Bản tình ca sau cơn say

Bữa tiệc chia tay sếp cũ khép lại bằng những ly rượu chạm nhau, bằng cái chạm má lén lút mà chỉ tôi và họ biết.
Không ai nhìn thấy.
Không ai nhắc lại.
Chúng tôi cũng vậy.

Cả nhóm chuyển sang một quán karaoke gần đó – tăng 2 của buổi tối hôm ấy.

Không khí vẫn vui.
Tiếng cười, tiếng nói, những bài hát sôi nổi nối tiếp nhau.
Chúng tôi ngồi cách nhau một người, đủ gần để nghe giọng nhau cất lên, đủ xa để không phải đối diện với ánh mắt đang lẩn tránh.

Tôi chọn một bài hát mình thích từ rất lâu –
「小さな恋のうた」
Tôi chọn nó chỉ vì giai điệu dễ thương, dễ hát, chẳng hề nghĩ ngợi điều gì sâu xa.

Khi đến lượt, tôi cầm chiếc mic của mình lên.
Chưa kịp cất giọng, tôi thấy họ –
không chần chừ, không hỏi han – dứt khoát cầm lấy chiếc mic còn lại.

Họ bắt đầu hát.
Cùng tôi.
Không nhìn tôi, không nói gì.
Chỉ là... hát.

Tôi thoáng bối rối, nhưng cũng không dừng lại.
Có lẽ vì đã quen với những bất ngờ từ họ, quen cả cái cách họ luôn xuất hiện như thể không cố ý, nhưng mỗi lần đều để lại một dấu lặng dài trong tôi.

Chúng tôi hát hết bài ấy cùng nhau – như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Không ai trong nhóm chú ý.
Chỉ có tôi là bắt đầu để tâm.

Đêm về, trong một khoảnh khắc chông chênh giữa tỉnh và say, tôi mở YouTube,
tìm lại bài hát ấy.
Và lần đầu tiên, tôi đọc lời dịch tiếng Việt.

"Trong vũ trụ bao la, giữa vô vàn thế giới,
Trên trái đất xanh rộng lớn này,
Tình yêu nhỏ bé này vẫn có thể vươn tới,
Đến với em – người ở hòn đảo nhỏ xa xôi.

Kể từ khi gặp em, thời gian cứ trôi,
Những lá thư chứa đựng tình cảm ngày càng nhiều thêm.
Dần dần, hai ta bắt đầu đồng điệu,
Lúc thì mãnh liệt, lúc lại đầy xót xa.

Âm thanh ấy vang xa, đến tận nơi xa xôi,
Bài hát dịu dàng này có thể thay đổi cả thế giới.

Này em, người quan trọng nhất với anh,
Luôn ở ngay bên cạnh em đấy.
Anh chỉ mong bài hát này đến được với em,
Hãy vang lên – bản tình ca của tình yêu.

Em sẽ nhận ra, hai ta đang cùng bước đi,
Dù con đường có tối tăm, ánh trăng vẫn soi sáng mỗi ngày.
Bàn tay nắm chặt, không buông rời,
Tình yêu mạnh mẽ, ta thề nguyện mãi mãi.

Trong vực sâu của sự vĩnh cửu, anh chắc chắn sẽ nói,
Những lời không thay đổi – mãi mãi.

Dù lời nói không đủ, nước mắt hóa thành niềm vui,
Không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết ôm chặt em.

Này em, người quan trọng nhất với anh,
Luôn ở ngay bên cạnh em đấy.
Anh chỉ mong bài hát này đến được với em,
Hãy vang lên – bản tình ca của tình yêu."

Tôi sững sờ.

Bài hát ấy – hóa ra không đơn giản như tôi nghĩ.
Nó là một bản tình ca.
Một lời tỏ tình thầm lặng.
Một bản nhạc gửi gắm tất cả những điều chưa bao giờ được nói thành lời.

Tôi bất giác nhớ lại khoảnh khắc họ cầm mic.
Dứt khoát.
Không hề đùa giỡn.
Chỉ là... họ muốn hát bài đó – cùng tôi.

Liệu đó là một sự tình cờ?
Hay là cách họ nói ra điều gì đó mà họ chưa bao giờ dám?

Tôi không hỏi.
Và họ cũng không giải thích.

Bài hát kết thúc như mọi bài hát khác.
Chỉ là, kể từ hôm ấy, tôi không còn nghe 「小さな恋のうた」 như một giai điệu dễ thương nữa.

Nó trở thành một vệt sáng mỏng trong ký ức tôi.
Một lời thì thầm không ai nghe thấy.
Một bản tình ca nhỏ –
nhẹ như gió,
nhưng không bao giờ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro