Rời Khỏi Mùa Cũ

Sáng hôm sau, Lan Ngọc tỉnh giấc khi ánh nắng dịu dàng rọi qua rèm cửa. Cô nằm cạnh Thùy Trang, hai tay đan chặt lấy nhau như sợ rằng chỉ cần buông lơi, mọi thứ sẽ hóa thành tro bụi. Mùi oải hương từ chậu hoa nhỏ trên bệ cửa vẫn còn phảng phất, nhưng không át được cảm giác bất an đang len lỏi từng tế bào.

Trang đã thức dậy từ sớm. Chị ngồi bên bàn, lặng lẽ gấp gọn lại những tờ tài liệu, những bản thảo bài giảng chưa kịp dùng. Ánh mắt chị bình thản, nhưng Ngọc biết bên trong là một trận bão lớn. Chị vừa bị đình chỉ công tác. Cô bị tạm ngưng học. Mọi thứ đều tạm dừng. Nhưng thời gian, cuộc đời, người đời – không ai đợi họ.

Ngọc bước đến, đặt tay lên vai chị.
— “Chị định đi à?”

Trang không quay lại.
— “Chị phải. Nếu ở lại, mọi ánh nhìn sẽ cứa nát cả em lẫn chị. Trường không chờ điều tra, họ chỉ cần yên ắng. Còn em thì… mẹ em sẽ không bỏ cuộc.”

— “Em sẽ đi cùng chị.”

Trang ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Ngọc.

— “Em chắc chứ?”

— “Chắc. Nếu không phải cùng chị, em chẳng còn lý do gì để ở lại nơi này.”

Chị ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên kể từ khi mọi chuyện vỡ lở, cả hai không cần nói gì thêm. Sự im lặng của quyết tâm đủ để xóa đi mọi ngập ngừng.

---

Hai ngày sau, họ rời Đà Lạt trong một buổi chiều lặng gió. Không có nước mắt. Không ai đưa tiễn. Họ lên chuyến xe sớm nhất đi hướng Nam – đến một thị trấn ven biển yên tĩnh, cách xa mọi định kiến, ánh mắt và cái tên “Đại học Văn khoa Đà Lạt”.

Trên xe, Ngọc tựa đầu vào vai Trang. Cô mang theo chỉ một balo nhỏ – vài bộ đồ, sổ vẽ, và một tấm ảnh chụp chị đang ngồi đọc sách dưới nắng.

— “Chị định làm gì ở nơi mới?” Ngọc hỏi nhỏ.

Trang im lặng một lát.
— “Chị sẽ xin dạy ở trung tâm kỹ năng mềm cho học sinh phổ thông, nếu họ chấp nhận. Không cần danh tiếng. Chỉ cần đủ sống.”

— “Vậy em thì sao?”

— “Em có thể học online, hoặc nếu em muốn bắt đầu lại ở nơi khác… chị cũng hiểu.”

Ngọc ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trang.

— “Em không cần nơi khác. Em chỉ cần chị. Còn việc học… em sẽ tìm cách.”

Xe chạy qua đèo, cảnh vật Đà Lạt lùi xa dần trong kính chiếu hậu. Những đồi thông, những con dốc, những kỷ niệm – tất cả biến thành một vệt nhòe. Cả hai đều không nói gì, nhưng đều hiểu: họ đang bước vào một chương hoàn toàn mới, không chắc chắn, không bằng phẳng, nhưng là lựa chọn của chính mình.

---

Thị trấn mới tên Phước Thạnh – một nơi yên tĩnh nằm gần biển, không có trường đại học, không có những tòa nhà cao tầng, chỉ có những con hẻm nhỏ và âm thanh của sóng vỗ đều đều như hơi thở.

Họ thuê một căn nhà cấp bốn sát mép biển. Mái tôn cũ, sơn tường bong tróc, nhưng có sân trước đủ rộng để trồng hoa. Mỗi sáng, tiếng chim líu lo, tiếng quán bún riêu đầu hẻm vang lên – những âm thanh đời thường nhưng lại khiến lòng nhẹ nhõm.

Trang xin được công việc dạy thêm ở một trung tâm giáo dục cộng đồng. Đồng lương ít ỏi, nhưng được tôn trọng, không ai soi mói. Ngọc thì vẽ, nhận làm tranh chân dung online cho khách nước ngoài. Cô bắt đầu mở một tài khoản mạng xã hội chuyên về tranh, lấy bút danh là “L.N.”

Buổi tối, họ cùng nấu ăn, đọc sách, và ngồi cạnh nhau nghe sóng biển. Thật bình yên.

Nhưng cũng trong những ngày tưởng như hạnh phúc ấy, nỗi cô đơn len vào từng kẽ hở.

---

Một đêm khuya, Trang trở mình vì cơn ho bất chợt. Ngọc bật dậy, rót nước cho chị. Khi ánh đèn vàng nhạt rọi lên gương mặt Trang, Ngọc bất chợt thấy nếp nhăn nơi đuôi mắt chị, thấy vành môi khô ráp và đôi mắt không còn ánh lửa như ngày đầu tiên họ gặp.

— “Chị ổn chứ?” Ngọc hỏi.

Trang gật đầu. Nhưng chị không biết giấu được cảm xúc.

— “Em có hối hận không?” Trang hỏi khẽ. “Vì đã bỏ lại mọi thứ?”

Ngọc ngẩn người. Một lúc sau, cô đáp:

— “Có chứ. Em nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ cả sân trường… Nhưng nếu không chọn chị, em sẽ còn hối hận hơn.”

Trang không nói gì. Chị siết tay cô, lặng lẽ. Nhưng trong lòng, chị hiểu rõ: tình yêu này cần nhiều hơn cảm xúc. Nó cần thời gian, cần hy sinh, và cả sự kiên cường không ngơi nghỉ.

---

Một buổi chiều nọ, khi Trang đang dạy ở trung tâm, thì có người gửi đến một bưu phẩm – không tên, không địa chỉ gửi.

Bên trong là một tấm ảnh chụp chị đang bước vào nhà cùng Ngọc, và một mảnh giấy nhỏ: “Dù có đi đâu, người ta cũng sẽ không quên chị từng là ai.”

Trang cứng người. Những ký ức xưa ùa về như lưỡi dao. Minh Anh? Hay một ai khác? Dù là ai, chị biết: quá khứ không bao giờ tha thứ dễ dàng.

Tối đó, chị không kể cho Ngọc. Chị chỉ ôm cô chặt hơn, lâu hơn. Ngoài kia, biển gầm nhẹ – như tiếng thì thầm của số phận chưa buông.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro