Chương 388: Cứu Người Giúp Tôi
"Anh vốn đang lo hạng mục của đại hội giao lưu không thuộc lĩnh vực chuyên môn của chúng ta thì chúng ta sẽ khó lọt vào danh sách. Tuy nhiên hôm kia, Sở nghiên cứu gửi chương mục cuối cùng xuống, vừa khóe là lĩnh vực đột biến nhiễm sắc thể. Nhắc mới nhớ, chúng ta có thể dùng quá trình điều trị cho Quan Minh Ngọc trong buổi đại hội giao lưu."
Nói xong, Liên Trinh uống một hớp nước, vẻ mặt kích động.
Còn Lê Tiếu thì không hề có cảm xúc, chỉ trầm tư vào chương mục trong tay.
Trọng tâm nghiêng cứu gần đây của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa trùng hợp là giải quyết vấn đề đột biến nhiễm sắc thể của Quan Minh Ngọc.
Mà nào phải trùng hợp, đó là sự nhọc lòng sắp xếp của một số người.
Lê Tiếu mỉm cười vứt tài liệu lên bàn, trò chuyện với Liên Trinh vài câu rồi đứng dậy đi tới Ban nghiên cứu phát minh.
...
Dưới lầu, Quan Minh Thần đang đứng trong hành lang chờ Quan Minh Ngọc thử thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, anh ta vô thức ngoảnh đầu, lập tức vui mừng nghênh đón khi thấy Lê Tiếu: "Cô Lê, cô quay lại rồi."
Tất nhiên là anh ta cũng đã nghe nói về việc cô xin nghỉ, nên không dám đánh liều quấy rầy cô.
Lê Tiếu đi tới trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: "Hiệu quả thuốc thí nghiệm gần đây thé nào?"
Anh ta thật thà gãi đầu: "Hình như là được."
Nhìn dáng vẻ mù mờ của anh ta, cô lấy điện thoại nhắn cho anh ta một địa chỉ: "Ngày mai anh bắt đầu đến chỗ này học tập tạm ba tháng. Sau này, mỗi tháng tôi sẽ gửi lương vào tài khoản của anh đúng hạn. Trong lúc học sẽ có những lúc kiểm tra bất chợt, nếu có gì khó khăn, cứ nói với tôi."
Quan Minh Thần nhìn điện thoại, Trung tâm huấn luyện tính nhẩm bàn tính.
Ánh mắt hừng hực nhiệt huyết, anh ta gật đầu lia lịa: "Vâng, cô Lê yên tâm, tôi sẽ cố gắng."
Lê Tiếu nhếch môi, sau đó đi ngang qua anh ta.
Chớp mắt, thẻ ngân hàng của anh ta nhận được một tin nhắn, ghi chú là tiền lượng, số tiền là hai mươi nghìn tệ.
Anh ta ngạc nhiên đến sững người.
Vì khi làm việc ở công trường, một tháng tối đa anh ta cũng chỉ có năm nghìn tệ.
...
Lê Tiếu bận rộn ở phòng thí nghiệm đến bảy giờ tối. Nhân lúc hoàng hôn vẫn còn lờ mờ, cô thong dong trở về ký túc xá.
Trong tòa nhà, đèn cảm ứng sáng lên từng cái một khi cô đi ngang qua.
Dường như chẳng có gì khác lạ, trái lại còn yên tĩnh hơn bình thường.
Yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong một phòng ký túc xá nào đó.
"Tôi nói là tôi không cần tiền, tôi chỉ cần chữa khỏi bệnh của tôi."
Giọng nói hơi yếu, dù không nghe rõ lắm do cách cánh cửa, nhưng Lê Tiếu vẫn nghe được người nói là Quan Minh Ngọc.
Hơn nữa, giọng cô ta rất gấp, thậm chí còn mang theo chút tức giận.
Cô đút hai tay vào túi, từ từ dừng chân lại, nhìn về phía trước, ánh mắt nghiền ngẫm.
Anh em nhà họ Quan không có nhiều mối quan hệ, nên... bây giờ là ai đang gọi điện cho Quan Minh Ngọc? Còn muốn cho cô ta tiền?
Lê Tiếu lẳng lặng nhìn vào cánh cửa phòng, mím môi rồi đi về phòng mình.
Vào phòng, cô không bật đèn mà đi tới chiếc ghế dựa ở trước cửa sổ ngồi xuống, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, gõ ngón tay lên đầu gối.
Cô cười nhạt. Có một số việc, thật ra không cần điều tra cũng có thể tìm ra manh mói, chỉ mong anh em nhà họ Quan không làm cô thất vọng.
Nếu không, thứ đã cho đi, cô vẫn có thể thu hồi đủ vốn như thường.
Màn đêm dày đặc, Lê Tiếu giơ tay day thái dương, không hiểu sao hơi bực bội trong người, muốn uống chút rượu để kìm nén cảm xúc.
Cô đứng dậy đi đến tủ lạnh, điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông.
Là Thẩm Thanh Dã gọi tới.
Cô vừa bắt máy vừa mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia: "Gì thế?"
Thẩm Thanh Dã thở hơi gấp, đè giọng thật thấp: "Em đang bận hả?"
"Không, có việc gì à?" Lê Tiếu để một lon bia lên bàn, khui bia bằng một tay, vừa uống một ngụm đã nghe anh ta nói: "Có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Có thể, anh nói đi." Cô trả lời rất thẳng thắn.
Im lặng mấy giây, sau đó anh ta mới nói với giọng nặng trĩu: "Tiểu Bạch gặp chuyện ở Nam Dương, em giúp tôi... cứu cậu ta."
Tiểu Bạch.
Lê Tiếu bóp lon bia: "Bạch Lộ Hồi?"
Thẩm Thanh Dã buồn rầu nói: "Hai ngày trước, vì điều tra tin tức của Tiêu Diệp Nham, tôi đã sắp xếp để Tiểu Bạch đi Nam Dương. Nhưng không biết là có chuyện gì mà bây giờ cậu ta bị giam trong sòng bạc ngầm ở Thành Tây, cụ thể thì tôi không rõ. Đối phương không cần tiền, cũng không chịu thả người, chỉ nói muốn chặt đứt một cánh tay của cậu ta, vì cậu ta đã phá vỡ quy tắc của sòng bạc."
Dứt lời, anh ta bực bội nắm tóc: "Bình thường Tiểu Bạch không đánh bạc, tôi nghi có thể là cậu ta vô tình phạm phải điều cấm kỹ của sòng bạc trong lúc điều tra. Lúc nãy tôi đã gọi điện cho Thiếu Diễn, nhưng điện thoại của anh ta không kết nối được. Nam Dương là địa bàn của anh ta, em gọi cho anh ta giúp tôi. Chỉ cần cứu được Tiểu Bạch, bảo tôi nhường lại Lục Cục hay cái gì cũng được."
Nghe anh ta lải nhải một hồi, Lê Tiếu không quan tâm tại sao Bạch Lộ Hồi bị giam giữ, ngược lại, cô nắm được một trọng điểm khác: "Điện thoại của anh ấy không kết nói được?"
Thẩm Thanh Dã nghẹn họng, sượng mặt: "Ừ, không biết anh ta làm cái mẹ gì lúc nửa đêm mà gọi mấy cuộc không ai nghe máy."
Lê Tiếu bất giác nghĩ đến cảnh Thương Úc bị tập kích ở núi Nam Dương. Lần đó điện thoại của anh cũng không gọi được.
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc lon bia: "Ừ, em biết rồi, anh gửi định vị của sòng bạc ngầm đó cho em."
Thẩm Thanh Dã ngồi trước máy tính thao tác chuột, không biết lại nghĩ tới điều gì, anh ta dừng lại, bổ sung: "Đúng rồi, vừa nãy tôi điều tra sòng bạc ngầm kia, nó thuộc địa bàn của Hạ Sâm ở Thành Tây. Tôi sẽ gửi tài liệu về hắn cho em, việc này em đừng đi một mình. Mấy phe thế lực ở Nam Dương đều đang chịu sự khống chế của Thiếu Diễn, em vẫn nên đi tìm anh ta thì hơn. Không chừng anh ta chỉ nói bừa một câu là sòng bạc ngầm đó sẽ thả người."
Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây, rồi dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thế lực này đang chịu sự khống chế của anh ấy, nhưng không có nghĩa là tất cả đều nghe theo anh ấy. Nếu Bạch Lộ Hồi thật sự phá vỡ quy tắc sòng bạc, dù anh ấy ra mặt, thì cũng phải cho người ta một câu trả lời hợp lý."
Có những quy tắc trong giới mà bất cứ ai cũng phải tuân thủ, một khi sự cân bằng giữa các thế lực bị phá vỡ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dù là bá chủ ngầm của Nam Dương, cũng không thể làm việc tùy tiện.
Nghe vậy, Thảm Thanh Dã nghiến răng: "Bây giờ bên Lục Cục đang có việc, tôi không đi được, chuyện của Tiểu Bạch em phải nhọc lòng rồi. Chờ xong việc, tôi sẽ lập tức tới ngay, bất luận thế nào... hãy giúp tôi giữ lại cánh tay của cậu ta."
"Được rồi, cứ giao cho em."
Cúp máy, Lê Tiếu liền nhận được tài liệu và địa chỉ mà Thẩm Thanh Dã gửi tới.
Cô xem sơ qua rồi gọi điện cho Thương Úc.
Đúng như lời Thẩm Thanh Dã nói, điện thoại của anh không ai bắt máy.
Cô trầm mặt, nghĩ kỹ lại mới nhận ra, cả ngày nay hai người họ không liên lạc với nhau, tin nhắn WeChat cũng dừng ở ngày hôm qua.
Cô bàn gọi điện cho lạc Vũ.
"A lô, cô Lê." Điện thoại vừa kết nói, Lê Tiếu thở phào: "Anh ấy đâu rồi?"
Trong ống nghe hơi ồn, Lạc Vũ đi ra ngoài mấy bước, thấp giọng nói: "Lão đại vẫn còn đang họp, cô Lê có chuyện gì, tôi bảo lão đại nghe máy nhé?"
"À, không cần đâu, chờ anh ấy xong việc, cô bảo anh ấy gọi lại cho tôi là được."
Không lâu sau, Lê Tiếu thay quần áo bình thường định đi ra ngoài.
Trước khi đi, cô dừng bước, đứng trong phòng khách nhìn lon bia trên bàn.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ nhấp có một hớp, chắc không tính là lái xe khi say xỉn đâu nhỉ?
Nhưng, để đề phòng bị kiểm tra, cô vẫn uống nửa chai nước suối rồi mới đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro