chap 28
Dương Tử Hiên nheo mắt, trực giác cho anh biết lời nói này không đơn giản như vậy. Nhưng trước khi anh kịp hỏi tiếp, Tuyết Đình đã quay mặt đi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa như thể cuộc đối thoại này không có ý nghĩa gì với cô.
~Bệnh viện vào ban đêm có phần yên tĩnh hơn, nhưng ở khu vực huấn luyện của đội đặc nhiệm, không khí lại hoàn toàn trái ngược.
Bên ngoài sân huấn luyện, vài chiếc đèn pha lớn rọi xuống, chiếu sáng cả một khu vực rộng lớn. Nhóm đặc nhiệm của Dương Tử Hiên đang đứng ngay ngắn theo hàng lối, vẻ mặt nghiêm túc khi nhìn về phía người đàn ông mặc quân phục đứng trước mặt họ.
Buổi huấn luyện tối nay là một bài kiểm tra thực chiến, chỉ có những người vượt qua được mới đủ tư cách tham gia nhiệm vụ tiếp theo.
Huấn luyện viên trưởng đứng phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.
"Hôm nay, chúng ta sẽ kiểm tra khả năng phản ứng trong môi trường thiếu sáng và chiến đấu cận chiến." Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng nói mang theo chút châm chọc. "Nếu có ai cảm thấy mình chưa đủ trình độ, có thể rút lui ngay bây giờ."
Không ai lên tiếng.
Huấn luyện viên trưởng nhếch môi cười nhạt, vỗ tay một cái. Ngay lập tức, khu vực huấn luyện chuyển sang chế độ ban đêm, toàn bộ đèn pha đều tắt, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn nhỏ đặt rải rác khắp sân.
Dương Tử Hiên lặng lẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác.
"Chiến thuật sinh tồn thực chiến. Nhiệm vụ của các cậu: tìm và hạ gục mục tiêu trong vòng năm phút."
Ngay khi lời nói vừa dứt, âm thanh còi báo hiệu vang lên, báo hiệu buổi huấn luyện chính thức bắt đầu.
Ngay khi tiếng còi vang lên, toàn bộ sân huấn luyện chìm vào bóng tối, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt từ đèn tín hiệu.
Dương Tử Hiên lập tức di chuyển, cơ bắp căng chặt, hơi thở ổn định. Xung quanh, những bóng người cũng bắt đầu tản ra, lợi dụng địa hình và bóng tối để tìm kiếm mục tiêu.
Không gian im lặng đến đáng sợ. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ để trở thành mục tiêu cho kẻ khác.
Một tiếng sột soạt khẽ vang lên từ phía sau. Dương Tử Hiên lập tức nghiêng người, né tránh một cú đánh bất ngờ từ một người tham gia huấn luyện khác.
"Nhanh đấy." Anh thầm nghĩ, nhưng còn chưa kịp phản công, kẻ kia đã lùi lại và biến mất trong bóng tối.
Dương Tử Hiên nghiêng người né một cú đấm móc, đồng thời tung ra một cú đá thẳng vào bụng đối thủ.
Hắn lùi lại một bước nhưng nhanh chóng lao tới, nắm đấm hướng thẳng vào mặt Dương Tử Hiên.
Anh lập tức chặn đòn, xoay người hạ thấp trọng tâm, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào xương sườn đối phương.
Rầm!
Người kia trượt dài trên nền đất, ôm lấy mạng sườn bị đánh trúng.
Dương Tử Hiên không để đối thủ có cơ hội phản công, anh nhanh chóng áp sát, tung một cú đấm mạnh vào cằm, khiến kẻ đó choáng váng và ngã gục.
Huấn luyện viên trưởng khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú.
"Không tệ."
~ 1 thân ảnh áo đen bịt mặt suất hiện bên cạch huấn luyện viên trưởng anh ta nhanh chóng phản công lại nhưng chưa kịp đã bị khống chế
tuyết đình ra kí hiệu: là tôi
huấn luyện viên trưởng: em đến đây làm gì
tuyết đình: xem mấy người luyện tập. suỵt đừng làm bản đội trưởng bị lộ
Huấn luyện viên trưởng liếc nhìn cô, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thản.
"Xem bọn họ luyện tập?" Hắn nhướn mày, giọng
...vẫn mang theo sự hoài nghi. "Em có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
Tuyết Đình khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén quét qua khu vực huấn luyện. "Gọi là khảo sát cũng được. Dù sao, tôi cũng muốn xem thử khả năng của đội s1 tập sự này có tiến bộ không."
Huấn luyện viên trưởng bật cười khẽ, ánh mắt sắc bén lướt qua cô: "Hay là em muốn thử luôn?"
Tuyết Đình khoanh tay, ánh mắt lấp lóe tia thách thức. "Nếu anh không sợ mất mặt."
Huấn luyện viên trưởng không nói gì thêm, chỉ nhếch môi một cái, rồi đột ngột ra hiệu cho một người phía sau. Một bóng người lập tức lao tới, tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng Tuyết Đình không hề hoảng hốt. Cô xoay người né đòn, đồng thời tung một cú đá vòng cung, buộc đối phương phải lùi lại. Ngay khi chân vừa chạm đất, cô đã nghiêng người né tránh một cú móc từ bên phải, sau đó dùng tay chặn đòn, khóa chặt cổ tay đối phương rồi mạnh mẽ bẻ gập về sau.
Rắc!
Người kia nhíu mày vì đau nhưng vẫn chưa chịu thua. Hắn nhanh chóng xoay người phản kích, nhưng đã bị Tuyết Đình kéo xuống đất bằng một cú quét chân dứt khoát.
Rầm!
Một giây sau, một thân ảnh khác lao đến, tấn công không chút do dự. Nhưng Tuyết Đình đã sớm dự đoán được, cô lùi lại một bước, tung cú đá thẳng vào ngực kẻ đó, khiến hắn ngã nhào ra sau.
Xung quanh im lặng hẳn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Huấn luyện viên trưởng vỗ tay nhàn nhã. "Không hổ danh là học trò của đại đội trưởng Kim Hoa."
Tuyết Đình phủi tay, giọng nhẹ bẫng: "Còn ai muốn thử nữa không?"
Bầu không khí im lặng một lúc, rồi một vài người trong đội S1 bắt đầu xì xào, họ trao đổi ánh mắt với nhau, như thể đang tìm hiểu xem ai sẽ là người tiếp theo dám thử sức với Tuyết Đình. Một lúc sau, huấn luyện viên trưởng đưa tay lên ngừng mọi chuyện.
"Đủ rồi." Hắn quay sang Tuyết Đình, ánh mắt thâm thúy. "Em đến đây không chỉ để khảo sát đâu, đúng không?"
Tuyết Đình không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng nhún vai. "Dù sao tôi cũng đã thấy đủ rồi." Cô nhìn quanh một lượt, những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình dường như khiến cô cảm nhận rõ sức mạnh của đám người này.~ cô dùng thủ thuật đổi giọng: đội phó dương nghe nói tài năng hơn người hôm nay xin thỉnh giáo"
Một chút ngập ngừng, nhưng rồi Dương Tử Hiên bước lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh, như thể không bị ảnh hưởng bởi lời khiêu khích của Tuyết Đình. "Nếu cô muốn, tôi sẽ không ngần ngại," anh đáp lại, giọng bình thản nhưng không thiếu sự tự tin.
Huấn luyện viên trưởng nhìn thấy tình huống này thì chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú. "Chắc chắn sẽ là một cuộc so tài thú vị." Hắn nhìn xung quanh, dường như sắp sửa quan sát mọi động thái tiếp theo.
Dương Tử Hiên bước vào tư thế sẵn sàng, đôi mắt anh khóa chặt vào Tuyết Đình. Cả hai như những chiến mã, sẵn sàng lao vào cuộc đấu không lời. Tuyết Đình không cần bất kỳ lời nói nào, cô đơn giản chỉ cần một ánh nhìn.
Huấn luyện viên trưởng ra hiệu bắt đầu.
Một giây sau, Dương Tử Hiên lao về phía Tuyết Đình với tốc độ chóng mặt, nắm đấm mạnh mẽ hướng về phía cô. Tuyết Đình không hề hoảng loạn, cô nghiêng người né đòn, đồng thời dùng một cú đá vút qua không khí, nhưng Dương Tử Hiên đã lùi lại ngay lập tức, tránh được cú đá.
Chưa kịp để đối thủ phản công, Tuyết Đình đã nhanh chóng lao tới, bàn tay như một cơn lốc, tung cú đấm nhằm vào mặt Dương Tử Hiên. Nhưng anh phản xạ nhanh như một con thú săn mồi, bắt lấy cánh tay cô và giữ chặt. Tuyết Đình không ngừng di chuyển, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào sườn Dương Tử Hiên, khiến anh phải lùi lại một bước.
Cả hai tiếp tục tấn công và phòng thủ trong một điệu vũ, mỗi cú ra đòn đều nhanh như chớp, từng chiêu thức sắc bén đến mức không thể đếm xuể. Tuyết Đình mỉm cười nhẹ, ánh mắt lóe lên sự phấn khích và thách thức. "Như vậy thôi sao, đội phó Dương?"
Dương Tử Hiên không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục di chuyển, không để cho cô có cơ hội chiếm thế chủ động. Anh nhẹ nhàng nghiêng người, tránh cú đá mà cô vừa tung ra và liền phản công với một cú đấm mạnh mẽ vào vùng bụng của cô.
Tuyết Đình cúi người tránh đòn, cơ thể như một bóng ma lướt qua Dương Tử Hiên, rồi xoay người lại ngay lập tức, nhắm vào hông anh một cú đấm . Dương Tử Hiên né tránh, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô, luôn sẵn sàng đối phó.
Không gian bao quanh họ như trở nên mờ mịt, những người xung quanh, bao gồm huấn luyện viên trưởng và các thành viên đội S1, không khỏi ngạc nhiên trước màn giao đấu đầy kịch tính này.
Huấn luyện viên trưởng quan sát( hôm nay con bé này sao vậy ta đánh mà như giỡn chơi ý)
Những đòn đánh của Tuyết Đình tuy nhẹ nhàng nhưng rất chuẩn xác, cô tỏ ra cực kỳ tự tin và không tốn quá nhiều sức lực. Dương Tử Hiên thì ngược lại, anh bắt đầu cảm nhận sự khó khăn khi đối đầu với cô.
Dương Tử Hiên cảm nhận rõ ràng rằng Tuyết Đình không hề áp dụng tất cả khả năng của mình vào cuộc giao đấu này. Mỗi đòn đánh của cô đều chuẩn xác, như thể đang thử thách anh, chứ không phải một cuộc chiến sinh tử. Điều này khiến anh vừa bối rối. Cảm giác khó chịu dâng lên khi anh nhận ra rằng trong khi mình phải chiến đấu hết sức, cô vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh và tự tin, gần như không có dấu hiệu mệt mỏi.
Cú đấm hướng vào hông của Tuyết Đình đã gần như chạm vào Dương Tử Hiên, nhưng anh nhanh chóng xoay người tránh được. Tuy nhiên, anh không thể không công nhận rằng tốc độ và độ chính xác của cô khiến anh khó mà bắt kịp.
không muốn làm Dương Tử Hiên bị thương. Cô giảm dần cường độ tấn công, chuyển sang đỡ và tránh đòn, khiến Dương Tử Hiên phải liên tục thay đổi chiến thuật để theo kịp cô. Mỗi lần anh tiến lên, cô lại khéo léo lùi lại, khiến anh càng thêm khó khăn.
Tuy nhiên, trong khi anh đang bị cuốn vào những bước di chuyển nhanh chóng của cô, Tuyết Đình đột ngột chớp lấy một cơ hội. Cô nộp về phía sau, tạo ra một khoảng trống vừa đủ để đánh lừa Dương Tử Hiên. Vào khoảnh khắc anh không kịp phản ứng, cô nhanh chóng vươn tay ra, mũi giao đã gần như kề sát cổ anh.
Dương Tử Hiên chợt dừng lại, nhận ra mình đã bị khống chế. Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi giao khiến anh phải thận trọng hơn bao giờ hết. Tuyết Đình nhìn anh, đôi mắt sắc bén lấp lánh một tia đùa cợt nhưng cũng đầy cảnh giác.
Tuyết Đình nhẹ nhàng thốt lên: "Tắt đèn đi."
Dương Tử Hiên không đáp lời ngay, nhưng sau đó, ánh sáng xung quanh đột ngột mờ đi. Trên áo anh, những vệt sáng phản quang dần hiện lên, tạo ra những hình ảnh mờ ảo, đó chính là dấu vết của những nhát dao huấn luyện mà Tuyết Đình đã để lại trong suốt trận đấu.
tuyết đình: nếu là thực chiến với những nhát dao này anh sẽ không dữ nổi mạng đâu
dương tử hiên: vừa rôi cô không cầm dao sao có thể.....
tuyết đình: tôi không có dao nhưng tôi có móng tay vì sao chúng tôi có móng tay hơi dài, vì sao nó lại được cắt chéo, vót nhọn vì sao có đồ bảo hộ đeo ở đầu ngón tay cái bây giờ anh biết rồi chứ. cái chung ta có thể dùng thì tại sao tội phạm không thể dùng. tôi hỏi tất cả mọi người ở đây tại sao cùng là s1 mà s1 toàn diện đa tổng hợp lại cao hơn các người vì sao người của s1 toàn diện đa tổng hợp lại có thể ra lệnh cho cả s+ các người. ai trả lời cho tôi đi
~ không khí trở nên im lặng
tuyết đình: vậy để tôi nói cho các người biết. Các người luôn nghĩ rằng về mặt võ thuật mình mạnh hơn những người trong S1 toàn diện đa tổng hợp? Các người có thể dùng sức mạnh, kỹ năng, nhưng chúng tôi có thể đánh bại các bạn ngay cả khi không dùng vũ khí. Đó là lý do tại sao chúng tôi có thể ra lệnh cho các người. Bởi vì chúng tôi không chỉ mạnh về thể chất mà còn có trí tuệ, sự nhanh nhạy, và khả năng nhận thức tình huống vượt trội. Các bạn có thể chiến đấu tốt, nhưng chúng tôi biết cách chiến thắng."
dương tử hiên: không biết đồng chí có thể chỉ dạy tôi 1 trận đấu nữa không
tuyết đình: nếu tôi đánh bằng khả năng thật anh sẽ không đến được gần tôi quá 5 bước. phan thiên( huấn luyện viên trưởng) vào phòng nói chuyện với tôi
Phan Thiên đứng ngoài quan sát nãy giờ, ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Khi nghe Tuyết Đình gọi, anh bước lên phía trước, liếc nhìn Dương Tử Hiên một chút rồi mới gật đầu với cô.
"Được, vào phòng nói chuyện."
Tuyết Đình quay lưng đi trước, bóng lưng cô thẳng tắp, bước chân dứt khoát. Cả căn phòng lặng như tờ, không ai dám thở mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro