8
"chúng ta không chỉ là nạn nhân của vận mệnh... có lúc, chúng ta từng là lý do khiến nó đổ máu."
—
căn phòng phản chiếu là một không gian trắng toát, không có bóng – nhưng lại tràn ngập tiếng thì thầm từ hàng ngàn mảnh ký ức.
bạch hồng cường đứng giữa căn phòng, một mình.
tấm gương trước mặt không phản chiếu chính cậu, mà là một người mặc áo choàng đỏ sẫm, ánh mắt lạnh lẽo – cường của kiếp trước.
người kia cười nhạt:
"ngươi cứ tưởng chỉ biết chữa lành sao? ngươi từng là kẻ phá vỡ hòa bình để bảo vệ một sinh mệnh."
cường siết chặt nắm tay. tên kia – chính là người từng dẫn hàng trăm linh hồn lạc lối ra khỏi luân hồi, làm vỡ kết giới giữa các thế giới.
"để cứu thế vĩ, ta từng chấp nhận phá bỏ tất cả..."
—
ở phòng khác, văn phong run rẩy nhìn phiên bản phản chiếu của mình – một kẻ nhẫn tâm từng tra tấn chính văn liêm trong kiếp trước, để moi ra bí mật về năng lực.
" không... mình không thể là người như thế…"
gương kia lại lạnh lùng đáp:
" không ai sinh ra đã là anh hùng. ta chỉ làm những gì cần thiết – còn ngươi, chỉ biết trốn tránh."
—
văn hang và đông quan được ghép vào cùng một không gian.
hi bóng phản chiếu xuất hiện, hang nhìn thấy mình đeo mặt nạ bạc, tay cầm cuốn sổ ký ức loang máu.
đông quan không lùi bước, chỉ tiến lại nắm lấy tay khang:
"cho dù cậu từng làm gì… thì hiện tại này là của chúng ta."
—
một tiếng nổ vang vọng cuối cùng vang lên – thành phát bất ngờ phát năng lực vượt tầm kiểm soát trong phòng phản chiếu, đánh bật cả hệ thống kiểm soát.
thành đạt hét lên:
"phát! nhìn em đây! là em, đạt đây!"
nhưng ánh mắt của phát đang dần biến sắc – giống hệt… một kẻ từng bị gọi là "chủ tế vô danh".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro