Lá Thư Không Gửi
---
Buổi chiều ở “Nhà Của Mình” yên ắng hơn mọi khi. Ánh nắng xiên chéo vào cửa sổ, hắt những vệt sáng mỏng nhẹ lên nền gỗ. Trang đang ngồi chỉnh lại bản thảo tập thơ mới của một học viên thì cánh cửa kêu két – rất khẽ.
Một cô bé độ tuổi trung học bước vào. Áo đồng phục hơi nhăn, tóc buộc vội, tay cầm chặt quyển sổ da màu nâu cũ.
Ngọc nhìn Trang rồi bước ra đón khách:
— “Em cần tìm ai hay muốn vào tham quan?”
Cô bé bối rối:
— “Dạ... em tìm chị Trang. Em được giới thiệu đến đây...”
Trang ngước lên. Cô không quen cô bé này, nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy khiến cô khựng lại – một nỗi bất an, sợ hãi và mong manh lấp lánh.
— “Chị là Trang. Em muốn nói chuyện riêng không?”
Cô bé gật đầu. Trang dẫn em vào góc làm việc phía sau, nơi những ai cần không gian lắng lại thường ngồi.
---
— “Tên em là gì?”
— “Em là Minh Anh… học lớp 11.”
Cô bé đặt quyển sổ da lên bàn. Tay run, ánh mắt đảo nhanh rồi dừng lại ở Trang.
— “Em đọc bài viết của chị về việc come out... Về mẹ chị... Em không nghĩ có ai giống mình, nhưng… thì ra là có.”
Giọng Minh Anh nhỏ dần. Dường như việc nói ra đã rút cạn can đảm em có.
Trang im lặng, chờ đợi.
— “Em... Em nghĩ mình là lesbian.”
Câu nói rơi xuống như hòn sỏi nhỏ vào mặt hồ tĩnh lặng. Không ai phản ứng thái quá. Chỉ có ánh mắt Trang dịu dàng, và bầu không khí được giữ nguyên vẹn như em chưa từng sợ.
— “Em nói cho ai biết chưa?”
Minh Anh lắc đầu.
— “Bạn thân em biết. Nhưng bạn ấy nói em đừng nói với ai khác… sẽ khổ.”
Trang mỉm cười buồn. Bao năm rồi, vẫn những câu nói giống nhau lặp lại như vết xước cũ.
— “Em thấy khổ chưa?”
Minh Anh cắn môi.
— “Rất. Em thấy mình giống quái vật. Ba mẹ em thì rất nghiêm. Em từng thử ‘thích’ con trai. Nhưng càng làm vậy, em càng ghét bản thân.”
— “Và em đến đây để…”
— “Để hỏi… liệu em có sai không? Nếu em là như vậy?”
Trang ngồi thẳng người, nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ kia.
— “Em không sai. Chưa từng sai. Thứ sai là những điều làm em tin rằng em không xứng đáng.”
Minh Anh bật khóc.
---
Trang đưa cho Minh Anh một tách cacao nóng. Ngọc mang thêm bánh quy gừng ra, nhẹ nhàng mỉm cười rồi trở vào trong.
— “Em biết không?” – Trang bắt đầu – “Ngày chị bằng tuổi em, chị cũng từng viết một lá thư. Gửi mẹ. Nhưng chưa bao giờ dám đưa.”
— “Chị giữ lại ạ?”
— “Ừ. Cho đến tận hôm mẹ chị bước vào đây.”
— “Rồi… chị có đưa không?”
— “Không cần nữa. Vì đến lúc đó, chị đã không cần phải xin phép để được là chính mình.”
Minh Anh ngước lên. Ánh mắt lấp lánh như ai đó vừa nhặt lại được mảnh gương đã vỡ.
— “Vậy... em phải làm gì bây giờ?”
Trang cười.
— “Viết một lá thư. Gửi chính em. Không cần hay, không cần dài. Chỉ cần thật.”
---
Một tiếng sau, Minh Anh đưa lại quyển sổ da. Em ngập ngừng:
— “Em viết rồi. Nhưng chưa đủ can đảm để đọc lại…”
Trang không mở ra. Chỉ nhẹ nhàng nói:
— “Chị không cần đọc nếu em chưa muốn. Nhưng em có thể để nó lại đây – khi nào em sẵn sàng, chị sẽ đưa nó lại cho em.”
Minh Anh gật đầu. Lần đầu tiên, em cười.
Trước khi rời đi, em quay lại:
— “Chị Trang… Em không chắc sẽ mạnh mẽ như chị. Nhưng nếu có ngày nào đó, em dám nói ra – thì là nhờ chị.”
Trang tiễn em ra tận cửa. Cánh cửa đóng lại, để lại một khoảng sáng dịu dàng rơi xuống sàn gỗ.
---
Tối hôm đó, Trang mở sổ Minh Anh để lại. Không phải vì tò mò, mà vì em đã viết: “Chị Trang, nếu chị đọc được, em nghĩ em đã đủ tin chị rồi.”
Cô lật trang đầu tiên.
> “Gửi chính mình,
Tao biết mày đã mệt. Mệt vì giấu, vì giả vờ, vì cố gắng trở thành điều người khác mong muốn. Nhưng hôm nay, tao sẽ nói điều chưa từng ai nói với mày:
Mày không tồi tệ. Mày không bệnh hoạn. Mày là chính mày – Minh Anh.
Nếu một ngày nào đó, có ai hỏi mày yêu ai, thì mày hãy trả lời bằng một nụ cười.
Không cần phải giải thích.
Vì tình yêu không cần phải được biện minh.
Yêu là yêu. Và mày xứng đáng.”
Trang khép lại sổ. Mắt cô cay xè.
Ngọc ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai cô:
— “Có khi nào... sứ mệnh của mình không chỉ là yêu nhau, mà là để người khác nhìn thấy: họ cũng có thể sống thật không?”
Trang gật đầu. Trong đêm tĩnh mịch, cả hai lặng yên. Không cần lời nào. Chỉ có hơi ấm từ bàn tay nắm lấy nhau, từ tin yêu được truyền đi như ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ nhưng kiên cường.
Một lá thư không gửi. Một cô bé đang lớn. Và một tình yêu không cần phải nói ra bằng ngôn từ.
Tất cả, đều đang lớn lên theo cách dịu dàng nhất.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro