[TCF 2] Chương 143: Phép màu đã xảy ra trong Ma Giáo (6)
Cảm giác như thể anh đang ôm xác một người sắp chết.
Thiên Ma gần như vô thức rút tay ra khỏi cơ thể Cale. Tuy nhiên, khoảnh khắc anh nhìn thấy đôi mắt của Cale không nhắm lại mặc dù ho ra rất nhiều máu... Anh đã cẩn thận đỡ lấy cơ thể của Cale.
"Thưa Thiên Ma đáng kính!"
Anh nghe thấy giọng nói của Thánh Ma và nhìn thấy các Vệ binh cùng những người khác đang đi về phía mình.
Thiên Ma dậm chân.
Bùm!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Đôi mắt của Thiên Ma hướng về phía Thánh Ma.
"Đừng hành động hấp tấp."
Thánh Ma và các Vệ binh đang đến gần dừng lại.
Từ mặt đất rung chuyển kia, họ nhận ra rằng Thiên Ma đã được giải phóng khỏi sự kiểm soát tâm trí của một cương thi sống nhưng không mất đi sức mạnh.
Họ cũng có cái nhìn rõ ràng về thiếu gia Kim và biết được mình cần phải làm gì tiếp theo.
"Mọi người, xin vui lòng quay lại."
Thánh Ma nói chuyện với những người đang tụ tập.
"Chúng tôi sẽ đưa ra kết quả chính xác sau, vì vậy tôi tin rằng tốt nhất mọi người không nên nói về những gì đã thấy ngày hôm nay và hãy thận trọng chờ đợi."
Có chút thô lỗ nhưng không thể khác được.
Thánh Ma không ngăn cản người của thiếu gia Kim đi ngang qua hắn để đến bên Thiên Ma. Ông biết họ không đi về phía Thiên Ma mà là về phía thiếu gia Kim.
Hơn nữa, ông còn nhìn rõ hơn thiếu gia Kim, người mà ban đầu ông đã không để ý tới vì quá điên cuồng không biết Thiên Ma có an toàn hay không.
Sắc mặt của Thiên Ma trông tốt hơn rất nhiều, còn thiếu gia Kim lại trông khủng khiếp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
'Làm thế nào, trời ơi-'
Thánh Ma không nói nên lời.
"Nhân loại, nhân loại!"
Thánh Ma nhắm chặt mắt lại sau khi nghe thấy giọng nói của thần thú trẻ tuổi sau lưng mình. Những cảm xúc mà ông có được khi nhìn thiếu gia Kim sau niềm vui khi thấy Thiên ma, người giống như con ruột của mình, sống sót đã khiến bàn tay của người mà phe Chính thống giáo gọi là quỷ phải run rẩy.
Có một người khác có bàn tay run rẩy.
Đó là Cale.
'Chết tiệt!
Mình biết nó sẽ như thế này mà.'
– Ahem. Ahem.
Bủn Xỉn ho vài tiếng giả tạo mà không nói gì.
– Tôi nghĩ ta cần ho ra thêm chút máu! Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sau đó! Hãy giảm bớt gánh nặng!
Mít Ướt rạng rỡ nói với cậu như thể để cổ vũ cậu. Tên đó có vẻ phấn khích khi thấy các anh và các chị đã tỉnh táo và tràn đầy sức mạnh.
'Điều này khiến mình phát điên mất!'
Cale trở nên khó chịu.
Cơ thể cậu không hề bị tổn thương. Như Mít Ướt đã đề cập, sức sống đang chảy trong cơ thể cậu khi cậu ho ra máu. Cậu có thể cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Nhưng ai quan tâm đến điều đó?
'Sẽ tốt hơn nếu mình ngất đi.'
Cậu không ngất xỉu.
Đầu óc cậu hoàn toàn sáng suốt.
– À, nhưng cơ thể phải ho ra rất nhiều máu nên có thể cậu sẽ không thể dồn sức lực vào cơ thể đâu!
Cậu phớt lờ giọng nói trong trẻo đến khó chịu của Mít Ước.
Nhưng cậu không thể làm gì được.
Cậu thực sự không còn chút sức lực nào trong cơ thể.
Tất cả những gì Cale có thể làm là nhìn mọi người tụ tập xung quanh cậu và nhìn xuống qua những giọt nước mắt đẫm máu đang che khuất tầm nhìn.
Cậu thực sự không thể nhìn thấy vẻ mặt của họ vì những giọt nước mắt đẫm máu.
Tuy nhiên, nó khá rõ ràng.
"Nhân loại, không! Đừng ngất xỉu! Tỉnh lại đi!"
'Ta sẽ không ngất đi.
Tâm trí của tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi chỉ không còn sức lực sau khi ho ra một chút máu.'
"Thiếu gia-nim."
Cậu nghe thấy giọng nói hung ác của Ron.
Nó có một chút đáng sợ.
Ông ấy trở nên khá khó chịu.
'Tại sao nó luôn như thế này?
Tôi ho ra máu thì không sao, nhưng mọi người không thể để cho tôi ho ra máu một cách bình thường và tao nhã hơn được sao?'
– Ồ thôi nào. Cale, làm thế nào mà ho ra máu lại trông tao nhã được?
Cale vô thức bắt đầu nói với vẻ tức giận sau khi nghe những lời vô ích của kẻ rẻ tiền đã im lặng cho đến tận bây giờ.
"K, kh...khụ."
Cậu không thể nói chính xác vì máu vẫn liên tục chảy ra.
Nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện.
"Tôi biết mà, sẽ giống như-"
Tuy nhiên, những lời đó chỉ nghe như tiếng ùng ục vì miệng cậu đầy máu.
"...Cậu biết chuyện sẽ diễn ra như thế này mà?"
Tuy nhiên, Thiên Ma đang đỡ cậu đã hiểu những gì cậu đang nói.
Nhưng anh hiểu nó khác với dự định của Cale.
"...Cậu vẫn tiếp tục bài kiểm tra này mặc dù biết mình sẽ ho ra máu như thế này à? Tại sao cậu không nói trước với ta về nó?"
Thiên Ma cảm thấy thất vọng và khó kiểm soát cảm xúc của mình sau khi nhìn thấy cơ thể vẫn còn lạnh cóng của Cale ho ra nhiều máu hơn.
Sự tức giận và vẻ hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt cộc cằn một thời của anh ta.
"Ta sẽ tìm phương pháp khác nếu cậu nói với ta! Tại sao cậu lại coi thường mạng sống của mình như vậy?!"
'KHÔNG. KHÔNG.'
Này Thiên Ma, tôi không nói là tôi biết trước sẽ như thế này là vì lý do đó!
Tôi nghĩ nó đáng làm khi tôi nghe nó lần đầu tiên!
Nhưng đến giữa chừng, tôi nhận ra rằng đây sẽ là một vấn đề lớn và mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này!'
Cale có rất nhiều điều muốn nói, nhưng... cậu chỉ im lặng.
Sau đó cậu nhắm mắt lại vì thất vọng.
Cậu cảm thấy thật khó chịu khi phải nói chuyện trong tình huống này.
"Nhân loại, không! Tỉnh dậy! Ta sẽ phá hủy mọi thứ!"
'Ta không ngất xỉu!'
Cale mở to mắt một lần nữa sau khi cảm thấy bàn chân trước mũm mĩm của Raon chạm vào má mình.
Tất nhiên, cậu chỉ nghĩ rằng mình đã mở to mắt nhưng thực ra chúng hầu như không mở được. Đó là vì những giọt nước mắt đẫm máu đang chảy ra từ mắt.
'Đây có lẽ trông giống như một cảnh trong một bộ phim kinh dị.'
Cậu không thể không cười thầm khi nghĩ rằng có lẽ mình trông còn kỳ cục hơn hầu hết ma hay quái vật.
Tuy nhiên, những người nhìn cậu đang cau mày. Điều này đặc biệt đúng với khuôn mặt không còn bình tĩnh và bộc lộ nhiều cảm xúc của Thiên Ma.
"Cậu có đủ tỉnh táo để cười trong tình huống như vậy không?"
"Đúng thế, có vẻ như vậy, Thiên Ma-nim."
Anh nghe thấy một câu trả lời bình tĩnh. Thiên Ma ngẩng đầu lên. Người đàn ông tóc nửa trắng trong nhóm thiếu gia Kim nở nụ cười lạnh lùng.
"Chúng tôi sẽ hộ tống thiếu gia, Thiên Ma-nim."
Ron ra hiệu bằng mắt và Choi Han cùng Beacrox nhận Cale từ Thiên Ma và đỡ lấy cậu.
Sui Khan đang thở dài và xoa thái dương trong khi Choi Jung Soo đội chiếc mũ tre che mặt nhưng không giấu được khí chất gầm rú.
"Nhân loại."
Đôi mắt xanh đậm của Raon lại trở nên vô hình khi nhóc bám vào lưng Beacrox để kiểm tra Cale.
"Ta nên làm gì với các y sĩ đang đợi gần đây?"
Thiên Ma bình tĩnh hỏi Ron đang rời đi.
"Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài có thể gửi họ đến chỗ ở của chúng tôi, Thiên Ma-nim."
Ron trả lời không chút do dự và cúi đầu.
"Vậy thì chúng tôi sẽ xuất phát trước, Thiên Ma-nim."
Nhóm của thiếu gia Kim nhanh chóng khởi hành.
Chuyển động của họ hiệu quả nhưng vẫn thoải mái, như thể họ đã quen với những việc như thế này.
Điều này đặc biệt đúng với Choi Han, người trông khá bình thản khi di chuyển Cale.
Nhưng tốc độ di chuyển của họ có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng họ.
Thành thật mà nói, biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt của họ đủ để cảm nhận được những gì họ đang cảm thấy.
"Ha."
Thiên Ma chỉ có thể chế giễu.
Kim Hae Il. Người đó không hề ngất đi cho đến phút cuối cùng và duy trì khả năng kiểm soát ý thức của mình.
Điều này đòi hỏi sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ.
Anh đặt tay lên ngực mình.
Tim anh đang đập.
Một lượng nhỏ hào quang vàng hồng còn sót lại đang dần tan chảy vào trái tim anh.
Điều đó khiến trái tim anh mạnh mẽ hơn.
Thiếu gia Kim không chỉ tiếp tục chữa trị cho Thiên Ma đến cùng dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra với mình...
Cậu ta cũng để lại đủ sức mạnh để bảo vệ trái tim của Thiên Ma sau khi điều trị.
"......."
Thiên Ma nhìn quanh.
Anh có thể biết nó dữ dội đến mức nào dựa trên những tảng đá nền bị vỡ và mặt đất bị nứt và lật nhào.
Sau đó anh nhìn lên.
Những đám mây xám xịt mà tia sét vàng hồng của thiếu gia Kim mang theo đang dần tan đi và ánh nắng chiếu xuống.
Anh nhắm mắt lại một lúc để ánh nắng chiếu vào mắt trước khi mở mắt ra.
Thiên Ma nhìn về phía trước.
Những người thuộc phe Chính thống và phe Phi chính thống, cũng như những người đứng đầu của Ma Giáo vẫn đứng đó một cách ngập ngừng, mặc cho Thánh Ma bảo họ rời đi.
"Thí nghiệm đã thành công."
Một giọng nói đầy uy nghiêm truyền đến tai mọi người.
Trong khi khuôn mặt của các thành viên Ma Giáo sáng lên sau khi nghe thấy giọng nói đầy nội khí sâu thẳm và to lớn, khuôn mặt của những người từ phe Chính thống và phe Phi chính thống cứng đờ khi họ có thể cảm nhận được trình độ võ thuật của Thiên ma. .
Tuy nhiên, biểu hiện của mọi người trở nên tiêu cực sau khi nghe những gì anh nói tiếp theo.
"Đồng thời, một nửa cuộc thử nghiệm này đã thất bại."
Họ có thể biết thất bại đó là gì mặc dù Thiên Ma không giải thích.
Một số người nhìn về hướng thiếu gia Kim rời đi.
Một trong những người đó, Trảm Thánh, có thể nhìn thấy Thiên Ma đang đến gần mình.
"Ngày mai ta muốn nói chuyện. Có thể không?"
Trảm Thánh không nói bất cứ điều gì với Thiên Ma, người đang cố gắng tỏ ra tôn trọng ông ta với tư cách là một trong Ngũ Thánh của Chính thống giáo.
Lão Ho nhanh chóng bước tới và đáp lại vì Trảm Thánh dường như đang ngơ ngác.
"Có thể, thưa ngài."
"Tuyệt vời. Còn phe Phi chính thống thì sao?"
Sima Dan cũng trả lời không chút do dự.
"Điều đó là có thể."
"Vậy ngày mai ta sẽ gặp lại mọi người."
Thiên Ma rời đi không chút do dự và nói với họ một lời cuối cùng.
"Xin hãy nhớ rằng hiện tại không có gì có thể rời khỏi bức tường của Ma Giáo."
Bất kỳ sinh vật sống nào rời khỏi Ma Giáo đều sẽ chết. Vì vậy, đừng cố gắng để người khác biết về những gì đã xảy ra ngày hôm nay...
Nếu bạn không muốn chết.
Tất cả họ đều im lặng đáp lại lời cảnh báo đầy ác ý đó.
"Xin hãy trở về chỗ ở của mọi người ngay bây giờ."
Những người thuộc phe Chính thống và phe Phi chính thống im lặng tiến về chỗ ở của họ sau khi nghe yêu cầu lịch sự của Hữu Vệ.
Cuối cùng họ chia tay nhau vì ở những phòng trọ khác nhau, dẫn đến chỉ có Lão Ho và Trảm Thánh đi cùng nhau.
"Tiền bối, ngài ổn chứ?"
Trảm Thánh vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác bước đi sau khi nghe câu hỏi thận trọng của Lão Ho. Lão Ho gãi đầu tiếp tục nói.
"Không phải thiếu gia Kim-nim thực sự tuyệt vời sao? Làm sao ngài ấy có thể có sức mạnh như vậy-"
"Ừ, ngài ấy thật tuyệt vời."
Trảm Thánh bắt đầu nói vào lúc đó. Lão Ho ngừng nói, Trảm Thánh tiếp tục nói với vẻ mặt trầm ngâm.
"Lần cuối cùng ta đổ nhiều máu như vậy vì người khác là khi nào, vì lợi ích lớn hơn......"
Trong mắt ông ấy mang tia đa cảm như thể đang ôn lại quá khứ trong tâm trí khi ông ngây người nhìn vào không trung trước khi nói lại.
"...Ta đã trở nên kiêu ngạo và lạc đường."
Trông ông già hơn ngày hôm qua khá nhiều.
Tuy nhiên, đôi mắt ông dần dần tập trung trở lại và trở nên rõ ràng.
"Nhưng bây giờ, ta lại nhìn thấy con đường."
Lão Ho nuốt nước bọt khi theo dõi sự thay đổi của Trảm Thánh trước khi nao núng sau khi nghe những gì Trảm Thánh nói tiếp theo.
"Hôm nay ta đã gặp được một trong những người thầy của đời mình."
Lão Ho gật đầu nhìn ông lão đang mỉm cười như tìm lại được hy vọng.
"Ừm, tôi không biết liệu thiếu gia Kim-nim của chúng ta có nhận ông làm học trò hay không, nhưng... Sẽ rất tốt nếu giữ ngài ấy như người thầy của mình trong trái tim và luôn dõi theo ngài ấy."
"Hô hô."
Trảm Thánh cười khúc khích trước khi khuôn mặt trở nên cứng đờ.
"...Ta lo lắng cho sức khỏe của ngài ấy."
"Tôi cũng vậy."
Lão Ho trông khá buồn bã.
Trong khi chuyện đó đang diễn ra, Sima Dan và Sima Gong đang đi về phía chỗ ở của mình với vẻ mặt nghiêm túc trong khi nghe Toonka, Sima Jung và Xia Mun trò chuyện với nhau.
"Kahahaha! Đừng lo! Thiếu gia Kim sẽ trỗi dậy một lần nữa!
Toonka, một trong những người của thiếu gia Kim, dường như đang sống trong nhà trọ của phe Phi chính thống.
"Ừm. Nhưng ta vẫn lo lắng."
Không giống như Toonka đang cười ầm ĩ, Sima Jung và Xia Mun không khỏi lo lắng. Điều này đặc biệt đúng với Sima Jung, người luôn lo lắng cho đại ca của mình.
"Ta thậm chí còn từng gặp một chuyên gia về Khí Công! Ngay cả người đó cũng không ho ra nhiều máu như vậy! Cả đời ta chưa từng thấy ai, đặc biệt là người còn sống mà ho ra máu như vậy!"
Em út, Sima Gong, bắt đầu nói sau khi thấy anh trai mình tỏ ra nghiêm túc, không giống như vẻ ngoài rác rưởi thường ngày.
"Sấm sét rực lửa của thiếu gia Kim-nim là một sức mạnh mà tôi chưa từng thấy trước đây, nhưng những gì xảy ra sau đó cũng không phải là điều có thể dễ dàng nhìn thấy được."
"Cái này có thể hiểu được."
Toonka gật đầu.
"Ta cũng lo lắng về thiếu gia Kim!"
Anh đã chia sẻ những cảm xúc chân thành của mình.
"Tuy nhiên, thiếu gia Kim đã chiến thắng trong những trận chiến và nhiều trận chiến còn tồi tệ hơn nhiều cho đến tận bây giờ! Cậu ấy ho ra khá nhiều máu và mỗi lần đều ngất xỉu. Cậu ấy đã hy sinh bản thân để cứu rất nhiều người cho đến bây giờ."
Những người thuộc phe Phi chính thống vểnh tai lên và tập trung sau khi nghe câu chuyện mà họ không biết về thiếu gia Kim.
Toonka không biết gì về điều này khi anh đang nhìn lên không trung.
Anh cũng muốn ở bên cạnh Cale, nhưng có lẽ anh sẽ chỉ là chướng ngại vật khi có rất nhiều người đến và đi.
Ngoài ra, Cale Henituse đã trải qua khá nhiều chiến trường và sống sót qua ngã ba sinh tử nhiều lần ngay cả khi không có anh bên cạnh.
"Thiếu gia Kim là người trở nên mạnh mẽ đến mức ngay cả các vị thần cũng phải sợ hãi nếu cậu ấy có ai đó để bảo vệ."
Sima Dan và Sima Gong nhìn Toonka với vẻ mặt nghiêm túc sau khi cảm nhận được rằng anh ấy khá nghiêm túc không giống như thường ngày.
Về phần Xia Mun và Sima Jung, bọn họ dường như đã có sẵn vài hình ảnh trong tâm trí, vẻ mặt họ ngơ ngác.
Vào thời điểm đó.
"Đó là lý do tại sao ta rất vui khi được ở bên cạnh cậu ấy."
Toonka mỉm cười.
"Có rất nhiều cơ hội chiến đấu khi ta bám sát tên khốn đó! Ta chỉ muốn đi thôi! Kahahahahah!"
Khuôn mặt của Sima Dan và Sima Gong trở nên bất an sau khi thấy Toonka nhanh chóng chuyển từ nghiêm túc sang vui vẻ, nhưng...
"Cậu ấy là người giỏi nhất!"
"Đúng như ta mong đợi!"
Sima Jung và Xia Mun kỳ thực đều hoan nghênh điều này.
Toonka lén nhìn họ và nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Toonka, người gần như không muốn ăn tối sau khi vô cùng thất vọng vì bỏ lỡ trận đấu của Choi Han và Choi Jung Soo, đã lén lút được gọi đến gặp Cale.
'Toonka. Anh rất thân với phe Phi chính thống phải không?'
'Đúng thế! Tôi chiến đấu với họ mỗi ngày!'
'Tốt. Sau đó, anh hãy đến gần với phe Phi chính thống. Nhưng đừng để bị thương. À, ta đang nói cái quái gì với anh vậy?"
'Hahahaha!'
'Haaaaaa. Dù sao thì, hãy tìm hiểu xem lũ khốn đó đang làm gì.'
Mặc dù Cale thường xuyên gọi Toonka là tên khốn ngu ngốc... nhưng cậu không hề coi nhẹ Toonka.
Một tên có khởi đầu là một chiến binh bộ lạc và vươn lên vị trí Tư lệnh của Vương quốc Whipper.
Đó không phải là vị trí có thể đạt được bằng cách chiến đấu như một tên ngốc.
Tất nhiên, Toonka đã suy nghĩ đơn giản và hành động theo ý mình, nhưng...
"Sẽ ổn thôi nếu chúng ta đến gặp thủ lĩnh sau, phải không?"
"Tất nhiên rồi! Kahahaha! Ta là bạn thân của thiếu gia Kim nên chúng ta hãy đi cùng nhau nhé!"
Toonka quàng tay qua vai Sima Jung, cố gắng hết sức lắng nghe Sima Dan và Sima Gong nói với nhau.
Sau đó anh tự nghĩ.
'Cale Henituse sẽ ổn thôi.
Tên khốn đó sẽ không chết và bỏ lại con Rồng con đó.'
Cale Henituse là người không thể rời mắt khỏi những thứ hoặc những người yếu hơn mình và cần được bảo vệ.
* * *
Cale nghĩ rằng cơ thể của mình thật tuyệt vời.
'Làm sao mình có thể sống sót sau khi ho ra quá nhiều máu?'
Cậu đang nằm trên giường suy ngẫm về điều đó thì Thiên Ma, người đến thăm cậu vào lúc nửa đêm, nói với vẻ mặt kỳ lạ.
"Nước da của cậu trông đẹp hơn ta mong đợi."
"À, tất nhiên rồi. Tôi hoàn toàn ổn."
Cale mỉm cười.
Beacrox cũng cho cậu ăn món bít tết kiểu Trung Nguyên và Raon lén lút mang cho cậu một ít bánh quy mà thái tử đã gói từ Roan, vì vậy cậu rất no và hạnh phúc.
"Tình trạng của tôi đã tốt hơn trước khi chữa lành cho anh."
Đó là sự thật.
"Pfft."
Thiên Ma cười nhạo, bình tĩnh bình luận.
"Kim Hae Il. Tâm trí của cậu dường như vẫn chưa hoàn toàn bình phục ".
Thiên Ma lắc đầu như thể những gì Cale nói là không thể tin được.
Cale cau có.
---------------------------------
- Mọi người có muốn tớ thay tên của các nhân vật ở Trung Nguyên từ phiên âm thành tên Hán Việt không?
VD: Lão Ho = Lão Hồ, Xia Mun = Hạ Môn, Sima Jung = Tư Mã Dung...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro