Dư âm
Tỉnh dậy sáng hôm sau, cơ thể vẫn còn chút chếnh choáng, như thể hơi men còn vương lại tận sâu trong lồng ngực.
Tôi đưa tay lên má.
Vẫn còn cảm giác lành lạnh, nơi đôi tay ai đó từng lướt qua.
Ký ức về buổi tối hôm trước mơ hồ như một cơn gió.
Cái khoát vai lơ đãng, cái chạm má khẽ khàng, cả cái bóp má đầy bất ngờ giữa đám đông ồn ã.
Và... cả bản tình ca ấy nữa.
「小さな恋のうた」
Mọi thứ cứ như một làn gió nhẹ – thoáng qua,
để lại mùi hương, rồi biến mất trước khi tôi kịp cảm nhận rõ ràng.
Tôi đã tự dặn lòng:
"Chỉ là vô tình thôi. Họ không có ý gì cả."
Nhưng thật lạ –
Tôi vẫn cứ nghĩ mãi về những hành động đó,
về sự dứt khoát cầm mic, về ánh mắt nhìn tôi trong khoảng lặng.
Chiều hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một người đồng nghiệp khác – người bạn ấy đã không tham gia buổi tiệc.
Người ấy bảo rằng,
Người ấy và họ vừa nói chuyện với nhau,
rằng buổi tiệc hôm qua rất vui,
và họ – đã kể với người ấy rằng hôm qua tôi... đã trang điểm, nhìn tôi thật khác
Tôi khựng lại.
Việc tôi trang điểm không phải là điều lạ.
Những người trong công ty đều đã quen với hình ảnh đó.
Nhưng... họ lại là người nhắc đến.
Không phải trong một cuộc trò chuyện với tôi,
mà là với người khác.
Tôi không hiểu họ có ý gì.
Có lẽ... chẳng có gì cả.
Nhưng tôi không thể không nhớ đến lời bài hát hôm qua:
"Tình yêu nhỏ bé này vẫn có thể vươn tới,
Đến với em – người ở hòn đảo nhỏ xa xôi."
"Anh chỉ mong bài hát này đến được với em,
Hãy vang lên – bản tình ca của tình yêu."
Bài hát ấy –
Vốn dĩ tôi chọn vì nó vui tươi, dễ thương,
Vậy mà giờ đây, nó cứ vang vọng mãi trong tôi,
Như một bản nhạc không dứt,
Không còn là niềm vui,
Mà là một tiếng thở dài lặng lẽ, day dứt đến nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro