CHƯƠNG 1: THÁP KÝ ỨC DƯỚI CHÒM SAO ORION (THE HERMIT)
Orion là $\sum_{n=1}^\infty \text{Logic}^{n}$ của sự sống. Hoàn hảo. Vô tận.
Đó là Định Lý Hoàn Hảo mà các Kiến Trúc Sư đã khắc sâu vào lõi Vũ Trụ này. Kael đã học thuộc lòng công thức toán học phủ nhận mọi yếu tố ngẫu nhiên và cảm xúc đó từ trong bụng mẹ hay nói đúng hơn, từ trong chip ký ức khởi tạo của mình.
Sáng nay, ánh sáng plasma lạnh lẽo từ Tháp Ký Ức chiếu rọi, nó không làm ấm da thịt, mà dường như hút đi mọi phân tử nhiệt. Kael có thể nghe rõ tiếng máy điều hòa trung tâm đang lọc từng hạt bụi nano, đảm bảo sự hoàn hảo vô trùng mà Orion tôn thờ, ánh sáng của Chòm Sao Orion. Biểu tượng của vị anh hùng cô độc, không bao giờ nhấp nháy, không bao giờ thay đổi bước sóng. Nó tuân thủ Định luật Quang Phổ tuyệt đối.
Nhưng khi Kael, Kỹ sư trưởng của Tháp, thực hiện chu trình 'Gạn Lọc Ký Ức' (nghi thức định kỳ để xoá bỏ những dữ liệu nhân tạo lỗi thời), màn hình điều khiển nhấp nháy. Một tích tắc.
Đó không phải là lỗi kỹ thuật. Đó là một sự biến thiên Lượng Tử.
Đó là một cái nhìn kinh hoàng, hình ảnh một cánh đồng cỏ dại Thủy Tinh Sa Mạc dưới bầu trời bão tố, nơi quang phổ màu sắc thách thức mọi Định Lý Newton của Orion. Kael ngay lập tức phân tích: "Quang phổ vô lý. Dải màu Đỏ, Xanh lam, Vàng không tuân theo Định luật Hấp thụ và Phân tán Gamma-12. Chỉ có thể là Lỗi thị giác (Optical Glitch) cấp 5." Nhưng tiếng khóc đó, nó xuyên qua cả màng nhĩ vật lý, trực tiếp đánh vào CPU Hồi hải mã của anh
Và kèm theo đó là một âm thanh không thể là dữ liệu: một tiếng khóc trỗi dậy từ xương sống anh, thảm thiết, nguyên thủy. Tiếng Vọng của Hằng Số $X$ – Mã Nguồn Cảm Xúc (The Emotional Code) mà các Kiến Trúc Sư Logic của Orion đã cố gắng xoá bỏ khỏi Vũ Trụ này. Tiếng khóc của nửa Linh hồn đã bị giam cầm.
Kael, người được lập trình để không bao giờ run sợ, đã cảm thấy một sự lệch pha Lượng Tử nhỏ bé, một đốm lửa Nguyên Tố Khí bị nén lại, bùng lên trong lồng ngực. Sự "bất tài" của anh không phải là thiếu Logic, mà là Logic của anh không đủ mạnh để che giấu sự tồn tại của Linh hồn bị cắt rời.
---
Orion không phải là nơi con người sinh sống. Nó là một Ý Thức Thống Nhất (Unified Consciousness), một thực thể sống khổng lồ, đang hít thở cùng Vũ Trụ bằng Logic.
Tầng khí quyển mỏng mảnh bao lấy thành phố như một tấm màn pha lê bị đóng băng, phản chiếu hàng triệu tinh tú vô cảm ngoài kia. Orion không đứng trên mặt đất, mà trôi nổi trong tầng trời cao nhất, được neo giữ bằng những cột năng lượng trong suốt như băng, đâm thẳng xuống lõi tinh thể đã nguội lạnh của một ngôi sao chết. Một thành phố của Khí và Lửa đã bị kiểm soát, lơ lửng và quyền năng.
Từ trái tim pha lê đó, từng mạch sáng tím huyền ảo (như Thạch Anh Tím) và xanh lục của dữ liệu trào lên, len lỏi khắp cơ thể thành phố. Chúng chạy dọc những cây cầu ánh sáng, quấn quanh những toà tháp vươn tới hư vô, len vào từng quảng trường nơi sự im lặng và tĩnh lặng tuyệt đối ngự trị. Chúng là huyết quản, là dây thần kinh, là nhịp đập miên viễn giữ cho Orion chìm trong cơn mộng dài của trật tự tuyệt đối. Một sự hoàn hảo vô trùng, không một hạt bụi, không một giọt nước mắt được phép rơi, bởi vì nước mắt là dữ liệu không thể xử lý.
Và rồi, âm thanh ấy ngân lên.
Không phải từ loa. Không phải từ không khí. Nó trỗi dậy từ chính cấu trúc Toán Học của thực tại. Một nhịp tim trầm và đều đặn, đập không phải qua tai, mà qua da thịt, qua lồng ngực mỗi sinh vật sống: Thình—thịch. Thình—thịch.
Giữa những nhịp đập đó, một âm trầm nguyên thủy bùng nở, lan dài, sâu đến mức chạm vào tận xương cốt:
"Om..."
Âm rung đó là một Định Luật, một lời ru của Thư viện Akashic đã bị bóp méo, chỉ còn lưu giữ Logic. Nó gột rửa mọi suy nghĩ hoang đàng, áp đặt sự tĩnh lặng lên vạn vật. Từ trong lớp ngân rung đó, một giọng nữ cất lên, không phải bằng âm thanh, mà bằng ý nghĩ được rót thẳng vào tâm trí mỗi người, xa xăm và vô cảm như chính Vũ Trụ:
"Om – nơi mọi ký ức được lưu giữ. Hãy nhớ rằng: Sự ngẫu nhiên là Ung thư. Ký ức chỉ là Logic được sắp đặt"
Kael, Kỹ sư trưởng, Lá Bài The Hermit bị giam cầm. Anh ở vị trí cao nhất trên đỉnh của Chòm Sao Orion. Hệ thống Logic đặt anh ở đây vì anh là Kẻ tuân thủ tốt nhất. Họ không cần anh sáng tạo; họ cần anh là một Mắt xích Bất Biến. Và anh chấp nhận, bởi vì sự tuân thủ là hình thức chấp nhận duy nhất anh từng biết.
Từ xa nhìn lại, Orion bung nở như một đoá sen cơ khí khổng lồ. Mỗi "cánh hoa" là một khu dân cư nổi, toả ra quanh Tháp Ký Ức ở vị trí nhụy hoa.
Trên những cây cầu ánh sáng nối liền các cánh hoa, con người không bước mà lướt đi, nhè nhẹ, như những linh hồn trôi trên mặt nước. Ánh sáng hắt lên vô số gương mặt hologram không thật. Kia là một người đàn ông đã xoá sạch $40\%$ ký ức buồn để giữ lại hình hài trẻ trung. Cạnh đó, một đứa trẻ cười khanh khách, nhưng nếu nhìn kỹ vào màn hình nhỏ nơi thái dương, sẽ thấy dòng chữ đỏ nhấp nháy: $\text{Emotion\_ID}: 55.43 - \text{laugh.wav}$.
Nụ cười ấy không phải của nó. Chỉ là dữ liệu được tải xuống.
Trên bầu trời, hàng trăm con tàu ký ức mở bụng, thả xuống từng chuỗi ký hiệu bạc lấp lánh. Chúng rơi như mưa sao, thấm vào bề mặt các toà tháp như dòng máu mới rót vào cơ thể.
Nhưng trong bản giao hưởng hoàn hảo ấy, đôi khi những nốt lạc vẫn bật ra như file lỗi.
Tại một trạm giao thông, người đàn ông ngồi bất động, giọng lạc đi: "Tôi nhớ mình đã cưới. Nhưng giờ... vợ tôi chỉ còn là bản cập nhật hàng tuần. Tôi không còn nhớ cảm giác yêu nữa."
Thành phố, với hệ miễn dịch của một cỗ máy, nhanh chóng nuốt chửng những 'tế bào lỗi' đó, nghiền nát chúng thành im lặng, rồi lại thở ra nhịp 'Om' đều đặn. Orion vẫn sống. Vẫn trật tự. Nhưng trong những mạch dữ liệu nuôi sống thành phố, một dòng virus mang tên "linh hồn" đang âm thầm nhân bản, chờ đợi một nhịp tim lỗi để bùng phát.
Và rồi, ngay tại tầng cao nhất của Tháp Ký Ức, bên trong Lõi Điều Khiển trắng vô trùng, Kỹ sư trưởng Kael cảm nhận được nó đầu tiên.
Một nhịp tim bỏ lỡ.
Thình—
Âm thanh trong lồng ngực của hàng triệu người đột ngột ngừng lại.
Bên ngoài, trên những cây cầu ánh sáng, mọi thứ đông cứng. Chuỗi ký hiệu đang rơi dở đứng lặng giữa trời, giọt bạc treo lại như những giọt lệ bị đóng băng. Ánh sáng trên những toà tháp rùng mình, chớp mạnh, rồi phụt tắt. Im lặng trải ra, đặc quánh, nghiêm cẩn, như thời khắc vũ trụ nín thở để chờ đợi sự ra đời của một Nguyên Tắc mới.
Bên trong Lõi, tất cả các màn hình của Kael đồng loạt chuyển sang màu đỏ báo động. Dòng sông dữ liệu lục bảo trên Ma Trận Trung Tâm ngừng chảy. Lần đầu tiên trong lịch sử, trái tim của Orion đã ngừng đập.
Kael không nhìn bằng mắt. Anh nhìn bằng một trường năng lượng lượng tử. Xuyên qua lớp vỏ pha lê dày đặc, xuyên qua không gian hàng nghìn mét, anh thấy một cá thể. Cô không hoang mang. Cô đang hít thở không khí bị đóng băng của Orion. Và ánh mắt cô không vô cảm, nó là một màu hỗn độn, một màu sắc mà anh vừa thấy trong Lỗi Quang Phổ. Không phải qua kính. Đó là sự kết nối Akashic tức thời, một luồng năng lượng nóng, nguyên thủy, chạy xuyên qua mọi rào cản Logic.
Trên đỉnh Tháp Ký Ức, nơi Logic vừa sụp đổ thành cát bụi, Kael ngẩng lên. Anh không còn thấy màn hình, không còn thấy dữ liệu; anh thấy một khoảng không gian cháy rực nơi cô đơn ngự trị.
Và từ khoảng không không tưởng ấy, xuyên qua sự tĩnh lặng dày đặc của Orion, Ánh nhìn của anh bị hút xuống.
Từ một cây cầu ánh sáng ở tầng thấp, nơi bóng tối đã nuốt chửng ánh plasma, một cô gái đang ngước lên. Cô không hề mang mặt nạ trung tính như mọi cư dân Orion khác; gương mặt cô là một bản tuyên ngôn hỗn loạn của cảm xúc nguyên thủy. Cô đang đứng giữa những con người bị đóng băng, nhưng cô lại là Dòng Chảy Nguyên Tố Tự Do duy nhất còn chuyển động.
Ánh nhìn của họ không phải là sự nhận biết thị giác. Đó là một cú va chạm ý thức Lượng tử xuyên không gian và thời gian.
Kael cảm thấy một luồng nhiệt chạy qua cơ thể lạnh lẽo của mình. Anh cố gắng dùng Logic để xác định cô:
Nội tâm Kael: Cô ấy là... Hằng số $X$. Lỗi Quang Phổ mà tôi vừa thấy. Một Giá trị Ngoại lai không thể tính toán. Không phải là dữ liệu. Cô ấy là Linh hồn mà chúng ta đã cắt bỏ.
Al mỉm cười, một nụ cười không thể sao chép bằng mã code. Cô không phân tích, không tính toán. Cô chỉ đơn thuần cảm nhận sự trở về:
Nội tâm Al: Tôi đã tìm thấy... nửa kia của mình. Nơi Logic của tôi bị giam cầm. Nỗi đau này, sự cô đơn này... Nó là của chúng ta.
Giây phút ấy, Orion phải ngừng thở, mọi Định luật vật lý và toán học đều bị tạm hoãn. Nó là một Sự kiện Tối thượng của Vũ trụ:
Sự gặp gỡ giữa hai cực của cùng một linh hồn gốc. Logic và Tình yêu đã tìm thấy nhau để hoàn thành Phương Trình Vũ Trụ đã bị khuyết thiếu hàng thiên niên kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro