Chương 3: Kết cục thảm hại

Tên truyện: Tàn lửa trong đêm
Đăng tại wattpad.com
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

08/02/2025

Đêm hôm đó, ánh trăng mờ nhạt treo lơ lửng giữa bầu trời, bị mây đen che khuất khiến khung cảnh bên ngoài phủ một sắc u ám lạnh lẽo. Trong dinh thự, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê lung linh chiếu sáng hành lang dài thăm thẳm, tạo nên sự đối lập giữa vẻ đẹp xa hoa bên ngoài và sự nguy hiểm ngấm ngầm đang chờ đợi.

Mafuyu với dáng vẻ mệt mỏi, bước đi chậm rãi dọc hành lang. Cơn đau đầu nhẹ nhàng quấy rầy, nhưng anh không để tâm. Tiếng giày da của anh phát ra những âm thanh nhỏ trên sàn đá cẩm thạch. Anh bước chậm rãi dọc theo hành lang, lòng không khỏi bồn chồn. Một cảm giác bất an cứ dâng trào trong lồng ngực.

Từ khi được Yuzuriha bảo lãnh ra khỏi tù, anh sống trong biệt thự xa hoa này, được cung phụng đủ đầy, nhưng chẳng hiểu sao, anh luôn có cảm giác mình không khác gì một con chim bị nhốt trong lồng.

Có điều gì đó không đúng.

Mọi thứ diễn ra quá thuận lợi. Sau một cú ngã quá lớn, liệu có thật sự tồn tại một bàn tay đưa ra giúp đỡ mà không mang theo mục đích?

Lần này, linh cảm của anh đã đúng.

Khi đi ngang qua một căn phòng lớn, cánh cửa gỗ dày đóng hờ để lộ ra một khe hở nhỏ, từ đó le lói ánh sáng vàng nhạt.

Anh định bước qua, nhưng giọng nói trầm thấp của Tatsuya – người mà anh tin tưởng nhất lúc đó khiến anh khựng lại: "Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch. Hắn không hề nghi ngờ gì cả."

Cơ thể anh như đông cứng lại. Tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh chậm rãi lùi lại, ép sát người vào bức tường lạnh lẽo bên ngoài cánh cửa, cố giữ hơi thở thật nhẹ để lắng nghe rõ hơn.

Giọng nói tiếp theo là của Yuzuriha, ấm áp, mềm mại, nhưng từng từ lại mang theo sự sắc bén như một lưỡi dao kề sát cổ: "Một kẻ từng đứng trên đỉnh cao rồi bị đá xuống vực sâu, bây giờ chỉ cần có người đối xử tốt một chút là lập tức quỵ lụy. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ tự nguyện cúi đầu dưới chân tôi, cả đời không thể ngóc đầu lên nổi! Cái cảm giác ấy... làm tôi cảm thấy thật hài lòng!"

Tiếng cười khẽ của cô vang lên, không lớn nhưng đủ để khiến anh cảm thấy rợn người. Gã đàn ông đáp lại bằng giọng khúm núm: "Tôi sẽ tiếp tục theo dõi hắn. Nhưng thưa tiểu thư, tôi nghĩ... có lẽ cách này hơi tàn nhẫn..."

Lời của hắn bị cô cắt ngang. Giọng cô nên sắc lạnh, mang theo uy quyền không thể chối cãi: "Tôi không hỏi ý kiến của cậu, Tatsuya. Cậu chỉ cần làm theo lệnh. Nếu còn định tỏ ra mềm lòng với hắn, hãy nhớ rằng vị trí của cậu cũng dễ dàng bị thay thế."

Hắn lập tức cúi đầu trong im lặng. Không gian trong căn phòng trở nên ngột ngạt, nặng nề, và ngay cả anh, người đang lén nghe bên ngoài, cũng cảm nhận được sự căng thẳng đó.

Anh không thể nghe thêm nữa. Cả cơ thể run lên vì phẫn nộ và tuyệt vọng. Anh lùi lại một bước, nhưng không cẩn thận làm chân trượt trên sàn, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Anh hốt hoảng, nhanh chóng quay người chạy đi. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở dồn dập như muốn xé toang phổi. Tiếng bước chân của cô và gã đàn ông vang lên sau lưng, rõ ràng họ đang đuổi theo anh.

***

Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ như đang ép sát lấy anh. Anh chạy hết sức mình, nhưng một cơn đau từ chân khiến anh loạng choạng ngã xuống sàn. Tiếng giày cao gót của cô tiểu thư tiến lại gần. Trước khi anh kịp đứng dậy, ánh sáng từ chiếc đèn cầm tay rọi thẳng vào khuôn mặt anh, làm anh phải nheo mắt lại.

Cô đứng đó, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo, như thể đang thưởng thức một con thú vừa rơi vào bẫy: "Mafuyu à, anh chạy ra ngoài làm gì thế? Buổi đêm ở đây lạnh lắm đấy."

"Houseki..." Anh tức giận gằn giọng nhưng sát khí tỏa ra từ đôi mắt sắc lạnh của cô khiến giọng anh lạc hẳn đi: "Khốn khiếp... Tao không phải con rối trong tay mày..."

"Ồ, vậy là anh nghe hết tất cả rồi à. Nhưng như vậy cũng chẳng sao". Ánh mắt cô sáng rực trong bóng tối như một con mèo vờn chuột, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự chết chóc: "Anh nghĩ có thể chạy được à?"

"Đừng coi thường tao!"

Anh hét lên, trong chớp nhoáng đã tung một cú đá móc khiến một tên vệ sĩ đổ gục. Cô thấy vậy thì hơi nhíu mày chậm rãi lùi về phía sau.

Một trận ẩu đả dữ dội hiện ra trong đêm tối.

Những tên vệ sĩ trong bộ đồng phục đen liên tiếp lao tới, anh xoay người né tránh một cách nhẹ nhàng, rồi tung một cú đá xoay mạnh mẽ bằng chân phải vào ngực gã, khiến gã bật ngược ra sau. Một tên khác lao tới từ phía bên trái, nhưng anh nhanh như chớp cúi người, tung nắm đấm vào cằm khiến hắn ngã gục ngay lập tức.

Anh di chuyển linh hoạt, từng cú đá vòng cầu mạnh mẽ và chính xác khiến đám vệ sĩ ngã rạp từng tên một. Đòn đấm nhanh và mạnh của anh làm lũ người vây quanh không kịp phản ứng. Mặc dù dáng người cao và hơi gầy, nhưng kỹ thuật Taekwondo điêu luyện đã biến cơ thể anh thành một vũ khí sống, từng đòn tấn công đều là sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh.

Thế nhưng, từng nhóm vệ sĩ lại xuất hiện, lũ lượt kéo đến. Anh bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, từng hơi thở trở nên khó khăn hơn. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Anh nhận ra mình đang cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn nghiến răng cố gắng tiếp tục chiến đấu.

Khi anh vừa hạ gục một tên phía trước bằng cú đá vào đầu gối, từ phía sau, một vệ sĩ lặng lẽ tiến lại gần. Trong tay hắn cầm một chiếc kìm điện sáng lóe, phát ra những tia lửa xanh nhấp nháy. Anh không kịp phản ứng khi cảm nhận một luồng điện mạnh mẽ chạm vào gáy mình.

Cơ thể anh run lên dữ dội, cảm giác đau buốt lan tỏa khắp mọi dây thần kinh. Đôi chân anh khuỵu xuống, cả người ngã nhào ra đất.

Tay chân anh giờ đây không còn nghe theo ý muốn, toàn thân tê liệt, hơi thở đứt quãng. Anh cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy căm hận nhìn đám người đang vây quanh mình. Cô bước tới, đôi giày cao gót gõ từng nhịp đều đặn lên nền đất sỏi, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên cơ thể kiệt sức của anh.

"Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đúng không?"

Cô đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và nụ cười nhàn nhạt như thể đang thưởng thức một màn kịch đầy bi thương. Bóng dáng cao gầy của anh giờ đây nằm gục trên nền đất sỏi, máu và bụi bẩn dính đầy cơ thể, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự căm phẫn, không cam chịu.

Cô bước tới, ngồi xuống ngang tầm mắt anh, ngón tay thon dài nâng cằm anh lên một cách lạnh lùng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ tàn nhẫn vang lên: "Anh có một đôi chân dài khá linh hoạt đấy. Thật đáng tiếc nếu chúng còn nguyên vẹn để chạy có thể chạy được nữa, đúng không? Vậy nên..."

Cô quay đầu ra lệnh, giọng nói cất cao đầy quyền uy: "Đánh gãy chân hắn. Từ đầu gối trở xuống. Tôi muốn hắn trở thành một con chó thật sự."

Đám vệ sĩ gật đầu tuân lệnh, không chút do dự. Chúng lập tức lao vào, đè anh xuống đất. Anh cố vùng vẫy nhưng bị khống chế bởi số lượng áp đảo. Một tên dùng giẻ bẩn bịt kín miệng anh, ngăn chặn những tiếng hét của anh thoát ra. Đôi mắt anh mở lớn, tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, đám vệ sĩ cười cợt, rút ra những cây gậy sắt nặng nề. Anh biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng không thể phản kháng được.

Cú đánh đầu tiên giáng xuống đầu gối anh, một âm thanh "rắc" ghê rợn vang lên. Cơn đau kinh hoàng bùng nổ, như thể xương bên trong bị nghiền nát. Anh hét lên, tiếng hét xé toạc màn đêm, nhưng không ai đến cứu anh.

Cú đánh tiếp theo khiến anh ngã quỵ, không còn sức để giãy dụa. Chân phải của anh bị đập đến mức sưng phồng, tím đen, và cuối cùng gãy gập ở một góc độ kinh hoàng. Chân trái cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Máu thấm ướt đất, hòa lẫn với cát bụi và sỏi đá.

Tiếng xương gãy vang lên trong đêm tối, đau đớn như xé nát tâm can. Anh quằn quại, cơ thể run lên từng hồi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầy gò. Mỗi cú đập xuống đôi chân anh như xé toạc đi mọi hy vọng. Từng đợt đau đớn lan tỏa, khiến cả người anh chìm trong cơn ác mộng không hồi kết.

Đôi mắt lạnh lẽo của cô không hề lay động trước cảnh tượng man rợ ấy. Khi đám vệ sĩ dừng tay, anh chỉ còn là một cái xác rũ rượi, đôi chân biến dạng, máu chảy không ngừng.

Tên vệ sĩ vác anh lên như một con búp bê rách nát, lê anh qua hành lang dài. Cơn đau khủng khiếp khiến ý thức anh mơ hồ, nhưng tiếng bước chân vẫn vang vọng bên tai.

Xuống tầng hầm.

Mỗi bậc thang anh lướt qua, địa ngục lại mở rộng thêm một chút.

Không khí ngày một nặng nề. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc - mùi của máu khô, của thi thể thối rữa, của tuyệt vọng tích tụ qua bao nhiêu năm tháng.

Tận cùng cầu thang, một cánh cửa sắt nặng nề mở ra.

Ầm!

Anh bị ném xuống những bậc thang gồ ghề. Cơ thể anh lăn qua từng bậc, va đập vào các góc cạnh sắc nhọn. Mỗi lần chạm đất, một tiếng đau đớn lại bật ra từ miệng anh, yếu ớt và khàn đục.

Mọi thứ tối đen.

Chỉ có tiếng cười của cô tiểu thư vọng xuống từ trên cao, như một bản nhạc tiễn đưa linh hồn xuống địa ngục: "Anh nên quen với nơi này. Đây sẽ là nhà mới của anh."

Đôi mắt anh đẫm lệ ngước nhìn không gian u tối xung quanh, những vết máu loang lổ và những bộ hài cốt mục rữa như đang chứng minh số phận của những kẻ đến trước anh.

Đám vệ sĩ tiếp tục tuân lệnh, mang tới đủ loại hình cụ tra tấn. Mỗi công cụ đều toát lên sự lạnh lẽo và tàn bạo. Tay chân anh bị khóa chặt trong những chiếc cùm sắt lạnh ngắt, giới hạn mọi cử động. Mái tóc đen rối bời phủ kín khuôn mặt, nhưng không thể che đi sự run rẩy không ngừng của đôi má gầy gò.

Những vết roi liên tục quất xuống, lột bỏ cả lớp vải rách nát trên cơ thể, để lộ ra làn da đã rách nát chồng chéo vết thương. Mồ hôi hòa lẫn với máu thấm đẫm từng mảnh quần áo. Tiếng thét của anh vang lên giữa không gian, nhưng bị bức tường lạnh lẽo của tầng hầm nuốt chửng, chỉ còn lại sự tăm tối và im lặng đáng sợ bao trùm lấy anh.

Đôi mắt anh, giờ đây không chỉ chứa nỗi đau thể xác mà còn là sự đau thương cùng cực. Trong cơn đau đớn cùng nỗi sợ hãi, anh tự hỏi bản thân mình liệu có còn ngày mai hay không.

Đến khi anh đã sức tàn lực kiệt mà ngất đi nhưng, cuộc tra tấn này vẫn còn tiếp tục.

***

Trong không gian tầng hầm u ám, ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn đuốc cắm trên tường, lay lắt như nhạo báng sự sống yếu ớt của người thanh niên bị trói giữa phòng.

Hai tay anh bị kéo căng lên cao, sợi xích sắt lạnh lẽo cọ sát vào da thịt, để lại những vết trầy rỉ máu. Cổ tay đã sưng tấy, rướm máu chảy thành từng dòng nhỏ rơi xuống nền đất bẩn. Đôi chân bị đánh gãy, giờ đây buông thõng vô lực, vết thương tím bầm từ đầu gối trở xuống. Anh chỉ có thể chống đỡ cơ thể mình bằng cột sống cong oằn đầy đau đớn.

Miệng anh bị nhét một quả cầu bịt miệng bằng da, gắn thêm vật cứng dài trượt sâu tới cổ họng gây cảm giác đau đớn khó thở, dây đai siết chặt qua hai gò má hằn sâu vào làn da xanh xao. Mỗi lần anh cố rên lên hay hét lớn, âm thanh chỉ là những tiếng nghẹn ngào, đứt quãng. Đôi mắt anh, sâu hoắm và ngập tràn tuyệt vọng, không ngừng rơi lệ. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô tiểu thư đang ngồi trên chiếc ghế bành gần đó, đầy căm phẫn và bất khuất, mặc dù cơ thể đã suy kiệt.

Cô mặc bộ váy đen sang trọng, bắt chéo chân một cách tao nhã, đôi mắt lạnh lùng quan sát anh như một kẻ săn mồi thưởng thức con mồi đang giãy giụa. Nụ cười nhếch môi của cô vừa khinh bỉ, vừa đầy thích thú. Trong tay, cô cầm một chiếc ly pha lê, nhấp một ngụm rượu đỏ như máu, nhàn nhạt lên tiếng như thể đang tận hưởng màn tra tấn này là một thú vui.

"Xem nào. Thể lực của anh khá hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng tôi tự hỏi, liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu?"

Theo lệnh của cô, một tên vệ sĩ lực lưỡng bước tới, trên tay cầm một thanh sắt nung đỏ, ánh cam rực lửa hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hơi nóng từ thanh sắt làm không khí xung quanh như vặn vẹo, mùi kim loại cháy sực nức xộc thẳng vào mũi.

Anh cố giãy giụa, những sợi xích phát ra tiếng leng keng đầy bất lực. Một tên khác giữ chặt vai anh, ép cơ thể anh không thể di chuyển. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán anh, hòa lẫn với máu và nước mắt, tạo thành dòng chảy mặn chát trên khuôn mặt đầy đau đớn.

Khi đầu thanh sắt nung đỏ áp lên da anh, một tiếng "xèo" vang lên chói tai. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, mang theo mùi da thịt cháy khét. Anh gồng mình chịu đựng, đôi mắt trợn to, đỏ ngầu, nước mắt trào ra như muốn xé rách mọi thứ trước mặt. Dù miệng bị bịt kín, nhưng tiếng rên rỉ nghẹn ngào đầy thống khổ vẫn thoát ra, khiến không gian tầng hầm thêm phần rợn người.

Tên vệ sĩ tiếp tục di chuyển thanh sắt, để lại những vết cháy đen chồng chéo trên làn da anh. Mỗi vết thương đều rỉ máu, hòa lẫn với mồ hôi chảy xuống nền đất lạnh lẽo. Anh co giật, cơ thể run rẩy dữ dội dường như không còn chịu đựng nổi nữa. Tiếng nghẹn ngào thoát ra từ miệng bị bịt chặt, đôi mắt khép lại vì đau đớn, nhưng không giấu được dòng lệ chảy dài xuống hai gò má.

Giọng nói của cô vừa mỉa mai, vừa đầy vẻ chế nhạo: "Đừng làm vẻ mặt đau khổ như vậy, tôi chỉ đang giúp anh nhận ra giới hạn của chính mình thôi."

Cô ra hiệu, lũ vệ sĩ tiếp tục. Từng cú quất roi không ngừng giáng xuống, lưng, vai, và cả ngực anh bị đánh đến nỗi máu thấm đẫm nền đất dưới chân.

Áo anh đã rách tả tơi từ trước, lưng trần của anh lập tức xuất hiện một vệt dài đỏ rực, máu rỉ ra ngay lập tức.

Cô tiểu thư không rời mắt khỏi anh, ánh mắt như muốn khắc ghi từng biểu cảm đau đớn, từng vết máu loang lổ trên người anh. Mỗi lần anh rùng mình hay cố vùng vẫy, cô lại bật cười khẽ, giọng điệu ngọt ngào đầy vẻ độc ác.

"Thật tuyệt, anh chịu đựng lâu hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng anh biết không? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Đêm đó, anh không ngừng bị tra tấn bởi những đòn roi, những dụng cụ tra khảo lạnh lẽo chạm vào cơ thể khiến da thịt anh rách toạc, máu chảy thành dòng.

Cô tiểu thư nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự khoái trá. Cô đưa tay nâng ly rượu, như thể đang chúc mừng một buổi trình diễn hoàn hảo. Giọng cô vang lên, đều đều nhưng đầy ám ảnh.

"Đau không? Nếu anh chỉ cần ngoan ngoãn từ đầu, đâu đến mức này. Nhưng không sao... Tôi thích thấy anh như vậy. Một con chó biết đau đớn thì mới biết phục tùng."

Tầng hầm tối tăm, tiếng than khóc của anh, tiếng cười khinh bỉ của cô, tất cả hòa quyện thành một khung cảnh đầy rùng rợn, vẽ nên bức tranh của sự tàn bạo và nỗi đau không lời.

Cô tiểu thư cuối cùng cũng chán nản, phất tay ra hiệu dừng lại. Trước khi rời đi, cô nói nhẹ một câu: "Để hắn sống. Tôi còn rất nhiều trò vui chưa chơi xong đâu."

Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, cắt đứt mọi ánh sáng và hi vọng cuối cùng của anh. Trong bóng tối, anh nằm đó, không còn phân biệt được cơn đau trong cơ thể hay nỗi uất ức trong lòng khiến anh thống khổ hơn.

Anh thầm nuốt xuống mọi nỗi nhục nhã.

Dù đôi chân anh đã tàn phế, dù cơ thể anh dần bị tra tấn đến kiệt quệ...

Đôi mắt ấy đã khắc ghi từng khoảnh khắc, từng nụ cười đầy độc ác của cô. Ánh mắt anh lúc này vẫn không tắt ngọn lửa căm hận.

Anh phải sống!!!

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro