4

Mới đó mà 1 tháng đã trôi qua, tròn một tháng Hồng Cường ngày ngày cặm cụi lau từng ngóc ngách trong căn biệt thự to lớn, tròn một tháng cho con người cao ngạo như Thế Vĩ quen dần với chuyện trong nhà mình có một thằng con trai quê mùa ở đợ.

Tách cafe mỗi sáng đều được pha rất đậm đà, bữa cơm tối luôn nóng sốt và nếu hắn bất chợt về nhà thì cũng bắt gặp cậu đang lau dọn nhà cửa không dám lười nhác nửa giây. Hắn biết cậu rất siêng năng và được việc, không lắm lời và xưng hô lễ độ. Ngoại trừ cái vẻ ngoài quê mùa lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống thì còn lại hắn hài lòng. Vì vậy hắn không khó dễ cậu nữa, nói đúng hơn hẳn không cần phải bận tâm và xem cậu như người vô hình.

Hôm nay không phải giặt giũ nhiều và cũng không cần nấu cơm tối, Hồng Cường xong việc sớm hơn mọi ngày. Cậu thay áo, cậu thay áo cẩn thận đóng kín cửa nẻo rồi ra ngoài. Hôm qua là ngày cậu nhận được tháng lương đầu tiên, cậu mang tiền đi gửi về quê cho cha mẹ. Lần đầu tiên cầm được món tiền lớn trong tay làm cậu thao thức suốt đêm không sao ngủ được.

Từ ngày đi với Hồng Cường đến siêu thị, dì Tư đặc biệt có tình cảm với cậu trai hiền lành và lễ phép. Biết được hoàn cảnh của cậu dì thương cậu nhiều hơn, cũng là tầng lớp nghèo nên dì không giúp được gì nhiều về vật chất. Chỉ cần cậu không hiểu hay không rõ gì thì dì đều nhiệt tình chỉ dẫn.

Dù Tư chỉ cậu thật cặn kẽ đường đến bưu điện, còn nhắc đi nhắc lại trên tuyến xe buýt để cậu không lạc đường. Cậu đến Sài Gòn đã 1 tháng nhưng chỉ toàn quanh quẩn trong khu chung cư trên con dốc cao tách biệt với bên ngoài thành ra cái gì cũng không biết. Chú Sơn thỉnh thoảng có đến thăm cậu nhưng cũng chỉ được đứng ở cổng bảo vệ, cậu nhờ bác báo tin cho cha mẹ mình ở quê rằng cậu rất khỏe mạnh để ông bà yên tâm.

Giữa thành phố xa lạ to lớn còn được hai người hiền lành như chú Sơn và dì Tư giúp đỡ, cậu thấy mừng và biết ơn họ nhiều lắm. Cậu gửi số tiền chẵn về quê, còn số lẻ ít ỏi cậu giữ lại để lo ăn uống cho bản thân.

Suốt một tháng qua cậu không dám ăn gì ngoài ăn mì gói, mỗi ngày cũng chỉ ăn có một gói. Cậu sút cân nhiều nhưng dù gì cũng là sức con trai nên không thấy mệt.

Trở về nhà lúc sập tối, Thế Vĩ hôm nay đi bàn chuyện làm ăn nên không ăn cơm nhà. Gần đây hình như hắn thường xuyên như vậy, một tuần có khi hai ba lần. Hồng Cường cầm hộp cơm vừa mua ngồi xuống góc bếp, vì hôm nay có tiền lương nên coi như tự khao mình một bữa, cậu thèm được ăn cơm cả tháng nay rồi.

Cậu mở hộp cơm ra ăn ngon lành, bên trong chỉ có cơm trắng rau luộc chan chút nước tương và một con cá bé xíu nhỉnh hơn ngón tay cái một tí. Đối với người khác hộp cơm ấy chẳng là gì, đôi khi còn không muốn ăn nhưng đối với cậu nó đắt đỏ và thịnh soạn.

Ngao~~. Nghe tiếng Bông Bông sát bên mình, Hồng Cường giật mình ngừng ăn nhìn nó. Nó vẫn lộ ra vẻ không đếm xỉa đến cậu, chỉ chăm chăm vào con cá nhỏ trong hộp cơm.

Một con người lạnh nhạt suốt ngày chỉ có địa vị và công việc như Thế Vĩ thì làm quái gì có sở thích tao nhã nuôi thú cưng. Bông Bông là quà kỉ niệm 1 tháng yêu nhau Như Yên tặng cho hắn. Hắn không hẳn là thích nhưng cũng không thể mang vứt đi được nên đành để nuôi. Việc nuôi Bông Bông cũng được hẳn đơn giản hóa hết mức, mèo ăn ít nên thỉnh thoảng đổ đầy thức ăn khô vào bát cho nó là xong.

Chắc có lẽ vì phải sống với người lạnh nhạt như hắn mà Bông Bông cũng dần bị ảnh hưởng, ban ngày nó ra sân nằm bất động, chiều mát nó sang tụ tập với mấy con mèo trong khu, tối lại về. Nó rất ít khi kêu, lúc nào cũng im lặng và giữ ánh mắt gườm gườm nhìn người khác. Hồng Cường đã từng thử gần gũi với nó bằng cách vuốt ve, điều mà mấy vật nuôi khác đều thích. Hậu quả là cậu bị nó cào cho rách tay, từ đó về sau chẳng bao giờ nó lại gần cậu nữa.

"Bông Bông à". Hồng Cường khẽ gọi khi nó vẫn đứng bất động.

"Mày sao thế Bông Bông ".

Nhận ra ánh mắt của nó như bị con cá trong hộp thôi miên. cậu thử dịch chuyển hộp cơm. Con cá bị đưa đến đâu thì mắt nó nhìn đến đó. Cậu đoán là nó thèm ăn cá vì suốt ngày bị ép ăn thực phẩm cho mèo. Cậu bật cười vì thấy nó giống mình, thèm cơm vì cả tháng sống bằng mì gói, nhưng ít ra bây giờ cậu cũng được ăn cơm rồi.

Cậu nhìn con cá nhỏ - thứ ngon lành nhất trong hộp cơm rẻ bèo của mình rồi nhìn sang Bông Bông. Nghĩ một lát, cậu đưa tay cầm lấy con cá.

Bông Bông nhìn thấy con cá trong hộp cơm thì lập tức trừng mắt rồi bỏ đi nhanh. Hồng Cường thấy nó mỗi lúc một xa liền nhoài người đến cố bắt nó lại nhưng chỉ túm được cái đuôi. Bị chạm vào, Bông Bông lập tức kêu to rồi xù lông lên, hung hãng giơ móng vuốt chuẩn bị cho cậu một đòn miêu trải như lần trước.

"Khoan, đừng cào. Tao lấy cá cho mày mà".

Hồng Cường vội nói rồi ấn con cá vào bàn chân giơ lên của nó, Bông Bông im bặt, đôi mắt màu nâu ong nhìn thẳng vào cậu.

"Mày ăn đi. Cảm giác thèm mà không được ăn khó chịu lắm phải không, tao hiểu mà.
Ăn đi rồi sau này đừng có cào tao nữa".

Cậu khẽ vuốt lưng nó, thủ thỉ.

Chẳng biết Bông Bông có hiểu không, chỉ thấy lớp lông trên người nó xìu xuống. Nó nhìn cậu rồi nhìn cả con cá trên sàn, cậu đẩy đẩy con cá lại gần nó. Mấy giấy sau nó cúi xuống cắn ngang con cá rồi tha ra chỗ cánh cửa ngoài vườn.

Hồng Cường mỉm cười quay lại ngồi vào góc bếp khi nãy, tiếp tục ăn. Hộp cơm giờ chỉ còn cơm không. Dù sao thì cậu cũng chỉ thèm ăn cơm thôi, không có thức ăn cũng vẫn thấy ngon miệng mà. Mãi chăm chú vào bữa ăn của mình, cậu không để ý bên kia cánh cửa kính, Bông Bông đang lẳng lặng nhìn cậu. Nó khẽ kêu một tiếng rất nhỏ, nó chưa phát ra tiếng kêu này với bất kì ai từ khi nó đến đây. Vì trong ngôn ngữ loài mèo, đó có nghĩa là cảm ơn.

Thế Vĩ trở về nhà rất khuya, Hồng Cường  cũng cố thức đến giờ ấy để canh mở cửa vì hắn không thường mang theo chìa khóa nhà. Hôm nào không mang hắn sẽ bấm chuông để cậu mở cửa, hôm nào có thì hắn tự vào. Tuy là sống chung dưới một mái nhà nhưng thân phận cách biệt quá lớn, cậu không dám lên tiếng còn hắn thì không thèm mở miệng. Nên ngoài chuyện báo không ăn cơm tối ra thì chẳng còn gì để nói, mạnh ai làm việc nấy, không khí trong nhà lúc nào cũng yên ẳng.

Hôm nay cũng vậy, hắn vào nhà rồi đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi, trông có vẻ khá mệt mỏi. Hắn đi rồi mà cậu vẫn đứng đó nhìn theo, thời gian qua tuy không dài nhưng đủ hình thành trong cậu cái gì đó rất lạ.

Chẳng biết từ khi nào mà cậu có thói quen nhìn về phía hắn, chỉ cần nhìn thấy Thế Vĩ tim cậu lại nổi loạn, đập nhanh như trống trận. Ban đầu cậu chẳng hiểu nhưng dần dần thứ cảm xúc ấy lại rõ hơn bao giờ hết.

Hồng Cường thích hắn.

Ở Thế Vĩ có điểm gì đó rất thu hút không sao giải thích được, hay chính cái sự lạnh lùng vô cảm khiến hắn trở nên thu hút hơn bao giờ hết. Trời cho hắn không chỉ là gương mặt điển trai góc cạnh sắc sảo mà còn cả một cơ thể đạt tỉ lệ vàng. Một cơ thể với khối cơ bắp rắn chắc đầy tính thẩm mỹ đến cả người mẫu còn phải ghen tị. Được sống trong hoàn cảnh cực kì có điều kiện nên quần áo, tóc tai hắn lúc nào cũng sạch sẽ chỉnh chu, cả người luôn tỏa ra mùi nước hoa nam tính. Hắn khác xa với lũ con trai ở thôn, người lúc nào cũng lem nhem bùn đất và có mùi khét nắng. Dù tuổi tác chẳng chênh lệch bao nhiêu nhưng nhìn hắn trưởng thành và khó với tới hơn họ nhiều.

Một người nhút nhát và mặc cảm như biết điều này. Không những về hoàn cảnh gia đình mà cậu còn luôn tự ti về vẻ ngoài của mình. Tuy là con trai nhưng cậu rất nhỏ con và gầy gò, khi còn ở cùng cha mẹ cậu thường xuyên phải làm việc ngoài đồng nắng nôi nhưng da dẻ lại trắng xanh yếu ớt. Mỗi khi nhìn thấy cậu, mấy thằng con trai trong thôn hay gọi lớn tên Hồng Cường rồi chọc ghẹo cậu, cậu không dám phản kháng nên chỉ cúi đầu im lặng bước nhanh. Cậu nghĩ khuôn mặt mình ắt hẳn rất khó coi trong mắt người khác nên nuôi tóc mái dài để che đi, cả thói quen hay cúi gằm mặt cũng bắt đầu từ đó.

Cậu biết tình cảm của mình là rất sai trái vì thân phận cách biệt quá lớn, giống như hai thế giới đối lập vậy. Thế giới của hắn xoa hoa hào nhoáng, rộng lớn bao nhiêu thì thế giới của cậu nghèo hèn, thấp kém và nhỏ bé bấy nhiêu.

Trong mắt hắn, cậu chẳng là gì cả nhưng với cậu chỉ cần hắn mở miệng nói vài từ là đủ cho cậu cười ngu ngơ cả ngày. Khi hắn uống cafe trên ghế sofa vào bữa sáng, trầm ngâm dùng bữa tối trong bếp hay xem tivi trong phòng khách cậu đều lén nhìn hắn từ phía sau, ở một khoảng cách đủ xa để hắn không nhận ra.

Mỗi lần như vậy cậu đều đưa tay mình về phía trước, tưởng tượng như được chạm vào tấm lưng rộng lớn vững chãi ấy rồi nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Mỗi tối cậu đều ngồi bó gối ở góc bếp, thử đoán xem hắn đang làm gì rồi tưởng tượng ra dáng vẻ chăm chú làm việc của hắn, những lúc như vậy cậu hay cười ngu ngơ một mình. Khi đèn trên lầu tắt, cậu lại rón rén đi đến chân cầu thang, hướng mắt lên phòng hắn nói rất khẽ "Cậu chủ Thế Vĩ ngủ ngon" rồi chạy vội vào bếp quấn mình trong cái thảm quen thuộc như sợ ai bắt gặp. Và cũng chỉ lúc đó cậu mới dám gọi hắn như vậy.

Nhưng vẫn kèm theo 2 chữ " cậu chủ ".

---------

dc ủng hộ nhiều quá, tui cám ơn nhìu ạa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro