2
Thế Vĩ có một cô bạn gái: Liễu Như Yên ( đại đại đi ), cô rất đẹp, tất nhiên gia thế không phải dạng vừa, con ông cháu cha, phải nói từ khi quen cô, Như Yên đã mang về không ít hợp đồng cho cậu ta với Liễu gia, công ty do ba cô ta làm chủ, chỉ vậy thôi cũng đủ để cậu ta chấp nhận yêu thương cô dù chỉ nửa vời, cô rất ngoan ngoãn, cả việc trên bàn làm việc, và... giường ngủ chẳng hạn?
Trước đây nơi ở của cậu ta là phòng Tổng thống của khách sạn cậu ta làm chủ nhưng quá ngán ngẩm với không gian đóng hộp chót vót trên cao, cậu quyết định chi một khoản không nhỏ để tậu căn biệt thự ở khu này. Cậu ta sống một mình, thỉnh thoảng Như Yên mới ngủ lại nên không cần chọn mua căn quá lớn nhưng độ sang trọng thuộc hàng top. Ngoài tính cách đã nói trên cậu ta còn là một người theo chủ nghĩa sạch sẽ tới hoàn mỹ, yêu cầu về dọn dẹp vệ sinh nhà cửa của hắn rất cao. Lương trả cho người làm dĩ nhiên không thấp nhưng tuyệt đối phải làm hắn hài lòng, nếu không thì đây sẽ là người thứ tư cậu ta đuổi trong vòng một tháng.
"Công việc của cậu là sáng phải có mặt trước bảy giờ để chuẩn bị bữa sáng, tôi không có thói quen dậy muộn nên không cần gọi. Sau khi tôi đi làm thì dọn dẹp nhà cửa, tôi yêu cầu rất cao trong chuyện này. Nhà phải hút bụi và lau mỗi ngày tất cả các phòng, quần áo của tôi phải giặt bằng tay. Riêng đồ vest cách ngày sẽ có người đến mang đi hấp. Grap giường hai ngày phải thay mới, rèm cửa ba ngày giặt một lần, có thể dùng máy giặt. Tất cả các cửa kính trong nhà lúc nào cũng phải sạch bụi, cỏ ngoài vườn lúc nào cũng phải ở độ cao 3cm, lá cây cũng phải được nhặt sạch. Tôi không hay ăn cơm nhà vào buổi tối, nên hôm nào có tôi sẽ nói lúc sáng"
Hồng Cường cố gắng nhớ hết những gì hắn vừa nói vừa nuốt nước bọt nhìn quanh căn nhà rộng lớn. Riêng chuyện lau chùi cả căn nhà này cũng mất hơn nửa ngày. Dù ở quê em cũng làm việc vất vả nhưng chưa bao giờ phải làm khối lượng công việc nhiều như vậy. Vì biết bản thân không thông minh nên em cứ lẩm bẩm trong miệng để học thuộc lòng, không hiểu sao em có cảm giác đó sẽ là câu dài nhất mà hắn nói với em. Chợt có vật gì mềm mềm cà vào chân làm em giật mình.
Meo~~
Là một con mèo lông màu xám, nó cứ lẩn quẩn giữa em và cậu ta, nhìn cả hai bằng đôi mắt 2 màu xinh đẹp.
"Tôi quên chưa nói, nó tên là Bông Bông, chăm sóc nó cho tốt, nếu như nó bị gì thì đừng trách tôi đuổi việc cậu "
" dạ thưa cậu chủ "
" giờ thì đi làm việc đi " cậu ta phất tay.
Em đi được mấy bước thì đứng chựng lại như vừa nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng một lúc mới dám mở miệng.
" cậu chủ, cho tôi... "
" nói đàng hoàng vào! "
Cậu ta cau mày, lông mày như hun nhau đến nơi vì khó chịu cái giọng lí nhí của Hồng Cường.
"Dạ.. Tôi muốn xin cậu chủ cho tôi ở lại đây ạ "
Có phải vì quá sợ mà giọng nói của cậu có chút lớn. Cậu ta nghe rõ từng câu từng chữ, sáng giờ chẳng làm việc gì hài lòng cậu mà giờ còn đòi ở lại, đây là thứ gì vậy?
Em nói xong khẽ liếc nhìn cậu ta, đôi mắt đen huyền tỏ ra vẻ không hài lòng cho lắm, em bấu chặt tay vào nhau, gần như trắng bệch bàn tay, môi mím lại sắp bật máu đến nơi, lẽ nào cậu ta định đuổi em đi rồi ư?
" ở lại? " Thế Vĩ sợ mình nghe nhầm mà hỏi lại 1 lần nữa.
" dạ..."
" lí do gì tôi phải giữ cậu lại trong nhà của tôi ? "
Cậu ta khoanh tay lại, bắt chéo chân ngồi trên sofa, dáng vẻ khá chờ đợi câu trả lời. Trong đầu cậu đã vẻ ra hàng ngàn kịch bản với kế hoạch đổi đời rẻ tiền và ngu xuẩn của cậu. Đùa hay sao? Cậu lại để một con người thấp kém đi đi lại lại trong căn nhà của cậu chứ? Cái con người nhỏ bé kia đang nghĩ gì trong đầu vậy?.
Hồng Cường khẽ nuốt nước bọt, không tin mình vừa dám thốt ra câu đó, nhưng giờ tiền 1 xu cũng không còn, càng không thể ăn bám chú Sơn, nhà chú Sơn cũng không phải khá giả. Nghĩ tới đó em chỉ biết khẩn thiết cầu xin Thế Vĩ.
" tôi vừa mới ở quê lên hôm nay... tôi... hiện giờ không có chỗ để đi. Cậu có thể cho tôi ở trong bếp thôi được không, tôi hứa sẽ không phá hoại, cậu sai gì tôi sẽ làm nấy, trừ bớt tiền lương cũng được ạ, ăn uống tôi sẽ tự túc.. "
Cậu ta nhướng mày, có chút ngạc nhiên vì lời cầu xin của cậu. Cậu cũng không phải người vô tâm mà không quan tâm vấn đề của người khác, cậu ta không xem câu vô gia cư là lí do chính đáng, mà là câu sai gì em cũng sẽ làm.
Cậu hay đi sớm về khuya, thức khuya để làm việc phải uống mấy loại cà phê lon dở tệ, cũng thường xuyên đi công tác, coi như có giúp việc 24/24 cũng có lợi phần nào, cậu ta xem em cũng rất biết điều chỉ xin ngủ lại trong bếp.
" khôn hồn thì đừng giở trò gì ở đây. Tôi biết được thì cậu đi tù rục xương ".
--------------------
Dạ ráng rồi 1030 từ, nhiều hơn dc mấy chục từ hay gì đó =))) tui dính nạn đói fic Vĩ Cường nên bà nào có đọc được fic nào hay gthieu tui với nhaa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro