Chương 48

Trong khoảng sân vắng vẻ của bệnh viện, nơi ánh đèn hắt lên mờ ảo, Faye tìm một góc yên tĩnh, xa hẳn khỏi những dòng người tấp nập và những bước chân vội vã của các y tá và bác sĩ. Trời đã tối, không khí mát lạnh tràn qua mang theo sự cô độc mà Faye cảm nhận sâu sắc hơn bất cứ lúc nào. Chị rút ra từ túi áo một bao thuốc lá đã mở từ lâu, có chút nhăn nheo vì không thường xuyên dùng đến. Faye chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm đến thuốc lá để giải tỏa nỗi đau, nhưng trong thời khắc này, chẳng còn gì khác có thể giúp chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Châm một điếu, Faye rít một hơi thật sâu, cảm nhận làn khói cay xè len lỏi vào từng tế bào cơ thể. Đôi mắt chị đăm chiêu, mơ hồ nhìn vào màn đêm. Trước đây, chị từng không hiểu sao người ta lại tìm đến rượu bia hay thuốc lá để giải tỏa nỗi lòng nhưng giờ thì khác, nỗi đau đang đè nặng trong lòng khiến Faye chỉ còn biết đến nicotin như một liều thuốc tạm thời.

Điếu thuốc cháy được nửa thì tiếng nói trầm trầm của một người đàn ông vang lên từ phía sau khiến Faye giật mình muốn dụi điếu thuốc trên tay đi nhưng bị ngăn cản ngay.

"Sao phải vội dụi thuốc như thế? Cũng cho bác một điếu đi..." - người đàn ông nói, không ai khác chính là cha của Yoko.

Faye ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng làm theo, rút một điếu thuốc khác từ bao, đưa cho ông với đôi tay có chút lúng túng. Cha Yoko nhận lấy điếu thuốc và mồi lửa từ Faye rồi nhìn chị cười nhẹ, lời nói có ý trêu đùa:

"Con biết hút thuốc từ khi nào mà trông chuyên nghiệp thế này?"

Faye càng thêm bối rối trước lời nói đùa của ông. Chị chỉ cười gượng, không biết trả lời thế nào. Nhưng trong lòng, chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi không bị người lớn trách móc hay ngăn cản gì hành động không tốt này của mình.

Cha của Yoko rít một hơi dài, nhả ra làn khói trắng đục, ánh mắt ông nhìn vào khoảng không trước mặt, trầm ngâm.

"Bác cũng biết hút thuốc ạ?" - Faye dè dặt hỏi.

"Ta biết hút để xã giao là chính, chứ không nghiện... Nói thật nhé, nếu ta là con trong hoàn cảnh hiện tại, ta cũng sẽ tìm đến nó thôi..."

Lời nói của cha Yoko làm Faye cảm thấy được an ủi phần nào. Hai người đứng đó, trong không gian yên tĩnh của bệnh viện, không cần quá nhiều lời nhưng lại hiểu nhau đến lạ thường. Dưới bầu trời đêm, họ bắt đầu chia sẻ những nỗi niềm chất chứa trong lòng...

"Dạ vâng ạ..." - Faye đáp đã hiểu.

"Thời gian qua làm khó con rồi..." - Cha Yoko không đầu không đuôi nhưng nói một câu ai nghe cũng hiểu.

"Không sao ạ... Thật tốt vì hai bác không còn giận con" - Faye như có cơ hội nhận lỗi.

Cha Yoko cười nhẹ lắc đầu:

"Không thể hoàn toàn trách con được, chúng ta chỉ có một đứa con gái này... Từ nhỏ con bé đã được nuông chiều, cũng luôn có chính kiến riêng. Con bé thật sự cũng yêu con lắm nên mới như thế..."

Faye nở nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt tiều tụy đi nhiều so với trước đây.

"Thật ra... nếu Yoko em ấy không nghịch ngợm, bướng bỉnh như thế sẽ phải là em ấy nữa. Nhưng nếu được, con muốn chịu thay tất cả để em ấy bình an".

Cha Yoko vỗ vỗ vai Faye như động viên, cũng là an ủi:

"Không, ta tin nếu cho lựa chọn... Con bé cũng mong con bình an".

Faye không khóc nhưng khóe mắt có chút cay cay, chị gật đầu xem như tán thành lời nói của cha Yoko. Ông ấy hiểu con gái của mình y như chị hiểu người yêu vậy...

"Bác gái đâu ạ. Bác đã ghé qua chỗ Yo chưa?" - Faye dụi điếu thuốc đã sắp cháy hết, chuyển chủ đề.

"Bà ấy tối nay có việc, sẽ đến vào sáng mai. Ta xem con bé rồi, con đã chăm sóc con bé rất tốt!".

"Chuyện phải làm thôi ạ..." - Faye cười nhẹ.

"Nếu con bé không tỉnh lại..." - Cha Yoko cũng e dè khi nhắc đến chuyện này trực tiếp với Faye.

"Không đâu ạ... Em ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!" - Faye lập tức phản ứng.

Cha Yoko thấy phản ứng của Faye thì hiểu ý không nói chủ đề này nữa... hai người đứng nói chuyện thêm một lúc thì cũng đã trễ, cha Yoko cũng phải rời đi.

Faye đứng đó, không khí lành lạnh bao trùm lên không gian bệnh viện tĩnh mịch. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống, tiếng gió xào xạc quyện hơi thở mệt mỏi của chính chị. Cuộc trò chuyện với cha Yoko đã giúp Faye tạm quên đi gánh nặng trong lòng, nhưng khi ông rời đi,những suy nghĩ rối ren lại quay trở lại.

Faye thở dài, tay run run châm thêm một điếu thuốc. Khói thuốc quyện vào không khí đêm, khiến tâm trí chị như bị bóp nghẹt. Faye nhớ lại lúc trước đây, có lần Yoko phát hiện bao thuốc lá hút dở trong hộp đồ dùng cũ của chị. Yoko đã giận dỗi vì cho rằng Faye không biết tự chăm sóc bản thân, và sau khi dỗ dành em Yoko đã thẳng thắn nói rằng dù chuyện gì xảy ra, cũng không muốn thấy Faye tìm đến những thứ này.

Càng nghĩ, Faye càng cảm thấy nặng lòng. Chị rít một hơi sâu, cảm nhận cái vị đắng cay của thuốc lá lan tỏa trong cổ họng. Nhưng rồi hình ảnh Yoko giận dỗi, ánh mắt trách móc đầy yêu thương của em lại hiện lên trong tâm trí. Chị tự hỏi, nếu Yoko biết mình đang làm trái lời hứa, em sẽ nổi giận thế nào đây?

Rốt cuộc Faye cũng dập điếu thuốc hút mới hai hơi để trở về phòng bệnh...

Faye trở lại phòng bệnh với tâm trạng nặng nề, cố gắng kìm nén mọi suy nghĩ rối bời. Ngay từ khi bước vào, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong chị như có điều gì đó không bình thường nhưng Faye không để tâm quá nhiều. Chị lặng lẽ tiến đến bàn đầu giường, rót cho mình một ly nước muốn cố gắng xua đi mùi khói thuốc còn đọng trong cổ họng.

Đột nhiên, điện thoại của Faye rung lên... Chị nhìn thấy tên của Ize trên màn hình, quay lưng về phía Yoko trên giường rồi bắt máy. Giọng nói thân quen của Ize vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo chút lo lắng. Faye đáp lại nhẹ nhàng, cố gắng giữ bình tĩnh trong cuộc trò chuyện, dù trong lòng vẫn còn gợn sóng những cảm xúc phức tạp chưa thể giải tỏa hết khi nảy.

"Cậu đang ở đâu đấy? Đừng nói là bệnh viện nha?" - Ize vừa kết nối điện thoại đã có ý tứ muốn gặp Faye.

"Có chuyện gì nói nhanh... trễ rồi!" - Faye như muốn ngăn bạn mình rủ rê trước nên nhắc nhở thời gian.

"Faye!! Chưa gì mà đã... hây, người ta bị bạn gái dỗi rồi! Người ta muốn rủ cậu đi uống vài ly!" - Ize thẳng thắn nói với cái giọng kỳ lạ khiến Faye nổi da gà.

"Nói chuyện bình thường cái coi... không được... không đi" - Faye lập tức từ chối.

"Thiệt là... bệnh viện thành ngôi nhà thứ hai của cậu rồi hả?" - Ize bị Marissa giận dỗi nên tâm trạng cũng không được tốt.

"Còn phải nói sao, nơi nào có Yo thì là nhà của tớ... bạn gái giận thì cậu đi mà dỗ bạn gái. Sao lại rủ tớ đi uống... Tớ cũng là người đã có gia đình!".

"Thiệt tình chứ... tớ đâu có nhu cầu ăn cơm chóa!!" - Ize càm ràm.

Cùng lúc với câu nói của Ize vang lên bên kia điện thoại thì có một vòng tay nhỏ nhắn từ sau chồm tới ôm chầm lấy vòng eo săn chắc của Faye và tiếng nói có phần yếu ớt nhưng khiến Faye bất ngờ sắp ngất đi... Cảm giác ấm áp, thân thuộc ấy làm Faye thoáng ngỡ ngàng, như thể chị đang mơ.

"Ưm~ Người có gia đình, có vợ... nên không đi đâu hết ạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro