Khi Cánh Cửa Khép Lại Là Khi Trái Tim Mở Ra
--
Sau chuyến về quê đầy cảm xúc, Ngọc và Trang quyết định dành riêng một đêm ở Đà Lạt trước khi quay lại Sài Gòn. Thành phố mờ sương ấy dường như luôn biết cách ôm lấy họ bằng sự tĩnh lặng dịu dàng, như thể muốn họ chậm lại một chút… để yêu nhau trọn vẹn hơn.
Họ thuê một căn homestay nhỏ nép mình bên đồi, nơi những căn phòng bằng gỗ tỏa hương thông nhè nhẹ, và tiếng gió lùa qua rèm như lời thủ thỉ của thời gian.
Ngọc ngồi trước cửa sổ, mái tóc buông xõa, hai tay ôm chiếc ly trà nóng. Trang từ phía sau bước lại, vòng tay ôm lấy cô – nhẹ nhàng nhưng đầy ý thức.
— “Lạnh không?” – chị thì thầm, môi gần như chạm vào vành tai Ngọc.
— “Có chị ở đây, sao lạnh được.”
Cô nghiêng đầu tựa vào vai Trang. Cả hai nhìn ra ngoài cửa kính, nơi sương đang giăng lối qua từng nhánh thông già. Đêm buông xuống rất khẽ, nhưng lòng người thì đã bắt đầu nổi lên những gợn sóng không tên.
---
Phòng ngủ nhỏ, ánh đèn vàng dịu, tiếng nhạc jazz trầm thấp vọng từ chiếc loa cũ kỹ. Trang bật sưởi rồi kéo rèm lại. Trong không gian ấm áp ấy, Ngọc đứng giữa căn phòng, ánh mắt đan chặt vào chị – không phải bằng sự ngại ngùng của tuổi trẻ, mà bằng ánh nhìn của người đã lựa chọn nhau qua tổn thương và trưởng thành.
— “Hôm nay em đẹp,” Trang nói, giọng khàn nhẹ như hơi rượu vang.
— “Chị nói ngày nào cũng vậy.”
— “Vì ngày nào cũng đúng.”
Ngọc bước tới, ngón tay khẽ chạm lên vết sẹo nhỏ ở quai hàm của chị – nơi từng bị bỏng nhẹ khi Trang cố sửa đèn học cho cô lúc còn ở ký túc xá. Ngày ấy, cô đã thầm yêu chị từ cái chạm tay đầu tiên.
— “Chị biết không… những vết sẹo của chị, em không thấy xấu đâu. Em thấy thương.”
Trang nhẹ nắm lấy tay cô, rồi hôn lên mu bàn tay ấy – một nụ hôn không vội, không bốc đồng, mà là kết tinh của những mùa thương nhớ.
Căn phòng dần chìm trong ánh sáng mờ. Họ cởi bỏ từng lớp quần áo không bằng tay, mà bằng ánh nhìn – bằng tiếng thì thầm gợi mở và nhịp thở quấn lấy nhau trong những khoảng lặng đầy thiêng liêng.
Ngọc nằm xuống giường, mái tóc xõa lên gối trắng. Trang nghiêng người, tay nhẹ nhàng chạm vào sống lưng cô. Cô rùng mình – không vì lạnh, mà vì cảm giác được chạm đến tận nơi sâu nhất trong tâm hồn mình.
— “Chị… nhẹ thôi,” Ngọc khẽ nói, mắt khép hờ.
— “Chị biết,” Trang thì thầm. “Chị đã chờ đêm nay đủ lâu để biết phải nâng niu thế nào.”
Nụ hôn đầu tiên đặt lên trán – nơi chứa đầy những ký ức đã qua. Rồi đến mí mắt, gò má, sống mũi, và cuối cùng là bờ môi – nơi họ từng học cách yêu nhau trong im lặng, và giờ đây học cách yêu nhau bằng tất cả sự thẳng thắn, dịu dàng.
Hơi thở hòa quyện. Cơ thể tìm đến nhau không gượng gạo. Những tiếng nấc nhỏ vang lên – không phải vì đau đớn, mà vì xúc động. Ngọc để Trang dẫn dắt, để mình được yếu đuối một lần mà không sợ bị đánh giá.
Từng đường cong, từng cái chạm đều là lời thừa nhận rằng: "Chúng ta đã đi rất xa để có thể ở đây – trong nhau."
Không có tiếng gọi vội vàng. Không có sự ép buộc. Chỉ có hơi ấm của hai trái tim từng tan vỡ đang hàn gắn lại bằng sự chân thành.
Trong bóng tối dày dạn, tiếng thì thầm:
— “Em là nhà của chị.”
— “Và chị là nơi em có thể buông mọi phòng bị.”
---
Khi tất cả lắng lại, cả hai nằm yên, hơi thở đều nhau. Bên ngoài, sương vẫn rơi. Nhưng bên trong căn phòng, mọi lạnh lẽo đã tan biến.
Ngọc quay sang, nhìn Trang đang thiếp đi, mái tóc xõa ngang gối, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô. Cô chợt nhận ra: không cần lễ cưới, không cần chứng chỉ, không cần sự cho phép – đêm nay, họ đã thật sự thuộc về nhau.
Và hơn thế nữa, họ đã được chính mình chấp nhận.
Cô đưa tay vẽ nhè nhẹ một vòng tròn lên lòng bàn tay chị – như một vết xăm tượng trưng. Trong đầu, cô khẽ nghĩ:
> “Nếu có kiếp sau, em vẫn chọn lại chị – giữa hàng triệu người, giữa hàng ngàn vết đau.”
Trang xoay người, tay ôm siết lấy cô như cảm nhận được điều ấy, trong giấc ngủ.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro