Gạch Đá Và Máu Thịt
Sáng thứ Hai, không khí trong sân trường âm u như thể báo trước điều chẳng lành. Lan Ngọc bước vào giảng đường thì thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình – không còn là sự tò mò nữa, mà là sự xét đoán trần trụi. Trên bảng thông báo sinh viên, một bức thư nặc danh in ra dán công khai, kèm theo những hình ảnh mà trước đó chỉ Thùy Trang và Minh Anh biết.
“Quan hệ trái đạo đức giữa giảng viên và sinh viên” – dòng tiêu đề in đậm như một lời kết tội không cần xét xử.
Ngọc đứng chết lặng. Tay run lên khi nhìn thấy tấm ảnh mình cười với Trang bên bờ hồ Xuân Hương, khoảnh khắc từng dịu dàng đến vậy, giờ đây bị phơi bày như một bằng chứng của sai trái.
Một nhóm sinh viên nam cười khẩy khi đi ngang:
— “Trường mình bây giờ nhiều màu sắc ghê ha…”
— “Không biết cô Trang dạy Văn hay dạy yêu…”
Ngọc cắn chặt môi, chạy khỏi hành lang đầy tiếng xì xào. Cô đến phòng làm việc của Trang. Cửa đóng. Bên trong, tiếng nói vang lên – không phải giọng của Trang, mà là của ban giám hiệu.
---
Trang đang đối diện với ba người: Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng và Trưởng khoa. Tập hồ sơ Minh Anh đưa hôm nọ giờ nằm trên bàn, mở toang ra như vết thương không thể khâu.
— “Cô Thùy Trang,” Hiệu trưởng cất giọng nghiêm khắc. “Chúng tôi buộc phải đình chỉ giảng dạy của cô trong thời gian chờ xác minh. Những gì được nêu trong thư nặc danh là nghiêm trọng, vi phạm quy định đạo đức nghề nghiệp.”
— “Tôi hiểu,” Trang đáp, giọng điềm tĩnh. “Nhưng tôi không làm gì trái pháp luật. Tôi yêu sinh viên ấy – là tình cảm thật, không cưỡng ép, không mưu đồ.”
— “Cô đang bao biện,” Trưởng khoa cắt lời. “Dù là đồng thuận, mối quan hệ này cũng không thể chấp nhận. Cô là giảng viên – điều đó đặt ra ranh giới rõ ràng.”
Trang siết chặt tay. Chị muốn phản kháng, nhưng những lời ấy… đúng. Chị biết, mình đang đứng trên ranh giới mong manh giữa đạo đức nghề nghiệp và cảm xúc cá nhân. Và lần này, không ai cho chị thời gian để lựa chọn.
Cửa phòng bật mở. Ngọc lao vào, đôi mắt đỏ hoe.
— “Em là người trong bức thư. Em xác nhận, tình cảm giữa em và cô Trang là thật. Em không bị dụ dỗ, không bị thao túng. Nếu cần, em sẽ làm bản tường trình.”
Hiệu trưởng nhìn Ngọc với ánh mắt nặng nề.
— “Em là sinh viên năm cuối, Lan Ngọc. Em nên nghĩ tới tương lai. Nếu em tiếp tục cố chấp, em sẽ bị đưa ra hội đồng kỷ luật.”
— “Thì sao?” Ngọc cãi. “Tương lai gì khi em phải sống giả vờ, phải chối bỏ người em yêu chỉ để làm hài lòng định kiến?”
Không khí căn phòng ngột ngạt. Trang muốn ngăn Ngọc lại, nhưng chị hiểu: đây là lần đầu tiên Ngọc thực sự đứng lên vì họ – không phải vì nổi loạn, mà vì niềm tin.
---
Chiều hôm ấy, Ngọc bị tạm đình chỉ học một tuần để “xem xét hành vi”. Tin tức lan nhanh đến mức mẹ Ngọc, bà Hồng, đã bắt chuyến xe từ Biên Hòa lên Đà Lạt ngay trong đêm.
Bà đến khu trọ của con gái, gương mặt tái nhợt. Không một lời hỏi han, bà ném tờ thông báo xuống bàn:
— “Cái này là sao? Mẹ đã nuôi con thế nào mà giờ con để người ta viết thế này về mình?”
Ngọc lặng thinh. Bà tiếp:
— “Con biết cha con sẽ tức đến mức nào không? Họ hàng sẽ nghĩ sao? Hàng xóm sẽ cười vào mặt mẹ. Mẹ không sinh con ra để con trở thành… cái dạng như vậy.”
— “Cái ‘dạng’ mà mẹ đang nói,” Ngọc rít qua kẽ răng, “là con người thật của con. Con không làm gì sai. Con chỉ yêu.”
— “Yêu?” Bà Hồng gào lên. “Yêu mà yêu người cùng giới? Yêu mà là cô giáo? Nó hơn con gần cả chục tuổi, con biết người ta muốn gì không? Muốn lợi dụng con! Rồi bỏ con như rác.”
Ngọc đứng dậy, mắt đỏ hoe:
— “Cô ấy không như vậy. Cô ấy dám từ chối cơ hội ra Hà Nội chỉ để ở lại cạnh con. Trong khi mẹ – mẹ chỉ biết giữ sĩ diện, còn con có tổn thương thế nào mẹ đâu quan tâm.”
Cái tát giáng xuống má Ngọc mạnh như sét. Bà Hồng run bần bật.
— “Nếu con còn tiếp tục… mẹ sẽ từ mặt.”
Ngọc siết chặt tay, nước mắt chảy dài.
— “Vậy từ đi. Con sẽ không quay lại.”
---
Tối đó, Ngọc đến phòng Trang. Khi Trang mở cửa, thấy má cô sưng đỏ, tim chị như rơi xuống vực.
— “Mẹ em đến rồi à?” Trang hỏi, giọng khàn.
Ngọc không trả lời. Cô bước vào, đặt đầu lên vai chị, thì thầm:
— “Em đã chọn chị. Và em không muốn quay đầu.”
Trang ôm lấy Ngọc, vùi mặt vào tóc cô. Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, từng đợt rít qua cửa sổ như tiếng gào của thế giới. Nhưng trong căn phòng ấy, có hai người con gái, ôm lấy nhau giữa bão tố, và trong tim họ – niềm tin bắt đầu bén.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro