Vinh Quang rốt cuộc còn có bao nhiêu không phải nhân loại 6

Trương Giai Lạc ngày nghỉ thường chẳng bao giờ dậy sớm, huống chi Trương Tân Kiệt còn không có nhà, dậy sớm làm gì cho mệt.

Con thỏ Trương thoải mái nằm cuộn trong lòng Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình nửa đêm ngủ say thì biến thành hình dạng thật, một con hổ to đùng.

Dù sao ở Bá Đồ cũng chẳng có mấy ai để ý, thế là cậu chàng hổ cứ vô tư nằm ngửa, chiếm hết cái giường của Trương Giai Lạc.

Ngày nghỉ của Nghĩa Trảm đến sớm hơn một ngày, Tôn Triết Bình xách một cái balo, ngoài đống đồ ăn vặt mà ai đó nhất quyết đòi, chẳng mang gì thêm, phóng thẳng đến Thanh Đảo.

Trương Giai Lạc hào hứng đến mức không chờ nổi.

Con thỏ to xác như cậu chẳng được ăn nhiều đồ ăn vặt, cơm chính còn chẳng ăn nhiều vì cái dạ dày yếu ớt.

Đống đồ ăn vặt của cậu bị cả Bá Đồ canh chừng kỹ lưỡng.

Khó mà nói được ánh mắt lấp lánh của Trương Giai Lạc là vì Tôn Triết Bình hay vì đống khoai chiên và đồ ăn phồng tôm trong balo của anh.

Thỏ mà thích khoai chiên thì có gì lạ đâu, đúng không?

Miệng thỏ của Trương Giai Lạc chẳng ngừng nghỉ, nhai khoai chiên kêu rôm rốp.

Trương Tân Kiệt còn chưa rời nhà, nhưng trong phòng đã vang lên tiếng nhai rôm rốp không ngớt từ nhà hàng xóm.

Xét việc đồ ăn là do Tôn Triết Bình mang tới, Trương Tân Kiệt che đôi tai hồ ly, quyết định tha cho cậu lần này.

Hàn Văn Thanh đang thu dọn vali, bên cạnh vẫn nghe tiếng hàng xóm nhai rôm rốp.

Hàn Văn Thanh xếp vali xong, biến thành một con hổ lớn, ngậm lược tìm Trương Tân Kiệt để chải lông, bên cạnh vẫn là tiếng nhai rôm rốp.

Trương Tân Kiệt chải lông cho Hàn Văn Thanh, quăng cái đuôi ra để tự chải lông cho mình, mà tiếng nhai rôm rốp vẫn không dừng.

Tay cầm lược của Trương Tân Kiệt nổi gân xanh.

Cuối cùng không chịu nổi, Trương Tân Kiệt bật dậy khỏi giường, xỏ dép, sang gõ cửa nhà hàng xóm: "Tiền bối Trương Giai Lạc!"

Miệng thỏ Trương Giai Lạc ngừng nhai một chút, hơi chột dạ nhìn đống túi khoai chiên trước mặt, một, hai, ba, bốn túi.

Lâu lắm mới có cơ hội thả ga ăn khoai chiên, lỡ tay ăn hơi nhiều một tí thôi mà.

Tôn Triết Bình, đang mê mẩn vuốt bộ lông thỏ, đến khi Trương Tân Kiệt gõ cửa mới giật mình nhận ra lượng khoai chiên tiêu thụ của ai đó tăng vọt.

Tôn Triết Bình vươn tay sờ cái bụng tròn vo của Trương Giai Lạc, tiện thể lấy luôn túi khoai chiên cậu đang ôm.

Trương Giai Lạc cố giành lại: "Túi đó còn có hai miếng thôi, để anh ăn nốt đi mà~"

Tôn Triết Bình lạnh lùng xếp túi khoai chiên vào đống đồ ăn khác.

Trương Giai Lạc chìa móng: "A~ Sao anh nhẫn tâm thế hả~"

Nghe nhà hàng xóm diễn cảnh chia ly bi đát với khoai chiên, Hàn Văn Thanh chọn ra ngoài thông báo kế hoạch tu luyện kỳ nghỉ cho Tống Kỳ Anh, kiểu "không nghe thì không phiền".

Trương Tân Kiệt đứng ở cửa, nhắn tin cho Tôn Triết Bình: "Tiền bối, chú ý kiểm tra dưới gầm giường của tiền bối Trương Giai Lạc, tránh cậu ấy nửa đêm ăn vụng. Ăn nhiều khoai chiên dễ đau dạ dày, làm phiền tiền bối để mắt chút."

Tôn Triết Bình nghe tiếng thông báo, liếc tin nhắn, khóa màn hình, rồi nhào tới túm con thỏ Trương, nhấc lên giường.

Xong, kiểm tra dưới gầm giường, hóa ra cả một khoảng trống đầy ba túi khoai chiên vị cà chua.

Trương Giai Lạc đau đớn mất kho lúa, trông như một con thỏ chết, treo lủng lẳng trên khuỷu tay Tôn Triết Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #toanchuc