Thẩm Thần Giả và Hạc (5)
Honmaru vẫn còn tồn tại sinh vật sống khác.
Abe Kasumi cầm lấy đao trướng, lại thử đưa linh lực vào. Hắn rất cẩn thận, không hề xóa bỏ linh lực cũ của Saniwa trước đó, ngược lại là từng chút từng chút độ linh lực cho đối phương.
Sau đó, hắn nhận được phản ứng.
Linh lực trong đao trướng phản ứng lại hắn, nhưng lại không phải vị Saniwa kia. Linh lực của người kia mang theo ấm áp xua tan băng giá, còn linh lực này, mặc dù có điểm giống, nhưng cảm nhận kĩ một chút sẽ nhìn ra được khác biệt. Cũng là linh lực ấm áp đó, nhưng trộn lẫn một chút thứ gì đó, mang theo nhè nhẹ hắc ám, lại khiến người cảm nhận được ý chí muốn sống sót ở bên trong.
Không phải nhân loại.
Không biết vì cái gì, trong đầu hắn chợt lóe qua suy nghĩ kì quái kia, tuy nhiên hắn lại không cảm thấy chuyện đó có gì sai.
Trực giác nói cho hắn biết, hắn cần tìm được đối phương.
Hắn đem chuyện này nói cho Ubume cùng Tsurumaru, hai người suy nghĩ một hồi liền gật đầu, quyết định nghe theo lời hắn.
Abe Kasumi hít sâu một hơi, lại lần nữa đưa linh lực vào, quả nhiên lại nhận được đáp lại cùng chỉ dẫn.
Hắn lập tức chạy đi, Tsurumaru cùng Ubume liền đi ngay bên cạnh. Chạy xuyên qua hành lang ra ngoài cửa chính, bên ngoài là một mảnh rừng rậm âm u, tựa như một con mãnh thú đang há mồm đợi chờ con mồi.
Abe Kasumi không chút do dự bước ra Honmaru.
Ubume cùng Tsurumaru một bước cũng không dám rời khỏi hắn, Tsurumaru thậm chí còn lấy ra bản thể. Thân hình của hắn cùng bản thể không hợp, bình thường đều đem bản thể cất trong cơ thể mình, hiện tại đều cảm nhận được nguy cơ khác thường, liền rút bản thể ra.
Chuyện này có điểm kì quặc, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không hề an toàn, đặc biệt là Ubume. Một tòa Honmaru tràn ngập hắc khí, một quyển đao trướng về vị Saniwa cũ cùng lời chỉ dẫn mơ hồ, nhìn thế nào cũng như là một cạm bẫy.
Rừng rậm rất lớn, phía trước mắt là một mảnh mơ hồ, Abe Kasumi chỉ có thể dừng lại. Ban đầu còn có thể nhìn thấy trước mặt, mà càng đi thì lại càng tối, cả khu rừng tựa như bị nhuộm đen.
Ubume ra thấp giọng nói một tiếng, sau đó liền rời đi, nàng tốc độ rất nhanh, chỉ một lát đã trở lại, tay cầm theo một cây đuốc tự chế, tuy nhiên sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Ta vốn định trở về lấy đèn, sau đó mới phát hiện..." Nàng gằn giọng nói: "Đường đi bị thay đổi, không tìm được đường về Honmaru, thậm chí ta làm dấu hiệu, đi lại một lần, sau đó lại nhìn thấy dấu hiệu kia."
Abe Kasumi nhíu mày, lập tức nhận ra có điểm không ổn, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể tiến lên, tìm được thứ đang chỉ dẫn hắn, nếu phát hiện bị lừa...
Hắn hơi híp mắt lại, liếc thân ảnh màu trắng bên cạnh, đáy lòng liền dịu lại, âm thầm suy tính.
Hắn không ngại tàn nhẫn một lần.
Ba người lại tiếp tục đi, Ubume một tay cầm đuốc, tay còn lại đặt lên cán dù, Tsurumaru Kuninga cũng cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Abe Kasumi tiếp tục cầm đao trướng, cẩn thận đưa linh lực vào. Hắn phát hiện linh lực chỉ dẫn hắn vô cùng suy yếu, tựa như sắp hấp hối, lại mang đầy ý chí cầu sinh, thậm chí có điểm hung ác.
Giống hệt một con dã thú.
Lại đi thêm một lát, chỉ dẫn bắt đầu trở nên kì quái. Vòng quanh một cái cây bốn lần, sau đó lại phải né tránh không khí trước mặt, còn phải đi xuyên qua một tảng đá.
"Đây là..." Ubume kinh ngạc bước qua tảng đá, không hề có đau đớn, cảm giác hoàn toàn bình thường, tựa như tảng đá lớn kia không hề tồn tại.
"Những thứ này đều là ảo giác?" Nàng nghi hoặc hỏi. Ở Bình An kinh cũng có nhiều yêu quái dùng ảo giác để chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một ảo giác tinh xảo cùng chân thật như vậy, hoàn toàn không có một chút nào không ổn, thậm chí còn có thể đánh lừa trực giác của nàng. Người của mấy ngàn năm sau đúng là không hề đơn giản chút nào, hèn gì có thể đánh vỡ pháp tắc, có thể xuyên qua thời không thoải mái như vậy.
"Là ảo trận." Abe Kasumi sửa lại, mi càng nhíu chặt. Bởi vì ảo trận này có điểm quen thuộc, giống hệt ảo trận của sư phụ hắn Abe Seimei làm nên, chỉ là được thay đổi ở một số chỗ, làm cho ảo trận nhìn vô cùng chân thật, không hề làm người phát giác được chút nào không đúng, nhưng mà bản chất vẫn y hệt của sư phụ hắn.
Vị Tsurumaru Kuninaga kia khẳng định có liên quan đến chuyện này. Trùng hợp gặp được bọn họ, trùng hợp đưa bọn họ đến thời không này, trùng hợp rơi xuống tòa Honmaru kì quái, lại càng trùng hợp mà rơi vào ảo trận vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có thể là hàng xuất xứ từ chính sư phụ của hắn.
Mọi sự trùng hợp quá nhiều, tựa như đang cố ý vậy.
Cố ý làm cho hắn tìm hiểu tòa Honmaru này.
Abe Kasumi nghĩ mãi, cuối cùng đoán ra đây chính là ý đồ của vị Tsurumaru Kuninaga kia.
*
*
*
"Đây là một tử cục." Nam nhân nói.
Tsurumaru Kuninaga ngồi đối diện đối phương, một tay chống cằm, một tay cầm lấy quân cờ màu trắng, đặt xuống bàn cờ, đem quân đen chặn lại.
"Không đúng nga, ____."
Hắn nói, đôi mắt màu vàng híp lại, cười vô cùng vui vẻ.
"Nếu là Kacchan, khẳng định sẽ không từ bỏ giữa chừng như vậy."
"Chỉ cần thế cục chưa phân, hắn tuyệt đối sẽ giành giật đường sống đến cùng ~"
"Kacchan chính là kì tích a."
Nam nhân nhìn thế cục bị đảo ngược trên bàn cờ, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên bật cười, nụ cười rộng rãi phảng phất có thể bao dung tất cả mọi thứ.
"Tsurumaru đại nhân, có muốn cùng ta cược một ván không?"
"Nga?"
"Nếu như hắn tìm được ta, ta sẽ cho ngài biết thứ ngài vẫn luôn tìm kiếm." Nam nhân đưa tay đặt lên môi, cười vô cùng bí ẩn.
"Ngài muốn nó, đúng không?"
Hắn nói.
"Tung tích của Abe Seimei đại nhân."
*
*
*
Phía trước là một mảnh màu đen.
Cái gì cũng không có, chỉ có một lớp màng màu đen, đưa tay chạm vào, tựa như đụng vào mặt nước, nhẹ nhàng liền xuyên qua.
Ba người dừng bước, phía trước không biết hung hiểm, không thể chủ quan, nhưng cũng không thể sợ hãi lùi lại.
Cuối cùng Ubume đem y phục của mình xé ra, làm thành một sợi dây vừa đủ, buộc vào thắt lưng của Abe Kasumi cùng Tsurumaru, phòng ngừng hai người lạc nhau. Sau đó còn nhịn đau bứt ra hai sợi lông chim chứa đầy yêu lực, đưa cho hai đứa nhỏ, cẩn thận dặn dò.
"Nhất định không thể tách nhau ra, đặc biệt phải giữ chặt cái này, như vậy Cô Cô mới có thể tìm được các ngươi."
Nàng có một loại dự cảm, bản thân nhất định sẽ bị tách ra.
Abe Kasumi nghiêm túc cất lông chim vào trong ngực, sau đó gật đầu, cũng nhắc nhở nàng: "Cô Cô bảo trọng."
Tsurumaru vỗ ngực, đảm bảo nói: "Cô Cô yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Kasumi, tuyệt đối không để hắn xảy ra chuyện gì!" Hắn nắm chặt bản thể, kiên định nhìn Ubume.
Đại yêu quái cúi người, mỉm cười vỗ vai hắn.
"Đương nhiên, Cô Cô tin tưởng ngươi nhất định có thể bảo hộ Kasumi."
Nàng nói xong liền đứng dậy, tự động đi trước một bước, xuyên qua màng đen kia.
Abe Kasumi cùng Tsurumaru cũng đi theo sau.
Ba người thuận lợi xuyên qua màng chắn, sau đó liền phát hiện không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa một tòa Honmaru.
Bầu trời trong xanh sáng sủa, khác hẳn với tòa Honmaru rách nát mà bọn họ ở tạm, tòa Honmaru này tựa như một dinh thự cổ thực thụ.
Cửa chính quét sơn đỏ, sân vườn sạch sẽ, hành lang mới tinh, đứng gần còn có thể nghe thấy mùi gỗ thoang thoảng. Phòng ốc trang hoàng cẩn thận, trước cửa phòng còn treo đao văn, mỗi phòng mỗi đao văn khác biệt.
Abe Kasumi không nhận ra những đao văn đó là của ai. Hắn nhìn tay trái của mình, lúc nãy trước khi bước vào đây, hắn vẫn còn cầm cây đuốc Cô Cô làm, nhưng hiện tại, ở trên tay trái của hắn cái gì cũng không có.
Đây là một tòa Honmaru kì quái.
Không có một ai tồn tại, cũng không có một chút tiếng động nào.
Thậm chí tiếng bước chân của bọn họ cũng không hề vang lên.
Tsurumaru thử nhảy nhảy vài cái, phát hiện không hề có tiếng động nào, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nền đá ở dưới chân, xúc cảm chân thật vô cùng.
Hắn hào hứng quay đầu định khoe ra cùng tiểu đồng bọn, lại phát hiện đối phương mặt mày ngưng trọng.
Tsurumaru nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó mới nhận ra, không biết từ khi nào, Cô Cô đã biến mất.
Không một tiếng động biến mất.
Hắn theo phản xạ đưa tay ra kéo lấy Abe Kasumi, không ngờ bàn tay của hắn lại xuyên qua cánh tay của đối phương.
Tsurumaru lại quơ tay lần nữa, cũng không thể nào chạm đến cái gì. Kasumi rõ ràng đứng trước mặt hắn, lại không hề phát hiện có gì kì lạ, đối phương vẫn đang nhìn về chỗ Ubume đứng lúc nãy, dường như đang suy nghĩ vì cái gì nàng sẽ biến mất.
Không đúng!
Tsurumaru ánh mắt trừng lớn.
Đây không phải Kasumi của hắn!
Kasumi nếu như phát hiện Cô Cô không thấy, việc đầu tiên chính là đưa tay ra kéo hắn lại gần. Cũng giống như lúc hắn phát hiện Cô Cô không thấy, theo phản xạ đưa tay ra.
Đây chỉ là một ảo giác.
Tsurumaru bình tĩnh nghĩ.
Nếu như là Kasumi phát hiện hắn không thấy, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra hắn.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn mảnh vải quấn quanh thắt lưng của mình, không chút do dự cầm lấy, lần mò đi tới.
Sau đó, hắn bị một thứ gì đó đụng vào.
Rõ ràng trên sợi dây không có thứ gì, nhưng hắn lại có một loại cảm giác có một thứ gì đó đang nắm lấy, còn đang động đậy hòng tiến đến.
Tsurumaru không chút do dự cầm lấy thứ kia.
Không gian dường như nứt vỡ, trước mắt một mảnh tối đen, sau đó lại sáng lên, bên tai xuất hiện giọng nói vô cùng quen thuộc, mang theo chút phập phồng hô tên hắn.
"Tsuru!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro