Chương 374: Cô Bảy
"Tiếu Tiếu về rồi!" Đoàn Thục Viện đỡ trán mệt mỏi khoát tay: "Giờ ba mẹ có việc, con lên tầng một lúc đi."
Lê Quảng Minh cũng gật đầu phụ họa, đồng thời hút thuốc liên tục.
Lê Tiếu im lặng đi đến sofa đơn ngồi xuống, nhìn ba người đàn ông kia, hỏi một người trong đó: "Chú Lưu, giờ anh Cả cháu thế nào?"
Người đàn ông được gọi là chú Lưu nhìn vợ chồng họ Lê. sau đó thở dài lắc đầu: "Chú có nhờ người nghe ngóng, trước mắt phía Ban Kỷ luật nắm chứng cứ xác thật, lần này e rằng Tổng Thư ký..."
Nghe vậy, Lê Tiếu bình tĩnh, gật đầu nói: "Giờ Ban Thư ký thế nào?"
Chú Lưu không muốn nhiều lời, dù gì cũng chỉ là một cô gái trẻ, không có năng lực thay đổi càn khôn.
Giờ ai nấy trong Ban Thư ký đều tự lo không xong, sợ kế tiếp sẽ đến lượt mình.
Nếu Lê Quân thật sự bị ấn định tội danh, vậy con đường làm quan của tất cả đồng nghiệp trong Ban Thư ký sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Lê Tiếu thấy chú Lưu chần chừ không chịu nói, không khỏi co chân lại, lạnh nhạt hỏi: "Chú Lưu hẳn biết thái độ làm người của anh cháu, nếu anh ấy thật sự nhận hối lộ, không thể đến giờ mới bị đào ra. Huống chi, chút lợi ích vụn vặt đó, dựa vào gia cảnh nhà chái, anh ấy cần nhận hối lộ thật sao?"
Chú Lưu cười phụ họa, nhưng ánh mắt không kiên nhẫn: "Tuy nói là thế, nhưng Ban Kỷ luật lại không cho là thế. Trong tay họ cố chứng cứ xác thực, nếu không Tổng Thư ký sẽ không bị đưa đi đột ngột như vậy. Tiểu Lê, tâm trạng của chúng ta đều giống cháu. Nhưng vấn đề hiện giờ là, chúng ta đều không biết rốt cuộc Ban Kỷ luật lấy chứng cứ từ đâu."
Người tố cáo là ai, chứng cứ là gì, họ hoàn toàn không rõ.
Dù muốn đưa Lê Quân ra ngoài, họ phải có đầy đủ tài liệu phản bác mới được.
Lúc này, Lê Quảng Minh kẹp lấy điếu thuốc, dụi nửa điếu còn lại vào gạt tàn: "Phiền các anh theo sát chuyện này dùm, chúng tôi sẽ thử tìm cách. Có tin tức gì chúng ta sẽ báo nhau biết."
Chú Lưu và hai đồng nghiệp kia trao đổi ánh mắt. ba người gật đầu, trò chuyện thêm đôi câu rồi đứng dậy rời đi.
Lê Quảng Minh tiễn họ đến sảnh cửa chính với tính chất tượng trưng. Vừa quay lại phòng khách, sắc mặt ông lập tức lạnh lẽo: "Mấy đồng nghiệp này của thằng Cả e là không trông cậy được."
Đoàn Thục Viện cúi đầu nhìn điện thoại, cười mỉa: "Bên em cũng vậy, bình thường quan hệ giữa em và phu nhân Thư ký Triệu tốt nhất. Giờ có việc, bà ta không nhận điện thoại của em, cũng chẳng trả lời tin nhắn, rõ ràng không muốn giúp đỡ."
Lê Tiếu nhìn mặt mày ủ đột của ba mẹ, nhếch môi nói: "Ba mẹ tìm người khác cũng vô ích, thân phận anh Cả nhạy cảm, vào lúc này người ngoài chỉ biết bo bo giữ mình."
Vợ chồng họ Lê cùng nhìn Lê Tiếu. Đoàn Thục Viện cười gượng: "Tiếu Tiếu, con đừng bận lòng, cứ làm thí nghiệm của con cho tốt, chuyện anh Cả con để ba mẹ tự nghĩ cách."
Tháy vậy, Lê Tiếu cụp mắt không nói gì.
Cô ở nhà dùng bữa tối với ba mẹ. Nhìn dáng vẻ nuốt không trôi của họ, cô cúi đầu, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.
Động vào người nhà cô, lá gan thật không nhỏ.
Dùng bữa tối xong, Lê Tiếu ra ngoài với lý do quay về phòng thí nghiệm.
Đoàn Thục Viện tiễn cô đến cửa, cẩn thận dặn dò: "Tiếu Tiếu, chớ để chuyện anh Cả ảnh hưởng đến con, biết chưa? Kết quả xấu nhất là anh Cả con bị tạm giam, nhưng ba mẹ vẫn đang cố gắng, con cũng đừng lo quá."
May sao năm đó Tiếu Tiếu được họ bảo vệ kỹ càng, bên ngoài rất ít người biết xuất thân thật của cô.
Nay Lê Quân đối mặt với nguy hiểm tội kép, nếu người ngoài biết cô là em gái anh, thì cô sẽ bị vô số người đâm lén.
Vì Lê Quân có quyênf, nhà họ Lê có tiền, khi xảy ra chuyện đã định sẵn tường ngã người đẩy.
Thật ra, xế chiều nay, họ đã nhận được công văn thông báo điều tra tài sản nhà họ Lê.
Nếu nghiêm trọng hơn, tài sản nhà họ Lê cũng sẽ đối mặt với nguy cơ bị đóng băng.
Lê Tiếu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đoàn Thục Viện, đau lòng tiến lên ôm bà, vuốt sống lưng bà như an ủi: "Mẹ yên tâm, anh Cả không sao đâu."
Giọng nói nhàn nhạt của Lê Tiếu bình tĩnh lạ thường, Đoàn Thục Viện vốn đang thấp thỏm cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Bà yên lòng vỗ vai Lê Tiếu, gật đầu nói: "Ừ, đi đi, quay về phòng thí nghiệm, không có chuyện gì thì đừng trở lại, trong nhà loạn lắm sẽ không trông nom con được."
Lê Tiếu buông Đoàn Thục Viện ra, nhìn bà thật sâu, nói lời tạm biệt rồi xoay người lên xe.
...
Đêm đen, Lê Tiếu không về phòng thí nghiệm mà ngồi uống bia một mình trong quầy ba Lam Dạ ở Nam Dương Entertainment City.
Tiếng nhạc êm ái du dương trong phòng bao, cô gác chân ngồi trên sofa hình cung, ngón tay gõ lon bia.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cửa đẩy phòng bao lập tức được kéo ra.
Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn qua, thấy vẻ hồi hộp của đối phương, cô chậm rãi ngoắc: "Để cô ta đi vào."
Ngoài cửa có ba người.
Hai người đàn ông mặc đồ giản dị nhưng ánh mắt ác liệt đẩy người phụ nữ vóc dáng gầy yếu với nét mặt lo lắng vào phòng bao.
Người phụ nữ đó khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mày liễu mắt hạnh, tuy không phải người đẹp tột đỉnh, nhưng mang vẻ rụt rè yếu mềm của con nhà đài các.
Kiểu đặc thù khiến đàn ông muốn che chở.
Diệp Uẩn - mối tình đầu của anh Cả Lê Quân.
Cô ta đứng giữa phòng bao, xuyên qua ánh mắt sáng lờ mờ thấy rõ gương mặt Lê Tiếu thì thầm thở phào nhẹ nhõm: "Em là... Lê Tiếu?"
Diệp Uẩn là một trong số ít người ngoài biết được thân phận Lê Tiếu.
Đố là nhờ lúc trước cô ta đang trong giai đoạn nồng nàn với Lê Quân mà ra mắt tất cả người nhà của anh.
Lê Tiếu hất cằm về phía sofa, cầm lon bia nhấp một ngụm: "Là tôi, ngồi đi."
Dứt lời, cô nhìn hai người đàn ông phía cửa, ánh mắt u ám: "Ra ngoài trông chừng."
"Vâng, cô Bảy."
Tiếng xưng hô này khiến ánh mắt Lê Tiếu hơi hoảng hốt, nhưng chỉ thoáng qua và biến mất.
Cô nhìn cửa phòng bao đóng lại, mím môi, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Uẩn, lắc lon bia trong tay, nói thẳng: "Cô Diệp, nghe nói cô và anh Cả tôi tiến hành giao dịch quan hệ tình dục?"
Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Diệp Uẩn lập tức tái mét, cô ta hốt hoảng phản bác: "Tôi không có."
"Vậy à?" Lê Tiếu biếng nhác nhướng đuôi mắt, nhìn Diệp Uẩn cười nhạt: "Chị chắc không, chị Diệp?"
Diệp Uẩn im lặng.
Cô ta nhìn Lê Tiếu, tiếng "chị Diệp" quanh quẩn bên tai, dường như khiến cô ta lấy lại tự tin, không kìm được ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng: "Tiếu Tiếu, tối nay em muốn hẹn gặp chị, sao không gọi thẳng cho chị? Còn nữa, hai người bên ngoài kia là ai? Bỗng dưng họ xông vào nhà, đưa chị đến đây. Em có biết tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp không?"
Lời nói nghe thật đường hoàng.
Lê Tiếu nhấp ngụm bia, lắc lắc mũi chân: "Vậy chị Diệp có biết, hãm hại công chức quốc gia cũng là phạm pháp không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro