Cuốn một: Trọng Lâm Vinh Quang - Chương 1: Gặp lại Vinh Quang

Vào lúc tan học, một đám học sinh cõng cặp sách ríu rít chậm rãi ra khỏi cổng của một trường trung học ở thành phố G.

"Hắc, các bồ nghe gì chưa, ngày hôm trước Vinh Quang vừa mở khu thứ mười đó." Một thiếu niên hơi béo với khuôn mặt tròn tròn hưng phấn nói.

"Còn cần bồ nói à, tôi đã sớm biết rồi. Ngày hôm qua tôi còn lấy tiền lì xì hồi Tết đi mua một tấm thẻ tài khoản của khu thứ mười đây. Trong khoảng thời gian vừa mới open sever này, người đúng là thật đông!" Thiếu niên mang mắt kính hừ nhẹ một tiếng, đẩy đẩy mắt kính.

"Ồ, thật không nhìn ra tới, bồ cũng chơi Vinh Quang à? Tôi đây chính là người chơi lâu năm chính tông của Vinh Quang đấy. Tôi từ hồi lớp bốn đã bắt đầu đánh Vinh Quanh rồi." Thiếu niên hơi béo ngẩng cao đầu, cứ như sắp lộ ra một cái độ cung đầy kiệt ngạo.

"Cái gì, bồ chơi Vinh Quang hồi tiểu học không sợ bị mẹ bồ phát hiện à?" Thiếu niên mang mắt kính kinh ngạc nói.

Thiếu niên hơi béo làm ra một cái mặt quỷ, nở một nụ cười tràn đầy cảm giác thành tựu. "Hắc hắc, đương nhiên sẽ không, công tác bảo mật tôi làm vô cùng tốt nha, tôi đôi khi nhân lúc giờ thể dục chạy ra tiệm net nhỏ gần trường chơi, ba mẹ chưa hề phát hiện qua." Ngay sau đó, thiếu niên hơi béo quay đầu nhìn về phía một người đang đứng ở bên cạnh mình.

"A? Lam Mộc, nãy giờ nói lâu như vậy, bồ vẫn không lên tiếng. Bồ có chơi Vinh Quang không, đợi lát nữa cùng ra tiệm net đánh đi!"

"Tôi? Ách... Thôi, tôi không đi đâu." Trên mặt Lam Mộc hiện lên một tia xấu hổ. Sau một lúc sửng sốt, nhỏ giọng nói.

"...... Hơn nữa cũng không có thẻ tài khoản."

Ai cũng không biết, khi Lam Mộc vừa mới vào tiểu học, từ lúc đi ngang qua cửa của một tiệm net, cô liền yêu thích tờ poster quảng cáo của Vinh Quang ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Lúc ấy, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, Lam Mộc liền ma xui quỷ khiến theo tờ poster quảng cáo mà đi vào tiệm net.

Thế giới này, chính phủ đối với việc quản lý tiệm net vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần có tiền, bất luận kẻ nào đều có thể lên mạng. Nhưng là, với một Lam Mộc chỉ vừa mới vào tiểu học, cô nào có tiền mua thẻ tài khoản của Vinh Quang, vì thế liền lấy học phí đóng cho trường tháng ấy đi mua một tấm thẻ tài khoản...

Ngày hôm đó, Lam Mộc cúp học, cũng không đóng học phí. Nhưng bất hạnh chính là, việc trốn học của Lam Mộc nhanh chóng bị phát hiện. Vào lúc ban đêm, dưới sự ép hỏi của ba mẹ, Lam Mộc không tha lấy ra tấm thẻ tài khoản mà mình mua được. Trong cơn thịnh nộ, ba mẹ của Lam Mộc đem tấm thẻ tài khoản ngay tại chỗ bẻ thành hai mảnh, mắng Lam Mộc một trận, cùng với lớp chủ nhiệm song song giám thị nghiêm khắc đối với hành động trốn học đi chơi game của Lam Mộc.

Hiện tại, Lam Mộc đã lên trung học cơ sở, quy định trọ ở kí túc xá của trường khiến cho Lam Mộc có nhiều thời gian tự do hơn. Nhưng là, vì phòng ngừa việc Lam Mộc tiêu tiền một cách bữa bãi, tâm trí không đặt ở việc học, ba mẹ của Lam Mộc càng là khống chế nghiêm ngặt về mọi phương diện tiền bạc -- tiền ăn, học phí, chi phí phụ tất cả đều trực tiếp chuyển khoản cho phía nhà trường. Đến nỗi phần tiền tiêu vặt để lại cho Lam Mộc... Ha hả, chỉ tính số tiền lẻ của thẻ tài khoản Vinh Quang đều không đủ trả.

Lúc này, thiếu niên hơi béo Chu Bác cười hì hì lắc lắc ngón tay. "Không có thẻ tài khoản cũng dễ giải quyết thôi, tháng trước anh tôi mua cho tôi một tấm thẻ tài khoản nhân dịp sinh nhật. Nhưng hiện tại tôi lại vội vàng thăng cấp tài khoản chính ở khu thứ mười, làm sao có thời giờ chơi tài khoản khác, tấm thẻ tài khoản này liền cho bồ chơi trước đi."

Chu Bác cười hì hì lục lọi trong túi một hồi, lấy ra một tấm thẻ tài khoản còn chưa có xé bao đóng gói đưa cho Lam Mộc. "Nè, cầm đi!"

Nhìn tấm thẻ tài khoản mà bản thân khát vọng đã lâu, Lam Mộc ngẩn ra, hơi hơi nhíu nhíu mày. "Này, không tốt lắm đâu?"

Tuy rằng khi còn nhỏ không được chơi Vinh Quang, Lam Mộc vẫn luôn có chút tiếc nuối, nhưng liền như thế mà nhận không một tấm thẻ tài khoản "đắt tiền" như vậy (đối học sinh trung học cơ sở tới nói), tâm lý của Lam Mộc vẫn là có chút gánh nặng. "Nếu không tôi tiết kiệm tiền tiêu vặt mấy tháng tới, chờ đủ rồi trả lại bồ đi."

"Không có việc gì, đã cho bồ thì bồ cầm đi, đều ở chung một lớp, cùng nhau đánh mới vui!" Chu Bác gật gật đầu, đắc ý nói. "Chờ bồ lên tới cấp 20, tôi đề sẽ cử công hội cho bồ."

"Chà chà, Chu Bác, tại sao không thấy bồ đối với tôi tốt như vậy?" Thiếu niên mắt kính vẫn đi chung với bọn họ Lý Xuân Dương không vui, hâm mộ nhìn Lam Mộc.

"Vô nghĩa, làm sao có thể giống nhau được?" Chu Bác trừng Lý Xuân Dương liếc mắt một cái, "Lam Mộc là con gái, con gái! Bồ có biết Lam Khê Các của chúng tôi thiếu gì không, liền thiếu con gái, nếu tôi kéo một đứa con gái gia nhập, đến lúc đó có bao nhiêu mặt mũi! Càng miễn bàn tên của bồ ấy, Lam Mộc, bồ xem, đây là trời sinh thuộc về Lam Khê Các!"

"Lam Khê Các?" Cái từ xa lạ này làm Lam Mộc ngẩn ra.

Không sai, vị nữ sinh trung học Lam Mộc này chính là Tô Mộc Thu sau khi trọng sinh. Từ hồi Lam Mộc lúc còn nhỏ bị rơi xuống nước mất đi hô hấp, Tô Mộc Thu liền bị lôi kéo bởi một nguồn lực lượng thần bí, tiến vào thân thể của Lam Mộc.

Nhưng mà, chính như những gì Tô Mộc Thu trước đó đã hứa hẹn cùng thanh âm kia, anh mất đi tất cả những gì bản thân ban đầu đã từng có -- bao gồm ký ức đối với thế giới này của anh.

Hơn nữa, thân thể trọng sinh lần này của anh, vẫn là một người con gái.

Tô Mộc Thu mất đi tất cả những ký ức đối với người thân, bạn bè của kiếp trước, ký ức về trò chơi, ký ức về Vinh Quang.

Nhưng đổi lấy, lại là một bộ thân thể có thể sử dụng được, một bộ thân thể có thể giúp anh một lần nữa gặp lại Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

Tuy rằng Tô Mộc Thu trọng sinh trở thành một đứa con gái, nhưng là linh hồn ở sâu trong nội tâm của anh, lại sẽ không ảm đảm chỉ bởi vì vấn đề giới tính cùng bị mất trí nhớ.

Anh vẫn cứ là Tô Mộc Thu, cũng là Lam Mộc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nửa giờ lúc sau......

Đi vào tiệm net, ba đứa nhỏ ngồi thành một hàng.

Click mở tài khoản nhân vật, tâm tình của Lam Mộc có một loại phức tạp không nói nên lời. Nhưng đối với loại cảm xúc kỳ quái này, Lam Mộc cũng rõ nguyên nhân, phảng phất từ khi còn nhỏ, từ lúc cô rơi xuống nước năm ấy, từ khoảnh khắc cô một lần nữa khôi phục lại ý thức, chính mình liền đáng lẽ nên ngồi ở chỗ này, nhìn vào cái giao diện xa lạ lại giống như đã từng quen biết này.

Loại cảm giác này, tương tự với ký ức về cái ngày mà Lam Mộc trốn học hồi tiểu học để đi đánh Vinh Quang. Đây là một loại, hấp dẫn không thể nói, một loại từ linh hồn phát ra, hấp dẫn muốn ngừng mà không được.

Những thứ tạp âm trong không gian cũng phảng phất toàn bộ tiêu tán trong khoảnh khắc này. Trong mắt Lam Mộc chỉ có giao diện đăng nhập đơn giản kia, nhưng cô lại bừng tỉnh cảm thấy, chính mình hẳn không nên ngồi ở trong phòng học tại trường cấp II, cũng không nên cùng bạn bè trêu chọc đùa giỡn trên đường cái.

Cô chỉ cần ngồi ở tiệm net nho nhỏ này, đối mặt, một sân khấu chỉ độc thuộc về Vinh Quang.

Sửng sốt tại giao diện đăng nhập của Vinh Quang một lúc lâu sau, ma xui quỷ khiến, ở giao diện tạo nhân vật bắt đầu trò chơi, chỗ khung nhập ID, Lam Mộc đánh ra bốn chữ.

"Mộc Vũ Tranh Phong".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro