Chương 397: Bị Thương Ở Eo Khỏi Phải Cởi Đồ

Anh nhìn cô không chớp mắt. Có lẽ bóng đêm quá dày, hoặc ánh đèn quá quyến rũ, gương mặt cô không còn vẻ lạnh lùng mà phần nhiều là ý cười duyên dáng của phụ nữ.

Mà vẻ mặt này, cô chỉ để lộ trước anh.

Nghĩ vậy, Thương Úc chậm rãi buông bình thuốc trong tay xuống, vòng tay đặt lên lưng ghế sofa, nghiêng người về phái trước, dùng ngón tay ấm áp nâng cằm cô lên, cúi mặt xuống phủ lên môi cô.

Anh hôn sâu và mãnh liệt.

Có thể do khoảng cách hơi xa, khi đang hôn, anh kéo cô đặt lên châm mình.

Cơ thể Lê Tiếu nhỏ nhắn, nhưng không phải dạng gầy yếu, vậy mà cứ bị anh ôm vào lòng trông có vẻ thật lả lướt.

Kết thúc nụ hôn, anh vẫn không buông cô ra, tựa trán lên mặt cô, giọng hơi khàn vang lên bên tai cô: "Tối nay sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy."

Lê tiếu cụp mắt, nhếch môi. Dường như cô nghe ra được ý khác...

"Bạn trai à, em bị thương!" Cô hơi ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người, níu cổ áo anh nhắc nhở.

Thương Úc hôn phớt môi cô, mím môi, đôi mắt sâu thẳm lại hừng hực lửa: "Vậy nên, cởi đồ ra, anh thoa thuốc cho em."

Lê tiếu liếc anh, không tin lời nói xảo trá này chút nào.

Cô nghiêng người trong ngực anh, vén vạt áo lên: "Em thấy... bị thương ở eo không cần cởi đồ."

Anh nhìn động tác của cô, đáy mắt sâu thẳm hiện ý cười.

Một tay anh ôm Lê Tiếu, tay kia cầm bình thuốc trên bàn, khi đảo mắt, gương mặt anh tuấn đã đanh lại.

Ở vị trí eo trái của cô có vết bầm tím, nhìn như bị người ta dùng sức bóp eo tạo thành.

Hạ Sâm đáng chết.

Anh không quên lúc men theo đường cũ trở về phòng nghỉ sòng bạc, vừa vào cửa đã thấy Hạ Sâm bấu eo cô, gân xanh lộ trên bàn tay vừa hay bóp ngay vị trí eo trái của cô.

Thương Úc mãi không nhúc nhích, Lê Tiếu chớp mắt nghiêng đầu nhìn thì thấy trên gương mặt anh hiện rõ sát khí và buồn bực.

Chính cô cũng không biết vết thương trên eo thế nào, chỉ là hơi đau. Lúc cúi đầu nhìn xem, cô không kìm được nhếch môi: "Lực tay người anh em của anh mạnh thật."

Xem ra cũng là một tay đánh đấm cừ khôi.

Môi Thương Úc mím chặt, anh im lặng thoa thuốc cho cô, gương mặt đanh lại không hề có ý hòa hoãn.

Thuốc mát được anh thoa lên eo, cơn đau giảm đi nhiều.

Cô khẽ thở ra, cứ thế ngồi trong lòng anh, nghiêng người để anh xoa bóp.

Sau đó, không biết từ khi nào, vạt áo đã bị vén lên vai.

Lê Tiếu: "..."

"Mấy ngày tới không được lộn xộn, phải dưỡng thật tốt vào." Thoa thuốc xong, anh buông vạt ái cô xuống, ôm siết cô vào lòng. Một vài ý tưởng đa xuất hiện trong đầu, nhưng khi thấy vết thương trên eo cô thì hoàn toàn tiêu tan.

Lê Tiếu dựa vào ngực anh, cười khẽ: "Không nghiêm trọng đến thế."

Thương Úc đặt tay lên đầu cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn vách tường đối diện.

Lê Tiếu tập trung lại, ngồi im, cơ thể hơi cúng lại, vì có gì đó chọt vào bắp đùi cô.

Đã hơn mười hai giờ khuya, trong phòng khách yên ắng ấm áp không nghe được tiếng động nào.

Anh không nói gì, vuốt ve sống lưng cô, như đang dỗ cô ngủ.

Không lâu sau, quả thật Lê Tiếu dựa vào vai anh thiếp đi.

Thương Úc nhận ra cơ thể dần thả lỏng và tiếng hít thở đều trong lòng mình, cúi đầu nhìn gương mặt yên ổn khi ngủ của cô, than khẽ, nâng mặt cô lên, hôn nhẹ một cái.

...

Sáng hôm sâu, vẫn chưa đến chín giờ, Lê Tiếu đã tỉnh lại.

Phòng ngủ chính vẫn còn rất tối, vị trí bên giường đã trống.

Cô đưa tay sờ, hơi lạnh, chắc Thương Úc đã dậy từ sớm.

Lê Tiếu ôm chăn ngẩn người một lúc, mãi mới chậm rãi vào phòng tắm.

Hai mươi phút sau, cô thoải mái ra khỏi phòng ngủ chính, thấy ngay anh đang giẫm lên mặt đất đầy nắng mà đến.

Thương Úc đút một tay vào túi, đi đến bên cạnh Lê Tiếu liền vuốt ve eo cô, ánh mắt lưu luyến trên mặt cô: "Còn đau không?"

Cô lắc đầu nói đã đỡ hơn nhiều, rồi hỏi lại: "Anh chưa đến công ty sao?"

"Giờ đi luôn. Anh đã xin nghỉ ở phòng thí nghiệm giúp em rồi. Nếu em phải ra ngoài nhớ gọi Lạc Vũ." Thương Úc ôm cô xuống tầng, chậm rãi dặn dò.

Lê Tiếu vâng dạ. Hai người xuống phòng ăn tầng hầm, vừa rồi xuống thì điện thoại của anh đã vang lên.

Anh liếc màn hình, nhận máy liền nghe tiếng thét giận của Hạ Sâm: "Thương Thiếu Diễn, cậu biết xấu hổ hay không? Người gây chuyện ở sòng bạc của anh tối qua là cậu sắp xếp?"

Lê Tiếu đang múc cháo thì ngừng lại, nhìn Thương Úc ở đối diện.

Cô không muốn nghe lén, nhưng giọng Hạ Sâm lớn quá.

Thương Úc cảm nhận được ánh mắt của Lê Tiếu, ngẩng đầu tỏ ý cô ăn nhiều hơn, sai đó trầm giọng nói vào điện thoại: "Ừ, là tôi."

Trong điện thoại, Hạ Sâm hít ngụm khí lạnh: "Cậu điên à? Chân trước vừa đi, chân sau đã phái người gây chuyện. Cậu đề tiền cho ông đây!"

Tối qua, sau nửa đêm, có mấy con bạc đến Bồ Ngân quậy phá, đập nát ba bàn chia bài của Hạ Sâm, còn đập hư hai cột trụ ở giáo đường.

Đã lâu lắm rồi không có ai dám gây chuyện trên địa bàn Bồ Ngân.

Hắn phái người tra xét, rốt cuộc tra ra là Thương Thiếu Diễn.

Hạ Sâm sợ ngây người.

Lúc này, Thương Úc dựa ra lưng ghế, thấp giọng lạnh lùng đáp: "Nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản chỉ là quậy phá đâu."

Hạ Sâm còn chưa kịp nghĩ anh nói vậy là có ý gì thì điện thoại đã cúp.

Lê Tiếu cắn miếng trứng chiên, nhìn Thương Úc: "Tối qua, anh..."

"Ừ, anh ta không nên làm em bị thương." Anh thong thả cắt bánh mì nướng, lạnh nhạt tỏ vẻ không qua tâm là mấy.

Lê Tiếu xoa gáy, nhếch môi cười, không nói gì.

Gần như cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ giậm chân của Hạ Sâm.

Đúng là anh em tốt yêu nhau lắm cắn nhau đau.

...

Ăn sáng xong, Thương Úc đến công ty.

Lê Tiếu cũng không ở biệt thự lâu, gọi Lạc Vũ lái xe đến bệnh viện.

Trong Bệnh viện tư nhân Diễn Hoàng, Bạch Lộ Hồi nằm một mình trên giường bệnh nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Khi Lạc Vũ gõ cửa bước vào, cậu ta nhìn sang, thấy Lê Tiếu ở sau cô ta thì vội vàng ngồi dậy: "Cô Lê."

Lê Tiếu chậm rãi đi đến, thấy tay phải Bạch Lộ Hồi đã được băng kỹ, nhếch môi hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"

"Khá tốt, không có chuyện gì lớn."

Thật ra bị đinh gỉ xuyên qua, cậu ta đã có dấu hiệu bị uốn ván. Nếu không... cậu ta cũng sẽ không bị bác sĩ ép ở lại bệnh viện chữa trị.

Bạch Lộ Hồi không muốn nhiều lời. Lê Tiếu cứu cậu ta ra từ tay Hạ Sâm đã là ân tình rất lớn rồi, cậu ra không muốn tăng thêm phiền phức cho cô.

Lạc Vũ đặt trái cây mang đến trên tủ đầu, nhìn quanh rồi cúi đầu nói với Lê Tiếu: "Cô Lê, hai người trò chuyện đi, tôi đi canh cửa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro