[TCF 2] Chương 148: Hãy chém đi, chém đi! Cậu nghĩ sao? (2)
Cale ngay lập tức giải thích hiểu lầm.
"Ta không sử dụng phép thuật."
Sima Pyeong bình tĩnh hỏi, trên mặt không còn chút cảm xúc nào.
"Thiếu gia Kim-nim, cậu cũng muốn che giấu phép thuật của mình à?"
Cale có vẻ bối rối.
"Tại sao anh lại phải giấu diếm nó vậy, thủ lĩnh Liên minh?"
Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Sima Pyeong.
"Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi sẽ không tiết lộ nó."
Khuôn mặt anh nhanh chóng chuyển sang nụ cười rạng rỡ giống như nụ cười lúc trước, có vẻ thích hợp để nịnh nọt.
"Thế giới võ thuật này không có suy nghĩ tích cực về phép thuật. Ha ha!"
Anh ta chạm vào chóp râu dê, hành động này ảnh hưởng khá nhiều đến ngoại hình của anh ta và khẽ càu nhàu.
"Dù là phép thuật, nội công hay ngoại võ, tất cả đều phải được rèn luyện. Tuy nhiên, có nhiều người chỉ coi nội công là câu trả lời."
Các võ sĩ hiện nay tin rằng ngoại võ là thứ tốt nhất nên theo đuổi sau nội công và những thứ như phép thuật là không phù hợp.
Điều này là do họ lầm tưởng rằng phép thuật chủ yếu xoay quanh những lời nguyền hoặc ma quỷ.
Tuy nhiên, phép thuật mà Sima Pyeong học được không phải là thứ như vậy.
"Trên thực tế, không có gì sử dụng sức mạnh của thiên nhiên như phép thuật. Thật đáng thất vọng khi mọi người không biết về nó. Cậu có đồng ý không, thiếu gia?"
Trong ba đan điền, phép thuật chủ yếu sử dụng trung đan để lấy linh khí từ thiên nhiên xung quanh để sử dụng.
"Thủ lĩnh liên minh-nim."
Cale quan sát Sima Pyeong một lúc rồi thờ ơ nói.
"Có vẻ như ngài không tin rằng ta không sử dụng phép thuật."
"Đúng vậy, thiếu gia-nim. Ha ha!"
Sima Pyeong bình tĩnh trả lời.
"Hiện tại có một luồng khí tự nhiên lớn đang cuộn tròn bên cạnh cậu, thiếu gia. Làm sao tôi có thể tin cậu khi tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại đó?"
Anh nhấc tách trà lên.
"Hơn nữa, tôi đã nghe nói về sức mạnh mà cậu sử dụng, thiếu gia. Càng nghe về nó, tôi không thể không nghĩ rằng đó là phép thuật chứ không phải võ thuật ".
Vào thời điểm đó.
Shaaaaaaaaaa-
Bầu trời tối dần cuối cùng cũng bắt đầu mưa.
Sima Pyeong giơ tách trà ra ngoài cửa sổ đang mở.
Shaaaaaaaaaaaaaa-
Một số hạt mưa từ trên trời rơi xuống đã đổi hướng.
Nó xoáy thành một cơn lốc nhỏ trước khi đi vào tách trà của Sima Pyeong.
Vòng xoáy nhỏ bên trong tách trà tạo thành một đại dương nhỏ với những đợt gợn sóng.
"Sau khi mất đi tất cả gia đình, tôi đã đi ăn xin trước khi vào núi với hy vọng tìm được một ít dược liệu để bán. Trong quá trình tìm kiếm, tôi tìm thấy một hang động. Và, như mọi khi với những cuộc gặp gỡ định mệnh, tôi đã tìm thấy một cuốn sách bên trong hang động đó, nó là thứ đã mang lại cho tôi sức mạnh này."
Keng.
Cale cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ viên ngọc ở đuôi chiếc quạt của Sima Pyeong.
"Sức mạnh này gần với một khái niệm hơn. Khái niệm sử dụng thuộc tính nước này khá phù hợp với võ thuật và trận pháp của Gia tộc Sima. Tôi đã sử dụng sức mạnh này, tôi đã sử dụng phép thuật làm nền tảng để thiết lập võ thuật mới của mình."
Sima Pyeong vẫn mỉm cười khi nhìn Cale.
"Về cơ bản, tôi hiện đang sử dụng cả võ thuật và phép thuật. Thiếu gia, cậu dùng lửa giống như tôi dùng nước phải không?"
Sima Pyeong nhận thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Cale vào lúc đó. Cậu bắt đầu nói.
"Raon."
"!"
Đôi mắt của Sima Pyeong mở to.
Vòng xoáy nhỏ trong tách trà của anh bắn lên.
Nó từ từ tăng kích thước trước khi quay trở lại cửa sổ.
Baaaaang—!
Sau đó nó hút những hạt mưa xung quanh nó.
Vòng xoáy từ từ tăng kích thước trước khi phóng lên trời.
Một sức mạnh khiến nước di chuyển theo hướng ngược lại với cơn mưa đang rơi...
Sức mạnh đó khiến đôi mắt của Sima Pyeong bắt đầu run rẩy.
Giờ đây đã có một vết nứt trên chiếc mặt nạ mà anh đã giữ gìn rất tốt cho đến tận bây giờ.
"C, cái này-"
Anh nghe thấy một giọng nói trẻ con vào lúc đó.
Đôi mắt xanh đậm xuất hiện trong không khí. Sima Pyeong nhận ra đây chính là thần thú mà con gái anh đã nhắc đến.
Đôi mắt ngây thơ nhìn Sima Pyeong và thờ ơ nhận xét.
"Này thủ lĩnh Liên minh Dị biệt! Ngươi sai rồi!"
Khuôn mặt của Sima Pyeong trở nên trống rỗng.
Raon không quan tâm và tiếp tục nói.
"Sức mạnh mà ta có là ma thuật! Nó khác với phép thuật!"
Raon cũng để lộ cơ thể đen l mũm mĩm của mình và nói chuyện với Cale.
"Và sức mạnh của nhân loại chúng ta cũng khác với phép thuật! Nhân loại, cho anh ta xem đi!"
"...Ta cũng phải làm à?"
"Ừ! Ngươi cũng phải làm điều đó, nhân loại! Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt đang có quan niệm sai lầm trong đầu! Ông Rồng Vàng đã nói với ta điều gì đó. Ông ấy nói rằng ta cần hiểu khái niệm này để tạo nền tảng và nâng cao khả năng của mình!"
Raon có vẻ rất bực bội và khó chịu khi nhìn Sima Pyeong. Nhóc ấy có lẽ đã thất vọng vì cuối cùng đã tìm thấy một người ở Trung Nguyên sử dụng sức mạnh tương tự như sức mạnh của mình nhưng người này lại nghĩ rằng phép thuật, ma thuật và sức mạnh của Cale đều giống nhau.
Cale cười khúc khích và đưa tay về phía cửa sổ.
- Chỉ một chút thôi phải không?
Khi Cale lần đầu tiên uống tiên dược ở thế giới này... Có một sức mạnh cổ xưa đã thức tỉnh cùng với nữ tu sĩ háu ăn.
Sức mạnh này, Nước Nuốt Trời, thường luôn im lặng và Cale không có lý do gì để sử dụng sức mạnh của nó cho đến bây giờ. Cô ấy đặt hỏi lần đầu tiên sau một thời gian dài và Cale gật đầu.
53%. Sức mạnh đã bị loại bỏ phong ấn.
Nó bắt đầu bộc lộ một chút sức mạnh của mình.
"!"
Đôi mắt của Sima Pyeong lại mở to.
Những hạt mưa rơi xuống đất tụ lại một chỗ. Sau đó, chúng tạo thành một mũi tên lớn.
Mũi tên sau đó ngay lập tức vụt bắn lên trời.
Keng.
Sima Pyeong đứng dậy khỏi chỗ ngồi và thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Vòng xoáy do Raon tạo ra và mũi tên đằng sau nó tiếp tục bắn lên trời. Như thể chúng đang nhắm tới bầu trời
Baaaaaang—!
Hai sức mạnh nổ tung trên bầu trời và biến mất.
Tiếng ồn khá lớn mặc dù nó xảy ra khá cao trên bầu trời.
Sima Pyeong có thể nhìn thấy các cửa sổ trong tòa nhà đang mở và khu phụ trong khi những người khác cũng thò đầu ra ngoài.
Đó là các con của anh và những vị khách khác từ Chính thống giáo.
Shaaaaaaaaaa-
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Sima Pyeong rời mắt khỏi những ánh mắt hướng về phía mình và từ từ đóng cửa sổ lại.
Cạch.
Bây giờ họ có thể lờ mờ nghe thấy tiếng mưa.
Bên trong căn phòng tối om, có lẽ là do trời nhiều mây.
Tuy nhiên, Sima Pyeong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng thiếu gia Kim ngồi đối diện cùng với con Rồng con.
Rồng con vừa đập bàn vừa nói.
"Này thủ lĩnh Liên minh Dị biệt! Ngươi có hiểu sự khác biệt giữa sức mạnh của ngươi, sức mạnh của ta và sức mạnh của nhân loại không? Chỉ vì chúng đều đến từ thiên nhiên không có nghĩa là chúng giống nhau! Đặc điểm của nó thay đổi tùy theo cách ta sử dụng thiên nhiên!"
Sima Pyeong ngơ ngác một lúc trước khi thở ra một hơi ngắn.
"Hô!"
Anh ta nhìn như thể đã nhận ra điều gì đó.
Đôi mắt của Raon lấp lánh đáp lại.
"Này Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt, ngươi rất thông minh! Ngươi đã hiểu ngay sau khi nhìn thấy một lần! Ngươi không thông minh bằng Rosalyn thông thái của chúng ta, nhưng ngươi cũng làm rất tốt!"
Raon tiếp tục nói chuyện nhưng Sima Pyeong dường như không nghe thấy nhóc ấy trong khi nhìn lên không trung và suy nghĩ sâu sắc.
Sau đó anh ta nhìn về phía Cale.
Có lẽ là do lớp mặt nạ đã bị vỡ nên anh ta đang nhìn Cale với vẻ mặt không có cảm xúc.
"Thiếu gia-nim, không-thần thú-nim."
Ánh mắt anh chuyển sang Raon.
"Vừa rồi, sức mạnh đó là gì vậy?"
"Hửm? Cái nào?"
"Tôi đang nói về sức mạnh khiến nước trong tách trà của tôi và những hạt mưa tụ vào nhau và di chuyển theo ý muốn của ngài, thần thú-nim! Tuy nó có vẻ nhỏ bé, nhưng sức mạnh đó dường như nắm giữ bản chất thực sự của tự nhiên-!"
Giọng nói của Sima Pyeong dần dần lớn hơn.
Lúc này anh thực sự rất phấn khích.
"Đó là một sức mạnh không có bất kỳ yếu tố âm dương nào trong đó! Đó chỉ là sự sống tồn tại trong tự nhiên. Vâng, đó chính là cuộc sống!"
"Ồ!"
Bang!
Raon đập mạnh chân xuống bàn.
"Này Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt! Ngươi có cảm nhận được mana không?!"
'Chuyện gì vậy?'
Cale lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện của Raon và Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt.
Tuy nhiên, hai người họ bắt đầu thảo luận sôi nổi như thể họ không hề có hứng thú gì với Cale.
"Thứ đó được gọi là mana phải không, thánh thú-nim?"
"Đúng rồi! Nó được gọi là mana!"
"Ồ. Mana...! Thật là một cái tên thật đẹp! Sức mạnh cuốn lấy từng hạt mưa tuy nhỏ nhưng bên trong lượng sức mạnh nhỏ bé ấy chính là sự sống. Để có thể điều khiển được thứ phi thường đó như ý muốn của mình!"
"Chính là nó! Đó là ma thuật sử dụng mana! Ngươi thật thông minh, thủ lĩnh Liên minh Dị biệt!"
Con rồng nhỏ và người đàn ông trung niên có chòm râu dê dài ngừng nói chuyện một chút và nhìn nhau.
Người đàn ông trung niên dường như có điều gì muốn nói nhưng lại do dự. Sau đó anh ta nắm chặt lấy chiếc quạt của mình bằng cả hai tay và thận trọng hỏi.
"...Thánh thú-nim."
"Gọi ta là Raon!"
"Vâng, Raon-nim. Liệu tôi có thể nhận được dù chỉ một lời dạy nhỏ nhất từ ngài về sức mạnh ngài vừa sử dụng không?
Đôi mắt của Raon mở to khi nhóc nhìn Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt trước khi cảnh giác nhìn Cale.
- Nhân loại, có được không?
Cale nghĩ thầm trong khi lắng nghe giọng nói của Raon trong đầu.
'Có phải nhóc ấy định nói về Thần Cân bằng hay bất cứ điều gì và nói rằng ma thuật không ổn không?'
Liệu sự cân bằng có bị phá vỡ nếu nhóc ấy chia sẻ sức mạnh được tạo ra trong thế giới của Cale ở nơi này không?
Cậu lấy ra chiếc gương thần thánh.
Cộc. Cộc.
Cậu gõ nhẹ vào gương khi nói.
"Ta sẽ cho ngươi mười giây. Và ta sẽ coi như điều đó ổn nếu ngươi không gửi tin nhắn từ chối."
Mười giây trôi qua.
Chiếc gương im lặng.
Cale gật đầu với Raon.
"Làm như nhóc muốn. Tuy nhiên, chỉ những điều cơ bản thôi."
"Tiến hành thôi! Phép thuật mà Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt đã học cũng khác với Ma thuật của Gashan! Đó là lý do tại sao nó không thể được trộn lẫn một cách bất cẩn với ma thuật! Ta sẽ chỉ dạy anh ấy mana là gì và việc của anh ấy là tìm ra cách sử dụng nó! Ngươi hiểu chưa, thủ lĩnh Liên minh Dị biệt?"
"Vâng, Raon-nim."
Thủ lĩnh Liên minh Dị biệt lịch sự trả lời. Cứ như thể anh ta đang đối xử với sư phụ của mình vậy.
Anh ấy có vẻ thành thật.
"Tôi sẽ gọi ngài là sư phụ."
"Hửm?"
Cale nhận thấy rằng mặc dù Raon đã bối rối trong giây lát nhưng khóe môi nhóc giờ đang co giật.
"Ta, ta là sư phụ của ngươi?"
"Vâng, Raon-nim. Người dạy mình dù chỉ một chút thì đương nhiên cũng là sư phụ của mình rồi."
"... Hừm."
Hơi thở của Raon ngày càng nặng nề và nghe có vẻ kỳ lạ. Đôi má phúng phính của nhóc ấy đang co giật.
Và khoảnh khắc đó, ding! Một thông điệp được gửi đến trên vật phẩm thần thánh.
< Chỉ đến cấp trung thôi! >
Đó là tin nhắn từ Trung Nguyên.
Tên khốn đã im lặng khi Cale ho ra rất nhiều máu và Raon đang nói về việc phá hủy bức tượng cuối cùng cũng xuất hiện.
Khóe môi của Cale cong lên.
Như thể cậu ta có thể nhìn thấy ánh mắt của Cale trở nên hung ác...
Đinh, đinh, đinh!
< Hiện tại tôi đang cố gắng để đạt được một thỏa thuận, thưa ngài! Xin vui lòng chờ thêm một thời gian nữa! >
Mình tự hỏi cậu ta đang cố gắng thương lượng điều gì.
< Chỉ riêng sức mạnh của tôi là không đủ. Tôi không đủ sức mạnh vì thế giới của tôi còn non trẻ! >
Khi Cale chuẩn bị cau mày...
Đinh!
< Đó là lý do tại sao tôi kéo những thế giới khác có vấn đề với gia đình Thợ săn để đưa ra lời đề nghị với vị thần vô cùng quan tâm đến sự cân bằng! >
< Vậy bây giờ, hãy cứ- >
Những lá thư đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Một lúc sau, ding! Một tin nhắn hiện lên.
< ...Rõ ràng là tôi không được phép dùng từ đó. Dù sao, tôi tin rằng ngài hiểu những gì tôi đang muốn nói, thưa ngài! >
< Trung Nguyên sẽ cố gắng hết sức để trở lại với kết quả tốt đẹp! >
Thánh vật sau đó trở nên im lặng.
'Thằng nhóc Trung Nguyên này khôn ngoan một cách đáng ngạc nhiên.'
Những hành động của hắn cho đến bây giờ và cách hắn kéo theo những thế giới khác... Tên khốn này không chỉ thông minh mà còn cực kỳ khôn ngoan và cố gắng hết sức để không chịu bất kỳ tổn thất nào.
'Dù sao đi nữa, điều này là tốt cho mình.'
Rõ ràng là Trung Nguyên vừa muốn nói điều gì đó trước khi bị kiểm duyệt.
'Vì vậy, bây giờ, hãy cứ thoải mái đi.'
Hắn ta nói bây giờ hãy cứ thoải mái.
Sau đó hắn sẽ làm điều gì đó.
"Raon, ma thuật chỉ dùng được cho đến cấp trung thôi."
"Được ta hiểu rồi!"
Sima Pyeong hơi cúi đầu trước Cale.
"Cảm ơn sự cho phép của cậu, thiếu gia Kim-nim. Tôi chắc chắn sẽ học hỏi đàng hoàng từ sư phụ của mình."
Má Raon giật giật mỗi khi từ sư phụ xuất hiện.
Sima Pyeong nhẹ nhàng mỉm cười khi nói.
"Có thể học hỏi từ một con Rồng vĩ đại và hùng mạnh. Sima Pyeong này thực sự rất vinh dự và hạnh phúc khi nhận được một phước lành mà rất có thể tôi sẽ không bao giờ nhận được nữa trong đời. Sư phụ, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Khuôn mặt của Raon cứng đờ vào lúc đó.
Sima Pyeong nao núng và con Rồng nhỏ nghiêm nghị nói với anh.
"Ta không thích một cái lưỡi bôi quá nhiều dầu!"
Raon rõ ràng đang chia sẻ suy nghĩ của mình về vấn đề này.
"Nhưng đúng là ta thực sự vĩ đại và hùng mạnh nên ngươi có thể nói như vậy!"
"À, vâng, thưa sư phụ!"
Sima Pyeong hơi căng thẳng trả lời trong khi Cale hài lòng nhìn.
'Tuyệt thật.'
Cale sẽ loại bỏ Huyết Giáo, còn được gọi là Máu Xanh trong gia đình Thợ săn.
Tuy nhiên, điều này đã ảnh hưởng cốt lõi của Huyết Giáo; thật khó để giải quyết mọi vấn đề liên quan đến Huyết Giáo.
Nó sẽ mất khá nhiều thời gian.
Trong trường hợp đó, cậu sẽ để lại hậu quả cho người dân Trung Nguyên.
'Tình hình khác với Xiaolen.'
Xiaolen có các chiêu hồn sư và hiểu biết về tử mana mà các Thợ săn sử dụng.
Tuy nhiên, Trung Nguyên dường như không có bất kỳ ý niệm nào về mana hay tử mana. Sima Pyeong hiểu được mana sẽ giúp giải quyết phần nào hậu quả liên quan đến Huyết Giáo dễ dàng hơn.
"Thủ lĩnh liên minh-nim. Tuy nhiên, có một điều kiện là anh phải học từ Raon."
Đó là lý do tại sao Cale thêm một điều kiện.
"anh phải sử dụng những gì học được từ nhóc ấy để giải quyết mọi vấn đề liên quan đến Huyết Giáo."
"Ha."
Sima Pyeong thở dốc.
"Thiếu gia Kim-nim, cậu thực sự là một người tuyệt vời. Tôi không biết một người như vậy thực sự có thể tồn tại."
Cale cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng...
"Tôi hiểu. Một bài học như vậy không thể đến miễn phí. Tôi thậm chí có thể ký một thỏa thuận nếu ngài muốn."
Cale đã không yêu cầu điều đó sau khi nhìn thấy phản hồi thực sự tích cực.
Thay vào đó, cậu nghe thấy Raon phấn khích lẩm bẩm.
"Ta đã có một học trò......!"
...Raon phấn khích như vậy chưa đủ hay sao?
Cale có suy nghĩ đó và định thở dài thì...
"Tôi tin rằng thủ lĩnh của Rừng Xanh rất có thể là một cương thi sống."
Cale cứng người trước lời nhận xét thờ ơ của Sima Pyeong.
"...Anh nói gì?"
Cale hỏi lại và Sima Pyeong mỉm cười như một kẻ phản bội và lạnh lùng nhận xét.
"Và con trai cả của tôi có lẽ cũng là một cương thi sống. Từ lâu rồi, tôi có thể thấy rằng hai người họ đã bắt đầu âm mưu gây ra một cuộc chiến giữa hai phe Chính thống và Phi chính thống. Tôi nghi ngờ về hành động của họ nên đã giả vờ trở nên yếu đuối và quan sát chuyện gì đang xảy ra, nhưng... tôi đã nhìn thấy câu trả lời sau khi nghe về Huyết Giáo."
Sima Pyeong thông minh như Zhuge Mi Ryeo.
Sima Pyeong cũng là người đã dạy dỗ cậu con trai út cực kỳ thông minh của mình, Sima Gong, bất chấp việc nghiện cờ bạc của cậu ta.
"Ngoài họ, tôi còn lập danh sách những người có biểu hiện đáng ngờ. Xin vui lòng xem qua. Họ có lẽ là những cương thi sống hoặc gián điệp."
Sau đó anh ta nói thêm vào.
"Tôi cũng mang theo những thông tin còn sót lại của Tộc Sima về Huyết Giáo nên có lẽ cũng sẽ có ích nếu xem qua nó, thiếu gia."
'Ồ.'
Cale rất ngạc nhiên.
- Nhân loại! Ta hơi thích vị thủ lĩnh Liên minh Dị biệt này một chút! Không phải vì anh ấy là đệ tử của ta mà vì ta cảm thấy anh ta sẽ hiểu chúng ta!
'Ta hiểu mà, phải không?'
Các vấn đề liên quan đến phe Phi chính thống có vẻ như sẽ diễn ra tốt đẹp và dễ dàng hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi.
Vào lúc đó.
Bang! Bang!
Họ nghe thấy một tiếng động như thể có ai đó đang cố gắng phá hủy cánh cửa.
"Thiếu gia-nim, thiếu gia-nim!"
"Tiểu thư, cô không thể làm được việc này. Xin hãy bình tĩnh trước đã-!"
"Đây không phải là chuyện tôi có thể bình tĩnh được!"
Cánh cửa bật mở.
Đạo sĩ Un Seon, người đã mời Cale đến giáo phái Côn Luân, nhìn cậu với vẻ mặt khẩn trương và hét lên.
"Chưởng môn đang tìm kiếm ngài, thiếu gia!"
Không có nhiều lý do để Thủ lĩnh giáo phái Côn Luân khẩn trương gọi Cale.
Cale ngay lập tức hỏi.
"Có chuyện gì đã xảy ra với chiến binh cao quý Jang Hyung à?"
Cương thi sống ở Giáo phái Côn Lôn chính là thủ lĩnh giáo phái tương lai, Jang Hyung.
"...Vâng thưa ngài! Anh ấy sắp nổi điên rồi!"
Cale nói chuyện với Raon ngay khi Un Seon trả lời với khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Đi gọi Thiên Ma đi. Chúng ta sẽ hướng đến Giáo phái Côn Luân ngay lập tức."
Sau khi đối phó với Jang Hyung thì sẽ thông qua phe Phi chính thống đến Huyết Giáo.
------------------------
- W ở máy tính bị lỗi nên tớ đăng bằng điện thoại, xong nó lại lỗi kiểu khác. Ngày mai tớ sẽ beta lại các chương còn lại sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro