Chương 12

Khi Lam Kỳ Nhai đến, Lê Tô Tô đã đau đến mức ngất đi trong lòng Đàm Đài Tẫn.

"Không cần hành lễ, trực tiếp xem bệnh cho hoàng hậu"

Lúc bắt mạch xong, Lam Kỳ Nhai bị sắc mặt như từ địa ngục âm ti của Đàm Đài Tẫn dọa cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Hồi ... hồi bẩm bệ hạ! Hoàng hậu nương nương đến kì, vốn là chuyện bình thường của nữ tử, nhưng bởi vì nương nương chịu căng thẳng lo lắng thời gian dài, thân thể chịu mệt mỏi, lại không quen khí hậu thổ nhưỡng mới dẫn đến đau đớn khó chịu như vậy. Triệu chứng này cần điều trị tận gốc, tạm thời thần sẽ kê giảm đau cho nương nương trước, những ngày sau cần chú ý điều dưỡng theo liệu trình, sau này mới không tái phát"

Sau khi Lam Kỳ Nhai lui xuống chuẩn bị thuốc, Tô ma ma và Từ ma ma lấy mấy túi nước da dê to, đổ nước nóng vào, đặt kín lên giường.

Đàm Đài Tẫn dưới sự hướng dẫn của Tô ma ma và Từ ma ma, lấy chăn quấn chặt Lê Tô Tô, tự mình ôm nàng ngồi trên ghế quý phi.

Đợi đến khi giường đã ấm, Đàm Đài Tẫn cẩn thận bế nàng đặt xuống giường, lại nhét cho nàng một túi nước nóng da dê trước bụng.

An bài xong Đàm Đài Tẫn lại đi vào tịnh phòng tắm nước ấm, ôm túi nước nóng trên tay, xác định bản thân không có khí lạnh mới leo lên giường.

Lúc này Lê Tô Tô đã được Xuân Đào và Tô ma ma giúp uống thuốc.

Lê Tô Tô uống thuốc xong khoảng một khắc sau thì mi tâm giãn ra, nặng nề ngủ. Đàm Đài Tẫn thấy thế cũng tinh thần cũng thả lỏng một chút.

Cả đêm Đàm Đài Tẫn ngủ không yên giấc, mỗi lần Lê Tô Tô trở mình hắn đều nhổm người dậy kiểm tra nàng. Sau đó lại từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, đặt một tay lên túi nước nóng trước bụng, phòng khi nàng ngủ quên làm rơi mất, cũng thuận tiện để hắn theo dõi mà đi đổi túi nước.

-----

Sáng hôm sau, Lê Tô Tô nằm trên giường tỉnh lại, nghe được Đàm Đài Tẫn ngồi phía ngoài rèm thấp giọng

"Hoàng hậu chịu căng thẳng lo lắng thời gian dài, lại chịu mệt mỏi, Tô ma ma bà là người bồi giá, hẳn bà biết rõ nguyên nhân?

Tô ma ma thành thật

"Hồi bẩm bệ hạ, kể từ khi có thánh chỉ ban hôn, nương nương đã thường ngủ không ngon giấc, lại bận rộn sắp xếp trên dưới phủ, chuẩn bị đồ xuất giá. Trên đường hòa thân tuy đã được bệ hạ dặn dò chiếu cố, nhưng lịch trình từng có lúc bị sai lệch do bách tính tụ tập quá đông, nương nương lo lắng không thể đến đúng hạn, đã lệnh cho mọi người gấp rút lên đường. Cho nên nương nương mới chịu lăn lộn như vậy"

Lê Tô Tô nằm trong rèm lên tiếng

"Bệ hạ"

Đàm Đài Tẫn vẫn còn mặc trung y đen, áo khoác lụa đen thêu ngân long đáp trên vai, hắn đưa tay vén rèm đỡ Lê Tô Tô ngồi dậy tựa vào người hắn, thấy nàng có điều muốn nói, hắn ra lệnh cho Tô ma ma đứng bên ngoài bình phong

"Tô ma ma, bà lui ra đợi lệnh đi"

------

Lê Tô Tô nhìn gương mặt lo lắng và tự trách của hắn, nàng nén cảm giác khó chịu ở bụng dưới, nhổm người ngồi dậy, đưa tay áp lên vùng gò má sắc xảo của Đàm Đài Tẫn

"Bệ hạ đừng tự trách bản thân. Thần thiếp đã quen quán xuyến việc nhà, trước khi xuất giá cần phải an bài ổn thỏa. Đồ cưới cũng là đồ quan trọng, cần chuẩn bị cẩn thận. Hơn nữa làm gì có tân nương nào chuẩn bị xuất giá lại không hồi hộp lo lắng chứ. Có trách là trách thiếp không biết tự chăm sóc, yêu thương chính mình."

"Nhưng bởi vì trẫm yêu cầu hòa thân, nàng mới phải bôn ba gả xa đến đây, chịu mệt nhọc như vậy"

Lê Tô Tô quan sát Đàm Đài Tẫn vẫn rủ mắt đăm chiêu, nàng nhẹ nhàng lên tiếng

"Tuy trên đường bôn ba, nhưng đến đây được bệ hạ chiếu cố, ôn nhu săn sóc, cẩn thận che chở, thần thiếp đều ghi nhớ trong lòng, thần thiếp cảm thấy không uổng..."

Đàm Đài Tẫn ngước mắt nhìn Lê Tô Tô, đưa tay cầm lấy bàn tay đang áp trên má hắn

"Tô Tô"

Lê Tô Tô nhìn vào đôi mắt lam bạch của Đàm Đài Tẫn

"Bệ hạ, thần thiếp rất thích vì đã được gả cho người, rất thích ở bên cạnh người"

Đàm Đài Tẫn không tin vào tai mình, nàng nói nàng thích gả cho hắn, thích ở cạnh hắn, hắn không nghe lầm phải không.

Hôn sự này từ đầu đã là toan tính của hắn. Hắn dùng mối ban giao cưỡng cầu nàng gả đến đây. Đêm tân hôn, hắn lấy an nguy của Thịnh quốc cưỡng cầu nàng ở bên hắn. Tuy nàng đều thuận theo, nhưng hắn lo sợ nàng chỉ vì Thịnh quốc mà thuận theo, nàng thật sự không muốn gả cho hắn, ở bên hắn. Bây giờ lời nàng nói ra, hắn cảm thấy hết thảy đều xứng đáng.

Đàm Đài Tẫn nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay vì bị bệnh mà lạnh lẽo của Lê Tô Tô, rồi lại dùng hai tay sửa ấm nó

"Tô Tô, xin lỗi nàng ... cảm ơn nàng"

Xin lỗi nàng vì sự cưỡng cầu ích kỉ của ta. Cảm ơn nàng vì đã bao dung cho nó.

Trong không khí dịu dàng như thế, đột nhiên vang lên tiếng ọt ọt kì lạ phá phong cảnh. Hai người mở to mắt cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động. Lê Tô Tô ngượng ngùng

"Thiếp mất máu hơi nhiều, cần bổ sung năng lượng một chút"

Đàm Đài Tẫn sủng nịnh nhìn nàng, hướng ra ngoài

"Xuân Đào, mang cháo táo đỏ lên cho hoàng hậu"

-----

Sau khi Lê Tô Tô ăn xong, trên môi đã có chút huyết sắc.

Lam Kỳ Nhai lại đến bắt mạch lần nữa.

Lần này Lê Tô Tô ngồi bên trong, màn giường buông xuống, chỉ để lộ ra một đoạn cổ tay tinh tế bên ngoài.

Lam Kỳ Nhai đang định đặt tay lên bắt mạch, đã nghe tiếng ho của vị đại tổ tông đứng bên cạnh long sàng. Y lén nhìn vị hoàng đế có tiếng bạo quân đang nhìn chằm chằm vào hắn rồi lướt đến ngón tay của hắn, Lam Kỳ Nhai nuốt nước miếng, run rẩy lấy một chiếc khăn lụa mỏng trong hòm thuốc ra, xếp đôi lại rồi đặt lên cổ tay hoàng hậu.

Lam Kỳ Nhai lại lén liếc nhìn, thấy Đàm Đài Tẫn tỏ vẻ hài lòng, y mới thầm thở ra, bắt đầu chú tâm bắt mạch.

Đầu năm nay làm công ăn lương đều khó khăn như vậy sao

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro