dậy. Trước khi đi bỗng nghĩ đến gì đó, cậu lại cúi đầu, lại nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đỏ ửng.

"Cậu... đi cho tự nhiên một tí! Đừng có để bị ai nhìn ra!"

Mã Quần Diệu đáp "Ừm".

Sau đó, hắn nhìn theo bạn trai mình cứng người đi ngược tay về tòa thực nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro