Cơn Bão Trên Màng Hình


Mưa Đà Lạt không báo trước. Sáng chủ nhật, trời đột ngột xám xịt, gió lạnh quật vào những tán thông làm chúng reo lên ken két. Lan Ngọc cuộn mình trong chăn, toan ngủ nướng thì tiếng chuông điện thoại vang dồn. Màn hình hiện dãy số lạ. Cô chần chừ giây lát rồi bắt máy.

— “Alô?”

— “Ngọc hả con?” Giọng mẹ từ quê vọng lên, run và gay gắt khác thường. “Con… con đang làm cái gì trên đó vậy? Người ta gửi cho mẹ cái ảnh… Con giải thích đi!”

Ngọc bật dậy, tim đập thình thịch. Nhưng mẹ không cho cô kịp hỏi. Những câu chữ hỗn loạn chen nhau: ảnh con ôm một đứa con gái, bạn bè xôn xao, xấu hổ, gia đình biết giấu mặt vào đâu…

­­— “Mẹ gửi ảnh cho con xem!” Rồi cuộc gọi ngắt.

Ngọc run tay mở Zalo. Ảnh hiện lên: cô và Thùy Trang đứng ở hiên quán sách hôm trước, Trang khoác vai, Ngọc tựa đầu, ánh mắt hai người rạng rỡ như chỉ tồn tại nhau giữa mưa lất phất. Góc chụp lén nghiêng, nhưng đủ rõ. Dòng chữ đỏ chèn phía dưới: “Cặp ‘chị–em’ hot nhất Đà Lạt?”. Logo trang Confession của trường nổi chình ình.

Bụng Ngọc quặn lại. Bài đăng kèm chú thích mỉa mai và hàng trăm bình luận—phần lớn là cợt nhả, ác ý. Đã gần ba ngàn lượt chia sẻ.

Điện thoại lại réo, lần này là một người bạn cùng lớp.

— “Ngọc, cậu đọc confession chưa? Thầy chủ nhiệm đang tìm cậu đấy!”

---

Khuôn viên trường đông nghịt bất thường cho một sáng mưa. Mọi ánh mắt dường như đổ dồn về Ngọc khi cô hối hả bước vào khoa. Cảm giác như thể mỗi bậc thang nặng gấp đôi, tiếng xì xào rít qua không khí lạnh.

Phòng hành chính bật đèn neon sáng trắng. Thầy chủ nhiệm ngồi sau bàn, mặt căng thẳng. Bên cạnh là cô Hằng – cán bộ công tác sinh viên – đang lia mắt qua bảng điểm và bản tường trình in sẵn.

— “Em biết vì sao bị mời lên?” thầy hỏi, giọng kiềm nén.

Ngọc gật đầu, cổ họng khô khốc.

— “Hình ảnh thân mật… nhạy cảm… lan truyền rất nhanh,” cô Hằng nói, nhấn mạnh từng chữ. “Dư luận ảnh hưởng uy tín nhà trường. Chúng tôi cần em viết bản tường trình, và—” cô ngập ngừng, liếc thầy — “chịu hình thức kỷ luật tạm thời trong khi chờ hội đồng.”

— “Kỷ luật…?” Ngọc lắp bắp. “Em… em không làm gì sai luật cả…”

Thầy nhìn thẳng:
— “Em hiểu quy định về ‘hành vi vi phạm chuẩn mực đạo đức sinh viên’ chứ?”

“Chuẩn mực đạo đức” – bốn chữ ấy như một cái lưới vô hình quăng xuống, trói chặt lấy Ngọc. Giọng cô bật ra nhỏ xíu:
— “Thưa thầy… đó là quyền riêng tư của em.”

— “Quyền riêng tư nhưng khi bị phát tán công khai, hậu quả thuộc về em và nhà trường,” thầy khép hồ sơ lại. “Chiều nay mời phụ huynh.”

Câu nói ấy như nhát dao chặt đứt hơi thở Ngọc. Cô lảo đảo bước ra, mưa rơi táp vào mặt lạnh buốt, mà nóng hừng hực phía sau mi mắt.

---

Thùy Trang tìm thấy Ngọc đang ngồi bên hiên thư viện, ướt sũng. Không cần hỏi, Trang đã biết. Điện thoại chị cũng ngập những tin nhắn, cuộc gọi. Lần đầu tiên, bình thản thường trực trên gương mặt Trang biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ khó kiềm.

— “Ai chụp? Ai đăng?” Trang hỏi, giọng trầm khàn. “Chị sẽ truy ra.”

Ngọc lắc đầu, mắt đỏ hoe:
— “Không quan trọng… Họ mời phụ huynh… Có thể đình chỉ tụi mình.”

Trang quỳ xuống trước mặt cô, hai tay giữ khuôn mặt Ngọc, bắt cô nhìn vào mắt mình.

— “Nghe chị này. Em không làm gì sai. Chúng ta không làm gì sai.”

Gió ào qua, hất nước mưa thành màn bụi. Ngọc nghẹn ngào:
— “Nhưng mẹ em sốc… Em không dám nhìn mẹ… Nếu bị đuổi học, mẹ chịu sao nổi…”

Thùy Trang ôm chặt Ngọc vào lòng. Mùi áo khoác dạ thấm nước mưa, lạnh cóng, nhưng vòng tay ấy vẫn là nơi ấm nhất.

— “Nếu em muốn, chị sẽ đứng trước mẹ em, trước hội đồng, nhận hết. Nói rằng chị ép em. Em sẽ được nhẹ tội hơn.”

Ngọc choáng váng:
— “Không! Đừng nói vậy… Em yêu chị, tự nguyện. Sao em có thể để chị gánh?”

Hai cái trán họ chạm nhau, hơi thở quyện trong mưa. Trang thầm thì:
— “Vậy mình cùng đối mặt, được không?”

Ngọc khẽ gật. Nhưng nỗi sợ không tan. Nó quấn quanh tim như dây leo ướt, mỗi phút một siết.

---

Buổi tối, ký túc xá của Ngọc sáng trưng. Mẹ cô đã lên tới nơi từ lúc chiều, ngồi trong phòng quản lý chờ con gái về. Vừa thấy Ngọc, bà òa khóc:

— “Con ơi… sao con lại…? Mẹ nuôi con khôn lớn… đâu phải để… Người ta cười vào mặt mẹ thế này…”

Ngọc quỳ xuống bên chân mẹ, nước mắt trộn nước mưa. Tất cả lời giải thích hóa thành nghẹn ngào. Cô muốn nói về cảm giác bình yên khi ở cạnh Trang, muốn nói tình yêu không phân biệt giới, muốn nói cô vẫn là cô – con gái của mẹ – chỉ khác là trái tim tìm thấy nơi thuộc về. Nhưng mọi lập luận bị lớp lệ và nỗi tủi hổ của mẹ át đi.

Cửa phòng bỗng mở. Thùy Trang bước vào, cúi chào. Bà mẹ ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi thoáng hoảng hốt, rồi chuyển thành giận dữ:

— “Chính… chính cháu là người trong ảnh?”

Trang quỳ xuống cạnh Ngọc, giọng vững:
— “Dạ, là cháu. Tất cả là thật lòng. Cháu xin lỗi cô vì khiến cô sốc. Nhưng xin cô hiểu… tình cảm của tụi cháu không xấu.”

Bà bật khóc lần nữa, lần này là tiếng khóc nghẹn. Bàn tay run run chỉ vào Trang:

— “Cháu… cháu có biết con đường phía trước của nó sẽ ra sao không? Người ta kì thị… nó là con gái, phải có chồng, phải sinh con… Gia đình còn mặt mũi nào…”

Những lời ấy xé dọc lòng Ngọc. Cô siết tay Trang. Lần đầu tiên, Ngọc ngẩng lên, nhìn thẳng vào mẹ, nước mắt lăn nhưng giọng chắc:

— “Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm mẹ buồn. Nhưng con không sai khi yêu bằng trái tim con. Con vẫn sẽ chăm sóc mẹ, vẫn học hành đàng hoàng. Con chỉ… yêu một người con gái thôi.”

Không khí đặc quánh. Bên ngoài, mưa đập rào rào vào mái tôn, như hàng nghìn nhịp trống dồn dập. Bà mẹ im lặng rất lâu, rồi đứng dậy, rút khăn lau nước mắt:

— “Mẹ cần thời gian… Mẹ không hứa gì bây giờ.” Bà nhìn Trang, ánh mắt vừa giận vừa mỏi mệt. “Nhưng nếu thật sự thương nó, cháu… bảo vệ nó đi.”

Bà quay lưng, bước khỏi phòng như mang theo cả bầu trời nặng trĩu. Cửa khép lại, tiếng mưa hắt vào càng buốt.

Ngọc gục đầu lên vai Trang, nấc nghẹn. Trang đặt môi lên tóc cô, thì thầm:

— “Bão rồi cũng qua. Chị không đi đâu hết.”

Ngoài kia, mưa vẫn trút, như muốn rửa sạch thị phi ẩm ướt bám vào hai trái tim trẻ. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ, dẫu bão có gào, họ ngồi cạnh nhau — và lần đầu tiên, Ngọc hiểu rằng tình yêu không chỉ là những buổi chiều thơm mùi cà phê, mà còn là dũng khí nắm tay nhau giữa giông gió.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro