Tạo nên sự khác biệt

Tạo nên sự khác biệt

Đó là khi bắt đầu một năm học mới, nhiều năm về trước.

Tôi là một giáo viên mới tốt nghiệp, và tìm được việc làm ở một trường tiểu học, dạy các môn Địa lý cơ bản, Toán và vài môn Khoa học khác.

Vào ngày đầu tiên của năm học, tôi đặt vài chậu hoa lên bệ cửa sổ. Và chỉ ngay ngày hôm sau, Leslie - đứa bé học lớp 4 - đã bứt tung tất cả hoa ra. Sau khi tôi chuyển nó sang ngồi một chỗ khác xa cửa sổ, thằng bé lại đổ cả lọ hồ ra đầy bàn và rắc bột phấn lên khiến cho cả lớp mất cả buổi mới dọn xong.

Và đó mới chỉ là một buổi sáng. Quả là một điềm xấu về những điều sắp xảy ra.

Sau khoảng một tuần, tôi nhận ra rằng mình dùng 85% năng lượng vào việc rèn luyện kỷ luật và chỉ 15% cho việc dạy các bài học thật sự. Tất nhiên cũng có những học sinh ngoan và học giỏi, nhưng những em khác chỉ cật lực làm những điều trái nội quy. Tối nào tôi cũng mệt lử khi về đến nhà, và gần như phát khóc. Tại sao tôi lại chọn nghề dạy học cơ chứ?!

Nhưng rồi trong lớp tôi có Matthew.

Học lớp 4, nhưng Matthew đánh vần rất tệ và chữ viết thì gần như không thể đọc được. Cậu bé bị điểm kém trong hầu hết các môn và luôn bị các thầy cô giáo gọi là "năng lực kém". Tuy nhiên, riêng môn Địa lý của tôi thì cậu bé lại luôn được điểm A. Cậu bé học rất chăm và liên tục giơ tay phát biểu.

Sau giờ học, Matthew thường ở lại, chạy tới lớp mà tôi đang dạy (vì không phải hôm nào tôi cũng dạy giờ Địa lý ở lớp Matthew), giúp tôi xoá bảng, đổ thùng giấy vụn trong khi tôi ngồi chấm bài hoặc soạn giáo án. Những lúc đó, cậu bé thường vui vẻ kể những câu chuyện lặt vặt hàng ngày cho tôi nghe, mặc dù thật sự đôi khi tôi cũng không chăm chú nghe hết được.

- Sao em thường ở lại muộn thế? - Một hôm tôi hỏi cậu bé.

- Vì ở nhà em có nhiều người quá, không ai nghe và nói chuyện với em cả - Đó là câu trả lời của Matthew.

Bố dượng của Matthew có 5 đứa con, sau đó mới cưới mẹ cậu - khi đó cũng đã có 6 đứa con và Matthew là con thứ 3.

Một lần khi đến giúp tôi sau giờ học, Matthew e dè bảo:

- Cô giáo Janet, em nghe các bạn lớp em nói thầy David thích cô!

Tôi tròn mắt, không hiểu tại sao một cậu bé lớp 4 lại nói những chuyện này:

- Matthew, thầy David rất tốt và cô với thầy cùng dạy chung nhiều lớp, nhưng thầy không phải là bạn trai của cô, và dù sao thì chuyện này các em cũng không nên nói đến...

Nghĩ trong vòng một phút, Matthew bảo:

- Cô có thể đợi em cho đến khi em bằng tuổi cô rồi em cưới cô không?

Tôi mỉm cười, cố tìm cách giải thích hợp lý cho logic của cậu bé 9 tuổi:

- Matthew, như thế không được. Cô lớn hơn em 15 tuổi và khi em lớn lên thì cô vẫn cứ lớn hơn 15 tuổi.

Matthew không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng vẫn giúp tôi những việc vặt sau giờ học, và vẫn nói đủ thứ chuyện trên đời.

Vào hôm sinh nhật tôi, Matthew mang tới một cái bánh rất to. Nhưng khi vội vã chạy lên cầu thang, cậu bé vấp ngã và làm rơi cái bánh. Lúc tôi tìm thấy Matthew thì cậu bé đang khóc lóc ở chân cầu thang, người dính đầy bánh kem.

Tôi trấn an cậu bé rằng nhớ đến ngày sinh của tôi và mang theo chiếc bánh đã là rất, rất đặc biệt rồi, dù tôi có thể ăn cái bánh hay không.

Sau 2 năm dạy ở trường, tôi được phân công chuyển đến một trường lớn hơn ở thành phố. Tôi phải tạm biệt Matthew.

Cho đến năm ngoái, khi tôi quay lại thị trấn nhỏ. Không có nhiều thay đổi mặc dù 20 năm đã trôi qua. Bố mẹ Matthew vẫn sống ở nơi cũ.

Mẹ cậu bé kể rằng Matthew đã tốt nghiệp đại học ở thành phố, đã kết hôn và có một công việc tốt.

- Cô Janet - Mẹ cậu bé nói khi nắm tay tôi - Xin cảm ơn thời gian cô đã dành cho Matthew, lắng nghe và động viên nó. Cô đã dạy nó biết tin ở chính bản thân mình. Khi nó lên thành phố thi đại học, nó cũng nói đó là vì cô. Cô đã thật sự đem lại thành công cho Matthew.

Những lời đó làm tôi thật ngạc nhiên và vui sướng.

Tôi đã tạo nên một điều khác biệt trong cuộc sống của một cậu bé.

Nhưng tôi tự hỏi... liệu Matthew có bao giờ biết sự khác biệt cậu ấy tạo ra trong cuộc sống của tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: