Sau khi nghe được câu hỏi của Chu Bác, Lam Mộc khẽ lên tiếng, liền đầu cũng chưa nâng, cây bút trong tay tiếp tục bay nhanh xoay xoay chấm chấm trên một tờ giấy gì đó.
"A? Lam Mộc, bồ đang làm gì thế?"
Nhìn đến loại phản ứng này của Lam Mộc, Chu Bác không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, đôi mắt không tự chủ được trộm nhìn về phía một tờ giấy mà Lam Mộc đặt ở bên cạnh. Vài giây lúc sau, đôi mắt Chu Bác càng trừng càng lớn, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được mà kinh hô thành tiếng.
"Cái đệt, đây chẳng phải là boss ẩn Dê Hủ Cốt của phó bản Mai Cốt Chi Địa sao. Oa... Lam Mộc bồ đang nghiên cứu Vinh Quang à, tuy nhiên mấy cái vòng số trên người Dê Hủ Cốt là gì thế?"
"Nguyên liệu, kiếm tiền."
Lam Mộc đạm nhiên nói, tiếp tục vẽ mấy cái vòng ở trên một tờ giấy khác.
"Nguyên liệu gì? Kiếm tiền gì?"
Câu nói không đầu không đuôi này làm đầu óc Chu Bác có chút không kịp phản ứng.
"Nguyên liệu hiếm, liên kích 20 lần ở trên cổ của Dê Hủ Cốt có thể rơi ra từ ba cái đốt xương trở lên. Ở giai đoạn level thấp này, vũ khí thật dễ dàng lỗi thời, chỉ có các nguyên liệu mới có thể bảo đảm được giá trị, đến lúc đó có thể bán ra bằng tiền mặt."
Những lời nói trước đó Chu Bác vẫn là nghe có chút không hiểu lắm, nhưng là kiếm tiền điểm này cậu ta lại là chú ý tới. "Bán ra bằng tiền mặt làm gì, nếu bán được nhiều tiền đến thế chúng ta có thể đổi những món trang bị thật tốt trong trò chơi nha, Lam Mộc hiện tại bồ mới vừa chuyển nghề xong, đúng là thời điểm yêu cầu trang bị..."
"Tiền tiêu vặt dùng hết rồi liền không có biện pháp lên mạng, có bao nhiêu đồng vàng trong trò chơi đi chăng nữa cũng vô dụng."
Lam Mộc trước sau như một bình tĩnh, phảng phất việc bản thân phải lâm vào nguy cơ tiền bạc đối với cô mà nói không có chút nào mất mát cùng quẫn bách, ngược lại càng như là một loại sự việc đúng lí hợp tình.
Chu Bác ngây ngẩn cả người.
Từ nhỏ gia đình Chu Bác đã khá giả, ba mẹ cũng chưa bao giờ bủn xỉn trong vấn đề cho cậu ta tiền tiêu vặt. Cậu ta chưa từng nghĩ tới, loại thiên chi kiêu tử như Lam Mộc sẽ có một ngày thiếu tiền đến nổi liền tiền đi net cũng không trả nổi.
Qua vài giây, Chu Bác mới cẩn thận hỏi.
"Số tiền của bồ còn có thể dùng được bao lâu?"
"Ba ngày."
Lam Mộc nhàn nhạt nói, vẫn cứ cúi đầu tính toán mấy cái công thức phức tạp gì đó.
Chu Bác trợn tròn mắt. Từ ngày đầu tiên bắt đầu cùng Lam Mộc chơi game, cậu ta liền phát hiện Lam Mộc đối xử Vinh Quang không giống người thường. Ở trong ấn tượng của cậu ta, tính cách Lam Mộc trước nay đều là nhàn nhạt. Chẳng sợ thành tích kiểm tra lại tốt đến thế nào, hoặc là bị giáo viên khen ngợi hay phê phán trước mặt mọi người, Lam Mộc từ trước đến nay đều là hơi mỉm cười, phảng phất như là cô đối với những vấn đề này đều không hề để trong lòng. Nhưng là, vào thời điểm khi đánh Vinh Quang, ánh mắt của Lam Mộc lại vĩnh viễn chứa đầy một sự hưng phấn cũng như cuồng nhiệt mà cậu ta mãi mãi sẽ không bao giờ có được...
Nếu chỉ bởi vì chẳng có tiền tiêu vặt mà không được chơi Vinh Quang, Lam Mộc lại sẽ như thế nào? Chu Bác rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ. Đối với người thiếu nữ trước mặt cậu ta lúc này, cậu ta vĩnh viễn đều sẽ không đoán được.
Rốt cuộc, khi đã ngu ngốc đứng tại chỗ một lúc lâu sau, Chu Bác mới thấp giọng hỏi nói.
"Lam Mộc, về sau bồ giúp tôi làm bài tập Toán, tôi mời bồ đi chơi net, thế nào?"
Lam Mộc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chu Bác, im lặng một lúc lâu. Ngay khi Chu Bác cho rằng Lam Mộc muốn cự tuyệt cái cớ vụng về mà cậu ta dùng để che lấp đi thiện ý của mình, thì Lam Mộc chậm rãi nói, trong mắt mang theo một tia độ ấm nhỏ đến khó có thể phát hiện được.
"Được."
Chu Bác rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ta biết với tính cách của Lam Mộc, nếu bản thân trực tiếp mời cô lên mạng, Lam Mộc tuyệt đối sẽ không đồng ý. Ai ngờ, qua vài giây, giọng nói của Lam Mộc lại lần nữa vang lên, vẫn bình tĩnh như trước đó.
"Vì phòng ngừa việc bồ không làm bài tập dẫn đến thành tích rớt xuống, về sau trước khi kiểm tra tôi đều sẽ phụ đạo bồ."
Chu Bác cười, quả nhiên, đây mới là Lam Mộc mà cậu ta quen biết.
Đoạn, cậu ta lại cầm lấy một tờ giấy trên bàn Lam Mộc, nhìn về phía người chủ nhân của nó.
"Thế tờ này là về cái gì thế?"
Trên tờ giấy vẽ chính là hình dáng cơ bản của Hiệp Sĩ Ma Cà Rồng Gros cùng một ít công thức rậm rạp.
Lam Mộc nhàn nhạt liếc liếc mắt tờ giấy trên tay Chu Bác một cái.
"Biện pháp gia tăng tỉ lệ rơi ra Kiếm Quang Hấp Huyết."
Chu Bác chớp chớp mắt, phảng phất không thể tin được những gì mà bản thân vừa mới nghe được, qua vài giây, đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.
"Cái gì, Lam Mộc bồ lặp lại lần nữa coi, tôi không nghe lầm đi? Bồ nói bồ muốn farm Kiếm Quang Hấp Huyết?! Trời ơi, đây chính là vũ khí cam level 25 của nghề Kiếm Khách đó!"
Một tiếng rống to này làm không ít bạn học vẫn còn đang ở trong lớp làm bài tập đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Chu Bác lại hồn nhiên bất giác. Tuy nhiên, nghe thấy cái tin này, Lý Xuân Dương, người thường xuyên cùng bọn họ lên mạng đã đi tới.
Lúc này, nước miếng của Chu Bác đều sắp chảy ra. Làm fan trung thành của Lam Khê Các, nghề nghiệp của Chu Bác tự nhiên cũng là Kiếm Khách, hơn nữa, cậu ta sắp tới liền sẽ lên level 25.
Vũ khí cam trong truyền thuyết, đây chính là thứ đồ vật mà một cái người chơi nhỏ nhoi không tiền không chỗ dựa như Chu Bác nghĩ cũng không dám nghĩ. Đừng nói mấy cái công hội nhỏ có hay không đều không chắc được, đến cả một trong ba thế lực lớn như Lam Khê Các, số lượng vũ khí cam cũng không nhiều lắm, càng đừng nói là Kiếm Quang Hấp Huyết của nghề Kiếm Khách, cho dù có cũng đều đã sớm giao cho những người chơi top cao trong bang.
Qua một hồi lâu, đầu óc Chu Bác cuối cùng cũng hoạt động trở lại. "Từ từ, bồ nói cái gì, muốn gia tăng tỉ lệ rơi ra của Kiếm Quang Hấp Huyết, loại chuyện này có thể sao? Khụ khụ... Cẩn thận ngẫm lại cũng là có khả năng, dù sao cũng là học bá trong truyền thuyết..." Sau khi kính sợ nhìn Lam Mộc một cái, Chu Bác lại nhịn không được nói.
"Tuy rằng có thể gia tăng tỉ lệ rơi , nhưng là Hiệp Sĩ Ma Cà Rồng Gros chính là boss ẩn trong truyền thuyết, chúng ta có thể đánh thắng nó sao! Cho dù có may mắn thắng được đi chăng nữa, có phải cũng cần đánh rất nhiều lần hay không, nếu như vậy phỏng chừng phải chết thật nhiều lần, mà số lượng kinh nghiệm bị trừ đi khi tử vong là......"
Đột nhiên, Lam Mộc đánh gãy sự lo lắng của Chu Bác.
"Nếu các bồ dựa theo sự chỉ dẫn của tôi, xác suất sống sót rất lớn." Khẽ liếc nhìn một Lý Xuân Dương đang đứng ở bên cạnh, khóe miệng Lam Mộc chậm rãi nhếch lên một độ cung nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập tự tin.
"Thật sự? Như vậy thì thật tốt quá, ngay buổi tối hôm nay chúng ta liền bắt đầu farm đi!" Vừa nghe những lời này, trong đầu Chu Bác đã tràn ngập hình ảnh của Kiếm Quang Hấp Huyết, đều có chút gấp không chờ nổi. Sự sùng bái mù quáng của Chu Bác đối với Lam Mộc khiến cho cậu ta đem nỗi lo lắng mới vừa nãy của mình quên ở sau đầu, vội vàng nói.
Âm thanh nhàn nhạt của Lam Mộc lần nữa vang lên, cô lại cúi đầu vội vàng công việc dang dở của mình. Lúc này đây, cô đang sửa sang lại những bản thuyết minh giới thiệu hai mươi bốn nghề nghiệp của Vinh Quang.
"Đêm nay? Đêm nay tôi có lẽ đi không được."
"...... Vì cái gì?" Lời này khiến cho biểu tình Chu Bác đều có thể coi như là ai oán.
Lam Mộc còn không có trả lời, Lý Xuân Dương đã trước tiên mở miệng.
"Bồ thật là ngốc, Mai Cốt Chi Địa chính là phó bản dành cho level 23 đến 26, Lam Mộc level 20 vừa mới chuyển nghề xong, sao có thể đi Mai Cốt Chi Địa đâu!"
Lam Mộc tán thưởng nhìn Lý Xuân Dương một cái, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Đương nhiên quan trọng nhất chính là, đêm nay muốn đánh nguyên liệu hiếm của Rừng Rậm Băng Sương."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro