CHƯƠNG 23: THỎ CON BIẾT ƠN

Các bạn tranh thủ tận hưởng sự ngọt ngào này~ Sắp tới ngược 1 trận nữa, là tới hồi kết của truyện rùi nhaa~

---

Cả căn phòng chìm trong một màu tối mờ dịu, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt xuống, phản chiếu lên làn da ướt mồ hôi của hai người. Không gian vương mùi da thịt lẫn mùi xà phòng thoang thoảng, quện vào hơi nóng còn sót lại sau những đợt thở dốc vừa dứt.

Lý Phái Ân nằm gọn trong vòng tay Giang Hành, cơ thể nhỏ nhắn gần như hoàn toàn bị bao bọc bởi lồng ngực vững chãi và cánh tay rắn chắc ấy. Toàn thân cậu ướt đẫm, từng giọt mồ hôi chậm rãi trượt từ vai xuống, thấm qua làn da rồi rơi xuống lớp đệm mềm phía dưới, để lại những dấu loang nhạt như bằng chứng của cơn mê cuồng vừa qua. Mái tóc cậu bết nhẹ vào trán, vài sợi dính vào gò má, nhưng thay vì gạt ra, Giang Hành lại khẽ cúi xuống, để cằm mình tựa lên đỉnh đầu người trong lòng.

Hơi thở anh phả xuống, đều đặn, chậm rãi, như một nhịp ru nhẹ. Tay anh vòng qua eo cậu, giữ chặt, rồi di chuyển chậm rãi dọc sống lưng, vuốt ve nhẹ nhàng như đang vỗ về. Hơi thở hai người hòa vào nhau, mỏng manh nhưng ấm áp, từng nhịp tim như cùng hòa chung một tiết tấu.

Lý Phái Ân vẫn chưa rời khỏi lồng ngực ấy. Cậu khẽ rúc đầu sâu hơn, tận hưởng chút hơi ấm còn sót lại, đầu ngón tay chạm nhẹ lên chiếc vòng cổ bạc trên cổ mình,món quà mà anh đã trao chỉ vài tiếng trước. Ánh sáng từ chiếc vòng lấp lánh phản chiếu qua từng nhịp rung động của làn da, ánh bạc ấy len qua những kẽ tay cậu, mảnh mai như sợi ánh trăng đang tan chảy trong đêm.

Sau khi đã kiệt sức với những dây dưa kéo dài đến tận khuya, trong lòng Lý Phái Ân vẫn chưa thực sự bình ổn. Cảm xúc trong cậu rối ren như một nồi nước đang sôi, sục sôi khi được chạm đến đỉnh điểm, rồi giờ đây lại dịu xuống dần, chỉ còn hơi ấm bốc lên nghi ngút. Đầu óc mơ màng, trái tim như vẫn đang bồng bềnh giữa hai tầng thực và mộng. Cậu mân mê sợi dây bạc, ánh mắt khẽ dõi lên ánh sáng phản chiếu trên cổ, miệng khẽ bật thành tiếng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng giữa khoảng lặng mơ hồ ấy.

"Giang Hành, em đã bao giờ nói cảm ơn anh chưa nhỉ?"

Giọng nói ấy không phải để hỏi, mà như một lời tự sự vu vơ, pha chút ngại ngần. Giang Hành hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng mềm đi. Anh vẫn tựa cằm lên đầu cậu, bàn tay vẫn đều đặn luồn trong tóc, khẽ vuốt ve từng lọn một. Mỗi lần tay anh lướt qua, những sợi tóc mềm lại rối nhẹ, để rồi anh lại kiên nhẫn vuốt lại như một thói quen.

Anh khẽ hỏi, giọng trầm ấm, chậm rãi vang lên bên tai cậu, từng chữ như chạm nhẹ vào làn da.

"Vì điều gì?"

Lý Phái Ân khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười rất nhẹ. Cậu xoay người lại trong lòng Giang Hành, khiến hai khuôn mặt gần nhau hơn, hơi thở của cả hai hòa lẫn chỉ còn cách nhau vài tấc. Đôi mắt cậu nhìn anh, ánh sáng trong đó ấm và sâu, như thể đang chứa đựng điều gì không thể nói hết bằng lời.

"Vì đã luôn xuất hiện trong tầm mắt của em."

Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Giang Hành thoáng sững người. Anh khẽ buông đầu Lý Phái Ân ra, cúi xuống để ánh mắt mình đối diện hoàn toàn với cậu. Trong ánh nhìn ấy, có một điều gì đó dịu dàng xen lẫn xao động, như thể anh đang chờ đợi điều gì đó nữa,lời tiếp theo, hoặc một điều chưa kịp nói ra.

Lý Phái Ân nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói trầm xuống, chậm rãi, rõ ràng từng chữ, như thể đang lột tả cả một góc tâm tư đã bị che giấu quá lâu.

"Trong thế giới của em, tất cả mọi người đều đang đi, xa khỏi em. Em như tâm một hình tròn càng ngày càng lớn, không cách nào rời khỏi vị trí đó để tiến gần đường tròn bên ngoài."

Câu nói của cậu vang lên trong không gian yên tĩnh, nhẹ nhưng vang vọng như thể lan mãi trong tâm trí người nghe. Giang Hành vẫn im lặng, chỉ khẽ nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên trầm hơn. Không có bất kỳ lời nào thốt ra, nhưng sự im lặng ấy lại mang theo hàng ngàn tầng cảm xúc đang cuộn lên. Lý Phái Ân khẽ dừng lại, ánh mắt hướng về khoảng không mờ tối phía trước. Ánh đèn vàng yếu ớt rọi lên gương mặt cậu, tạo thành những vệt sáng và bóng đổ đan xen, khiến dáng vẻ ấy càng thêm mong manh. Giọng cậu vang lên chậm rãi, mỗi chữ như mang theo hơi thở dài của một nỗi lòng đã kìm nén từ rất lâu.

"Em từng nghĩ đó là điều cần thiết để duy trì trật tự cuộc sống của em. Chỉ cần em rời khỏi tâm đó, hình tròn sẽ lệch đi, sẽ không còn là hình tròn nữa."

Giang Hành không cắt ngang, cũng không nói xen vào. Anh chỉ im lặng, để cậu có thể nói hết, để từng lời của cậu có thể thoát ra một cách nhẹ nhõm nhất. Tay anh khẽ di chuyển, chậm rãi vuốt dọc theo sống lưng nhỏ của Lý Phái Ân, từng nhịp đều đặn, như một cách để trấn an, để xoa dịu. Hơi thở anh ấm, chạm vào gáy cậu rồi tan vào không khí, chỉ còn lại hơi rung khẽ nơi bờ vai cậu khi anh hít vào, thở ra.

Không gian xung quanh im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc nơi góc tường và tiếng tim hai người hòa vào nhau, nhịp chậm, nhịp nhanh, rồi lại hòa chung thành một.

Lý Phái Ân tiếp tục nói, giọng càng lúc càng trầm hơn, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự nhẹ nhõm, như thể cuối cùng đã có thể nói ra điều bản thân vẫn luôn giấu kín.

"Nhưng từ khi anh tới, anh như luôn đi ngược với mọi người. Anh luôn tiến về tâm hình tròn đó. Dù em có xoay hướng nào, cũng sẽ nhìn thấy sự xuất hiện của anh. Điều đó khiến em an tâm. Anh đã cho em động lực để rời khỏi vị trí tâm đó, từ từ tiến ra khỏi vòng tròn kia mà tận hưởng thế giới bên ngoài."

Cậu nói đến đây thì khẽ nghiêng người, tựa đầu lên ngực anh. Giọng nói của cậu tan dần vào từng nhịp tim Giang Hành, nghe vừa xa vừa gần. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Hành chỉ biết nhìn cậu thật lâu, ánh mắt chứa đầy thứ tình cảm dịu dàng và trìu mến. Mỗi câu cậu nói ra đều như chạm vào sâu thẳm trong anh, khiến trái tim vốn mạnh mẽ bỗng trở nên mềm yếu đến lạ.

Thì ra, suốt thời gian qua, Lý Phái Ân vẫn luôn nghĩ mình là người cô độc giữa thế giới này. Cậu sống khép kín, cố gắng duy trì mọi thứ trong một quỹ đạo hoàn hảo đến mức ngột ngạt, tự vẽ ra cho mình một "vòng tròn an toàn" và nhốt bản thân ở chính giữa, sợ rằng nếu bước ra, mọi thứ sẽ vỡ vụn. Giang Hành hiểu, cậu không phải không muốn mở lòng, chỉ là sợ,sợ bị tổn thương, sợ những va chạm của đời sống sẽ khiến bản thân một lần nữa trượt khỏi điểm cân bằng.

Nghĩ đến đó, Giang Hành khẽ siết chặt vòng tay ôm, kéo Lý Phái Ân lại gần hơn. Anh ôm cậu thật chặt, như thể muốn dùng sức mình để giữ lấy, để thay cậu gánh đi một phần những nỗi sợ hãi, những day dứt đã ăn sâu vào tâm trí ấy. Anh muốn ôm trọn hết thảy mọi yếu đuối và tổn thương mà Lý Phái Ân mang theo trong lòng, muốn che chở cho tất cả những điều không tốt đẹp từng xảy ra trong cuộc sống của cậu.

Giang Hành tựa cằm lên vai cậu, khẽ cọ nhẹ, giọng nói nhỏ đến mức gần như hòa vào hơi thở. Anh không cần nói lời an ủi, chỉ lặng lẽ ở đó, để cậu cảm nhận được sự tồn tại của mình,một sự tồn tại ấm áp, kiên định, và vững vàng.

Trong thâm tâm, Giang Hành vốn là người hay trêu chọc, thích khiến Lý Phái Ân bật cười. Anh luôn dùng những câu nói nửa thật nửa đùa, dùng những cái nhéo nhẹ, hay đôi lúc là ánh mắt tinh nghịch để khiến cậu quên đi mệt mỏi. Nhưng tận sâu trong lòng, điều anh mong nhất không phải chỉ là nụ cười thoáng qua trên môi. Anh muốn nhìn thấy nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng kia,một nụ cười thật sự, trong trẻo và bình yên, không còn bị giam giữ bởi bất kỳ lớp vỏ bảo vệ nào.

Nghe những lời vừa rồi, Giang Hành cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm. Một cảm xúc lặng lẽ, không ồn ào, nhưng mạnh mẽ đến mức khiến anh phải nhắm mắt lại để giữ cho nó không trào ra ngoài. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà sâu lắng.

"Lý Phái Ân, em có biết cảm giác của một người phụ huynh không?"

Câu hỏi ấy khiến Lý Phái Ân hơi giật mình, cậu ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, chưa kịp hiểu ý. Hàng mi vẫn còn ươn ướt hơi nước, khẽ chớp mấy cái, giọng cậu nhỏ nhẹ vang lên.

"Sao lại là phụ huynh?" - Giang Hành bật cười khẽ, nụ cười ấy rất hiền, pha chút trêu chọc nhưng lại mang trong đó một tình cảm dịu dàng đến khó tả. Anh cúi xuống, chạm nhẹ trán mình vào trán cậu, rồi nói với giọng đầy ấm áp:

"Anh đã dày công chăm sóc cho một đứa trẻ. Và bây giờ anh đang nhìn thấy đứa trẻ ấy trưởng thành thật ngoan. Anh rất tự hào về cách đứa trẻ ấy lớn lên." - Giọng anh chậm rãi, từng chữ đều mang theo một loại dịu dàng sâu lắng như mạch nước ngầm len qua tâm can người đối diện. Mắt anh nhìn cậu, ánh nhìn chứa đựng niềm yêu thương và tự hào không chút che giấu.

Lý Phái Ân nghe xong liền hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Giang Hành. Trong khoảnh khắc ấy, tim cậu dường như bị chạm đến nơi mềm yếu nhất. Một cảm giác vừa ấm áp, vừa khẽ xao động lan ra khắp cơ thể. Cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười,nụ cười nhẹ đến mức gần như tan vào hơi thở. Lòng cậu như mềm nhũn ra sau lời khen ấy, bao nhiêu giận dỗi, mệt mỏi, đề phòng... đều tan biến như chưa từng tồn tại. Cậu vòng tay ôm lấy Giang Hành thật chặt, gương mặt vùi vào ngực anh, hít sâu mùi hương quen thuộc mà mình yêu đến nghiện.

Giang Hành đáp lại bằng cái siết tay dịu dàng hơn nữa. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc cậu, động tác chậm rãi và cẩn trọng như sợ làm cậu thức. Hơi thở anh hòa vào hơi thở cậu, cùng một nhịp ấm áp, đều đặn và yên bình.

Không khí trong phòng ấm dần lên, hơi nóng sau khi tắm vẫn còn vương trên da, khiến Lý Phái Ân thấy toàn thân như đang tan chảy. Mí mắt cậu dần cụp xuống, nặng trĩu, những sợi mi dài run khẽ theo từng hơi thở. Giọng nói của Giang Hành vẫn còn vang nhẹ bên tai, nhưng cậu đã không còn đủ tỉnh táo để đáp lại.

Cảm giác buồn ngủ dâng lên khiến cậu như đang chìm trong làn nước ấm, mơ hồ, dễ chịu, chỉ còn hơi ấm của Giang Hành bao quanh. Tuy nhiên, Giang Hành vẫn đủ tỉnh táo. Khi nhận ra người trong lòng đã gần như thiếp đi, anh khẽ nâng người dậy, cố gắng không làm cậu giật mình. Một tay anh luồn ra sau lưng, tay kia đỡ lấy chân cậu, nhẹ nhàng bế lên.

Anh đã mặc cho cậu một chiếc áo phông rộng mềm, cổ áo hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh. Cậu tựa đầu vào vai anh, hơi thở đều đặn phả vào cổ, khiến da anh nóng lên theo từng nhịp. Giang Hành bế cậu đi chậm rãi về phía phòng tắm, từng bước chắc chắn nhưng nhẹ, cẩn thận như đang ôm một vật quý giá.

Khi đến nơi, anh dùng chân khẽ đẩy cửa, rồi bước vào. Căn phòng tắm vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng và hơi ẩm còn đọng trên gạch. Giang Hành đặt cậu ngồi lên bệ rửa mặt, điều chỉnh tư thế sao cho cậu có thể dựa vào mình thoải mái. Anh nghiêng đầu nói khẽ, giọng đầy dịu dàng.

"Nhắm mắt lại đi, nghỉ một chút cho đỡ buồn ngủ."

Lý Phái Ân lơ mơ gật đầu, đôi mắt khép hờ. Cậu ngoan ngoãn dựa vào vai anh, để mặc cho anh làm tất cả. Bên dưới, Giang Hành cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, từng động tác của anh chậm rãi, chu đáo. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, nửa sáng nửa tối, ánh mắt tập trung, môi mím lại, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.

Lý Phái Ân khẽ mở mắt nhìn qua, cậu thầm nghĩ, không biết trong chiếc tủ nhỏ dưới bồn rửa mặt kia rốt cuộc Giang Hành đã cất bao nhiêu thứ mà cậu chưa từng để ý. Có lẽ, mỗi lần cậu không ở đây, anh lại âm thầm chuẩn bị thêm một món gì đó, chỉ để khi cậu cần, anh có thể lập tức chăm sóc chu toàn.

Giang Hành nhẹ nhàng đổ một ít dung dịch mát lạnh vào lòng bàn tay, rồi cẩn thận bơm vào phần da mẫn cảm của cậu bên dưới. Dung dịch chạm đến nơi rát đỏ, cảm giác mát lạnh lan ra khiến Lý Phái Ân khẽ hít vào, vai hơi run. Anh liền hạ giọng, khẽ nói.

"Đừng sợ, anh sẽ làm nhẹ thôi."

Giọng anh trầm và mềm, khiến mọi căng thẳng tan biến. Mỗi cử động của Giang Hành đều nhẹ đến mức gần như không cảm thấy đau, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và được chăm sóc thật dịu dàng. Cậu ngồi yên, bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai anh, đầu ngón tay khẽ siết lại để giữ thăng bằng.

Trong không gian ẩm hơi nước và ánh sáng nhòe mờ, Giang Hành cúi đầu làm việc, từng động tác đều tràn đầy cẩn trọng, ánh mắt chăm chú không hề rời. Lý Phái Ân nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả,vừa cảm động, vừa ngọt ngào, vừa như có gì nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Cậu khẽ thở ra một hơi thật dài, như muốn thả lỏng toàn bộ cảm xúc còn sót lại trong lồng ngực. Đôi mắt khẽ cong lên, hàng mi dài rung nhẹ, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi vừa dịu vừa yên. Trong giây phút tĩnh lặng ấy, một ý nghĩ chợt dâng lên, nhẹ như một tiếng thì thầm vang vọng trong lòng. Lý Phái Ân bỗng nhận ra, có lẽ cả đời này, điều may mắn nhất của mình chính là được ở bên cạnh một người đàn ông dịu dàng đến nhường này.

Xong xuôi, Giang Hành cẩn thận lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ dài tay màu xanh dương nhạt. Vải mịn, mềm như tơ, ánh lên một chút sáng mờ dưới đèn vàng. Không hiểu anh đã mua từ khi nào, nhưng Lý Phái Ân chắc chắn chưa từng thấy nó trong nhà mình trước đây. Giang Hành thong thả mặc cho cậu từng món một, từ tay áo, vạt áo đến hàng cúc nhỏ, mỗi động tác đều nhẹ như sợ chạm mạnh sẽ khiến người kia đau.

Bộ đồ dài tay ôm lấy thân hình gầy mảnh của Lý Phái Ân, vừa vặn đến mức tôn lên làn da trắng và chiếc cổ thanh mảnh. Ánh xanh nhạt của vải hòa cùng màu da khiến cậu trông càng dịu dàng, mỏng manh, gần như trong suốt dưới ánh đèn. Tóc cậu sau khi tắm vẫn còn hơi ướt, vài sợi rơi xuống trán, khẽ dính vào gò má. Giang Hành nhìn cảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến lạ, như thể tất cả sự dịu dàng trên đời đều đang tập trung ở trước mắt anh.

Anh cúi xuống, khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nhẹ,không vội vàng, không cuồng nhiệt, chỉ đơn giản là một cái chạm đầy yêu thương, như lời chúc ngủ ngon âm thầm gửi vào hơi thở. Sau đó, Giang Hành luồn tay ra sau, bế bổng Lý Phái Ân lên, bước chậm rãi về phía phòng ngủ của mình. Cánh tay anh ôm chắc, từng bước đều vững vàng, còn Lý Phái Ân chỉ biết ngoan ngoãn tựa vào vai anh, mí mắt nặng trĩu, hơi thở đều đặn.

Khi được đặt xuống nệm, cậu bỗng khẽ mở mắt, giọng nói mơ màng nhưng vẫn xen chút ngại ngùng.

"Để em giúp anh dọn bên phòng em đã..."

Giang Hành khẽ bật cười, đôi mắt cong nhẹ. Anh cúi xuống, giọng vừa trêu vừa dỗ:

"Đây là việc của người đã được ăn no, mới đủ sức để làm."

Anh nói rồi lại đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cậu, hai cái thật êm, như dỗ dành một đứa trẻ. Sau đó anh đứng dậy, kéo lại chăn cho cậu, rồi rời khỏi phòng. Lý Phái Ân nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, khẽ nghĩ thầm Giang Hành chắc là đang quay lại phòng mình để dọn dẹp. Cậu khẽ co người trong chăn, vừa ngại ngùng vừa ấm áp, khóe môi vô thức cong lên.

Nhưng chưa kịp chìm vào cơn buồn ngủ, cánh cửa phòng lại mở ra. Giang Hành quay lại, tay cầm theo một tuýp thuốc nhỏ. Anh không nói gì, chỉ đi thẳng tới, ngồi xuống bên mép giường, chỗ gần hông của cậu. Anh khẽ vỗ tay xuống đệm, giọng trầm mà nhẹ, mang theo chút cưng chiều không giấu giếm.

"Nhấc mông lên đây cho anh."

Câu nói khiến Lý Phái Ân đỏ bừng mặt, đôi mắt tròn xoe, vừa bối rối vừa chẳng hiểu anh định làm gì. Nhưng thấy ánh mắt nghiêm mà hiền của Giang Hành, cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo. Giang Hành dịch đùi lại gần hơn để tiện cho cậu nhích người lên, còn phía trên, cậu được kê thêm một chiếc gối để đầu cao hơn một chút.

Lý Phái Ân vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm nhận hơi ấm của Giang Hành lan tỏa ngay bên cạnh. Một lát sau, anh bóp một lượng thuốc trắng đục ra đầu ngón tay, mùi thuốc hơi the nhẹ, lan ra trong không khí.

Không nói thêm lời nào, Giang Hành khẽ vén nhẹ lớp vải mỏng, đưa tay vào bên trong quần của cậu. Những ngón tay anh chạm đến da thịt, tìm đến nơi nhạy cảm ấy, rồi nhẹ nhàng xoa đều thuốc quanh vùng da mỏng manh. Cảm giác ấm nóng ban đầu lan ra, xen lẫn chút tê nhẹ khiến Lý Phái Ân khẽ rùng mình, hơi thở lạc nhịp.

Giọng Giang Hành vang lên khẽ khàng, vừa như dỗ, vừa như trấn an.

"Cố chịu một chút. Vậy mai mới không cập kễnh."

Mỗi chữ anh nói ra đều mang theo sự quan tâm thật lòng, vừa dịu dàng vừa cẩn trọng. Anh biết rõ nơi đó của cậu sau đêm nay chắc chắn vẫn đang âm ỉ đau,những vết xước, vết rách nhỏ vẫn còn nhức. Vì thế, anh bôi thêm một lớp thuốc nữa, dày hơn, xoa thật nhẹ để thuốc thấm đều mà không làm cậu đau thêm.

Lý Phái Ân cắn môi, khẽ gật đầu, đôi má đỏ bừng. Cậu cảm thấy lòng mình dâng lên một thứ cảm xúc lạ,vừa xấu hổ, vừa cảm động, lại vừa thấy an yên đến khó tả. Người đàn ông kia, dù trong những lúc tế nhị nhất, vẫn luôn chu đáo đến từng chi tiết, cẩn trọng đến mức khiến tim cậu khẽ run.

Khi Giang Hành hoàn tất, anh rút tay ra, cẩn thận kéo lại vạt áo cho cậu, rồi khẽ vỗ lên đùi cậu một cái nhẹ. Anh ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm đến lạ, ánh nhìn ấy không cần lời cũng đủ khiến tim Lý Phái Ân tan ra như sáp.

Giang Hành sau khi làm xong mọi việc, khẽ chỉnh lại tư thế cho Lý Phái Ân. Cậu nhỏ dường như đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ cần vừa đặt xuống giường là cơ thể liền mềm nhũn, hơi thở đều đều, mí mắt nặng trĩu như chỉ đợi được chạm vào gối là lập tức chìm vào giấc ngủ. Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín đến tận cổ cho cậu, tỉ mỉ luồn tay cậu vào dưới lớp chăn ấm, sợ rằng trong lúc ngủ, bàn tay nhỏ ấy sẽ bị lạnh.

Ánh sáng đèn ngủ trong phòng dịu xuống, phủ lên khuôn mặt Lý Phái Ân một lớp sáng mờ ấm áp. Giang Hành khẽ cúi người, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc lòa xòa trước trán cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn thật khẽ, êm như gió.

"Ngủ ngon, Lý Phái Ân."

Giọng nói anh trầm, nhỏ, và dịu dàng đến mức như sợ đánh thức người trong lòng. Nghe vậy, Lý Phái Ân khẽ nhoẻn môi cười. Dù mắt đã lim dim, cậu vẫn nắm lấy bàn tay anh, ngón tay nhỏ siết nhẹ, giọng khàn khàn vì buồn ngủ cất lên giữa không gian yên ắng.

"Để mai em phụ dọn. Nằm xuống ngủ với em đi."

Câu nói ấy nhẹ đến nỗi gần như bị nuốt trọn trong hơi thở. Giang Hành nghe mà lòng như tan chảy. Tông giọng ngái ngủ ấy mềm mại đến mức khiến tim anh lịm đi. Anh ngồi xuống bên giường, vẫn để cậu nắm tay mình. Bàn tay anh khẽ xoa lên má cậu, vài nhịp vuốt ve nhẹ nhàng, đủ để cảm nhận làn da mềm mịn đang dần lạnh lại khi giấc ngủ chiếm trọn lấy cậu.

Một lúc sau, hơi thở Lý Phái Ân trở nên chậm rãi, đều đặn. Hàng mi cong khẽ run, rồi khép chặt lại, đôi môi hơi hé, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ hòa vào tiếng gió ngoài cửa sổ. Cậu đã thật sự ngủ say.

Giang Hành vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đang ngủ yên của người trong lòng. Ánh sáng vàng nhạt chiếu nghiêng, phản chiếu lên sống mũi cao và đôi môi hồng nhạt, khiến cậu trông yên bình đến lạ. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Hành cảm thấy như mình vừa chạm đến phần sâu nhất trong trái tim của Lý Phái Ân,nơi cậu chưa từng để ai bước vào. Và chính anh, giờ đây, lại được phép hiện diện ở đó.

Một cảm giác tự hào xen lẫn bình yên dâng lên trong ngực, khiến anh không khỏi mỉm cười. Nhìn sự an tĩnh và ngây thơ nơi gương mặt kia, Giang Hành bất giác siết nhẹ bàn tay cậu hơn, trong lòng đột nhiên nảy lên một quyết tâm âm thầm: bằng mọi giá, anh phải bảo vệ sự bình yên này,bảo vệ con người đang nằm trong vòng tay mình.

Sáng hôm sau, ánh nắng mỏng đầu ngày len qua rèm cửa, trải một vệt sáng dịu trên giường. Lý Phái Ân khẽ trở mình, đôi mắt còn nặng trĩu, ánh sáng làm cậu phải nheo lại. Khi cố gắng ngồi dậy, cơn đau âm ỉ từ hông và eo lập tức truyền đến, khiến cậu phải hít mạnh một hơi.

Dù tối qua Giang Hành đã cẩn thận bôi thuốc, cơn đau vẫn không tránh khỏi. Mỗi lần cử động, cơ thể lại nhói lên, nhất là ở phần eo và bên dưới, nơi vẫn còn rát và tê. Lúc này, Lý Phái Ân mới nhận ra rằng hôm qua, khi được anh bế suốt, cậu không hề ý thức được việc từng bước di chuyển của mình sẽ khiến cơ thể đau đến vậy. Cảm giác ê ẩm lan khắp người, như vừa trải qua một trận đánh hội đồng không thương tiếc.

Cậu cố gắng thả chân xuống giường, thử đứng dậy. Nhưng khi mới điều chỉnh tư thế, chuẩn bị bước ra khỏi phòng, một luồng hơi ấm bất ngờ áp sát sau lưng. Một vòng tay to lớn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, kéo cậu dựa vào tấm ngực rắn chắc. Giang Hành, không biết từ khi nào, đã tỉnh dậy và theo sát cậu. Anh cúi đầu, để cằm mình tựa lên vai cậu, giọng nói khàn khàn còn vương hơi ngái ngủ vang lên đầy nũng nịu.

"Thỏ con đau lắm không?" - Má anh khẽ cọ lên lưng cậu, cử chỉ vừa dịu dàng vừa trêu chọc, như muốn xoa dịu cơn đau cho người nhỏ bé trong lòng.

Lý Phái Ân khẽ nghiêng đầu, khẽ thở dài. Cậu cảm thấy toàn thân như bị giam chặt trong vòng tay ấy,vừa ấm, vừa ngột ngạt, vừa khiến người ta bất lực đến muốn bật cười. Mệt mỏi, cậu lẩm bẩm đáp, giọng khàn và có chút dỗi.

"Tự dưng muốn mang anh đi thiến."

Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút yếu ớt, không giấu được mệt mỏi lẫn đau nhức. Giang Hành nghe xong, thay vì giận, anh chỉ bật cười khẽ, ôm chặt hơn, cằm vẫn cọ nhẹ lên vai cậu, như một con mèo lớn đang làm nũng sau khi lỡ làm đau người mình thương. Khoảnh khắc ấy, dù trong người còn đau, Lý Phái Ân vẫn không thể giấu nổi nụ cười nhỏ khẽ cong nơi khóe môi. Dù đang trách, nhưng trong lòng cậu lại có một sự ấm áp lan ra,một thứ ấm áp chỉ riêng Giang Hành mới có thể mang lại.

Giữa phòng khách của căn nhà, Lý Phái Ân xuất hiện trong bộ đồ giản dị, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình thản quen thuộc. Cậu bước đi chậm rãi, cố gắng duy trì dáng vẻ tự nhiên nhất, nhưng từng cử động vẫn thấp thoáng nét cứng ngắc. Dù có cố giấu, người tinh ý vẫn có thể nhận ra chút khập khiễng trong dáng đi của cậu,dấu vết còn sót lại từ đêm trước.

Hoàng Tinh đứng gần đó, vừa nhìn vừa nhướng mày, khoé miệng khẽ cong lên đầy ẩn ý. Ánh mắt cậu không ngừng liếc qua lại giữa Lý Phái Ân và Giang Hành, nụ cười mờ ám treo lơ lửng nơi khóe môi như thể chỉ chực chờ để trêu chọc. Giang Hành bắt gặp ánh nhìn đó, lập tức ném sang một ánh mắt sắc bén đến mức khiến Hoàng Tinh phải rụt cổ lại, như thể vừa bị bắn tia lửa điện.

Không chịu thua, Hoàng Tinh vẫn nhếch mép cười, nhưng chưa kịp mở miệng, Giang Hành đã lườm thêm lần nữa. Ánh mắt anh lạnh và sắc, đủ để truyền tải rõ ràng lời cảnh cáo: "Dám nói thêm một câu thôi, cậu chết chắc." Cuối cùng, Hoàng Tinh chỉ biết nuốt trọn tiếng cười vào trong, ngượng ngùng quay đi, lấy cớ kiểm tra máy quay để tránh ánh nhìn dọa người kia.

Lên xe, Khâu Đỉnh Kiệt – người ngồi ngay sau – nghiêng người qua ghế, đưa cho Lý Phái Ân một chiếc gối nhỏ. Chiếc gối bọc vải màu kem, mềm mịn, được gấp gọn gàng. Giọng nói Khâu Đỉnh Kiệt vang lên khẽ khàng nhưng đầy quan tâm.

"Anh kê vào sau lưng đi, ngồi sẽ đỡ mỏi hơn."

Anh còn cẩn thận cúi sát, thì thầm vào tai cậu, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được. Cử chỉ ấy vừa tinh tế vừa tự nhiên, khiến Lý Phái Ân không khỏi khẽ mỉm cười cảm kích. Cậu nhận lấy chiếc gối, đặt vào sau lưng, và quả thật,phần lưng vốn đang căng cứng liền được thư giãn ngay lập tức. Suốt quãng đường đến trường quay, nhờ có chiếc gối nhỏ ấy mà cậu có thể ngồi thoải mái hơn nhiều, bớt đi đáng kể những cơn ê nhức từ đêm trước để lại.

Với Khâu Đỉnh Kiệt, chuyện này chẳng có gì đáng kể. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, có những chuyện người ngoài dù có chu đáo đến mấy cũng không thể hiểu hết,chỉ những ai từng trải qua, từng chịu những cơn đau như thế, mới có thể thật sự thấu hiểu. Ánh mắt anh khẽ ánh lên chút hài hước khi nhìn Lý Phái Ân, vừa như đồng cảm, vừa như âm thầm chia sẻ một bí mật không cần nói ra bằng lời.

Còn Giang Hành ngồi ở ghế bên, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lý Phái Ân. Chỉ cần thấy cậu dựa lưng thoải mái, ánh mắt anh liền dịu xuống, khóe môi cong nhẹ, thoáng chút tự hào và ân cần mà chẳng cần giấu.

Hôm nay, cả hai người đều có một cảnh quay đặc biệt,đó là lần đầu tiên họ được gặp lại bé Lạc Lạc, diễn viên nhí đóng vai con trai của Thẩm Văn Lang và Cao Đồ trong phim. Đoàn phim ai cũng háo hức, bởi Lạc Lạc là một trong những nhân tố được yêu thích nhất.

Giang Hành nhớ lại buổi tuyển chọn diễn viên nhí, khi anh lần đầu nhìn thấy Lạc Lạc. Cậu bé khi ấy chỉ mới bảy tuổi, đôi mắt to tròn, ánh nhìn sáng như nước. Ngay khoảnh khắc đầu tiên, Giang Hành đã bị thu hút. Khuôn mặt nhỏ ấy, với sống mũi cao và nụ cười ngọt ngào, lại mang vài nét quen thuộc đến kỳ lạ. Anh đã chọn bé gần như không cần suy nghĩ, chỉ vì cảm giác thân thuộc không thể lý giải.

Giờ đây, khi xe vừa dừng lại trước cổng trường quay, Giang Hành liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ của Lạc Lạc đang tung tăng chạy lại. Ánh nắng buổi sáng chiếu lên gương mặt cậu bé, để lộ đường nét ngây thơ, tươi sáng. Trong đôi mắt trong veo ấy, Giang Hành như thấy thấp thoáng hình ảnh của chính mình thuở nhỏ,ánh nhìn lanh lợi, có phần ương bướng, nhưng lại tràn đầy sức sống.

Còn Lý Phái Ân, khi cúi xuống chào cậu bé, mới nhận ra rằng từng đường nét mềm mại trên gương mặt Lạc Lạc lại có chút gì đó giống mình. Sống mũi nhỏ, đôi má phúng phính, làn da trắng mịn, ngay cả nụ cười khi nhìn lên cũng mang theo sự dịu dàng giống hệt.

Giang Hành đứng bên cạnh, khẽ nheo mắt nhìn hai khuôn mặt nhỏ và lớn kia đặt cạnh nhau, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Lạc Lạc như là sự hòa quyện hoàn hảo giữa anh và Lý Phái Ân,ánh nhìn rạng rỡ của cậu bé có chút mạnh mẽ của anh, lại có chút ngọt ngào, mềm mại như Lý Phái Ân.

Anh bật cười khẽ, ánh mắt chợt dịu lại, ấm đến mức như đang tan chảy. Một thoáng, Giang Hành thầm nghĩ: Nếu thế giới này thật sự có một điều kỳ diệu, thì có lẽ chính là khi người ta nhìn thấy hình bóng của mình và người mình thương phản chiếu trên cùng một khuôn mặt.

Hôm nay, sân quay sáng rực ánh nắng. Tiếng nói cười của đoàn phim hòa lẫn cùng tiếng trẻ con trong trẻo của Lạc Lạc khiến không khí trở nên nhẹ nhàng và vui tươi hơn hẳn. Lý Phái Ân, dù trong người vẫn còn âm ỉ đau sau đêm dài, vẫn không ngừng nở nụ cười. Cậu ngồi bệt xuống thảm trải sàn, tay cầm vài món đồ chơi nhỏ, giọng nói dịu dàng, vừa dạy vừa chọc cười cậu bé trước mặt.

Dù cơ thể còn nhức mỏi, nhưng từng biểu cảm, từng động tác của Lý Phái Ân đều toát lên sự ân cần. Khi Lạc Lạc cười, cậu cũng cười; khi Lạc Lạc vụng về làm rơi món đồ trong tay, cậu lại khẽ xoa đầu bé, cúi người nhặt lên, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Mỗi cử chỉ của cậu đều tinh tế đến mức khiến người ta quên mất rằng cậu đang cố gắng giấu đi sự mệt mỏi và cơn đau trong cơ thể.

Giang Hành đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hai người. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Lý Phái Ân rất lâu, dường như chẳng thể rời đi được. Cậu đang cười, nụ cười mềm mại, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, sáng long lanh dưới ánh đèn sân khấu. Một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, mà Giang Hành lại cảm thấy lòng mình như tràn đầy thứ cảm xúc khó tả,ấm áp, nhẹ nhõm, và có chút gì đó như là thương đến tận cùng.

Anh nhớ Lý Phái Ân từng kể rằng, trước đây, khi còn theo học ở học viện, cậu từng có một khoảng thời gian dạy năng khiếu nghệ thuật cho trẻ em. Có lẽ chính quãng thời gian ấy đã khiến cậu đặc biệt giỏi trong việc gần gũi với lũ trẻ,hiểu chúng, yêu chúng, và biết cách khiến chúng bật cười. Nhưng khi nhìn cảnh tượng này, Giang Hành lại nhận ra, kỹ năng chỉ là một phần. Thứ đang khiến anh cảm động không phải là sự khéo léo trong cách Lý Phái Ân chơi với trẻ con, mà là cái tâm thật sự,một tâm hồn dịu dàng, trong trẻo, và đầy yêu thương.

Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt cậu lấp lánh như mặt nước mùa xuân. Cái cách cậu nghiêng đầu, cái cách bàn tay cậu nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của Lạc Lạc,tất cả đều khiến Giang Hành nghĩ, nếu một người như vậy mà nuôi dạy trẻ con, chắc chắn đó sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Lạc Lạc rõ ràng cũng cảm nhận được sự ấm áp đó. Cậu bé bám lấy Lý Phái Ân không rời, hết níu áo lại nắm tay, liên tục ríu rít gọi "chú Ân, chú Ân". Dù lúc tập diễn hay khi ghi hình chính thức, hai người cũng chẳng tách ra nổi. Cứ mỗi lần đạo diễn hô "diễn", bé Lạc Lạc lại tự nhiên ngồi vào lòng Lý Phái Ân, nghiêng đầu dựa lên vai cậu như một phản xạ. Và Lý Phái Ân, chẳng cần diễn, chỉ cần cười dịu là cảnh quay đã tự nhiên đến mức không thể hoàn hảo hơn.

Lúc nghỉ giữa giờ, Lạc Lạc leo lên sofa, ngồi chồm hỗm bên cạnh Lý Phái Ân, tay cầm một chiếc bánh nhỏ được nhân viên đưa. Cậu bé vừa ăn vừa ríu rít nói chuyện, còn Lý Phái Ân thì kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, hoặc khẽ cười xoa đầu bé. Không khí quanh hai người như tỏa ra thứ gì đó dịu nhẹ,ấm, trong, và yên bình.

Giang Hành từ xa đi lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, tim anh lại như bị ai siết nhẹ. Anh dừng lại vài giây, đứng ngắm, rồi chậm rãi tiến đến gần. Ngay khi thấy anh xuất hiện, Lý Phái Ân lập tức ngẩng đầu lên, gương mặt rạng rỡ như ánh nắng sau mưa.

"Anh đi đâu nãy giờ. Lạc Lạc muốn chụp ảnh với chúng ta đấy."

Giọng nói của cậu mềm mại, mang chút phấn khích xen lẫn niềm vui thuần khiết. Nói rồi, Lý Phái Ân vươn tay kéo Giang Hành ngồi xuống bên cạnh, sao cho ngang tầm với Lạc Lạc. Động tác ấy vô tình lại rất tự nhiên, như thể việc anh ở bên cạnh cậu luôn là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Giang Hành ngồi xuống, lưng khẽ nghiêng về phía hai người, ánh mắt lướt qua Lý Phái Ân một lần nữa trước khi nhìn vào ống kính. Lạc Lạc thì háo hức chụm vào giữa, đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay của cả hai người lớn, ánh mắt trong veo sáng rực. Người quản lý đứng cách đó vài bước, giơ máy ảnh lên, giọng nói đầy hứng khởi.

"Nào, ba người nhìn về đây nhé!"

Ba khuôn mặt,một người đàn ông ánh mắt dịu dàng, một chàng trai với nụ cười ấm áp, và một cậu bé tươi sáng như ánh nắng,cùng hướng về ống kính. Khoảnh khắc ấy, ánh đèn, màu sắc, hơi thở và cảm xúc như tan hòa làm một.

Trong tấm hình vừa được chụp, Giang Hành nhìn thấy thứ gì đó mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ thấy,một hình ảnh nhỏ bé nhưng trọn vẹn, một "gia đình ba người" ấm áp đến mức khiến tim anh khẽ run. Cảm giác ấy, vừa lạ lẫm, vừa bình yên, như thể chỉ cần nhìn một lần thôi, anh đã biết rằng, khoảnh khắc ấy là thứ mình sẽ muốn giữ mãi đến suốt đời.

Tối hôm ấy, ánh đèn ngủ hắt xuống phòng một lớp sáng vàng nhạt, dịu nhẹ đến mức khiến không gian như tan vào hơi thở của hai người. Gió đêm thổi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo chút lạnh đầu thu, đủ khiến người ta muốn tìm hơi ấm gần nhất mà nép vào. Trên chiếc giường rộng, Lý Phái Ân nằm nghiêng, lưng quay về phía Giang Hành, chăn phủ đến ngang ngực, chỉ lộ ra phần gáy trắng mịn và vài lọn tóc xõa rơi lòa xòa trên gối.

Giang Hành nằm phía sau, tay khẽ vươn ra, vòng qua eo cậu, động tác tự nhiên như đã thành thói quen. Hơi ấm từ lồng ngực anh phả lên lưng Lý Phái Ân, từng nhịp thở đều đặn, trầm ổn và dịu dàng. Anh cúi đầu, áp môi sát vào vành tai cậu, giọng nói khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng, trầm thấp như một hơi thở mơn man qua da thịt.

"Lý Phái Ân, em có muốn chúng ta có một đứa không?"

Câu hỏi ấy nhẹ nhàng đến mức ban đầu Lý Phái Ân tưởng mình nghe nhầm. Nhưng khi hơi ấm từ giọng nói ấy lan ra, cậu lập tức mở to mắt, quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt kẻ phía sau. Ánh sáng mờ của đèn ngủ khiến gương mặt Giang Hành nửa sáng nửa tối, ánh mắt anh cong cong, môi còn khẽ nhếch lên như đang cố nhịn cười.

Lý Phái Ân nhìn dáng vẻ ấy, vừa ngạc nhiên vừa bất lực, trong lòng dâng lên một cảm xúc lẫn lộn giữa bối rối và buồn cười. Cậu cau mày, giọng khàn khàn mang theo chút cáu nhẹ.

"Anh có bị bệnh không? Đốt cháy giai đoạn cũng phải có giới hạn chứ. Hơn nữa, ai đẻ cho mà anh đòi một đứa?"

Giọng nói của cậu vang lên đầy mỉa mai, nhưng chưa dứt câu, bàn tay đã tự động di chuyển, nhắm ngay phần eo của Giang Hành mà chuẩn bị véo một cái thật mạnh cho bõ tức. Tuy nhiên, Giang Hành vốn quá quen với thói quen này của cậu, nên chỉ cần nghiêng người một chút đã kịp bắt lấy cổ tay mảnh khảnh kia.

Anh mỉm cười, nụ cười nửa thật nửa đùa, ánh mắt chan chứa một thứ tình cảm dịu dàng khó tả. Tay anh vẫn giữ chặt tay cậu, nhẹ đến mức không làm đau nhưng cũng đủ khiến Lý Phái Ân không thể rút ra. Anh ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp hơn, mang theo sự âu yếm lẫn trêu chọc quen thuộc.

"Một đứa giống em, một đứa giống anh chắc sẽ thích lắm nhỉ?"

Câu nói ấy như một làn gió nhẹ lướt qua, ấm áp mà mềm mại, khiến lòng Lý Phái Ân khẽ run. Cậu quay đầu, trừng mắt nhìn anh, cố làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe môi lại lén cong lên.

"Lại còn hai đứa!!!"

Giọng cậu cao lên, đầy vẻ phẫn nộ giả vờ, vừa nói vừa giơ chân định huých vào người Giang Hành, nhưng động tác đó lại chẳng có chút sức lực nào. Cậu huých nhẹ, nhưng bị anh nắm lấy cổ chân, rồi thả ra ngay, động tác mang đầy ý cưng chiều.

Giang Hành bật cười nhỏ, tiếng cười trầm khẽ vang trong căn phòng yên tĩnh. Anh ngắm gương mặt cậu khi tức giận, đôi mắt long lanh, hai má phồng lên, vừa đáng yêu vừa khiến người khác chỉ muốn ôm chặt.

Còn Lý Phái Ân, dù ngoài miệng là hờn dỗi, nhưng trong lòng lại mềm ra từ lúc nào chẳng hay. Cậu cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập chậm rãi, từng tiếng đập hòa với hơi thở của người phía sau. Sự ấm áp ấy không chỉ đến từ bàn tay đang nắm lấy mình, mà còn từ câu nói vô tình vang lên kia,một câu nói tưởng như đùa, nhưng lại khiến tim cậu run lên từng nhịp.

Thì ra, cảm giác được người mình yêu nghĩ đến tương lai,một tương lai có mình, có họ, có mái ấm và những ngày tháng bình yên,lại dịu dàng đến thế.

Cậu biết Giang Hành chỉ đang trêu thôi, nhưng trong từng từ, từng ánh nhìn, vẫn có điều gì đó rất thật, như một lời hứa âm thầm mà chẳng cần nói ra. Câu nói "một đứa giống em, một đứa giống anh" ấy, đối với Lý Phái Ân, không chỉ là một lời đùa cợt, mà là minh chứng cho khát vọng được cùng nhau đi qua năm năm, mười năm, hai mươi năm sau nữa,cho đến khi cả hai cùng già đi, cùng nhìn lại, vẫn có thể mỉm cười vì đã ở cạnh nhau suốt cả một đời.

Giang Hành khẽ vươn tay, kéo cậu vào trong lòng, hơi thở anh phả lên tóc cậu, mang theo chút ấm áp của đêm. Bên ngoài, ánh trăng mờ chiếu qua rèm, phủ lên hai người một lớp sáng dịu. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như lắng lại,chỉ còn hai người, cùng một nhịp tim, cùng một giấc mơ nhỏ bé nhưng vô cùng bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro