Con Nhớ Mùi 'Thủ Bò', Bố Ơi!
Tết đến nơi rồi mà nhà mình vẫn chưa sắm sửa gì cả. Ai đời 26 Tết còn phải ra sau vườn lấy "phân" dồn bao rồi đẩy xe bò ra ruộng. Chiều 29 Tết, nhà người ta bày biện mâm quả thờ gia tiên đâu đấy, rồi người ta đi chợ hoa chơi còn mình ngồi còng lưng nhặt rửa lá dong. Đêm 30, gần 10 giờ đêm mẹ còn hì hụi nấu xôi với luộc gà, bố thì lúc đó mới rửa tay làm gà, đi ra đại lý mua đồ, dù gì thì trước 12 giờ đêm bàn thờ cũng đầy đủ như nhà người ta nhưng người ta hưởng không khí Tết chán chê rồi, nhà mình cứ phải cập rập đến là khó chịu. Có hôm 11 giờ đêm bố mới mang về cây quất hay cây đào để giữa hiên, đương nhiên là không thể sánh với cây đào thế tiền triệu được chưng đèn nhấp nháy rực rỡ của nhà hàng xóm được rồi.
Ngày xưa còn bé, tôi rất hay so sánh với gia đình nhà người ta và thầm trách hoàn cảnh nhà mình như vậy đấy. Mãi sau này lớn lên mới hiểu, mọi thứ mua vào giờ phút cuối năm thường về đúng giá của cái ngày chưa phải là Tết, chứ riêng bước sang tháng 12 Âm một cái là giá bắt đầu tăng vọt. Bố mẹ tôi vẫn cố gắng để con cái được hưởng đủ đầy, có điều vẫn phải tính toán đủ cả sao cho giá ở mức độ hợp lý. Chỉ là bố mẹ phải chịu vất vả hơn bình thường, điều đó lý giải tại sao bố mẹ chỉ đơn thuần làm nông mà nuôi được ba con ăn học đàng hoàng.
Có lần bố đi đâu mua được cái "thủ bò" rõ to xách về. Bố và mẹ vất vả nguyên ngày để đục đẽo, lọc cái đầu con bò cho đến tối, thành quả là một thúng đầy toàn xương trắng tinh, chị em tôi khệ nệ bê ra đầu ruộng để đó. Mẹ bảo, nó hôi, chuột nó tránh xa ruộng nhà mình. Trên đoạn xương đó hoàn toàn không còn tí dấu hiệu da thịt nào, bởi tất cả da thịt đã được lọc chia ra cái phản kia từng rổ, phần má, phần lưỡi là cả miếng thịt to ngon để luộc, phần vụn để xào rau cần. Với cách lọc của bố mà chia ra tính giá theo cân thì quá là rẻ.
Từ đó trở đi, Tết năm nào cũng ăn chán cả thịt bò đến nỗi, mỗi khi bố nhắc tới thịt bò là tôi đã ám ảnh cái mùi hôi hôi của cái thủ bò lúc chưa được làm sạch.
Thực ra thứ tôi thích nhất chỉ là mùi bánh chưng chín lúc bố lấy ra để ép, khi đó mùi lá dong bị luộc kĩ dậy mùi quện với mùi gạo nếp, mùi thịt mỡ nó đánh thức cảm giác thèm ăn ghê gớm, đúng là sức mạnh của món ăn mỗi năm chỉ được nấu một lần. Không gì tuyệt vời hơn cảm giác được gỡ miếng bánh đầu tiên ra ăn sau khi bố đã thắp hương trên bàn thờ. Vẫn ấm nóng và ngon đến vô cùng. Sau này đi học, ở Hà Nội có nơi quanh năm bán bánh chưng cóc ăn sáng, nhưng rõ ràng mùi bánh chưng không bao giờ rõ nét như mùi bánh Tết, và đặc biệt là không có gì ngon bằng bánh chưng bố nấu.
Những năm về sau này, điều kiện kinh tế gia đình tốt lên nhiều, chúng tôi lần lượt ra trường, kiếm ra tiền, lập gia đình, nhưng năm nào bố cũng tự tay gói bánh, vẫn mua thủ bò về lọc lấy thịt lấy da. Bây giờ không phải vì ít tiền không dám mua miếng bò bắp, bò thăn mà vì với gia đình chúng tôi chỉ có phần lưỡi bò, phần sụn, phần da lọc từ cái đầu của nó mới là ngon nhất, đặc biệt là qua cách lọc cẩn thận, cách chế biến tuyệt vời của bố. Hai ông con rể và cậu con trai Tết nào cũng le ve học mà vẫn chưa ai học gói bánh đẹp mà ngon được như bố. Còn "kỹ thuật" lọc thủ bò thì chịu, không ông nào làm được, nhưng ăn thì quen cái miệng mất rồi. Tết nào mà bố nói không mua được thủ bò là y như rằng cả nhà nhìn nhau đầy vẻ tiếc nuối.
Năm nay bố đi xa rồi, Tết không còn mùi bánh chưng nữa, không ai xách thủ bò về lọc thịt nữa. Chúng tôi cũng như nhà người ta đặt vài tấm bánh xếp lên bàn thờ, cũng mấy cân giò bò, thịt bò bắp bò ngon mắt xếp trong tủ. Nhưng rồi nhớ da diết những hương vị Tết ngày nào.
Thắp nén hương cho bố, nhớ lại những ngày Tết sum vầy mà mới năm ngoái thôi gương mặt bố vẫn rạng rỡ, bố ngồi giữa nhà tay thoăn thoắt gói bánh chưng, nhớ tiếng cười của bố còn vang như đâu đây khi bố chơi cùng tụi nhóc, giọt nước mắt con rơi xuống má nghẹn ngào. Giữa không gian này tôi như thấy không phải mùi hương trầm bay trong làn khói mà như có mùi hôi hôi của cái thủ bò mà hằng năm Tết đến bố đều xách về như đang phảng phất quanh đây.
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro