Đông.. Cô Đơn với nỗi Nhớ.. Không tên
..::>>Tùy bút kí<<::..
Khi mùa đông sang là lúc gió lởn vởn kéo về đùa nghịch khắp nơi, tung xõa những cơn rét buốt như kẻ vừa thoát tù. Đôi tay dường như lạnh cóng, tê cứng; khuôn mặt tái nhợt đi; bờ môi khô thâm lại; khắp người run run theo cái bản năng yếu ớt.
Hỏi vì sao người ta cần nhau nhiều hơn trong những ngày lạnh giá này, tôi không rõ nhưng hẳn càng cô đơn người ta càng khao khát yêu thương. Nhưng càng vậy con người ta càng sợ mất đi yêu thương ấy và càng trở nên bảo thủ, ích kỉ và độc tài trong tình cảm của bản thân.
Tôi cô đơn, tôi không cô đơn nhưng lại là tôi cô đơn! Cô đơn vì tôi cảm thấy mình có phút lạc lõng, vì tôi thấy lẻ loi giữa người người trong cuộc sống quanh mình; ừ thì tôi không cô đơn vì tôi còn có gia đình luôn bên tôi, còn bạn bè ngày ngày học chung một giảng đường, cùng ở chung một phòng trọ, cùng online chuyện trò về mọi thứ; nhưng xét cho cùng, tôi cô đơn vì tôi không cảm thấy trọn vẹn những yêu thương quanh mình, vì lòng tôi vẫn buồn vẫn những lúc bâng khuâng và mệt mỏi theo những bất lực trong những bộn bề cuộc sống, việc học tập..
Tôi thắc mắc sao tình yêu lạ kì đến thế! Sao con người cần yêu đến thế! Sao tình yêu khó lí giải đến vậy! Sao tình yêu lại bao la và muôn vẻ đến vậy để con người ta phải đắm đuối trong hạnh phúc rồi ngập chìm trong khổ đau!? Vẫn cứ là thắc mắc với băn khoăn vì tình yêu của tôi cũng thật lắm cái chông chênh..
_Tôi yêu anh!?- Có thật là yêu hay là điều tôi cố áp đặt khi anh đến đúng lúc và cho tôi thấy yêu thương bình dị? Có phải là yêu khi tình cảm chẳng hề được đáp lại và chẳng thể hơn người bạn xã giao gọi là có quen, có biết? Có đúng là yêu không đến tôi còn không rõ; nhưng lòng tôi luôn mong anh, muốn anh, sẵn sàng đợi chờ anh.. đến 1 lúc nào đó, rồi mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi mà, phải không?!
https://youtu.be/AxxNH8eP4Bg
MÙA ĐÔNG
_ERIK ST.319
"Mùa Đông đến nơi đây tìm anh giữa đêm lạnh rét căm
Mùa Đông khẽ ôm anh thật lâu biết anh chẳng có ai bên cạnh anh
Và dấu phố khi xưa ta gặp nhau
Giờ đây là màn đêm tối tăm quạnh hiu
Hứa với anh sẽ không rời xa
Mà sao giờ đây anh khóc trong đêm tối tăm mịt mù
Bao giấc mơ phiêu du lả lơi
Không có em nơi đây
Xin giấc mơ yêu đương dài thêm
Giờ anh ngồi đây trong bao nhung nhớ vẫn mãi đợi chờ
Lời hẹn ước khi xưa người trao cho anh này vỡ tan rồi, người ơi !
Bao yêu thương giờ như cơn gió ấm áp ùa về..
Giữa cơn mưa mùa đông bơ vơ, anh khóc mãi thôi !
Mùa Đông hỡi... xin em quay về bên cạnh anh đi, người hỡi !
Anh sẽ đợi,.. đợi mãi....
Mùa Đông nhắc tên em lần cuối lỡ mai này sẽ quên
Mùa Đông xoá tan đi ngày nắng êm đềm ngày ta có nhau
Và nếu biết ta sẽ xa rời nhau
Thì bây giờ anh ôm lấy em thật lâu
Nói với em giấc mơ của anh
Tình yêu giờ đây chỉ có một mình anh
Xa mãi.. xa mãi....
Bao lời yêu thiết tha ấy..
Xa mãi.. xa mãi....
Bao phút giây yêu đương đầu tiên...
Giờ anh ngồi đây trong bao nhung nhớ vẫn mãi đợi chờ
Lời hẹn ước khi xưa người trao cho anh này vỡ tan rồi, người ơi !
Bao yêu thương giờ như cơn gió ấm áp ùa về..
Giữa cơn mưa mùa đông bơ vơ, anh khóc mãi thôi !
Mùa Đông hỡi... xin em quay về bên cạnh anh đi, người hỡi !
Anh sẽ đợi,.. đợi mãi....
Mùa Đông hỡi... Mùa Đông hỡi...
Mùa đông đến nơi đây tìm anh
Mùa đông nhắc tên em lần cuối
Mùa đông xoá tan đi ngày nắng
Và gió đến đây hát bài tình ca
Tình yêu của anh như ánh trăng ngoài kia
Rọi xuống thế gian thấy em cười nói
Mà đôi bàn tay không thể chạm vào em..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro