Thẩm Thần Giả và Hạc (3)
Ubume hiệu suất làm việc rất nhanh, nhưng vẫn không thể dọn dẹp toàn bộ Honmaru chỉ trong một ngày được. Nhân thủ thiếu thốn, toàn bộ Honmaru cũng chỉ có duy nhất ba sinh vật sống là nàng và hai cái hài tử. Đương nhiên Ubume sẽ không để Abe Kasumi cùng Tsurumaru phải bắt tay vào làm việc, chỉ là hai cái hài tử đều không đồng ý để nàng và đám người giấy làm một mình, nhất quyết đòi giúp đỡ.
Honmaru chướng khí mù mịt, Ubume thân là yêu quái, đối với những thứ như ám đọa chi khí cũng không sợ hãi. Abe Kasumi cùng Tsurumaru có ngự thủ của Abe Seimei trợ giúp, không cần phải tốn linh lực tạo kết giới.
Ám đọa chi khí phát ra nồng đậm từ những mảnh vụn đao kiếm nằm la liệt, Ubume cùng đám người giấy cố sức lau dọn phòng ngủ cùng phòng bếp, Abe Kasumi kiếm lấy một bộ y phục còn sót lại trong căn phòng hai người ngủ đêm qua, đem y phục làm thành bao đựng mảnh kiếm, hai cái hài tử chậm rãi cúi người thu dọn tàn dư đao kiếm sót lại.
Đao kiếm bị vỡ vụn rất nhiều, phía trên dính tro bụi cùng ám đọa chi khí. Tsurumaru không quen biết bọn họ, nhưng từ trong trí nhớ, hắn lại có thể nhận ra những mảnh vụn này là ai.
Kashuu Kyomitsu, Imanotsurugi, Nikkari Aoe, Nakigitsune, Namazuo Toushirou, Honebami Toushirou, Hirano Toushirou,...
Số lượng đoản đao là nhiều nhất, có những thanh hắn cũng không biết tên. Tiểu Phó tang thần từ khi sinh ra đều được người bảo hộ rất kĩ, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh này, không nhịn được có điểm buồn phiền, lông mày nhíu lại.
Hắn không vui ôm lấy đao kiếm, quay đầu lại nhìn tiểu đồng bọn, mới phát hiện đối phương đứng sững người ra, trong tay nắm lấy một thanh đao bị gãy. Hoa văn quen thuộc, từng đường nét trên thanh đao đều được khắc khi vào trong trí nhớ từ lúc sinh ra.
Tsurumaru Kuninaga nhận ra đó là ai.
Thanh đao đó là một 'Tsurumaru Kuninaga' khác.
Hắn bước mấy bước, đi đến chỗ Abe Kasumi, không nhịn được nói: "Kasumi, Kasumi, đây là ta sao?"
Trong giọng là sự kinh ngạc cùng tò mò.
Cho dù đã từng gặp một vị Tsurumaru Kuninaga khác trước đó, nhưng mà tự mắt nhìn thấy một bản thân khác bị vỡ vụn ở ngay trước mặt đúng là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Một đám phiền muộn lúc nãy bị ném ra sau đầu, tiểu Phó tang thần vui vẻ đưa tay sờ sờ vài cái, kinh ngạc nói: "Thật là giống y đúc, ta thậm chí còn cảm thấy khá quen thuộc với nó."
Những khí đen quấn quanh thân đao khi tiếp xúc với Tsurumaru liền tự động tán đi. Hắn cảm thấy chơi khá vui, lại sờ thêm mấy cái.
Abe Kasumi nhìn chằm chằm thân đao, mím môi nói: "Hắn không phải ngươi."
Hắn nói lại lần nữa, vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: "Hắn không phải ngươi, ngươi là độc nhất vô nhị."
Không hiểu sao, vị Tsurumaru Kuninaga bọn họ gặp ở Bình An kinh, chỉ liếc một cái, hắn liền có một loại cảm giác như đối phương chính là bản trưởng thành của tiểu đồng bọn nhà mình, cảm giác có thể tin tưởng. Nhưng mà mảnh vỡ trong tay hắn, tuy cũng là Tsurumaru Kuninaga, lại đem đến cho hắn một loại cảm giác hoàn toàn trái ngược. Tựa như một loại bản sao thấp kém đứng bên cạnh bản chính vậy, xa lạ chân thật cùng quen thuộc giả dối.
Giọng nói của hắn có điểm phập phồng, không giống bình thường tĩnh lặng không chút âm điệu. Tsurumaru lần đầu tiên thấy hắn như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ vô cùng. Hắn cười hì hì, ném xuống đồ vật trong tay, ôm chầm lấy tiểu đồng bọn, nói: "Tsurumaru Kuninaga đương nhiên là độc nhất vô nhị!" Sau đó lại nhịn không được trêu chọc: "Kasumi Kasumi, bình thường ngươi luôn lãnh đạm, không ngờ trong lòng lại nghĩ đến ta như vậy, đúng thật là một kẻ muộn tao mà!"
Abe Kasumi đem đồ ném xuống, vội tiếp được hắn, nghe thế liền nghi hoặc nghiêng đầu: "Muộn tao?"
"Hì hì hì, chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, giống như ngươi này!" Tsurumaru ôm lấy hắn, không ngừng cọ cọ, đem một tầng bụi cọ sang cho hắn. Cả hai vốn mặc quần áo hôm qua, nhưng cũng không bẩn đến mức không chịu được, giờ thì đều lem luốc như hạc rớt bùn.
Abe Kasumi bất đắc dĩ ôm đối phương: "Ngươi lấy mấy từ đó ở đâu ra?"
"Trong trí nhớ của vị Tsurumaru kia, còn có rất nhiều thứ thú vị, tuy nhiên nó chỉ chợt xuất hiện thôi."
"Lần sau đừng học của hắn." Abe Kasumi vuốt ve phần sau cổ của tiểu đồng bọn, không nhịn được nói: "Sẽ học hư."
Tsurumaru lắc đầu: "Không có a, ta cảm thấy những thứ kia rất thú vị!"
"Tsuru..."
"Hải hải, ta biết rồi ta biết rồi!" Cuối cùng vẫn là Tsurumaru chịu thua. Hắn âm thầm suy nghĩ, cùng lắm sau này làm sự tuyệt đối không để cho Kasumi biết là được.
Hai người cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc làm việc, đem mảnh kiếm vỡ gói vào trong y phục, chỉ có điều mảnh kiếm nằm la liệt rất nhiều, Tsurumaru ôm một đống mà vẫn chưa nhặt hết. Hắn bối rối nhìn tiểu đồng bọn cũng ôm một đống giống mình, hỏi: "Kasumi, giờ làm sao đây?"
Abe Kasumi ngẩng đầu, nhìn cây anh đào chết khô trên đồi cách đó không xa, nói: "Chôn dưới gốc đào." Truyền thuyết về việc chôn xác dưới cây đào rất nhiều, sư phụ cũng đã từng nói cho hắn về việc này.
Đem uế vật chôn ở phía dưới, về sau sẽ được cây anh đào tự động gột rửa, chỉ là cây anh đào này đã chết, không biết còn có thể tinh lọc ám đọa chi khí hay không.
Abe Kasumi không nhịn được thở dài, có điểm tò mò cái Honmaru này rốt cuộc đã trải qua những gì.
*
Người giấy quen tay quen chân cầm lấy chổi cùng giẻ lau đem phòng lau dọn. Honmaru này sáng hay tối gì thì bầu trời cũng đều là một màu, trừ khi mạnh mẽ tinh lọc, đem chướng khí của Honmaru xua đuổi. Có điều Ubume là yêu quái, nàng không giống như Kasumi, cho nên dù ở trong bóng tối vẫn có thể hoạt động như bình thường, vì vậy cũng có thể nhìn rõ căn phòng hai hài tử kia ngủ qua không xong đến mức nào.
Mặc dù hôm qua đã được người giấy dọn qua một lần, nhưng do điều kiện không đủ, thực ra cũng không làm được gì, chỉ có thể chọn tạm một bộ chăn nệm nhìn ổn nhất trải ra nằm một đêm.
Ubume nhìn đồ đạc trong phòng đều nhuốm một lớp hôi bụi, trên tường còn có vết đao cùng máu khô, không nhịn được nhíu mày. Nàng mở cửa tủ đựng chăn nệm, bên trong cái gì cũng không có. Có thể nhìn ra được căn phòng này trước đó cũng chỉ dành cho hai người sử dụng, vì vậy chăn đệm chỉ có đúng hai bộ. Ngoài ra còn có ba bộ quần áo, một bộ màu xanh và hai bộ màu đỏ, kiểu dáng gần như giống nhau. Trong góc có một cái hộp gỗ, chứa mấy chai lọ, bên trong là chất lỏng màu đỏ, nhưng chắc là thời gian quá dài, nên đã cô đọng lại.
Ubume lục soát một hồi, tìm được thêm một cây đèn cùng ít dầu hỏa. Nàng không cần thứ này, nhưng là một nhân loại như Kasumi thì lại không như vậy. Vì thế liền đem đèn đặt ở trên bàn lùn, lại lấy bộ quần áo màu xanh kia, vô cùng dứt khoát xé thành giẻ.
Người giấy bên cạnh đúng lúc đưa lên một chậu nước.
May mắn cái Honmaru này mặc dù nát nhưng nguồn nước vẫn được đảm bảo. Ubume tự an ủi bản thân. Nàng hoàn toàn không cần đoán cũng có thể biết cái Honmaru này khẳng định không có gì trong bếp, mà có thì chắc chắn cũng không dùng được nữa.
May mắn nàng có chuẩn bị đồ ăn, mặc dù chỉ là một chút lương khô cứng ngắc, nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất hài tử nhà nàng ăn tạm, hiện tại thực sự nàng cũng không biết nên đi đâu kiếm đồ ăn a!
Để ấu tể nhà mình chịu khổ như vậy, nàng quả nhiên là một cái Ubume vô cùng thất bại.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Ubume nhịn không được bắt đầu giận chó đánh mèo lên đầu Chính phủ Thời Gian.
Nếu không phải bọn họ, hài tử nhà nàng cũng không cần chịu khổ như vậy!
Rác rưởi Chính phủ!
Ubume dùng sức lau chùi sàn nhà, hai bộ chăn nệm quá lớn, nàng sợ đám người giấy không thể vỗ sạch bụi trên đó, chỉ có thể xếp lại để vào trong tủ, đợi lát nữa lau sạch sàn nhà rồi xử lí sau. Hai tiểu người giấy một cái đứng trên bàn cầm lấy giẻ lau lau sạch tro bụi trên tường. Vết máu phía trên dính khô đã được một thời gian, muốn làm sạch cũng không dễ dàng, chỉ có thể để mặc đó. Một người giấy khác cầm lấy chổi nhỏ quét hành lang, bóng trắng ẩn hiện lắc lư trước cửa phòng, nhìn qua có điểm đáng sợ.
Cá béo được đặt trên bàn lùn bên cạnh cây đèn đang thoải mái thổi phao phao, bơi qua bơi lại trong chậu nhìn vô cùng thích ý. Ubume không thèm để ý đến nó, nàng sẽ không chấp nhặt với một con yêu quái vừa mới sinh linh trí, chỉ là có điểm đáng tiếc. Nhìn con cá kia béo mập như vậy, ăn lên khẳng định ngon, ấu tể nhà nàng nhất định sẽ thích, nếu như không phải tiểu Tsuru không cho phép thì con cá béo kia khẳng định đã vào nồi nằm từ nãy rồi.
Ngoại trừ hai người giấy đang dọn dẹp, còn có hai người giấy khác được Ubume sai đi đến những phòng khác tìm kiếm xem còn thứ gì còn có thể sử dụng hay không, nếu có thể tìm được chăn nệm sạch sẽ càng tốt.
Chỉ là Ubume không ngờ được hai cái người giấy này lại mang về một quyển sách, hơn nữa lại đặc biệt vội vã đưa cho nàng, lóng nga lóng ngóng chạy qua chạy lại, không ngừng chỉ vào quyển sách này.
Ubume không hiểu mở sách ra, đập vào mắt một ít hình người, người nào cũng mang đao bên mình, hình ảnh hiển thị một màu xám hôi bại. Nàng lại mở thêm vài trang, liền nhìn thấy ấu tể nhà mình.
Không, không phải tiểu Tsuru, mà lại một Tsurumaru Kuninaga trưởng thành.
Hai người rất giống nhau, nhìn một cái liền có thể nhận ra. Chỉ là so với tiểu Tsuru vẫn còn ngây thơ đáng yêu, người trong hình lại thành thục rất nhiều, trong mắt mang ý cười, nhìn qua có điểm nghịch ngợm, hơn nữa y phục lại khác hẳn với tiểu Tsuru, không giống như quần áo của thời Bình An kinh, nhưng nhìn qua lại vô cùng bắt mắt, tựa như một con hạc trắng thuần khiết vậy.
Ubume nhịn không được sờ lên hình ảnh xám xịt kia. Nếu như đây là tương lai, vậy người này chính là ấu tể của nàng, chỉ là hắn đã lớn lên, trở thành một nam nhân có thể chống đỡ một phương.
Nàng lại mở vài trang nữa, nhưng cái gì cũng không phát hiện được, chỉ có thể lắc đầu nhìn hai người giấy bên cạnh, sau đó đứng lên, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro