Chap 1

Hoàng hậu giá đáo "
Thân ảnh người phụ nữ mặc bộ y phục đỏ rực tinh tế đẹp đẽ , trên đầu cài những trang sức lấp lánh , toát lên vẻ đẹp khó nói . Những bước chân của nàng , từng bước từng bước là bao ánh mắt của mọi người nhìn theo quỳ rạp hô vang " Hoàng hậu giá đáo , hoàng hậu giá đáo , hoàng hậu giá đáo ..... "
Trên đài , nam nhân nhìn thấy , cũng liền đi lại gần nắm tay nàng bước lên " Hoàng thượng vạn tuế , Hoàng hậu vạn tuế , ...."
Khung cảnh tráng lệ , lòng người vui vẻ , như thể sẽ đi đến đầu bạc răng long.
________________

Ngọc Chân đang ngồi trong tẩm cung thì nghe thấy tiếng của Ngữ nhi chạy vào nói " Hoàng hậu , thái tử bị ốm rồi  "
Ngọc Chân nghe vậy liền hoảng hốt hỏi " Sao thái tử lại ốm ? "
" Hình như là do thái tử không nghe lời , nên Dương phi đã phạt thái tử bắt quỳ dưới mưa hơn 1 canh giờ ."
Hai tay nàng nắm chặt lại nói " To gan , đi , đi xem thái tử thế nào "
__________
Đến điện thái tử , Ngọc Chân chạy vào thấy Minh Hoàng đang nằm ho trên giường mà không khỏi đâu sót " Con có sao không ? "
Gương mặt Minh Hoàng tái mét lắc đầu " Mẫu hậu đừng lo , con chỉ mệt có chút xíu thôi "
Thấy con hiểu chuyện như vậy nàng đau lòng không thôi " Đừng sợ , đã có ta rồi , sẽ không ai làm gì con nữa đâu "
Minh Hoàng gật đầu , rồi thiếp đi . Ngọc Châu xoa đầu nhóc mà nghĩ : đứa trẻ này thật đáng thương , từ nhỏ đã mất mẹ , lain phải chịu sự hắt hủi của mọi người . Mặc dù nàng không phải mẹ ruột nhưng một nàng nuôi nấng từ nhỏ nàng sẽ không để ai làm hại con mình đâu .
Ngọc Châu liền đứng lên ra lệnh " Chuẩn bị kiệu đến cung Thái Hòa thăm Dương phi "
Ngữ nhi liền gật đầu rồi chạy ra ngoài .
____________

Khi Ngọc Châu bước vào tầm điện của Dương phi thì thấy cô ta đang ngồi yên vị nghỉ ngơi hai bên hai cung nữ đang ngồi quạt . Thấy nàng tới hai cung tì liền quỳ xuống chào nàng . Nhưng hình như chủ nhân của bọn họ  không có ý đứng dậy hành lễ , Ngọc Châu cũng cười đi đến ngồi "  Dương quý phi được vinh danh khắp chốn là học rộng tài cao , vậy mà đến hành lễ với ta mà còn không bằng 2 cung tì sao . "
Dương chiêu Linh nghe thế dùng đôi mắt sắc lẹm cười nói " Tỷ tỷ thông cảm , hôm nay muội mệt nên không đứng lên hành lễ với tỷ được "
Gương mặt Ngọc Châu không còn cười nữa mà lạnh lùng nói " Thật sao , hôm nay muội mệt mà vẫn còn phạt một đứa trẻ quỳ sao ? "
Dương phi đổi tư thế ngồi cầm trà lên uống xong mới nói " Hóa ra là tỷ tới vì chuyện này . Thế thì tỉ không biết rồi do thái tử nghịch quá chạy đùa không ngay đúng phải thần thiếp . Mà tỷ biết thân thể thần thiếp quý như vậy làm sao để người khác đụng vào được . Nên thần thiếp mới phạt nó một chút .
Lúc này Ngọc Châu không thể chịu nổi nữa mà tức giận " Hỗn xược , ý ngươi là gì . "
" Tỷ tỷ bớt giận , ta nói đâu có sai , hiện tại ta đang được bệ hạ sủng ái như vậy , tỷ cũng nên biết chứ . Còn nữa tỷ cũng nên biết mình mà im lặng sồng một cuộc sống an nhan đi . " vừa nói Dương phi vừa đứng dậy đi qua đi lại .
Nghe vậy Ngọc Châu liền cười khểnh từ từ đứng dậy " Vậy sao "
" Chát " , một cái tát giáng vào mặt Dương Chiêu Linh , làm nàng ta ngã quỵ xuồng .
Bị tát như vậy nàng ta tức giận mà nhìn lên " Hoàng hậu , người làm gì vậy , ta bây giờ là người của bệ hạ đấy "
Ngọc Châu liền cười khểnh tiến lại , bàn tay trằng ngọc của nàng sờ vào cằm của Dương Chiêu Linh rồi dần dần bóp chặt nói " Người của bệ hạ , để ta nói cho ngươi biết ta là hoàng hậu của hoàng thượng , là mẫu nghi thiên hạ . Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà dám lên mặt với ta . Cho dù ta có bị lạnh nhạt thì ta cũng là hoàng hậu , là người cao quý hơn ngươi gấp vạn lần . Nên đừng bao giờ giở trò với ta hay với thái tử  nếu không đừng   trách ta "
Nói rồi nàng liền rời đi , nàng không muốn ở đây thêm chút nào nữa , quá dơ bẩn .
Dương Chiêu Linh ở đằng sau vẫn còn đang ngỡ ngàng gương mặt sợ hai vẫn chưa hoàn hồn , lần đầu tiên nàng ta thấy Ngọc Châu đáng sợ như vậy " Hoàng Hậu người cứ đợi đấy ."

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cungđấu