CHƯƠNG 16: THỎ CON ĐAU LÒNG

Sáng mai sẽ có chương 17 nha~~ ai khóc cho 1 sao, ai không khóc thì bình luận để mình tiếp tục cố gắng =))

---

Những ngày gần đây, lịch trình của Lý Phái Ân dày đặc đến nghẹt thở. Ban ngày, cậu phải tập trung hoàn thành những cảnh quay liên tiếp dưới ánh đèn trường quay chói lòa; ban đêm, khi mọi người trong đoàn đã tan, cậu lại phải vội vã rời phim trường để đến văn phòng luật sư, tiếp tục căng thẳng với vụ kiện vẫn chưa đi đến hồi kết. Mỗi lần bước ra khỏi tòa nhà cao tầng ấy, đôi vai cậu lại như nặng thêm một bậc, toàn thân mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi. Cảm giác căng thẳng cứ kéo dài như sợi dây không có điểm dừng, khiến đầu óc cậu luôn trong tình trạng mơ hồ và nặng trĩu.

Ở trường quay, Lý Phái Ân luôn gắng giữ cho mình một vẻ điềm đạm. Dù mệt, cậu vẫn thuộc thoại chuẩn xác, vẫn diễn hết mình, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ cần bước ra khỏi ống kính máy quay, nụ cười của cậu sẽ lập tức rơi xuống, đôi vai nhỏ hạ xuống nặng nề. Mỗi khi bước ra khỏi phim trường, điều duy nhất trong đầu Lý Phái Ân nghĩ đến không phải là giấc ngủ, mà là Giang Hành. Cậu mong sao mình có thể về nhà thật nhanh, chỉ cần mở cửa ra, nhìn thấy Giang Hành đang đứng trong bếp với chiếc tạp dề quấn quanh eo, khói cơm bốc lên nghi ngút, hương thức ăn lan tỏa khắp căn nhà nhỏ, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu thấy ấm lòng.

Trên đường về, cậu thường miên man nghĩ không biết hôm nay Giang Hành sẽ nấu món gì. Có những hôm anh đã kể trước cho cậu nghe từ tối hôm qua, có hôm lại là do ngẫu hứng, thấy món gì ngon liền mua về nấu thử. Lý Phái Ân không bao giờ chê món nào, vì chỉ cần là món Giang Hành nấu, cậu đều ăn rất ngon miệng. Mỗi bữa cơm cùng anh như một liều thuốc an thần, khiến mọi áp lực trong ngày của cậu đều tan biến.

Rồi đến tối, sau khi ăn xong, chỉ cần được nằm trong vòng tay Giang Hành, được anh kéo vào lòng, nghe hơi thở ấm áp phả lên gáy, Lý Phái Ân sẽ thấy cả thế giới ngoài kia dần lùi xa. Khi ấy, vụ kiện, những ánh nhìn giễu cợt, hay sự bất công mà cậu đang phải gánh chịu dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần có Giang Hành ở bên, cậu tin mình có thể vượt qua tất cả. Cậu mong ngày vụ kiện kết thúc, để có thể kể lại cho anh nghe từ đầu đến cuối, từng chi tiết nhỏ, từng nỗi sợ mà cậu đã phải nuốt vào lòng. Bởi Lý Phái Ân tin rằng, dù thế nào đi nữa, Giang Hành vẫn sẽ luôn ở cạnh, tin tưởng và đứng về phía mình.

Thế nhưng, niềm tin ấy bắt đầu lung lay từ vài ngày gần đây. Lý Phái Ân nhận ra Giang Hành dường như đã thay đổi, không phải rõ rệt, nhưng đủ khiến cậu cảm nhận được. Bề ngoài anh vẫn như mọi khi, vẫn ăn cùng cậu, vẫn hỏi chuyện đoàn phim, vẫn mỉm cười, vẫn giữ giọng nói ấm áp quen thuộc. Nhưng đâu đó trong ánh mắt ấy, trong những câu nói tưởng chừng vô tư ấy, dường như thiếu đi một phần hơi ấm mà trước đây anh vẫn dành cho cậu.

Ánh mắt của Giang Hành không còn ánh lên sự lấp lánh quen thuộc khi nhìn cậu nữa. Đôi khi anh lảng đi, tránh chạm phải ánh nhìn của cậu, như thể đang giấu điều gì đó. Lý Phái Ân tinh tế, và càng thân với ai bao nhiêu, cậu lại càng dễ nhận ra những thay đổi nhỏ nhất ở người đó. Giang Hành không còn hỏi han cậu nhiều như trước, không còn để ý từng vết bẩn nhỏ trên áo, từng vết xước trên tay, không còn những lời nhắc nhở vụn vặt nhưng đầy quan tâm. Mỗi khi cậu muốn nói chuyện, Giang Hành đều tìm được lý do để khéo léo lảng đi, hôm thì bảo mệt, hôm thì lấy cớ phải xem lại kịch bản, có khi chỉ đơn giản nói "để mai hãy nói".

Trong những khoảnh khắc ấy, Lý Phái Ân chỉ im lặng nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Cậu biết rõ có điều gì đó không ổn, nhưng lại chẳng dám hỏi. Mỗi lần định quay người lại, nắm lấy cổ tay Giang Hành để hỏi cho ra lẽ, cậu lại dừng lại giữa chừng. Bởi ánh mắt anh khi nhìn cậu, dù chỉ lướt qua, đã có quá nhiều thứ mà cậu không dám chạm đến. Trong ánh nhìn ấy, không chỉ có sự xa cách, mà còn là nỗi bối rối, một chuỗi tâm sự chất chứa mà Lý Phái Ân chẳng thể đoán ra.

Những đêm sau đó, Lý Phái Ân thường nằm trằn trọc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Cậu không hiểu vì sao Giang Hành lại dần trở nên xa cách như thế, cũng không hiểu tại sao mỗi khi đối diện, giữa họ lại có một khoảng cách vô hình, nhỏ thôi, nhưng rõ ràng và lạnh lẽo. Cậu chỉ biết, từ khi ánh mắt Giang Hành không còn dừng lại trên mình nữa, thế giới của cậu dường như cũng mất đi một phần hơi ấm.

Lý Phái Ân nghĩ rằng, có lẽ chỉ cần một hai ngày thôi, mọi chuyện sẽ lại trở về như cũ. Dù sao thì từ trước đến nay, Giang Hành chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy. Anh luôn là người dịu dàng và bao dung nhất, luôn cưng chiều cậu vô điều kiện, luôn sẵn sàng tha thứ cho những vụng về và sai lầm nhỏ nhặt của cậu, thậm chí còn có phần dung túng. Chính vì thế, việc anh bỗng trở nên xa cách khiến Lý Phái Ân hoàn toàn lúng túng. Cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy mọi thứ trong lòng như bị rút cạn.

Một chữ "buồn" thôi cũng chẳng đủ để diễn tả hết tâm trạng của cậu lúc này. Lý Phái Ân cảm thấy lòng mình trống rỗng đến khó hiểu, như có một khoảng không nào đó trong tim bị khoét mất mà cậu chẳng biết bằng cách nào lấp lại. Cậu cứ cố gắng tìm kiếm một nguyên nhân hợp lý, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì, có phải đã nói ra câu nào khiến Giang Hành phật ý hay không. Nhưng càng nghĩ, cậu càng thấy vô vọng. Mọi chuyện vốn vẫn bình thường, cho đến khi anh đột ngột đổi khác.

Đôi khi, Lý Phái Ân bắt gặp ánh mắt mình phản chiếu trong gương, một đôi mắt có chút trống rỗng, có chút hốt hoảng. Cậu thấy mình như đang trở lại với những ngày cũ, khi phải tự mình co người lại trong lớp vỏ ốc kín bưng, nơi không ai có thể chạm vào. Cậu sợ rằng, nếu bước ra, cậu sẽ thấy Giang Hành thật sự đã thay đổi, rằng anh đã không còn muốn ở bên cậu nữa.

Có những lần, Lý Phái Ân phải gom góp hết can đảm mới dám tìm cớ để bắt chuyện. Cậu cố tỏ ra như không có gì, cố gắng giữ giọng vui vẻ khi hỏi anh về một cảnh quay hay một món ăn. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những câu trả lời ngắn gọn, một nụ cười nhạt, hoặc tệ hơn, một cái gật đầu hời hợt. Cảm giác ấy khiến tim cậu như bị bóp nghẹt, từng chút một.

Tính khí Lý Phái Ân vốn mềm yếu, cậu lại hay lo xa. Mỗi lần Giang Hành im lặng hay lảng tránh, cậu đều tự động suy diễn ra hàng trăm khả năng khác nhau. Có lẽ anh đã chán cậu rồi, hoặc có lẽ trong lòng anh đã có điều gì đó thay đổi. Cậu không dám hỏi, vì sợ nghe được câu trả lời mà mình không muốn nghe. Cũng không dám im lặng mãi, vì sợ im lặng sẽ khiến khoảng cách giữa hai người càng lớn hơn. Cậu chỉ biết trốn dần vào trong lớp vỏ bọc của chính mình, như con ốc nhỏ co tròn lại giữa mặt biển lạnh.

Cho đến tối nay, mọi chuyện trong ngày dường như đều không suôn sẻ. Cảnh quay không như ý, buổi gặp luật sư kéo dài mệt mỏi, đầu óc cậu quay cuồng vì những con số và giấy tờ. Khi trời đã về khuya, bước chân cậu nặng trĩu lê về nhà, tim lại chợt thắt lại khi nghĩ đến cảnh Giang Hành có thể vẫn đang im lặng, lạnh nhạt như mấy hôm nay. Nhưng lần này, Lý Phái Ân đã tự nhủ, cho dù Giang Hành có lạnh nhạt đến đâu, cho dù anh có quay lưng đi, cậu cũng sẽ chạy đến ôm anh thật chặt.

Cậu chỉ muốn được dựa vào vai anh, chỉ muốn hít hà hơi thở quen thuộc nơi cổ anh, mùi hương ấm áp mà cậu đã nhớ đến phát cuồng. Cậu muốn để hương ấy len lỏi khắp người, tràn vào từng hơi thở, lấp đầy tâm trí, để tất cả mỏi mệt, cô đơn, tổn thương trong những ngày qua đều có thể tan biến. Chỉ cần có Giang Hành trong vòng tay, Lý Phái Ân tin rằng cậu vẫn còn có thể tiếp tục chịu đựng tất cả.

Vậy mà những gì cậu nghe được từ anh lại khiến toàn thân Lý Phái Ân như đông cứng. Câu nói ấy, giọng nói trầm thấp của Giang Hành vừa dứt, mà trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt đến đau buốt. Cái tên Hà Minh Phàm – cái tên mà cậu đã dốc hết sức để giấu đi, để chôn sâu dưới tầng ký ức không muốn chạm đến – cuối cùng lại được thốt ra giữa hai người. Nhưng trớ trêu thay, người nói ra không phải là cậu, mà chính là Giang Hành.

Khoảnh khắc ấy, không khí trong căn phòng như bị rút cạn. Mỗi tiếng đồng hồ tích tắc vang lên nghe rõ mồn một, đâm thẳng vào đầu óc đang hỗn loạn của Lý Phái Ân. Ngực cậu thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng dù có cố đến đâu, cậu vẫn không thể hít nổi một hơi sâu. Cái tên ấy như một nhát dao, vừa chạm đến là rạch toang ra nỗi sợ mà cậu đã cố chôn giấu. Trong lòng Lý Phái Ân, Hà Minh Phàm chưa bao giờ là một cái tên dễ nhắc. Nó là một nút thắt, là một vết thương chưa khép miệng, là thứ mà cậu nghĩ chỉ cần chôn đủ sâu, thời gian rồi cũng sẽ phủ lấp được. Nhưng giờ đây, Giang Hành lại vô tình lôi nó ra giữa ánh sáng, và cậu cảm giác như mình bị bắt quả tang giữa đêm tối – không kịp chạy, cũng không thể giấu đi.

Bàn tay Lý Phái Ân khẽ siết lại bên hông, từng ngón run lên rõ rệt. Cậu cảm giác như máu trong người mình đang dần lạnh đi. Cổ họng nghẹn lại, muốn mở miệng nói nhưng đầu lưỡi khô khốc, chẳng thể phát ra tiếng nào. Sợ hãi, hối hận, lo lắng, tất cả hòa trộn lại thành một mớ cảm xúc rối bời, khiến cậu chỉ biết đứng im nhìn Giang Hành – người đang nhìn lại cậu bằng ánh mắt phức tạp không thể đoán được.

Lý Phái Ân đã từng nghĩ đến khoảnh khắc này, đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về việc Giang Hành sẽ phản ứng ra sao khi biết đến cái tên ấy. Trong những lần tưởng tượng đó, có khi cậu nghĩ Giang Hành sẽ im lặng rồi ôm cậu vào lòng, có khi lại sợ anh sẽ quay lưng bỏ đi, cũng có khi hy vọng anh sẽ chỉ cười nhẹ và nói rằng quá khứ đã qua rồi. Nhưng dù là kịch bản nào, chưa bao giờ cậu nghĩ tới cảnh tượng như hôm nay, khi Giang Hành lại là người chủ động nhắc đến cái tên ấy, một cách bình thản mà đau đớn đến tàn nhẫn.

Cậu đã từng có những đêm dài không ngủ, nằm trong vòng tay Giang Hành mà nước mắt cứ lặng lẽ trào ra. Có lẽ chính lúc đó, nỗi sợ này đã bắt đầu bén rễ. Lý Phái Ân sợ rằng nếu một ngày Giang Hành biết hết mọi chuyện, anh sẽ nhìn cậu khác đi, sẽ không còn tin tưởng, không còn thương cậu nữa. Có những đêm, cậu cố nén lại tiếng nấc, cắn chặt môi đến bật máu chỉ để không làm anh thức giấc. Bàn tay cậu khi ấy chỉ biết quờ quạng tìm đến anh, nắm chặt lấy, như thể sợ chỉ cần buông ra là Giang Hành sẽ biến mất. Cậu vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi ấy, hít sâu mùi hương quen thuộc mà cậu vẫn luôn coi là nơi an toàn nhất. Nhưng đêm nay, cảm giác ấy đã không còn nữa.

Giang Hành đứng đó, im lặng, đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn vàng hắt xuống, chứa trong đó một thứ cảm xúc pha lẫn giữa thất vọng và nỗi đau. Không cần lên tiếng, chỉ một ánh nhìn ấy thôi cũng đủ khiến Lý Phái Ân như bị siết chặt lấy tim. Cậu không chịu nổi sự im lặng ấy, đôi môi khẽ run, giọng nói cuối cùng cũng thoát ra, nhỏ như hơi thở.

"Giang Hành, cậu rốt cục nghe chuyện này từ đâu?"

Âm thanh khàn khàn của cậu vang lên, nghe rõ sự lo sợ lẫn tuyệt vọng. Với Lý Phái Ân, đây là câu hỏi quan trọng nhất. Bởi cậu đã chuẩn bị cho giây phút này từ rất lâu rồi, chuẩn bị cách để kể cho Giang Hành nghe, chuẩn bị từng câu từng chữ sao cho anh sẽ hiểu, sao cho anh không tổn thương. Cậu đã diễn tập trong đầu hàng nghìn lần, mong đến khi thời điểm thích hợp đến, sẽ có thể nói ra mọi điều bằng một cách dịu dàng nhất. Nhưng giờ đây, Giang Hành lại biết theo một cách khác, một cách mà cậu không thể kiểm soát, không thể bảo vệ cả anh lẫn bản thân mình.

Lý Phái Ân ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh, ánh nhìn khẩn thiết đến mức gần như van nài. Cậu chờ đợi một câu trả lời, chờ đợi được biết anh đã nghe từ ai, đã biết đến mức nào. Trong giây phút ấy, cả thế giới xung quanh như chìm vào câm lặng. Chỉ còn lại hai người, một ánh nhìn dò xét, một ánh nhìn sợ hãi, và khoảng cách giữa họ dường như dài hơn cả con đường cậu đã cố bước đi suốt bao năm để đến được bên anh.

Giang Hành khẽ xoay mặt đi, như thể chỉ cần thêm một cái chớp mắt thôi, giọt nước đang dâng đầy nơi khóe mắt sẽ lập tức rơi xuống. Cổ họng anh nghẹn lại, cơ hàm siết chặt đến mức hai bên thái dương nổi lên những đường gân nhỏ. Anh không muốn để Lý Phái Ân nhìn thấy mình trong bộ dạng này, yếu ớt, đau lòng, và đầy tổn thương như vậy.

Trên đường về nhà, Giang Hành đã tưởng tượng đến hàng chục lần cuộc đối thoại này. Anh nghĩ rằng, khi mọi chuyện đã đến nước này, khi nỗi đau trong lòng đã lan ra đến mức không còn chỗ chứa, thì có lẽ, mọi điều còn lại cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh tự dặn mình, chỉ cần gặp Lý Phái Ân, anh sẽ hỏi thẳng. Hỏi để biết, để nghe chính miệng cậu nói. Và dù câu trả lời là gì, anh cũng sẽ tin, tin bằng tất cả phần trái tim vẫn còn đập thổn thức trong lồng ngực này.

Giang Hành vốn không cần nghe bất cứ ai kể. Chuyện của Lý Phái Ân, chỉ có cậu mới có quyền nói ra. Chỉ cần cậu nói một câu "không", anh sẽ coi như chưa từng nghe gì hết, coi như tất cả những gì anh nhìn thấy, chỉ là ảo giác, là một trò đùa tàn nhẫn của vận mệnh. Dù tận mắt chứng kiến Lý Phái Ân ngồi đối diện Hà Minh Phàm trong quán cà phê, ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt cả hai khiến tim anh nhói buốt, Giang Hành vẫn chọn cách tin tưởng. Chỉ cần cậu phủ nhận, anh sẽ xoá hết, như chưa từng có khoảnh khắc ấy.

Vì vậy, khi anh hỏi câu đó, anh đã chờ đợi một lời phủ nhận, chờ đợi được nghe giọng nói quen thuộc ấy nhẹ nhàng nói với mình rằng, anh đã hiểu nhầm rồi. Chỉ cần như vậy thôi, mọi thứ trong anh sẽ lập tức sụp đổ thành nước mắt, nhưng là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, không phải tuyệt vọng.

Thế nhưng, phản ứng của Lý Phái Ân lại khiến anh khựng lại. Thay vì vội vàng phủ nhận, cậu lại hỏi ngược lại, giọng run run, đầy lo lắng. "Giang Hành, cậu rốt cục nghe chuyện này từ đâu?" Chỉ một câu nói thôi, nhưng như thể có ai đó ném một tảng đá nặng vào ngực Giang Hành. Anh cảm giác trái tim mình lệch nhịp, rơi vào một khoảng không rỗng tuếch. Câu hỏi ấy không hề mang theo sự thanh minh, không mang sự giãi bày, mà chỉ chứa đầy sợ hãi. Sợ rằng anh biết được điều gì đó. Sợ rằng sự thật đã bị phơi bày.

Giang Hành khẽ mím môi, tiếng nói bật ra trầm thấp, khàn đặc, ẩn chứa một nỗi mệt mỏi sâu thẳm.

"Chuyện đó quan trọng đến vậy sao?"

Khoảnh khắc ấy, không gian dường như đông cứng lại. Chỉ còn tiếng thở khẽ khàng của Lý Phái Ân vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rõ đến mức khiến tim người ta thắt lại.

"Cậu nghe tôi giải thích. Tôi không biết cậu đã nghe được những gì, nhưng tất cả đều không như cậu nghĩ."

Giọng nói của Lý Phái Ân bắt đầu run, gấp gáp đến nỗi hơi thở như bị cuốn vào giữa từng chữ. Cậu nói nhanh, như sợ rằng nếu chậm một giây thôi, Giang Hành sẽ quay lưng rời đi. Tay cậu khẽ giơ lên, định chạm vào cánh tay anh, nhưng lại dừng giữa không trung. Toàn thân cậu run rẩy, đôi môi khô khốc, ánh mắt rối bời nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ khiến mình phải sợ hãi như thế này.

Cậu cảm nhận rõ nỗi thất vọng đang dâng lên trong ánh mắt của Giang Hành. Nó nặng nề đến mức khiến cậu không dám tiến lại gần, như thể chỉ cần thêm một bước nữa thôi, là sẽ làm anh vỡ vụn.

Giang Hành đứng lặng một lát, giọng nói vang lên khẽ khàng nhưng đầy kiên quyết.

"Cậu giải thích đi. Cậu nói bất cứ điều gì, tôi đều sẽ nghe."

Đáng lẽ, nghe đến đây, Lý Phái Ân phải lập tức nói ra tất cả, như bao lần cậu đã tự tưởng tượng. Nhưng không, miệng cậu mở ra rồi lại khép lại. Một khoảng lặng dài bao trùm lấy cả hai. Đôi mắt cậu mờ đi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Lý Phái Ân không thể nói. Không phải vì cậu không muốn, mà vì cậu chưa sẵn sàng. Câu chuyện ấy, mối dây rối rắm giữa cậu và Hà Minh Phàm, là điều cậu đã luôn giữ chặt trong lòng như một vết sẹo chưa lành. Người ngoài có thể đồn đoán, có thể nghe và bàn tán, nhưng Giang Hành thì không thể. Cậu không thể chịu được cảnh Giang Hành nhìn mình bằng ánh mắt khác đi, không thể chịu được việc để anh nghe về quá khứ ấy từ miệng kẻ khác.

Lý Phái Ân đã định, khi mọi chuyện qua đi, khi vụ kiện kết thúc, khi cậu đủ mạnh mẽ hơn, cậu sẽ là người chủ động kể cho Giang Hành nghe tất cả, bằng giọng bình tĩnh nhất, bằng lòng can đảm ít ỏi nhất. Anh sẽ là người đầu tiên được nghe. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ bị phơi bày theo cách này, cậu hoàn toàn mất kiểm soát.

Giang Hành nhìn cậu, còn cậu thì chỉ biết cúi đầu, đôi bàn tay đan chặt vào nhau đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Căn phòng nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt, yên ắng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của cả hai người, một bên đập loạn nhịp, một bên như bị ai bóp nghẹt. Và giữa khoảng cách ấy, tất cả những gì chưa được nói ra, đều biến thành nỗi đau lặng lẽ, đang âm thầm dâng lên giữa hai trái tim đã từng hướng về nhau.

– Được... Cậu không kể, vậy để tôi hỏi. – Giọng Giang Hành vang lên khẽ khàng nhưng nặng tựa đá rơi. Anh đợi mãi trong cơn im lặng vô vọng, cuối cùng vẫn là người phá vỡ nó. – Cậu còn tình cảm với Hà Minh Phàm sao?

Câu hỏi ấy như một mũi kim đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim Lý Phái Ân, chạm đến chỗ nhói đau mà cậu vẫn luôn cố giấu đi. Trong giây lát, toàn thân cậu cứng đờ, hơi thở khựng lại nơi cổ họng. Không khí giữa hai người đặc quánh đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến nó vỡ tan.

Giang Hành đứng đó, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong sự dịu dàng ấy lại chất chứa một nỗi tổn thương khó gọi tên. Ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt anh, làm lộ rõ hàng mi đang run lên khẽ khàng, như thể chính anh cũng sợ phải nghe câu trả lời. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Lý Phái Ân cảm thấy đôi môi mình khô khốc. Câu hỏi ấy của Giang Hành, cậu biết sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế. Mỗi từ mà anh nói ra, như xé toang lớp vỏ bọc mà cậu đã dày công tạo dựng suốt bao năm. Đó không chỉ là câu hỏi về tình cảm, mà còn là lời chạm đến những phần yếu đuối nhất trong cậu – những phần cậu chưa bao giờ muốn để Giang Hành nhìn thấy.

Cậu cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt ấy. Mí mắt khẽ run, hai bàn tay đan chặt vào nhau đến trắng bệch. Giang Hành quá tốt, quá dịu dàng, quá thuần khiết trong cách anh yêu thương cậu. Chính vì vậy mà Lý Phái Ân càng sợ, sợ rằng chỉ cần để anh nhìn thấy một vết nứt nhỏ trong quá khứ của mình thôi, toàn bộ hình ảnh tốt đẹp mà cậu cố gắng gìn giữ trong mắt anh sẽ tan biến không còn dấu vết.

Giang Hành là người khiến cậu muốn sống tốt hơn, là người khiến cậu muốn cố gắng từng chút một để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình. Cậu luôn tin rằng, chỉ khi mình đủ tốt, đủ xứng đáng, thì mới có thể được ở cạnh anh. Bởi thế, ngay cả khi chia sẻ với anh về vụ kiện – một chuyện vốn đã khiến Lý Phái Ân tự ti đến mức nghẹn thở – cậu vẫn có thể kể, vì trong chuyện đó, cậu là người chịu thiệt, là người có thể được cảm thông.

Nhưng Hà Minh Phàm thì khác. Câu chuyện ấy không phải là vết thương do người khác gây ra, mà là một vết sẹo cũ mà chính cậu cũng không dám chạm vào. Nhắc đến nó chẳng khác nào tự bóc đi lớp da đã đóng vảy, để lộ ra phần thịt đỏ au bên dưới – yếu đuối, đau rát, trần trụi. Với Lý Phái Ân, đó không chỉ là ký ức, mà là sự sụp đổ của tất cả những gì cậu đã gắng gượng xây lên trong suốt thời gian qua.

Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Giang Hành – trong đó không chỉ có sự thất vọng mà còn là nỗi đau khẽ run lên vì bất lực. Lý Phái Ân thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Cậu muốn nói, muốn phủ nhận, muốn giải thích tất cả, nhưng cổ họng như bị khóa lại, mọi từ ngữ đều nghẹn nơi đầu lưỡi.

Thật ra, ngay cả chính cậu cũng không biết mình đã thực sự vượt qua được câu chuyện đó chưa. Mỗi khi nhớ lại, trái tim cậu vẫn nhói lên – không phải vì còn yêu, mà vì vết thương ấy vẫn chưa lành. Nhưng nói ra điều đó với Giang Hành... cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, và càng không biết liệu anh có còn muốn lắng nghe nữa hay không.

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp thở khẽ run của cả hai. Ánh đèn yếu ớt phủ một lớp màu nhạt lên gương mặt Lý Phái Ân, khiến cậu trông càng mỏng manh, càng nhỏ bé đến mức khiến người ta xót xa. Còn Giang Hành, anh đứng lặng, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc phức tạp – vừa đau, vừa giận, lại vừa thương.

Thời gian còn ở dưới trướng công ty cũ, Lý Phái Ân vẫn chỉ là một tân binh non nớt, ngơ ngác giữa thế giới giải trí đầy hào nhoáng mà khắc nghiệt. Cậu không có chỗ dựa, không có danh tiếng, chỉ có lòng nhiệt huyết và khát vọng được công nhận. Và rồi, người đầu tiên đưa tay ra dìu cậu, chính là Hà Minh Phàm.

Hà Minh Phàm khi đó đã là một cái tên quen thuộc trong giới, người đàn ông điềm đạm, khéo léo và có sức ảnh hưởng lớn trong công ty. Anh dẫn dắt Lý Phái Ân trong từng bước đi, chỉ dạy cậu cách ăn nói, cách đứng trước ống kính, thậm chí cách quan sát để hiểu tâm lý người khác. Trong những buổi chào hỏi đạo diễn hay biên kịch, anh luôn để cậu đi cùng, vừa để học hỏi, vừa để được giới thiệu như một gương mặt mới đầy tiềm năng. Hà Minh Phàm nói chuyện với người khác vẫn mang nét ôn tồn đặc trưng, nhưng ánh mắt anh mỗi lần liếc về phía Lý Phái Ân lại luôn xen kẽ chút dịu dàng, như thể một lời khích lệ thầm lặng.

Những hành động nhỏ nhặt ấy khiến Lý Phái Ân cảm động hơn bất cứ lời khen nào. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được một người như Hà Minh Phàm để mắt đến, lại càng không dám mong anh sẽ nâng đỡ mình thật lòng như thế. Khi bộ phim đầu tiên cậu được giao vai phụ thành công vang dội, cái tên Lý Phái Ân lần đầu được nhắc đến trong giới cũng chính là nhờ Hà Minh Phàm giới thiệu. Niềm biết ơn và sự ngưỡng mộ ấy dần dần biến thành thứ tình cảm khó gọi tên.

Ở bên nhau lâu ngày, cùng trải qua những buổi ghi hình đến tận khuya, cùng ăn vội hộp cơm nguội trong phòng chờ, Lý Phái Ân nhận ra trái tim mình đã không còn bình lặng mỗi khi nhìn thấy anh. Hà Minh Phàm chăm sóc cậu một cách chu đáo đến mức gần như bao bọc. Từ những điều nhỏ nhất như mang thuốc cho cậu khi cậu bị cảm, hay dặn dò cậu đừng quên ăn uống giữa các buổi quay dài, đều được anh để tâm tỉ mỉ. Sự quan tâm ấy khiến Lý Phái Ân không thể không rung động. Cuối cùng, mối quan hệ giữa họ bước sang một ranh giới khác, họ chính thức hẹn hò.

Mọi chuyện diễn ra trong im lặng. Không ai trong công ty biết, không một tờ báo nào hay, và giữa họ chỉ có những cái nhìn, những cái chạm tay vụng trộm. Dù bí mật, nhưng Lý Phái Ân vẫn cảm thấy yên tâm khi có Hà Minh Phàm đứng phía sau. Anh là người duy nhất mà cậu tin tưởng tuyệt đối, người mà chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cậu vui hay buồn. Cảm xúc của cậu phụ thuộc gần như hoàn toàn vào anh. Chỉ cần Hà Minh Phàm cười, cậu cũng sẽ thấy thế giới này sáng rực rỡ hơn; chỉ cần anh trầm lặng, cậu cũng sẽ thấp thỏm suốt cả ngày.

Nhưng rồi, đến một ngày, thế giới nhỏ bé mà Lý Phái Ân đang nương náu ấy đột nhiên sụp đổ. Khi công ty chủ quản bắt đầu ép buộc cậu nhận những vai diễn không phù hợp, khi những tin đồn thất thiệt lan tràn, khi những lời nói ác ý ngày càng nhiều hơn, không ai đứng ra bênh vực cậu. Và tệ hơn hết, ngay cả Hà Minh Phàm, người mà cậu từng tin rằng sẽ luôn ở bên, cũng chọn im lặng.

Lúc đó, Lý Phái Ân mới nhận ra, trong thế giới này, tình yêu cũng phải đứng sau lợi ích. Niềm tin từng là chỗ dựa vững chắc của cậu, giờ đây chỉ còn là một khoảng trống lạnh lẽo. Họ chia tay trong im lặng, không cãi vã, không khóc lóc, chỉ có một cái gật đầu nhẹ như chấp nhận điều tất yếu. Nhưng với Lý Phái Ân, cú chia tay ấy là một nhát dao, chậm rãi mà sâu sắc, để lại vết thương không bao giờ lành. Đó cũng là khởi đầu cho quãng thời gian dài cậu rơi vào trầm cảm, khi mỗi buổi sáng thức dậy đều là một cuộc đấu tranh để tiếp tục tồn tại.

Những người trong đoàn phim thời đó, ai nấy đều nhìn thấy sự sa sút của cậu nhưng không ai dám xen vào. Còn người mà cậu từng tin tưởng nhất, người mà cậu nghĩ sẽ bước đến và bảo vệ cậu, cuối cùng lại chỉ đứng từ xa nhìn, như một kẻ ngoài cuộc. Nỗi thất vọng ấy khiến Lý Phái Ân như rơi xuống vực sâu không lối thoát.

Cậu vẫn nhớ rõ ngày mình rời khỏi công ty, buổi sáng mùa đông lạnh cắt da, cậu kéo vali rời đi trong im lặng. Trước đó suốt cả năm trời, tiền lương ít ỏi của cậu chẳng bằng nổi một nhân viên tạp vụ. Gia đình ở quê vẫn phải gửi tiền đều đặn để cậu có thể trụ lại thành phố, nuôi dưỡng giấc mơ mà bây giờ nhìn lại, dường như chỉ toàn khổ đau. Hà Minh Phàm khi ấy vẫn nói rằng sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói đỡ cho cậu, để giành lại công bằng. Nhưng rồi cơ hội ấy chẳng bao giờ đến, còn cậu thì đã bước đi, mang theo trái tim rách nát, rời khỏi tất cả.

Kể từ ngày đó, Lý Phái Ân đã học được cách không tin vào những lời hứa, dù là từ người từng khiến cậu tin rằng tình yêu có thể cứu rỗi cả thế giới.

Và điều đau lòng nhất là, Lý Phái Ân buộc phải rời đi trong khi trái tim mình vẫn còn đang bốc cháy vì tình yêu ấy. Cậu chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ yêu một người sâu sắc đến thế, càng chưa từng nghĩ tình yêu ấy lại trở thành thứ khiến mình tổn thương đến tận cùng. Ngày Lý Phái Ân rời khỏi công ty, cậu mang theo hành lý không nặng, nhưng trái tim thì như bị khoét rỗng. Từng bước chân đều nặng trĩu, tựa như đang dẫm qua đống tàn tro của chính tình cảm mình.

Lý Phái Ân lần đầu hiểu được cảm giác yêu nhầm người có thể đau đớn đến nhường nào. Đó là nỗi đau không có hình dạng, không thể cất lên thành lời, chỉ có thể âm thầm gặm nhấm trong lòng đến kiệt sức. Cậu đã không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, khóc đến khi cổ họng khô rát, đến khi nước mắt cạn khô mà vẫn không thể nguôi đi được. Chỉ cần không có ai ở bên, chỉ cần căn phòng chìm vào yên lặng, những ký ức về quãng thời gian bên nhau sẽ lại ùn ùn kéo đến, như những thước phim chiếu chậm, chồng chéo lên nhau trong đầu cậu.

Khi đó, chỉ cần nhớ đến Hà Minh Phàm – ánh mắt anh, giọng nói anh, dáng người anh lúc cười – tất cả đều đủ khiến ngực Lý Phái Ân thắt lại, nhói đau đến khó thở. Cậu như người bị giam trong chiếc lồng của ký ức, càng muốn quên lại càng nhớ, càng cố bình tâm thì tim lại càng cuộn trào lên nỗi đau không thể gọi tên. Trong những giấc mơ ít ỏi mà cậu có thể ngủ được, hình bóng của Hà Minh Phàm vẫn hiện về – rõ ràng đến mức mỗi lần tỉnh giấc, Lý Phái Ân đều không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.

Cậu thấy mình kiệt quệ. Mỗi buổi sáng thức dậy, ánh sáng từ khung cửa sổ rọi vào cũng khiến cậu thấy đầu óc mơ màng, trống rỗng. Mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, dường như không còn sức sống. Cậu không thể tập trung làm việc, không thể đọc nổi một trang kịch bản, cũng chẳng buồn ăn uống. Cả thế giới trong cậu thu hẹp lại, chỉ còn lại một người đã không còn thuộc về mình.

Thời gian trôi đi chậm chạp. Kể từ ngày chia tay đến nay, đã gần một năm. Lý Phái Ân nghĩ mình đã nguôi ngoai, nghĩ mình đã học được cách chấp nhận và bước tiếp. Nhưng đôi khi, giữa một buổi chiều vô tình đi ngang qua con phố quen thuộc, hoặc khi bắt gặp ai đó có dáng đứng giống Hà Minh Phàm, trái tim cậu vẫn khẽ chùng xuống, nhói lên một nhịp. Cậu biết mình không còn yêu như trước, nhưng đâu đó, trong sâu thẳm, vẫn còn vương lại một chút gì đó chưa dứt hẳn.

Lý Phái Ân tự hỏi, liệu cậu thật sự đã hết tình cảm với Hà Minh Phàm chưa? Hay chỉ là vì quá lâu không còn ở cạnh, nên nỗi nhớ mới biến thành ảo giác của sự thiếu vắng? Cậu không rõ, chỉ biết rằng mỗi khi nghĩ về quãng thời gian ấy, vẫn có một thứ cảm xúc vừa ngọt vừa đắng len lỏi trong lồng ngực – thứ cảm xúc mà cậu không biết nên gọi là thương, hay là tiếc.

Có quá nhiều câu hỏi vẫn mắc kẹt trong lòng Lý Phái Ân, không cách nào nói ra. Cậu từng muốn gặp lại Hà Minh Phàm, chỉ để hỏi – tại sao ngày đó anh lại chọn im lặng, tại sao tình cảm anh dành cho cậu, nếu có, lại dễ dàng bị nhấn chìm như vậy. Nhưng rốt cuộc, những lời ấy mãi chỉ nằm lại trong tâm trí, không bao giờ được thốt thành lời.

Những cuộc chia tay nhìn bề ngoài có vẻ êm đẹp, nhưng ẩn sâu bên trong là cả một cơn bão lòng không tiếng động. Người ngoài có thể nghĩ rằng hai người đã dứt khoát, đã nhẹ nhõm, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, có những vết thương không thể liền da. Có những cuộc chia ly không kết thúc bằng nước mắt, mà kết thúc bằng sự lặng im – thứ lặng im dai dẳng đến mức, dù năm tháng có trôi đi, cũng không thể nào xoá nhòa được.

Lần này, nếu không phải vì luật sư khẩn thiết yêu cầu lời khai từ Hà Minh Phàm, thì có lẽ Lý Phái Ân sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại phải đối mặt với người ấy thêm một lần nào nữa. Chỉ cần nghe đến tên thôi, lòng cậu đã dội lên một cảm giác vừa xa lạ vừa nặng nề, như có thứ gì đó cũ kỹ bị khuấy động từ sâu trong tâm trí. Thế nhưng, thật lạ, khi nghe tin buộc phải gặp lại Hà Minh Phàm, người đầu tiên mà Lý Phái Ân nghĩ đến không phải là anh ta, mà là Giang Hành. Cậu nghĩ về cách sẽ kể lại chuyện này cho anh như thế nào, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nghe thấy cái tên kia, và tự hỏi liệu Giang Hành có buồn, có thất vọng, hay chỉ im lặng nhìn cậu bằng đôi mắt bình thản như thường ngày.

Từ lúc đó, trong đầu Lý Phái Ân, hai cái tên cứ chồng chéo lên nhau, khiến cậu mệt mỏi đến mức không thể nào phân rõ được điều gì đang làm mình đau hơn. Những hôm phải đi gặp luật sư, cậu nhớ Giang Hành da diết. Cậu nhớ cách anh luôn hỏi cậu có mệt không, nhớ dáng người cao gầy trong ánh đèn bếp mỗi khi đợi cậu về, nhớ cả ánh mắt dịu dàng xen lẫn lo lắng khi anh nhìn thấy cậu bước vào nhà muộn. Nhưng kỳ lạ thay, những hôm phải gặp Hà Minh Phàm – người từng là tất cả trong một quãng thời gian của tuổi trẻ – thì cậu lại càng nhớ Giang Hành hơn. Càng ngồi đối diện người cũ, cậu lại càng nhận ra khoảng cách giữa hiện tại và quá khứ đã trở nên xa đến mức không thể chạm tới.

Hà Minh Phàm khi gặp lại Lý Phái Ân, dường như lại không muốn buông tha cho cậu. Anh ta đồng ý ra làm chứng, nhưng kèm theo một điều kiện mà Lý Phái Ân không ngờ tới – anh muốn được gặp cậu thêm ba lần nữa. Anh nói rằng chỉ cần ba lần ấy, anh sẽ có cơ hội để giải thích, để cậu hiểu rõ những điều anh chưa từng nói, để có thể bắt đầu lại. Lý Phái Ân không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, như thể chính bản thân cũng không rõ mình đang đồng ý vì nghĩa vụ hay vì nỗi ám ảnh cũ chưa thể xóa nhòa.

Hôm nay là buổi gặp thứ hai. Buổi đầu tiên, khi nhìn thấy Hà Minh Phàm, Lý Phái Ân đã nghĩ rằng trái tim mình có lẽ sẽ run lên, sẽ xao động như những ngày cũ. Nhưng không, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng. Mọi lời nói, cử chỉ của Hà Minh Phàm – dù nhẹ nhàng, dù cố gắng gần gũi – đều vô tình khiến cậu đem ra so sánh với Giang Hành. Cậu thấy sự khác biệt trong từng chi tiết nhỏ nhất: cách Giang Hành lắng nghe, cách anh im lặng, cách anh không cần nói nhiều mà vẫn khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp nơi mình. Mỗi lần như thế, lòng Lý Phái Ân lại dấy lên một nỗi nhớ thương, vừa dịu dàng vừa quặn thắt.

Buổi gặp hôm nay, Hà Minh Phàm vẫn như trước, giọng nói ôn tồn, ánh mắt chăm chú, từng lời đều là sự quan tâm mà năm xưa cậu từng khát khao. Nhưng Lý Phái Ân không còn là người cũ nữa. Cậu ngồi đó, lắng nghe từng câu, từng chữ, mà tâm trí lại dần xa rời. Trong lòng cậu, có quá nhiều điều chưa được nói ra, quá nhiều câu hỏi muốn hỏi cho rõ, nhưng cũng chẳng biết liệu mình còn cần câu trả lời nữa không. Tối nay, cậu mang theo chiếc cà vạt năm đó Hà Minh Phàm từng tặng – thứ duy nhất còn sót lại sau mối tình ấy. Cậu không đeo, chỉ để yên trong túi áo, như một vết sẹo được bọc lại. Mỗi khi bàn tay chạm khẽ vào nó, trái tim lại quặn lên một nhịp, hỗn loạn, rối ren, chẳng biết là hối tiếc hay chỉ đơn giản là mệt mỏi.

Vậy nên khi Giang Hành hỏi cậu câu ấy – câu hỏi tưởng chừng chỉ là một lời dò xét, nhưng lại chứa cả một nỗi đau sâu thẳm – Lý Phái Ân chỉ biết chết lặng. Tất cả những suy nghĩ, những lời biện minh, những điều muốn nói bỗng chốc tan biến. Miệng cậu khẽ mở, nhưng chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giang Hành đứng trước mặt cậu, ánh mắt đăm đăm nhìn vào cậu, chờ đợi một câu trả lời mà anh đã tưởng tượng trước hàng nghìn lần. Nhưng khi thấy cậu im lặng, anh khẽ cúi đầu, đôi vai run lên, rồi quay người rời đi. Trong khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt mà anh cố kìm nén từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Giang Hành không nói thêm gì nữa. Anh chỉ thấy trong lòng mình một khoảng rỗng lớn, như thể có điều gì đó đã gãy vụn. Anh đã từng hứa với bản thân rằng, chỉ cần Lý Phái Ân nói, anh sẽ tin. Dù là lời nào, dù có vô lý đến đâu, anh vẫn sẽ tin. Nhưng cậu lại im lặng – sự im lặng ấy chẳng khác nào một lời thừa nhận. Nó sắc lạnh hơn bất kỳ lời nào có thể nói ra.

Giang Hành khép cửa phòng lại, tiếng cánh cửa va nhẹ vào khung gỗ vang lên khô khốc, ngắt quãng mọi âm thanh ngoài kia. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên từ khe cửa. Anh cầm lấy chiếc tai nghe đặt trên bàn, chậm rãi đeo lên tai rồi bật nhạc thật to. Âm thanh dội thẳng vào màng nhĩ, chát chúa và nặng nề, nhưng anh vẫn không giảm âm lượng. Giang Hành muốn để tiếng nhạc lấn át hết mọi thứ – cả sự im lặng, cả những hồi ức đang quay cuồng trong đầu, và nhất là tiếng tim mình đang đập hỗn loạn đến đau nhói.

Anh ngồi xuống mép giường, cánh tay buông thõng, mắt trống rỗng nhìn vào màn hình điện thoại. Chỉ một động tác vuốt nhẹ, album ảnh mở ra. Hàng loạt bức ảnh của Lý Phái Ân hiện lên, mỗi tấm đều ghi lại một khoảnh khắc mà anh từng nâng niu. Trong ảnh, Lý Phái Ân cười rạng rỡ dưới nắng, đôi mắt cong cong phản chiếu bầu trời trong trẻo. Lại có tấm cậu cau mày, tập trung đọc kịch bản, tóc rũ xuống che mất nửa khuôn mặt. Càng nhìn, Giang Hành càng thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.

Ngón tay anh khẽ trượt qua từng bức ảnh, mỗi lần dừng lại là một lần nhớ. Nhớ cái cách Lý Phái Ân hay nghiêng đầu hỏi anh một câu vu vơ, nhớ dáng cậu nằm cuộn tròn trong chăn, thở đều trong giấc ngủ. Giang Hành cắn nhẹ vào phần thịt nơi bàn tay, cắn thật mạnh để không bật ra tiếng nấc. Anh không muốn để mình yếu đuối như vậy, nhưng càng cố nén, nước mắt lại càng trào ra, làm mờ đi màn hình trước mắt.

Giang Hành từng nghĩ bản thân đã đủ trưởng thành để che chở cho Lý Phái Ân, để là người luôn giữ bình tĩnh trong mọi chuyện. Nhưng vào giây phút này, khi một mình đối diện với những tấm hình ấy, anh mới nhận ra – so với tất cả những lần Lý Phái Ân nũng nịu, làm nũng hay dỗi hờn, thì chính anh bây giờ mới thật sự là đứa trẻ nhỏ bé nhất. Một đứa trẻ đang cố gồng mình chịu đựng, sợ rằng nếu yếu lòng, tất cả sẽ vỡ tan.

Đêm dần sâu, đồng hồ trong phòng chỉ sang gần nửa đêm. Không gian yên ắng đến mức anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập chậm rãi, xen lẫn tiếng gió ngoài cửa sổ rít khẽ qua khe rèm. Rồi bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên – nhẹ, chậm, như thể người ở bên ngoài cũng đang do dự. Ba tiếng gõ, ngắt quãng, rồi im bặt.

Giang Hành ngẩng đầu, tháo một bên tai nghe xuống, tai còn lại vẫn vương âm nhạc mơ hồ. Anh im lặng, lắng nghe. Một lát sau, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng thở rất khẽ, rồi là tiếng vải xào xạc như ai đó đang ngồi xuống. Tiếng đầu tựa nhẹ vào cửa, rồi một hồi gõ nhè nhẹ, đều đặn. Giang Hành hiểu ngay, đó là Lý Phái Ân.

Anh đứng dậy, bước từng bước thật chậm về phía cửa, sợ tiếng chân mình quá lớn sẽ khiến người bên ngoài nhận ra. Khi đến gần, anh dừng lại, đứng cách cánh cửa chỉ vài phân, lặng yên. Tiếng của Lý Phái Ân vang lên, khàn khàn nhưng dịu dàng, mang theo sự van nài và cả nỗi mệt mỏi giấu kín trong từng chữ.

"Giang Hành... cậu có thể đợi tôi thêm một chút nữa được không?"

Giọng nói của Lý Phái Ân vang lên khẽ khàng qua lớp cửa gỗ, run rẩy đến mức nghe như gió thổi qua kẽ lá. Cậu ngừng lại vài giây, hít sâu, rồi nói tiếp, chậm rãi, từng chữ đều như bị nghẹn lại nơi cổ họng.

"Tôi thực sự... cũng không muốn giấu cậu chuyện này. Không phải tôi không tin cậu, mà là... có những điều, mỗi lần nghĩ tới, tôi thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết nếu nói ra, cậu sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nào nữa. Có những nút thắt... tôi cứ cố gỡ mãi mà chẳng sao gỡ nổi. Tôi chỉ cần thêm một chút thời gian thôi, để sắp xếp lại, để đủ can đảm đối diện với tất cả."

Giọng nói yếu dần đi, đứt quãng như đang cố kìm lại nước mắt. Lý Phái Ân tựa đầu vào cánh cửa, đôi vai run khẽ, tay nắm chặt vạt áo nơi ngực, như muốn giữ cho trái tim mình khỏi vỡ vụn.

"Tôi sẽ cho cậu câu trả lời, thật đấy... sớm thôi. Chỉ cần cậu đừng rời đi trước khi tôi kịp nói. Tôi sợ lắm, Giang Hành à. Sợ rằng nếu thêm một lần nữa mất đi ai đó, tôi sẽ không chịu nổi."

Không gian im lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ và tiếng kim đồng hồ trong phòng Giang Hành chạy đều đặn, lạnh lẽo. Giang Hành vẫn đứng đó, bàn tay anh đặt lên mặt cửa, lòng bàn tay dán chặt như muốn cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ người ở phía bên kia. Trong ánh đèn mờ, những đường gân trên mu bàn tay anh nổi lên, run lên nhẹ nhẹ.

Rồi giọng nói của Lý Phái Ân lại vang lên, lần này nhỏ hơn, đứt quãng hơn, như thể từng từ được thốt ra đều đang rút cạn hết sức lực trong người.

"Có điều... cậu đừng lạnh nhạt với tôi như vậy nữa được không? Tôi đau lắm, thật sự đau đến mức không biết phải làm sao. Ngoài kia có bao nhiêu người có thể ghét tôi, có thể hiểu lầm tôi, tôi chịu được hết. Nhưng chỉ cần cậu... chỉ riêng cậu thôi, nếu quay lưng lại, nếu nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ như mấy hôm nay, tôi thực sự không chịu nổi."

Cậu khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ như một hơi thở buồn, lạc giọng giữa đêm.

"Cậu biết không, tôi vẫn luôn nghĩ chỉ cần có cậu bên cạnh, thì những ngày tồi tệ nhất tôi cũng có thể đi qua. Nhưng mấy ngày nay... tôi thấy mình như người sắp chết đuối, cố với tay lên mà không chạm được tới bờ. Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đó nữa, tôi sợ lắm. Mỗi lần cậu im lặng, tôi thấy ngực mình như bị đè nặng, không thở nổi..."

Giọng nói ngắt quãng, nghẹn lại. Một thoáng yên lặng phủ xuống, dài đến mức Giang Hành tưởng như tim mình cũng ngừng đập. Rồi, giọng nói kia lại vang lên, lần này nhẹ đến mức gần như hòa tan vào không khí, như một lời thú nhận vụng về và tuyệt vọng nhất.

"Hình như tôi... không có cậu là không được rồi. Thật đấy. Không có cậu, tôi chẳng biết mình sẽ phải sống thế nào nữa."

Câu nói khẽ khàng rơi xuống, như một giọt nước chạm vào mặt hồ đang tĩnh lặng. Giang Hành đứng ở bên này, nhắm mắt lại, cảm giác nơi lồng ngực như vỡ ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Anh dựa trán vào cửa gỗ, hơi thở dồn dập, nước mắt nóng hổi tràn ra, rơi xuống cánh tay anh, ướt đẫm.

Cách nhau chỉ một lớp cửa mỏng, một người đang cố nén nước mắt để không bật thành tiếng, còn người kia lại đang khóc lặng lẽ đến không thể kiềm chế. Giữa họ, chỉ còn lại hơi ấm mờ nhạt đang tìm cách len qua khe hở – yếu ớt, nhưng vẫn đủ khiến trái tim hai người cùng run rẩy.

Lúc ấy, Giang Hành khẽ nhắm mắt. Tất cả những âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hơi thở của hai người qua lớp cửa gỗ mỏng. Anh chậm rãi tựa trán vào cửa, lặng lẽ để mặc nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Chúng rơi xuống, lặng im và nặng nề, như trút ra tất cả những ấm ức, giận hờn, và cả tình thương vẫn chưa nguôi.

Trong bóng tối, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, nhưng khoảng cách ấy lại dài và rộng đến nghẹt thở. Và giữa khoảng cách đó, một người đang khóc im lặng, còn người kia đang cố nén tiếng nức nở trong lòng – cùng chờ đợi, cùng mong rằng đối phương sẽ không rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro