Cậu là NPC? [ Thuỵ Hạo ]
Hầu Minh Hạo , 27 tuổi , là một nhà nghiên cứu khoa học với chuyên môn trong lĩnh vực công nghệ. Mặc dù có một sự nghiệp đầy triển vọng trong lĩnh vực này , anh lại không mấy cảm thấy hứng thú với những công việc thường ngày . Công việc nghiên cứu tạo ra phần mềm , trò chơi , thực tế ảo luôn thu hút anh , và đó là lý do mà anh lại dành phần lớn thời gian của mình để thử nghiệm những phần mềm trò chơi giả tưởng mới nhất mà nhóm nghiên cứu của anh đang phát triển.
Ngày hôm nay , Minh Hạo đang kiểm tra phiên bản thử nghiệm của một trò chơi giả tưởng khá đặc biệt. Trò chơi này dựa trên hệ thống nhập vai , nơi người chơi có thể nhập vào một thế giới ảo và thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu , phiêu lưu để vượt qua các thử thách. Anh đã dành khá nhiều thời gian nghiên cứu mã nguồn , chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn.
Tuy nhiên , trong lúc anh đang thao tác trên máy tính , một lỗi bất ngờ xảy ra , một lỗi mà anh chưa từng thấy trước đây . Minh Hạo cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ , như thể không gian xung quanh anh đang bị bóp méo . Anh đứng bật dậy , cố gắng với tay về phía bàn phím , nhưng bàn tay của anh bị một lực hút không thể cưỡng lại kéo về phía màn hình . Không thể kìm nén nổi , anh bị cuốn vào luồng ánh sáng chói lòa đang phát ra từ màn hình máy tính.
Một cảm giác lạ lẫm và khó chịu lan tỏa khắp cơ thể Minh Hạo . Cảm giác chóng mặt khiến anh không thể đứng vững , đồng thời không gian dường như đang bị kéo giãn ra theo một cách kỳ quái . Anh không thể thở nổi , chỉ có thể thả lỏng cơ thể để mặc cho dòng chảy kỳ dị này dẫn dắt mình.
Khi Minh Hạo mở mắt lần nữa , anh không còn ở trong phòng thí nghiệm của mình nữa , mà thay vào đó là một không gian hoàn toàn mới lạ . Xung quanh anh là một khu rừng rộng lớn , với những cây cối to lớn , cao vút , ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất . Không khí trong lành , mát mẻ và nặng mùi cây cỏ ẩm ướt , khiến Minh Hạo có cảm giác như mình đang ở trong một thế giới khác.
"Đây là cái quái gì?"
Minh Hạo lẩm bẩm một mình , cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra . Anh thử cử động , cảm nhận lại cơ thể mình , mọi thứ vẫn rất bình thường, nhưng không thể hiểu nổi tại sao anh lại có mặt ở đây.
Một lúc sau , Minh Hạo nghe thấy tiếng bước chân phía sau . Anh quay lại và trước mắt anh là một chàng trai trẻ khoảng độ tuổi 25-26 , khuôn mặt thanh tú , ánh mắt trong sáng và vô cùng bình tĩnh. Chàng trai này có vẻ đẹp nhẹ nhàng , cuốn hút rất nhiều . Anh ta nhìn Minh Hạo một cách dịu dàng và quan tâm.
"Anh ổn chứ?"
Chàng trai hỏi , giọng nói ấm áp và đầy thiện chí. Minh Hạo chớp mắt , ngạc nhiên vì câu hỏi quá đỗi bình tĩnh của người đối diện.
"Cậu là ai?"
"Em tên Điền Gia Thụy."
Chàng trai mỉm cười nhẹ nhàng.
"Em là người đồng hành cùng anh."
Minh Hạo tiếp tục nhìn chàng trai trước mặt , vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo . Anh biết rằng mình vừa trải qua một hiện tượng kỳ lạ , nhưng không thể nào xác định được chính xác bản chất của sự việc.
"Cậu cũng bị lạc vào trò chơi này à?"
Minh Hạo cau mày.
"Tôi không nhớ đã chọn đồng đội."
Điền Gia Thụy nhún vai.
"Anh không cần chọn. Em tự tìm đến anh."
Câu trả lời này khiến Minh Hạo sững sờ trong chốc lát , nhưng rồi hắn nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ sang một bên . Dù sao , bây giờ điều quan trọng nhất là tìm hiểu cách rời khỏi trò chơi này.
Cùng với Điền Gia Thụy , Minh Hạo đi đến một thị trấn gần đó—nơi tập trung của những người chơi khác . Thị trấn nhộn nhịp , người chơi đủ loại cấp độ . Một số đang tập hợp thành đội nhóm , chuẩn bị tiến vào các màn thử thách tiếp theo.
Dù có rất nhiều người, nhưng Điền Gia Thụy chỉ có thái độ nhẹ nhàng với một mình hắn . Khi một người chơi khác tiến đến hỏi chuyện, cậu chỉ đáp lời ngắn gọn , không có chút nhiệt tình nào. Nhưng khi Minh Hạo lên tiếng , cậu lập tức quay sang , ánh mắt sáng lên như thể hắn là trung tâm của thế giới.
Khi có một nhóm người chơi cố ý chen lấn , Điền Gia Thụy lập tức kéo Minh Hạo ra sau , chắn trước mặt hắn như một lá chắn kiên định.
"Hầu ca , đi theo em."
Chỉ một câu nói đơn giản , nhưng khiến Minh Hạo cảm thấy có gì đó không đúng.
... Cậu ta bảo vệ hắn quá mức cần thiết
"Anh không phải lo. Em sẽ ở bên anh."
Điền Gia Thụy cười , giọng nói nhẹ nhàng như gió, khiến Minh Hạo có chút bớt căng thẳng.
"Đi theo em , em sẽ bảo vệ anh."
Minh Hạo bất giác cảm thấy có một sự an tâm kỳ lạ khi nghe lời cậu . Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra , hắn vẫn quyết định đi theo cậu , ít nhất là cho đến khi hiểu rõ hơn về trò chơi này và cách thoát ra khỏi nó.
Hai người cùng nhau vượt qua nhiều màn thử thách , từ chiến đấu với quái vật , giải đố trong mê cung , đến sinh tồn giữa sa mạc khắc nghiệt.
Dù Minh Hạo là người chơi mới , nhưng với sự hướng dẫn của Điền Gia Thụy , hắn dần thích nghi với trò chơi này.
Hắn nhận ra rằng Điền Gia Thụy có một phong thái rất đặc biệt—không giống bất kỳ người chơi nào khác . Cậu luôn biết trước bước tiếp theo cần làm gì, luôn đưa ra quyết định chính xác nhất . Cứ như thể... cậu là một phần của thế giới này . Nhưng Minh Hạo không dám hỏi . Vì sâu trong lòng, hắn không muốn biết câu trả lời
Sau trận chiến vừa rồi , họ dừng lại nghỉ ngơi bên những đống lửa nhỏ. Dưới bầu trời đầy sao , Minh Hạo ngồi trên một tảng đá , nhìn ánh lửa bập bùng, chợt cất giọng.
"Này , Gia Thụy."
"Hả?"
Điền Gia Thụy ngẩng đầu lên , đôi mắt phản chiếu ánh sáng cam ấm áp.
"Cậu đã ở đây bao lâu rồi?"
Điền Gia Thụy im lặng một lúc , rồi mỉm cười.
"Cũng lâu rồi."
"... Lâu là bao lâu?"
"Không nhớ nữa."
Minh Hạo cảm thấy câu trả lời này có gì đó sai sai, nhưng hắn không hỏi tiếp . Thay vào đó, hắn nhìn sang Điền Gia Thụy , nhận ra cậu đang lặng lẽ quan sát bầu trời.
"Cậu muốn ra khỏi đây không?"
Điền Gia Thụy cười nhẹ.
"Hầu ca muốn rời đi à?"
"Đương nhiên . Tôi đâu thuộc về thế giới này."
Điền Gia Thụy không nói gì , chỉ khẽ gật đầu . Lúc đó , Minh Hạo không để ý... Rằng trong khoảnh khắc cậu cúi đầu , nụ cười trên môi lại mang theo một chút cô đơn.
Sau khi cùng nhau trải qua vô số thử thách , cuối cùng Hầu Minh Hạo và Điền Gia Thụy cũng đến được màn cuối cùng—một cánh cổng khổng lồ đứng sừng sững giữa một không gian trống trải , ánh sáng xung quanh mờ ảo , tạo cảm giác kỳ bí và áp lực vô hình.
Minh Hạo siết chặt vũ khí trong tay , ánh mắt trầm ngâm nhìn cánh cổng . Bên kia nó chính là con đường thoát khỏi trò chơi này , là thế giới thực mà anh vẫn mong muốn quay trở về . Nhưng , vì lý do nào đó , anh lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Điền Gia Thụy đứng bên cạnh , vẫn như mọi khi , dịu dàng nhìn Minh Hạo , nhưng lần này trong đôi mắt ấy có một tia phức tạp . Cậu không vội giục Minh Hạo bước qua cánh cổng , chỉ lặng lẽ quan sát anh.
Minh Hạo hít một hơi sâu , quay sang nhìn cậu.
"Màn cuối là gì?"
Điền Gia Thụy khẽ cười , nụ cười có chút buồn.
"Là em."
Minh Hạo sững người.
"Cái gì?"
Điền Gia Thụy bước lên một bước , vươn tay chạm nhẹ vào tay áo Minh Hạo , giọng nói trầm ấm.
"Màn cuối cùng của trò chơi này... chính là em."
Minh Hạo cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu . Anh nhìn cậu chằm chằm , môi mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào.
"Anh có thể rời khỏi đây."
Điền Gia Thụy tiếp tục , giọng điệu ôn hòa như thể đang nói về chuyện thường ngày.
"Nhưng trước đó , anh phải đánh bại em."
Minh Hạo lắc đầu theo phản xạ.
"Không thể nào."
"Đây là quy tắc của trò chơi."
Điền Gia Thụy nói chậm rãi , ánh mắt sâu thẳm. "NPC cuối cùng—chính là thử thách cuối cùng."
Minh Hạo cảm thấy một cơn đau nhói trong lồng ngực . Bao nhiêu ngày qua , cậu ấy luôn ở bên anh, bảo vệ anh , quan tâm anh . Anh chưa từng nghĩ đến chuyện phải chiến đấu với cậu ấy . Nhưng bây giờ, khi đứng trước cánh cổng cuối cùng , đây lại là điều bắt buộc.
"Không còn cách nào khác sao?"
Anh hỏi , giọng khàn đi.
Điền Gia Thụy khẽ lắc đầu.
"Không."
Minh Hạo siết chặt tay, nhưng lại chẳng thể nhấc kiếm lên . Anh nhìn vào đôi mắt của Điền Gia Thụy, trong đó không có chút sợ hãi hay miễn cưỡng nào. Cậu ấy vẫn luôn như thế bình tĩnh , dịu dàng và cam chịu.
"... Nếu tôi không làm?"
"Thì anh sẽ mãi mãi bị kẹt lại ở đây."
Lời nói của Điền Gia Thụy như một nhát dao cứa vào lòng Minh Hạo . Anh muốn phản kháng , nhưng lý trí lại nhắc nhở anh rằng , nếu không kết thúc trò chơi , anh sẽ không thể trở về thế giới thực . Nhưng nếu làm vậy... anh sẽ mất cậu ấy mãi mãi.
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Cuối cùng , Điền Gia Thụy là người phá vỡ bầu không khí nặng nề . Cậu nhẹ nhàng vươn tay lên , chạm vào má Minh Hạo.
"Nếu anh không nỡ..."
Giọng cậu ta trầm thấp , như một lời thì thầm.
"Thì để em giúp anh."
Minh Hạo chưa kịp phản ứng , Điền Gia Thụy đã lùi lại , rút dao bên hông ra từ từ kề vào cổ mình.
"Anh có nhớ em đã nói gì không?"
Cậu mỉm cười.
"Em sẽ luôn giúp anh."
"Hầu ca , cảm ơn anh vì thời gian qua."
Ngay khoảnh khắc đó , Điền Gia Thụy nắm chặt con dao tự cứa cổ mình.
—
Khi mở mắt ra , Hầu Minh Hạo cảm thấy một cơn choáng váng . Mọi thứ xung quanh anh đều là màu trắng , những ánh đèn huỳnh quang chói lóa trên trần nhà khiến mắt anh đau nhói.
Anh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh , máy móc xung quanh phát ra tiếng bíp bíp đều đặn . Một người mặc áo blouse trắng đang kiểm tra thiết bị bên cạnh , thấy anh tỉnh dậy thì lập tức gọi bác sĩ.
"Anh ta tỉnh rồi!"
Minh Hạo cố gắng cử động , nhưng cơ thể vẫn còn cứng nhắc sau một thời gian dài bất động . Từng mảnh ký ức ùa về như một cơn sóng dữ — trò chơi, những thử thách , Điền Gia Thụy... và trận chiến cuối cùng . Anh giật mình ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.
"Bình tĩnh , anh vừa thoát ra khỏi hệ thống thực tế ảo."
Bác sĩ trấn an anh.
"Anh đã bị kẹt trong đó gần một tháng rồi."
"Một tháng?"
Minh Hạo lẩm bẩm , cảm giác mọi thứ như một giấc mơ . Nhưng cơn đau nhói trong tim nhắc nhở anh rằng , tất cả đều là thật.
Anh đã chiến đấu với Điền Gia Thụy . Anh đã thắng. Và cậu ấy...
"Trò chơi đó... đâu rồi?"
Bác sĩ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Minh Hạo nhưng vẫn trả lời.
"Chúng tôi đã ngừng hệ thống ngay sau khi anh thoát ra . Toàn bộ dữ liệu của trò chơi đã bị xóa để đảm bảo an toàn."
Minh Hạo cảm thấy lòng mình trống rỗng . Toàn bộ dữ liệu đã bị xóa . Có nghĩa là... Điền Gia Thụy cũng đã biến mất . Cậu ấy không còn tồn tại nữa.
Anh cúi đầu , bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch. Một cảm giác mất mát sâu sắc đè nặng trong lòng anh.
Cậu ấy đã hứa sẽ giúp anh . Và cậu ấy đã giữ lời hứa đó... bằng cách hy sinh chính mình . Nhưng còn anh thì sao?
Anh có thể tiếp tục cuộc sống của mình như trước kia , như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?
Không.
Anh biết rằng , từ khoảnh khắc cậu ấy biến mất, trái tim anh đã không còn nguyên vẹn nữa.
—————————-
Kết He 2 chap liên tiếp rồi nên phải quay lại kết Se thôi hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro