Chap 1 - Khoảnh khắc định mệnh

9:04 tối.

Ngoài hành lang phòng sinh, ông Nobisuke đang đứng ngồi không yên. Tay ông cứ hết siết chặt rồi lại thả lỏng, ánh mắt dõi về phía cánh cửa đóng chặt như trông ngóng một điều kỳ diệu sẽ xảy đến.

Làm cha — đó là một cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Với biết bao bậc làm cha mẹ, còn gì hạnh phúc hơn khi sắp được ôm lấy đứa con đầu lòng, nghe tiếng khóc chào đời của sinh linh bé nhỏ mang huyết thống của mình?

Bất chợt, ánh mắt màu hổ phách của ông hướng về phía chân trời mịt mùng. Những cơn sấm sét vang dội không ngớt, ánh chớp xé toạc màn đêm như cơn giận dữ của trời đất. Những vầng hắc vân cuồn cuộn kéo về, nuốt chửng cả ánh sáng yếu ớt từ mảnh trăng non.

Phải chăng... có điều chẳng lành?

Cánh cửa phòng sinh bật mở. Một vị bác sĩ bước ra với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Ông Nobi, vợ ông đang gặp khó khăn trong quá trình sinh. Chúng tôi cần ông đưa ra quyết định: liệu có nên ưu tiên cứu đứa bé...?

Nếu tiếp tục kéo dài, tính mạng cả mẹ lẫn con đều sẽ gặp nguy hiểm.

Trái tim ông Nobisuke như bị bóp nghẹt. Đôi chân ông run rẩy, gần như không còn đứng vững. Ngày hôm nay, ông đã chờ đợi biết bao lâu, chỉ mong được ôm lấy đứa con bé bỏng... Vậy mà, ông trời lại bắt ông phải lựa chọn đau lòng đến thế sao?

Bác sĩ... xin ông... hãy cứu vợ tôi...

Như tiếng sấm nổ tung trong lòng, từ phía bên trong, giọng của Tamako – vợ ông – vang lên yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:

Không!!! Em không đồng ý! Em muốn sinh con! Anh không được làm vậy với mẹ con em! Anh có nghe em nói không, Nobisuke!?

Trái tim người đàn ông ấy đau nhói. Ông biết rõ vợ mình sẽ đau đớn lắm nếu mất đi đứa con. Ông lao tới, nắm lấy vai vị bác sĩ:

Xin ông... hãy cứu lấy cả hai mẹ con họ. Xin ông, bằng mọi giá...

Vị bác sĩ nhìn ông một lúc lâu, rồi vỗ nhẹ lên vai ông, ánh mắt cảm thông.

Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Hãy cầu nguyện...

Nói rồi ông quay đầu chạy vào trong, để lại Nobisuke một mình trong màn đêm giông tố. Ông quỳ xuống, hai tay chắp lại, miệng lầm rầm cầu khẩn tổ tiên phù hộ.

Bầu trời vang vọng những tiếng sấm kinh thiên động địa. Cơn gió cuồng nộ gào thét qua từng khe cửa, như thể trời đất đang chứng kiến một điều phi thường sắp xảy ra.

Từ giữa những tầng mây đen đang xoáy cuộn dữ dội, một cánh cổng ánh sáng bỗng hiện ra – kỳ lạ, linh thiêng, và đầy uy lực.

Và rồi, từ giữa nó, một bóng đen vút ra, nhanh như tia chớp, mắt đỏ ngầu, toát lên sát khí lạnh lẽo rợn người.

Nó lướt về phía bệnh viện – nhanh, gọn, chính xác. Cánh cửa kính phòng sinh bị nó xuyên qua như không khí.

Trong khoảnh khắc ấy, một luồng sáng kỳ lạ từ phòng phẫu thuật phát ra, như đang hút lấy thực thể đó. Nó cố vùng vẫy, cố gắng thoát ra... nhưng ánh sáng ấy càng lúc càng mạnh, kéo nó lại gần... rồi nuốt trọn.

Trong khi đó, ông Nobisuke – vẫn quỳ dưới cơn mưa như trút nước – chẳng hề hay biết gì.

Ông chỉ biết chờ đợi... và cầu nguyện.

Một lúc sau, cánh cửa phòng sinh bật mở lần nữa.

Chúc mừng ông, vợ ông đã sinh một bé trai khỏe mạnh!

Cái gì!? Thật sao!?

Toàn thân ông như nhẹ bẫng đi, ông nhảy cẫng lên vì sung sướng, bắt tay bác sĩ liên tục, miệng không ngừng cảm ơn.

Tôi có thể vào gặp hai mẹ con được không?

Vị bác sĩ tháo kính, ánh mắt ông vẫn chưa hết ngỡ ngàng:

Đây là ca sinh kỳ lạ nhất trong đời tôi... Vợ ông quả thật là một người phụ nữ phi thường.

Ông Nobisuke vội vàng đi làm thủ tục chuyển vợ vào phòng hồi sức. Trong niềm vui rộn ràng ấy, ông bỗng quên mất một điều quan trọng...

Tại sao... đứa bé ấy khi sinh ra lại không bật khóc...?

Trong phòng hồi sức, ánh đèn vàng ấm áp soi nhẹ lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện của Tamako. Bà đang nhẹ nhàng ôm con vào lòng, dỗ dành. Đứa bé nhắm mắt lim dim, khuôn mặt bình yên như đang ngủ.

Ông Nobisuke ngồi sát bên, bàn tay run run chạm vào bàn tay nhỏ bé của con.

Anh đã rất sợ, em biết không... sợ mất em... sợ không được nhìn thấy con chào đời.

Tamako tựa đầu vào vai chồng, thì thầm:

Chẳng phải em đã nói rồi sao... em và con nhất định sẽ ở bên anh mà. Tổ tiên đã phù hộ cho chúng ta... phải không con trai?

Ông Nobisuke nhẹ nhàng bế đứa bé lên, tựa vào ngực mình.

Con trai à... con phải nhớ... mẹ con đã đánh đổi tất cả để sinh ra con. Con phải luôn yêu thương mẹ, chăm sóc cho mẹ con thật nhiều, nghe chưa?

Tamako mỉm cười, dù gương mặt xanh xao vì mệt mỏi, nhưng ánh mắt bà rực sáng hạnh phúc.

Anh định đặt tên con là gì?

Ông Nobisuke khẽ nhìn đứa bé trai trong tay, cười nhẹ:

Đứa bé này mạnh mẽ như em vậy. Anh mong con sau này sẽ vươn cao vươn xa như trời xanh, vững vàng như đại thụ giữa giông bão... sống vì người mình yêu thương, bảo vệ tất cả.

Tên con sẽ là... Nobita. Nobi Nobita.

Phải chăng là sự trùng hợp kỳ diệu? Trong khoảnh khắc đó, đứa bé bỗng mỉm cười – nụ cười đầu đời. Đôi mắt từ từ mở ra...

Ánh hổ phách long lanh hiện lên trong mắt, nhìn thẳng vào cha mẹ.

Nhưng...

Chỉ thoáng qua, ánh mắt ấy chuyển màu đỏ – rực như máu – khiến cả hai vợ chồng sững sờ.

Khoan đã... mắt con... vừa đỏ lên phải không? Hay là anh nhìn nhầm...? – ông Nobisuke hoang mang.

Cả hai nhìn nhau, gượng cười, cho rằng chắc do quá mệt mỏi nên hoa mắt mà thôi.

Nhưng họ không biết rằng…

Trên cổ đứa bé – một vết ấn kỳ lạ đang âm thầm hiện ra… như một dấu hiệu từ định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro