Giữa bom đạn , ta gặp nhau [ An Hạo ] (2)

-tiếp nối (1)-

Minh Hạo ngẩng đầu lên , đối diện với ánh mắt sắc bén của Diêm An . Hắn đứng đó, tay cầm mũ lính, quân phục còn vương bụi bẩn sau trận chiến , nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

Minh Hạo không đáp , chỉ cúi xuống kiểm tra vết thương của bệnh nhân , sau đó quay sang binh sĩ bên cạnh.
"Chăm sóc hắn cẩn thận, đảm bảo thay băng đúng giờ."
Người lính kia gật đầu thật mạnh . Minh Hạo đứng dậy , phủi vội vết máu trên tay áo , chuẩn bị đến chỗ những người bị thương khác . Nhưng vừa bước được hai bước , cổ tay cậu bị nắm chặt.
"Theo ta."
Diêm An không nói nhiều , kéo Minh Hạo đi về phía một lều dã chiến nhỏ , nơi dành riêng cho chỉ huy. Bên trong , ánh sáng lờ mờ , mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt.
Minh Hạo nhíu mày.
"Anh kéo tôi đến đây làm gì? Tôi còn nhiều người cần chữa trị—"
"Ngồi xuống . Vẫn còn quân y khác."
Diêm An ngắt lời , giọng ra lệnh . Minh Hạo cau mày nhưng vẫn ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh . Lúc này cậu mới nhận ra tay mình hơi run—tác dụng phụ của việc căng thẳng suốt đêm mà không nghỉ ngơi.

Diêm An khoanh tay , dựa vào bàn , mắt nhìn Minh Hạo đầy suy xét.
"Ngươi không biết sợ sao?"
Minh Hạo chớp mắt , hơi bất ngờ.
"Sợ gì?"
"Sợ chết."
Minh Hạo bật cười nhạt.
"Ai ở chiến trường mà không sợ chết?"
Diêm An nhíu mày . Hắn tưởng Minh Hạo sẽ phủ nhận , nhưng cậu lại thừa nhận rất thẳng thắn . Minh Hạo chậm rãi nói tiếp.
"Nhưng nếu ai cũng sợ mà không làm gì , vậy ai sẽ cứu những người này?"
Diêm An im lặng . Hắn nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định của Minh Hạo , cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng . Hắn cũng từng có ánh mắt như vậy.

Lần đầu tiên bước vào chiến trường , lần đầu tiên cầm súng giết người , lần đầu tiên chứng kiến đồng đội ngã xuống . Hắn không tin tưởng Minh Hạo ngay từ đầu . Nhưng đêm qua , khi Minh Hạo không chút do dự lao vào chiến trường cứu người dưới làn đạn...

Hắn không thể tiếp tục xem thường cậu được nữa. Hắn thở dài , kéo một hộp cứu thương ra , đặt mạnh xuống bàn.
"Tay ngươi run rồi, để ta băng bó."
Minh Hạo sững người . Cậu cúi xuống nhìn , lúc này mới nhận ra trên mu bàn tay mình có một vết rách dài , máu đã khô nhưng vẫn âm ỉ đau . Cậu cau mày.
"Không cần , tôi tự làm được."
"Im lặng."
Diêm An cầm tay cậu , bắt đầu sát trùng vết thương.
Minh Hạo không giãy giụa nữa . Cậu nhìn Diêm An cúi đầu , đôi tay mạnh mẽ nhưng lại rất cẩn thận, động tác không hề vụng về như cậu nghĩ.
"Anh cũng học qua y thuật?"
Diêm An cười khẽ.
"Học từ nhỏ."
Minh Hạo bất ngờ . Một thiếu gia như hắn lại học y thuật sao?
"Để làm gì?"
Diêm An thản nhiên đáp.
"Để cứu người, và để giết người."
Minh Hạo khựng lại . Lời nói của hắn nghe rất lạnh lùng , nhưng cậu có thể cảm nhận được phía sau đó là một sự thật tàn nhẫn mà hắn không muốn nhắc đến.

Một lúc sau , Diêm An băng bó xong , buông tay cậu ra.
"Lần sau đừng tự mình liều mạng nữa."
Minh Hạo nhướng mày.
"Tôi là quân y , không liều mạng thì ai liều?"
Diêm An nhìn cậu thật lâu , sau đó cười khẽ.
"Tùy ngươi. Nhưng nhớ lấy—ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu."
Minh Hạo nhìn hắn , trái tim khẽ dao động . Lời nói của hắn... có phải là một lời hứa?

Những ngày sau đó , không khí trong doanh trại vẫn nặng nề , mùi thuốc súng và chiến tranh không bao giờ rời xa . Nhưng đối với Hầu Minh Hạo , công việc cứu chữa những người bị thương vẫn không hề thay đổi . Cậu không thể ngừng lo lắng cho các binh sĩ , cho những người mà mình phải chăm sóc , nhưng cũng không thể phủ nhận rằng một cảm giác lạ lẫm đang dần dâng lên trong lòng cậu khi nghĩ về Diêm An.

Diêm An không giống những người cậu từng gặp. Hắn là một người mạnh mẽ , quyết đoán , có đôi mắt sắc lạnh và giọng nói đầy uy lực . Tuy nhiên , cậu cũng nhận ra ở hắn một điều gì đó khác biệt , điều gì đó mà trước đó Minh Hạo chưa từng thấy trong những người chỉ huy khác.

Trong một buổi sáng , Minh Hạo đang bận rộn kiểm tra các chiến sĩ bị thương thì Diêm An bước vào lều y tế . Ánh sáng từ cửa chiếu vào , tạo thành một dải sáng chiếu lên gương mặt hắn . Diêm An vẫn luôn điềm tĩnh , nhưng Minh Hạo cảm nhận được một điều gì đó bất thường trong ánh mắt hắn khi nhìn mình.
    "Cậu vẫn ổn chứ?"
Diêm An lên tiếng , giọng điềm đạm nhưng không giấu được sự quan tâm . Minh Hạo ngẩng đầu lên, thấy Diêm An đứng ở cửa lều , đôi mắt sắc bén vẫn như thường lệ nhưng lại kèm theo một sự chăm sóc lạ thường . Cậu không thể giải thích nổi , nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
    "Tôi vẫn ổn, nhưng anh thì sao?"
Minh Hạo đáp , tay vẫn bận băng bó cho một binh sĩ đang hôn mê . Cậu không muốn Diêm An lo lắng , dù biết rằng hắn có thể rất nguy hiểm trong trận chiến.

Diêm An bước vào , nhẹ nhàng quan sát cậu làm việc . Hắn không nói gì thêm , chỉ im lặng quan sát động tác của Minh Hạo . Bỗng nhiên , Minh Hạo cảm nhận được một sự yên tĩnh kỳ lạ . Cậu biết rằng Diêm An sẽ không đứng một chỗ lâu , hắn là người không bao giờ chịu dừng lại . Nhưng lúc này , hình như có một cái gì đó kéo hắn lại gần cậu hơn.
    "Cậu có mệt không?"
Diêm An hỏi , giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc . Minh Hạo ngẩng đầu lên , không kịp trả lời ngay . Cậu nhận ra rằng mặc dù hắn là một chỉ huy kiên cường và lạnh lùng , nhưng trong những khoảnh khắc như thế này , Diêm An lại rất khác biệt . Ánh mắt hắn không còn sự lạnh lùng như khi ra lệnh hay chiến đấu , mà là sự quan tâm ẩn chứa trong từng câu hỏi.
    "Không mệt lắm."
Minh Hạo đáp , giọng nhẹ nhàng . Cậu biết mình vẫn có thể tiếp tục công việc , mặc dù mệt mỏi , nhưng vẫn đủ sức để tiếp tục chăm sóc các binh sĩ . Mỗi lần nhìn thấy một người thoát khỏi tay tử thần nhờ vào sự chăm sóc của mình , cậu lại cảm thấy lòng mình ấm áp.

Diêm An không nói gì , nhưng hắn bước đến gần, cầm một chiếc khăn lau nhẹ cho Minh Hạo , như thể đang giúp cậu xoa dịu đi mệt mỏi . Cử chỉ đơn giản ấy khiến Minh Hạo cảm thấy bất ngờ , nhưng lại không thể phản đối . Cậu chỉ nhìn hắn một lúc , rồi quay lại tiếp tục công việc.

Không khí giữa hai người trở nên im lặng và thoải mái hơn . Diêm An không vội vã ra ngoài như mọi khi , mà ở lại , đứng gần Minh Hạo trong một khoảnh khắc dài . Hắn không nói gì thêm , chỉ lặng lẽ quan sát cậu làm việc , giống như đang tận hưởng từng giây phút được gần gũi với người mà hắn đã để ý suốt thời gian qua.

Minh Hạo cảm nhận được ánh mắt của Diêm An không rời khỏi mình . Cậu tự hỏi liệu hắn có thực sự quan tâm đến mình như những lời nói và hành động đó hay không . Dù thế nào , cậu không thể phủ nhận rằng trong lòng mình dấy lên một cảm giác mới mẻ, một cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải qua.

Buổi chiều hôm đó , trận chiến tiếp tục nổ ra . Diêm An lãnh đạo đội quân của mình một cách quả quyết và dũng mãnh . Minh Hạo theo sát những binh sĩ bị thương , chạy qua từng tuyến đường , không hề dừng lại.

Sau trận chiến , Minh Hạo mệt mỏi quay lại doanh trại , đôi chân nặng trĩu vì quá lâu đứng . Khi vào đến lều y tế , cậu thấy Diêm An đang đứng dựa vào tường , đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài.
    "Cảm ơn anh."
Minh Hạo nói , giọng trầm . Diêm An quay lại nhìn cậu , ánh mắt đó đầy sự kiên định và mạnh mẽ . Hắn không đáp lại ngay , mà bước đến gần, nắm lấy vai Minh Hạo , ánh mắt đầy sự chân thành.
    "Ngươi không cần cảm ơn ta. Cậu... rất quan trọng."
Diêm An nói nhỏ , nhưng những lời này lại như đánh thức một cảm xúc nào đó trong Minh Hạo.
Cậu ngẩng lên , đôi mắt nhìn vào hắn , có một khoảnh khắc lặng im giữa hai người . Cả không gian xung quanh dường như biến mất , chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này.

Minh Hạo không biết nói gì . Cảm giác kỳ lạ này vẫn chưa đủ rõ ràng để cậu nhận thức được . Nhưng cậu biết rằng , cái nhìn của Diêm An không giống như những người khác . Có gì đó ấm áp , và cậu bắt đầu cảm nhận sự gần gũi mà hắn mang đến.

Minh Hạo không thể nói hết những điều trong lòng, nhưng trong những khoảnh khắc này , cậu đã biết rằng mọi thứ giữa họ đã không còn đơn giản như trước nữa.

Ánh hoàng hôn dần tắt , chiến trường vẫn im lìm sau trận giao tranh khốc liệt . Mặc dù đã tạm ổn , nhưng vẫn còn vương lại trong không khí mùi khói súng, mùi của chiến tranh chưa bao giờ thật sự biến mất. Các binh sĩ đã trở lại trại , những người bị thương đang được chăm sóc , còn những người đã mất thì lặng lẽ được đưa về đất mẹ.

Minh Hạo vừa làm xong công việc băng bó cho một nhóm lính bị thương , cậu ngồi xuống ghế , thở dài. Mệt mỏi không chỉ đến từ thể xác mà còn là cảm giác nặng nề trong tâm trí , như thể không thể thoát khỏi những ám ảnh của chiến tranh . Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
    "Cậu mệt lắm rồi , sao không nghỉ ngơi?"
Minh Hạo quay lại , nhìn thấy Diêm An đứng ở cửa lều , vẫn trong bộ quân phục đầy vết bẩn , đôi mắt như đang nhìn thẳng vào mình , nhưng không phải ánh mắt lạnh lùng mà cậu vẫn thường thấy . Ánh mắt hắn lúc này nhẹ nhàng , như có chút quan tâm ẩn sâu.
    "Anh lại đến đây làm gì?"
Minh Hạo hỏi , không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói . Cậu mệt lắm rồi , nhưng những ngày qua vẫn phải tiếp tục công việc mà không được nghỉ ngơi.

Diêm An bước vào , không đáp lại ngay . Hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh Minh Hạo . Cả hai im lặng một lúc , chỉ có tiếng động của chiến trường xa xa vọng lại.
    "Cậu không sợ sao?"
Diêm An đột nhiên hỏi , đôi mắt nhìn vào Minh Hạo đầy suy tư.
    "Sợ cuộc sống này sẽ mãi như thế, không có điểm dừng, không có hy vọng nào?"
Minh Hạo ngạc nhiên , cậu không ngờ rằng Diêm An lại nói ra câu này . Thường ngày hắn lạnh lùng , mạnh mẽ , luôn tỏ ra kiên định , không hề bày tỏ sự yếu đuối hay nghi ngờ về chiến tranh . Nhưng giờ đây , trong ánh mắt hắn , có một nỗi buồn ẩn giấu, như thể hắn cũng đang mang trong mình những gánh nặng mà không ai hiểu được.
    "Tôi không sợ."
Minh Hạo đáp , giọng cứng rắn.
    "Mỗi ngày sống , dù trong chiến tranh hay hòa bình , đều có cái giá của nó . Nhưng tôi phải tiếp tục, tôi không thể đứng yên."
Diêm An khẽ cười , nhưng đó là một nụ cười có chút u buồn . Hắn quay sang nhìn Minh Hạo , rồi nói.
    "Ngươi giống ta ở điểm này."

Minh Hạo nhìn vào mắt Diêm An , trong ánh mắt ấy có một sự thấu hiểu mà cậu không thể lý giải. Cả hai dường như đang chia sẻ một nỗi đau không thể nói thành lời , một sự cô đơn trong lòng dù xung quanh luôn có người.
    "Anh từng... cảm thấy không có lối thoát sao?"  Minh Hạo hỏi , giọng trầm . Diêm An không trả lời ngay . Hắn nhắm mắt lại , như đang nhớ về một quá khứ đau buồn mà không muốn nhắc đến . Một lúc sau , hắn mới khẽ đáp.
    "Mỗi người chúng ta đều có quá khứ , có những thứ mà ta phải bỏ lại phía sau , dù không muốn. Nhưng chiến tranh không cho phép ta quay lại . Ta chỉ có thể tiếp tục đi , bước từng bước , không thể quay đầu."

Minh Hạo không nói gì thêm . Cậu có thể cảm nhận được sự mất mát trong từng lời nói của Diêm An. Những gì hắn đã trải qua , những gì hắn đã mất , dường như quá lớn để có thể nói ra trong một câu đơn giản.

Cả hai im lặng ngồi đó , từng giây từng phút trôi qua như thể mọi thứ xung quanh đã tạm dừng lại . Minh Hạo không biết có phải do mệt mỏi hay vì sự gần gũi lạ lùng giữa họ , mà trái tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn một chút . Cậu không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc này , bên cạnh Diêm An , cậu cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Một lúc lâu sau , Diêm An đứng dậy , ánh mắt vẫn nhìn Minh Hạo như muốn nói điều gì đó , nhưng lại thôi . Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu , một cử chỉ đơn giản nhưng lại ấm áp đến lạ.
    "Cậu không phải chiến đấu một mình đâu . Dù thế nào , tôi sẽ ở đây."
Diêm An nói , giọng trầm nhưng đầy sự cam kết. Minh Hạo nhìn hắn , rồi gật đầu nhẹ . Cậu không nói gì , chỉ cảm thấy trong lòng có một sự chuyển động khó tả . Dù là trong chiến tranh , dù là trong hoàn cảnh này , một người như Diêm An vẫn khiến cậu cảm thấy có thể tin tưởng . Đó là điều mà cậu chưa từng có trước đây.

Diêm An quay người rời đi , nhưng trước khi bước ra cửa , hắn lại dừng lại và nhìn Minh Hạo một lần nữa. Ánh mắt hắn thâm trầm , như đang chứa đựng rất nhiều điều chưa nói.
    "Cậu hãy nhớ lấy lời tôi nói."
Minh Hạo không thể nói gì thêm . Cậu chỉ ngồi đó, nhìn theo bóng Diêm An ra khỏi lều , cảm giác trong lòng như có một điều gì đó mới mẻ đang nảy mầm. Cậu không hiểu lắm về những gì đang xảy ra , nhưng có lẽ, cái cảm giác này... có lẽ chính là sự khởi đầu của một thứ gì đó khác biệt.

Một thứ cảm giác mà chiến tranh không thể phá vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro