Chương 376: Bạn Trai Cụt Hứng

Tiếng cầu cứu của Diệp Uẩn vang khắp mọi ngõ ngách quầy bar.

Hai vệ sĩ canh cửa chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn cô ta, chẳng rỗi hơi để ý.

Diệp Uẩn bình tĩnh lại mới nhận ra...

Cả quầy bar Lam Dạ không biết đã trống không từ lúc nào.

Ngoài sảnh chính không bóng người, cả nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu.

Diệp Uẩn giờ như cá chậu chim lồng.

Cô ta vừa giật mình vừa hãi hùng, co cụm người ở cửa. Hia gã đàn ông khôi ngô kia làm cô ta sợ sệt, nhưng Lê Tiếu ở sau lưng càng khiến cô ta bất an.

Lê Tiếu nắm rõ như lòng bàn tay nhiều chi tiết như vậy, rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở đâu.

"Biết sao hôm nay tôi gọi cô đến không?" Lê Tiếu ngồi trên sofa hình cung, gác khuỷu tay lên chỗ tựa lưng, chân đung đưa: "Là để nhắc lại chuyện xưa, thuận tiện tặng quà cho cô."

Diệp Uẩn nhìn ánh mắt Lê Tiếu, vô thức lắc đầu kháng cự: "Chị không muốn, em hiểu làm chị rồi. Chị là mối tình đầu của anh Cả em, sao chị có thể..."

Lê Tiếu thản nhiên ngắt lời cô ta: "Có mối tình đầu giống như cô, đúng là bất hạnh ba đời của anh Cả tôi. A Xương, thứ đó đâu?"

Người đàn ông canh cửa được gọi là A Xương vội xoay người đi vào, sau đó đưa một bọc giấy nhỏ màu trắng qua: "Mang đến rồi đây."

Lê Tiếu ngửa đầu uống ngụm bia, tỏ ý về phía Diệp Uẩn: "Để cô ta nếm thử."

"Tôi không muốn! Cứu mạng!"

Diệp Uẩn hét lên, không hề suy nghĩ lao ra ngoài. Nhưng cô ta còn chưa ra khỏi cửa, đã bị A Xương níu lấy cổ áo, nhét viên thuốc trong bọc giấy vào miệng cô ta.

Diệp Uẩn muốn nhổ ra, lại bị A Xương bóp cằm, nêm miệng vừa há thì viên thuốc khi đã tuột vào cổ họng.

Cả quá trình, Lê Tiếu thản nhiên như không, chẳng hề đếm xỉa, chỉ có khóe môi nhếch lên đùa cợt.

Cô nói: "Chị Diệp, chị đã làm gì anh Cả tôi, thì tôi trả lại y hệt. Vì muốn tặng chị món quà này mà tôi cố ý cho người đưa từ biên giới đến đấy, thích không?"

Lê Tiếu nói xong thì chậm rãi đứng dậy. Nhìn Diệp Uẩn tựa vào vách tường, khom người nôn ọe, cô đi đến vỗ đầu cô ta: "Chúc may mắn."

Nói xong, Lê Tiếu xoay người rời đi. Trong không gian mơ hồ truyền đến âm thanh nức nở của Diệp Uẩn: "Lê Tiếu, cô không thể đối xử với tôi như vậy... Cô quay lại đi, tôi khai hết... tôi khai hết với cô..."

Viên thuốc kia chỉ là thuốc kích dục mà thôi, nhưng hiệu quả mạnh mẽ hơn loại cô ta cho anh Cả cô uống.

Lê Tiếu lạnh lùng liếc cô ta: "Muộn rồi."

Cô rời khỏi phòng bao, lại nhìn gã vệ sĩ khác, nói: "Trông chừng cô ta, trước sáng mai không được vào."

"Cô Bảy yên tâm, tôi tự có chừng mực."

Lê Tiếu khép mi mắt, thu lại vẻ lạnh lùng trong đôi mắt, giọng hòa hoãn hơn: "Hôm nay... vất vả rồi."

...

Đến sảnh chính quầy bar Lam Dạ, giữa hành lang tĩnh mịch, bước chân cô chậm rãi ngừng lại.

Cô trừng phạt Diệp Uẩn chỉ vì cô ta đã lợi dùng tình cảm của anh Cả để hãm hại anh.

Trước mắt, anh Cả bị Ban Kỷ luật đưa đi, nếu muốn gặp mặt anh, cô phải dùng đến quyền lực cao hơn mới được.

Cô có.

Chỉ là...

Lê Tiếu khép hờ mi mắt, dựa góc tường hành lang, cầm điện thoại do dự.

Ngay lúc cô quyết định ấn số điện thoại, bậc thang phía trước truyền đến tiếng bước chân vững vàng hữu lực.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở hành lang đối diện, Thương Úc mặc áo sơ mi và quần tây màu đen, đút một tay vào túi mà không biết phản ứng thế nào.

Màn hình điện thoại dần tối đi, ánh sáng trước mắt cũng bị người anh ngăn lại.

Lê Tiếu ngửa đầu kinh ngạc, nhìn đến thất thần. Đến khi trán bị ngón tay ấm áp của Thương Úc chọc nhẹ, cô mới tỉnh táo lại: "Sao anh lại đến đây?"

Đêm nay, cô đã sớm yêu cầu quản lý quầy bar treo bảng đóng cửa, không ngờ anh lại đến.

Đôi môi của Thương Úc gần như mím chặt thành một đường thẳng.

Dù anh không nói gì, nhưng Lê Tiếu mơ hồ nhận ra hình như anh đang... cụt hứng?

Cô ngẫm nghĩ, tạm thời không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt nhuộm tơ máu.

Lúc này, Thương Úc nâng cằm cô lên. Ánh đèn hành lang lờ mờ rọi chân mày khóe mắt anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng mông lung.

Lòng bàn tay anh hơi siết lại, đồng tử sâu không lường được khóa trên mặt cô.

Trong hơi thở cô có mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt còn mờ mịt.

Thương Úc than thầm, nắm cằm cô, hơi thở mát lạnh: "Thà điều người từ biên giới, cũng không chịu tìm anh?"

Lê Tiếu nuốt nước bọt, lập tức hiểu hàm nghĩa trong lời anh nói.

Cô mỉm cười, lấy cằm cạ ngón tay anh: "Không, chỉ là... em không thấy chuyện lớn đến mức phải kinh động đến anh."

Thật ra cô cũng không điều động quá nhiều người, chỉ một đội nhỏ mà thôi. Ngoại trừ nhân tiện đưa thuốc, quan trọng hơn là bảo vệ an toàn cho nhà họ Lê. Vì đám thuộc hạ ở biên giới dũng mạnh hơn đội vệ sĩ thông thường nhiều.

Thương Úc nghe lời giải thích của cô, chẳng những nét mặt không hòa hoãn lại mà còn căng thẳng hơn.

Yết hầu anh chuyển động, người hơi cúi xuống, đáy mắt hiện rõ vẻ không vui: "Vậy chuyện phải lớn đến mức độ nào mới đáng để em kinh động đến anh?"

Lê Tiếu bị hỏi đến ngây người, há miệng muốn nói, lại nghe anh trầm giọng hỏi tiếp: "Anh có từng nói rằng, có việc phải gọi cho anh không?"

Được rồi.

Lê Tiếu xoa gáy, nhớ lại cả buổi chiều cô điều tra chuyện của anh Cả, đúng là quên liên lạc với anh, và thật sự chưa từng nghĩ đến... muốn nhờ anh giúp đỡ.

Là bản năng mà thôi.

Cô bất đắc dĩ mím môi, nắm ngón tay Thương Úc cọ cọ: Em... ưm."

Lời chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

Có thể vì cụt hứng thật, động tác của anh không hề dịu dàng.

Chiếc lưỡi thăm dò trong miệng cô dùng sức quấn lấy, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Đến khi hơi thở cô bị đoạt lấy, hụt hơi đẩy anh ra, Thương Úc mới chống một tay lên vách tường sau gáy cô, buông đôi môi đỏ mọng cô ra.

Mặt hai người gần trong gang tấc, đôi mắt anh sâu không thấy đáy.

Ngón tay anh vẫn đặt trên chiếc cằm xinh đẹp của Lê Tiếu, anh nhìn thật sâu, xoa đỉnh đầu cô, thở dài nặng nề: "Đi tôi."

Lê Tiếu nhìn anh nắm tay mình đi, nhíu mày hỏi: "Đi đâu?"

"Không muốn gặp anh Cả em sao?" Thương Úc sâu xa quay đầu nhìn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và không vui như cũ.

Lê Tiếu mím môi, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt: "Anh sắp xếp xong cả rồi?"

Người bị Ban Kỷ luật đưa đi không bị giam giữ như người thường.

Địa điểm được chỉ định, trụ sở được chỉ định, nhân viên ngoài ban không hề biết.

Nhưng Thương Úc lại dễ dàng làm được.

Khi bước lên bậc tam cấp, Lê Tiếu nghe được giọng anh vang lên: "Có chút chuyện thế này cũng không sắp xếp được, sao có thể làm bạn trai em."

...

Bốn mươi phút sau, xe chuyên dụng màu đen dừng trước một nhà khách ở thôn làng cùng ngoại ô thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro