7
Hồng Cường đứng bất động, mặc cho dòng nước lạnh giá tuôn ào ạt xuống cơ thể rã rời. Cậu lặng người nhìn từng vết cắn, vết bầm đã chuyển màu trên da thịt mình mà lòng không ngừng hỏi tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. Cậu vốn dĩ có một gia đình đầm ấm, dù nghèo nhưng mọi người luôn yêu thương nhau, cậu vốn dĩ sẽ có một tình yêu đầu đời dù thầm lặng nhưng rất trong trẻo, rất đẹp đẽ. Cậu vốn dĩ đã rất bằng lòng với những điều đó và không tham lam cầu xin thêm bất cứ thứ gì mà sao ông trời lại nhẫn tâm đối xử với cậu như thế?
Quỳ sụp xuống sàn phòng tắm, cậu khóc tức tưởi trong làn nước vẫn xối xả. Cậu chấp nhận cái phận nghèo hèn không có tiếng nói trong xã hội, cậu cũng sẵn lòng chịu thiệt thòi đi làm người ở mặc cho người ta sai bảo miễn là mang về cho cha mẹ được đồng tiền. Khổ cách mấy cậu cũng sẽ chịu được nhưng tự hứa với bản thân phải trong sạch.
Cậu rời bỏ gia đình tìm đến Sài Gòn vì mong cho cha mẹ có giấc ngủ ngon mà không cần lo miếng ăn ngày mai. Nhưng ước muốn chưa hoàn thành một nửa cậu đã mất tất cả. Người cưỡng bức cậu lại chính là người cậu từng tin sẽ giúp mình hoàn thành ước muốn. Và cũng là người hôm qua cậu yêu nhiều lắm.
Ngay bây giờ cậu chỉ muốn chạy thật xa khỏi căn nhà này, rời xa khỏi con người tàn nhẫn đó. Cậu sẽ về lại thôn, sẽ sống với cha mẹ. Lần này cậu không đi đâu nữa, sẽ ở bên cạnh ông bà cả đời. Mừng rỡ vì đã tìm được lối thoát, Hồng Cường cuống quýt tắt vòi nước vội vàng bám vào vách tường đứng dậy.
Rồi cậu lại bất động khi nhìn vào tấm gương treo cạnh đó, cậu nhìn thấy những đường nét thân quen của cha mẹ trên khuôn mặt mình, xanh xao và tàn tạ.
Không, cậu không muốn thấy cha mẹ mình như vậy.
Vuốt đầu ngón tay đã nhăn nheo vì ngâm nước lâu, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt nức nở.
... Cậu còn phải lo cho cha mẹ
Đoán chừng Hồng Cường đã thu dọn và bỏ đi, hắn mới xuống lầu. Hắn không muốn nhìn thấy con người hèn hạ đó thêm lần nào nữa. Hắn ghê tởm cậu, hẳn khinh bỉ cậu.
"Chào cậu chủ, có cafe rồi ạ".
Cả người hắn đông cứng lại, quay đầu một cách máy móc như có ai đó đang điều khiển, hắn mở to mắt nhìn con người đang co rúm bê tách cafe đứng cạnh mình. Có một tích tắc thời gian như ngừng lại, giây tiếp theo hắn đã vươn tay siết chặt lấy cổ tay cậu, gằn giọng.
"Tôi nói cậu cút ra khỏi căn nhà này ngay lập tức".
"..ư..tôi...ư..."
Hắn vung mạnh tay làm cậu ngã xuống sàn, phần mông bị va đập khiến cậu đau đến nảy người. Hắn nắm lấy tóc cậu kéo ngược lên bằng đôi tay hung hãng, cả khuôn mặt hắn kề sát vào mặt cậu. Ở khoảng cách gần như này cậu nghe thấy được hơi thở hẳn ướp đầy mùi vị sát khí.
"Tại sao còn dám ở đây?"
Không còn đường lui, cậu nhắm mắt để bản thân không hoảng sợ khi nhìn vào con người đỏ lửa, giọng run rẩy.
"Chuyện....hôm qua, tôi một chút cũng...cũng không nhớ ra được gì cả... tôi quên hết rồi. Xin cậu chủ cho tôi ở lại....làm...làm việc.. tôi sẽ làm tốt hơn lúc trước...cậu chủ làm ơn.."
Hắn nghiến răng nhìn như muốn nghiền nát cậu đến nơi rồi bất chợt buông tóc cậu ra, ngửa mặt cười lớn. Hắn hiểu rồi, hóa ra là muốn ăn vạ. Vì hẳn chơi xong không trả cho đồng nào nên nhất quyết không chịu đi đúng không? Đây là lần thứ hai cậu mở miệng xin ở lại, xem ra hắn đánh giá nhầm rồi. Lá gan con người này quả thật không nhỏ. Hắn cười khẩy rồi nhìn bộ dạng co rúm của cậu trên sàn nhà, cầm lấy tách cafe còn bốc khói, hắn thong thả nghiêng miệng tách tưới toàn bộ lên đầu cậu.
"Để rồi xem, tôi sẽ khiến cậu phải quỳ dưới đất van xin tôi cho cậu đi".
Câu cắn chặt môi cảm nhân cái bỏng rát chảy tràn trên mặt, xuống cổ và ngực. Đôi mắt đã sưng đỏ cay xè nhưng ráo hoảnh.
Nhấn mạnh ga và siết chặt vô lăng, chiếc xe đen phóng bạt mạng trên con đường đông đúc vào giờ cao điểm sáng. Thế Vĩ tức tối đập mạnh tay vào còi xe, chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc hét vào đuôi xe phía trước và liên tục lạng lách giữ dòng đường. Hắn mất bình tĩnh bấm chuông căn hộ của Như Yên , ngay khi cửa bật mở hẳn túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô rồi đi nhanh vào phòng ngủ tránh ánh nhìn ngơ ngác của cô bạn gái.
Hắn gấp gáp cởi bỏ quần áo và cũng gấp gáp xâm chiếm lấy cô. Như Yên dù không hiểu lí do nhưng nhìn cách hắn thất thần đổ ập lên người mình, cô hiểu trước hết hãy ngoan ngoãn phối hợp. Hắn tham lam đưa đẩy, vồ vập cắn mút từng mảng da thịt thơm tho. Động tác rối loạn nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến khó chịu. Tiếng rên ngọt ngào gợi tình bên tai không kích thích hắn là bao. Hắn không hưng phấn, không thèm khát, hắn chỉ muốn xóa đi cái cảm giác nhơ nhớp khi nghĩ đến việc từng hoang lạc với kẻ hèn kém. Hắn cần cô để khỏa lấp đi lỗ hỏng đang dày vò sự tự kiêu trong hắn.
Cắn vào bờ vai gầy đang run rẩy trong khoái cảm, hắn tăng thêm sức vào những cú đấy. Mặc kệ tiếng rên rỉ bên tai đã biến thành tiếng kêu đau đớn.
"Anh sao thế?"
Dựa vào ngực hắn, cô khẽ nói, cơ thể cô vẫn còn mệt lử sau cuộc hoan ái dữ dội.
"Không có gì". Hắn lạnh lùng, rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa.
"Hôm nay anh kì lạ lắm đấy, bình thường anh có bao giờ hút thuốc trước mặt em đâu".
"Em im lặng chút đi, anh đang nhức đầu lắm". Hắn khẽ gắt.
Bị quát vô cớ, cô đấy hắn sang một bên rồi nằm quay lưng lại. Hắn ngán ngẩm nhìn bờ vai nhỏ run lên, hắn thở dài rồi nhích lại gần dỗ dành vài câu cho có lệ.
Như Yên thôi giận dỗi ôm lấy eo hắn tựa sát hai cơ thể vào nhau. Nước mắt chưa kịp lau đi áp vào ngực hắn ẩm ướt, hắn vô cùng ghét nước mắt con gái. Nhưng thứ khiến hắn căm ghét gấp ngàn lần chính là nước mắt của tên con trai bẩn thỉu trong nhà mình. Kể cả khi không nhìn thấy, hình ảnh cậu vẫn đeo bám lấy hắn. Hắn kinh tởm khuôn mặt hoảng sợ và hai hàng nước mắt lã chã của cậu vào sáng nay.
Trong mắt hẳn bây giờ cậu là một thằng điểm cố tỏ ra yếu đuối để câu kéo thương hại, hắn không ngừng đẩy cho cậu những suy nghĩ cay nghiệt nhất. Quá bảo vệ cái tôi, một lần nữa hắn không nhận ra là chính bản thân không ngừng nghĩ về cậu. Tai hắn ù đi khi mơ hồ nghe thấy tiếng van xin não nề từ đêm qua vọng về. Lắc mạnh đầu để tỉnh táo, hắn vực người con gái trong lòng mình dậy, hẳn cần cô thêm một lần nữa.
Và vĩnh viễn hẳn cũng không biết rằng, buổi sáng hôm nay sẽ là thứ hắn hối hận nhất trong những ngày sau.....và cho cả cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro