[TCF 2] Chương 158: Chúng ta đã phạm một sai lầm...! (4)

Nước Nuốt Trời hiện tại đã giải phóng được 53% phong ấn.

Cale không cảm thấy cần phải giải phóng thêm phong ấn cho nước khi phong ấn của Đá Tảng Khổng Lồ và Âm thanh của gió chưa được giải phóng.

'Thực ra, cần phải giải phóng phong ấn lửa vì mình cần nó để thanh lọc.'

Cái đó hoặc Khiên Bất Hoại.

Thanh lọc và bảo vệ. Cale muốn tập trung vào hai khía cạnh đó.

Hiện tại cậu có rất nhiều người ở bên cạnh để phát động các cuộc tấn công.

"Thiếu gia-nim?"

Xưởng công Wi gọi với giọng bối rối sau khi nhìn thấy Cale đến gần giá sách trước khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Cale.

Tất nhiên, khuôn mặt của Cale cứng đờ vì phấn khích.

"Ngài cảm thấy điều gì đó ở đó?"

Cale suy ngẫm một lúc trước khi gật đầu.

"Đúng vậy, Xưởng công Wi. Ta cảm thấy như có thứ gì đó đằng sau kệ sách này."

Cậu chạm vào giá sách.

- Hít hít.

Nước Nuốt Trời đánh hơi xung quanh.

Tên khốn này chửi thề khá thường xuyên nhưng chưa bao giờ hành động như vậy trước đây.

– Tôi cảm thấy như có một con cá lớn trước mặt.

Tim của Cale bắt đầu đập dữ dội. Cậu nói một cách bình tĩnh và chậm rãi để không lộ rõ ​​sự phấn khích đó.

"Ta có thể cảm nhận được một luồng khí. Nhưng ta không thể nói nó là gì."

'Dù nó là cái gì...

Rõ ràng nó có cảm giác như một con cá lớn!
Cuối cùng thì mình cũng sắp có được một cuộc gặp gỡ định mệnh, một kho báu trong thế giới Wuxia này sao?!'

Vì tất cả những kho báu mà cậu sử dụng cho đến nay đều được người khác mang đến cho nên Cale rất hào hứng khi được chính tay mình tìm thấy một kho báu.

Tất nhiên, cậu đã xem xét tình huống mà Lãnh chúa thành Tứ Xuyên là chủ nhân của vật phẩm này.

Trong trường hợp đó, có hai lựa chọn.

'Nếu Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên là một phần của Huyết Giáo, ta có thể lấy nó.'

Nếu không phải...

'Ta sẽ xin Hoàng đế mua nó cho ta.'

Cale nhẹ nhàng suy nghĩ về tình hình vì vẫn chưa tìm thấy gì.

"Thiếu gia-nim. Ngài có thể vui lòng điều tra khu vực đó được không?

"Ta sẽ làm như vậy vì cá nhân ngài đã yêu cầu điều đó, Xưởng công Wi."

Lãnh chúa thành Tứ Xuyên. Một khu vực bí mật trong thư phòng của anh ta.

Xưởng công Wi cảm thấy đầu óc càng ngày càng nặng trĩu. Anh có cảm giác mình sắp khám phá ra một bí mật lớn.

"Ta nghĩ đó là giá sách này."

Cale gõ nhẹ vào giá sách và từ từ nhìn về phía những người khác.

Tất cả họ đều nhìn Cale với ánh mắt mong đợi.

Điều này đặc biệt đúng với trường hợp của Choi Jung Soo và Sui Khan. Choi Han cũng vậy.

Mặt khác, Ron và Beacrox có vẻ không hứng thú. Trên thực tế, hai người họ đang thúc giục Xưởng công Wi đưa ra câu trả lời.

"Chúng ta có thể đi đâu để đun trà đây?"

"Xin lỗi?"

Xưởng công Wi sửng sốt.

'Họ vẫn có thể đi uống trà trong tình huống này à?'

Cale nói một cách tự nhiên.

"Xin vui lòng chọn loại nào ngọt hơn."

"À, vâng, thưa thiếu gia."

"Ta sẽ trông chừng ở đây nên xin đừng lo lắng."

Xưởng công Wi dẫn Beacrox và Ron ra khỏi phòng làm việc sau khi nghe Cale nói vậy.
Cale sau đó thấy Ron đang nhìn cậu với nụ cười hiền lành trên khuôn mặt.

"Hai người đó làm việc rất ăn ý với nhau."

Đội trưởng chế giễu như thể anh ta không thể tin được. Sau đó anh nhanh chóng bước tới và gõ nhẹ vào giá sách mà Cale đang chạm vào.

"Cậu nghĩ có thứ gì đó đằng sau kệ sách này?"

"Đúng thế."

"Tôi có nên cắt nó ra không?"

"Được ạ."

Cale lùi lại. Sau đó cậu chỉ tay vào.

"Khoảng này. Tôi nghĩ sẽ ổn nếu anh cắt chính xác chừng đó."

"Chắc chắn rồi."

Cắt một giá sách không là gì đối với Sui Khan, người có khả năng cắt xuyên bất cứ thứ gì.

Xoẹt.

Xoẹt. Xoẹt.

Giá sách bị cắt gọn gàng mỗi khi anh vung kiếm.

Choi Jung Soo bước tới và đưa tay vào khoảng trống mà Lee Soo Hyuk đã tạo ra để kéo giá sách mở ra như một cánh cửa.

Két-

Họ nghe thấy âm thanh gì đó kỳ lạ.

"Chắc chắn có thứ gì đó ở đó."

Lee Soo Hyuk nhận thấy một số thiết bị được kết nối với giá sách. Các thiết bị này được làm bằng kim loại cực kỳ chắc chắn nhưng anh đã cắt nó ra dễ dàng.

Xoẹt. Xoẹt.

Tất cả các thiết bị đều bị cắt làm đôi sau vài cú vung kiếm của anh ta.

Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt Choi Jung Soo.

"Việc này làm tôi nhớ đến mấy lần chúng ta cướp phá bang hội bất hợp pháp đó trong quá khứ."

Không ai đáp lại lời lẩm bẩm của anh ta. Lee Soo Hyuk chỉ nhún vai một chút và lùi lại.
Choi Jung Soo kéo cánh cửa thêm một chút nữa và khu vực phía sau nó từ từ hiện ra trước mặt Cale.

Đó là một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Choi Jung Soo hỏi với giọng cực kỳ trầm ngâm.

"Tôi có nên đi xuống cùng cậu không?"

Cale nhìn anh với vẻ mặt bất an.

'Cậu ta rất phấn khích.'

Cách anh hạ chiếc mũ tre và vẻ mặt của anh cho thấy rõ ràng Choi Jung Soo đang rất phấn khích.

"Hửm? Chẳng phải tôi nên đi cùng cậu sao? Tôi sẽ dẫn đầu!"

Khuôn mặt của Cale càng trở nên bất ổn hơn.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của đội trưởng.

"Tôi sẽ đợi ở đây."

Đội trưởng trông có vẻ thoải mái khi ngồi xuống ghế và nhìn hai người họ.

"Tôi cũng sẽ đợi ở đây."

Và vì lý do nào đó mà Choi Han lại nói rằng anh sẽ không đi cùng. Cale bối rối về điều này nhưng anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của Choi Han sau khi thấy anh mỉm cười hài lòng khi nhìn Choi Jung Soo.

Điều này cũng tương tự đối với trưởng nhóm.

"Vâng vâng. Đi chơi vui vẻ nhé."

Choi Jung Soo, người không thể nhìn Choi Han, đỏ mặt sau khi nghe điều đó.

"Vui vẻ? Chúng ta đang đi đến một nơi có thể nguy hiểm!"

Đội trưởng khịt mũi đáp lại.

"Cậu đi, Raon đi, và Cale cũng đi. Nguy hiểm? Đây cũngcó phải là Huyết Giáo đâu?"

"...Này, anh nói thế để tôi không thể nói được gì phải không?"

Choi Jung Soo càu nhàu và nhìn Cale.

"Chúng ta nên đi thôi?"

Dù vậy anh ấy vẫn có vẻ rất hào hứng.

"Nhân loại, đi thôi!"

Raon, không còn tàng hình nữa, cũng tham gia.

Cale nhắm mắt lại một lúc.

Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy như thể mình đang đi chơi với một con Rồng con và một tên nhóc đã trưởng thành thay vì đi tìm kho báu.

- Hít.

Tuy nhiên, Cale quyết định bỏ qua cảm giác đó.

Nước Nuốt Trời.

Cậu nghe thấy một giọng nói khác qua hơi thở của cô.

– Chắc là ngon lắm.

Khiên Bất Hoại. Nữ tu háu ăn lần đầu lên tiếng sau một thời gian dài.

Có thứ gì đó ở dưới những bậc thang này đang thu hút kẻ háu ăn.

"Ừ. Đi nào."

Cale bước lên cầu thang.

Cậu tiến về phía tầng hầm tối tăm với Choi Jung Soo và Raon ở bên cạnh.

Cậu tiến vào bóng tối vô tận.

* * *

Tuy nhiên, không hề tối vì có Raon đi cùng.

Paaat.

Một ánh sáng rực rỡ được tạo ra bằng phép thuật thắp sáng cầu thang.

Cảm giác như đang giữa ban ngày vậy.

'Ma pháp thực sự là tuyệt nhất.'

Không có gì tiện lợi hơn ma pháp.

"Không có bẫy và đây chỉ là cầu thang bình thường thôi sao?"

Choi Jung Soo ở phía trước nhìn xung quanh.

Cale chỉ cần bước đi mà không phải lo lắng gì cả.

'Điều này thật tuyệt.'

Cậu chợt nhớ lại chuyện xưa.

'Mình cũng đã trải qua khá nhiều thử thách.'

Cậu nhớ lại quá khứ của mình, nơi cậu làm đủ mọi thứ để có được vật phẩm thần thánh, tiền bạc và các địa điểm cướp bóc.

'Tôi đã sống một cuộc sống bận rộn như vậy.'
Cậu luôn bận rộn nhưng thật nhẹ nhõm khi bên cậu vẫn có rất nhiều người có thể sử dụng.'

Nếu không, cậu sẽ từ bỏ Thợ săn và những thứ tương tự và chỉ ở lại lãnh thổ Henituse.

- Khịt.

Nước Nuốt Trời vẫn đang hít hà.

– Hửm?

'Hửm?'

Phản ứng của cô đột ngột thay đổi.

Cale dừng bước.

"Ồ. Tôi nghĩ rằng ta đã đến nơi rồi. Chúng ta đang ở khoảng tầng ba?"

Choi Jung Soo đến cuối cầu thang trước.

"Hửm?"

Sau đó anh nghiêng đầu.

"Này Choi Jung Soo kén chọn, có chuyện gì thế?"

Raon bay tới đứng cạnh Choi Jung Soo.

"Hửm?"

Nhóc cũng nghiêng đầu. Choi Jung Soo và Raon cùng nhìn Cale.

"Nơi này có gì đó kỳ lạ?"

"Nhân loại, ở đây không có kho báu à?"

Cale tự hỏi liệu cậu có nên quay lại không.
Nhưng cậu không thể làm điều đó.

– Cảm giác này?

Nước Nuốt Trời đang nói với giọng phấn khích.

Tất nhiên, Cale rất muốn quay lại.

Tuy nhiên, cậu chỉ từ từ đi xuống.

"Nhân loại, sao ngươi chậm như vậy?! Nhanh lên!"

Khi đến cuối cầu thang... Cale bước đến lối vào một hang động nhỏ không có cửa. Cậu có thể nhìn thấy khu vực bên trong.

Đó là một cái hố lớn.

Nó có vẻ cao tới hai tầng.

"...Thực sự là không có gì cả."

Không có kho báu, tiên đan hay bất cứ thứ gì tương tự.

Hoàn toàn trống rỗng.

'Điều này có ý nghĩa gì?'

Cale bước vào khoang trống với vẻ mặt hoài nghi.

"Ồ. Tiếc thật."

Cậu thậm chí còn không thèm nhìn vào khuôn mặt vô cùng thất vọng của Choi Jung Soo.

- Khịt khịt.

Nước Nuốt Trời vẫn đang đánh hơi xung quanh.

'Chắc chắn là có điều gì đó.'

Cale không thể dừng lại sau khi đã đi xa đến thế này.

Lúc đó.

Cộc, cộc.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống.
Đó không chỉ là một người. Khá nhiều người.
Cale nghĩ rằng người của cậu đang đi xuống và nhìn về hướng đó.

'Hừm!'

Sau đó cậu nao núng.

Xưởng công Wi. Bên cạnh anh ta là một gã đàn ông trung niên trông rất xanh xao.

– Đây là Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên.

Cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Xưởng công Wi.

Tay và phần thân trên của Lãnh chúa Thành bị trói và ông ta loạng choạng khi bước đi.

"...H, Huyết Giáo-"

Ông ta trông như thể hoàn toàn choáng váng vì không thể tin được.

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng ông ta không phải là gián điệp của Huyết Giáo, nhưng Cale và Xưởng công Wi vẫn căng thẳng vì tất cả có thể chỉ là một màn kịch.

Choi Han đang đứng đằng sau Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên với thanh kiếm trên tay.

"Lãnh chúa lâu đài nói rằng ông ta muốn gặp người phụ trách, thiếu gia Kim-nim, và ông ấy có chuyện muốn nói với ngài.""

Xưởng công Wi đặt tay lên vai Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên đang choáng váng. Đó là một cái nắm có chủ đích.

"Ah."

Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại và nhìn về phía Cale.

"Ah!"

Sau đó ông thở hổn hển.

Đôi mắt ông lấp lánh trong giây lát.

Cale nghĩ rằng cậu nên nghe những gì Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên nói với mình và nhìn người đàn ông.

Tất nhiên, cậu cũng dự định cố gắng lấy một số thông tin về những gì được giấu ở đây.

"Ông muốn nói gì thế?"

Khoảnh khắc Cale nhìn Lãnh chúa và mở miệng...

Bộp.

Lãnh chúa ngồi phịch xuống đất.

Sau đó ông ta hét lên.

"...Rồng!"

'Hửm?'

"...Rồng......!"

Cale nhìn ra sau vai.

Raon đang gãi má bằng chân trước.

"Ồ, ta quên mất việc phải tàng hình. Hehe."

Má của nhóc ấy thậm chí còn trở nên mũm mĩm hơn, có thể là do nhóc đã ăn quá nhiều kẹo trái cây.

Khi Cale ngây người suy nghĩ...

"Trời ơi...! Điều đó có nghĩa là tất cả ghi chép của thế hệ trước đều là sự thật......?!"

Lãnh chúa đột nhiên đứng dậy.

Sau đó ông ta loạng choạng trong khi vẫn bị trói và nhanh chóng bước đi.

Ông ta tiến về phía trung tâm của cái hốc và lẩm bẩm.

"Tôi luôn nghĩ rằng việc bảo vệ nơi này là vô ích! Tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là một truyền thuyết vô căn cứ! Nhưng tất cả đều là sự thật?!"

'Có chuyện gì với tên này vậy?'

Cale bối rối nhưng cậu đã ngăn Choi Han tóm lãnh chúa lại và lặng lẽ quan sát ông ta.

Bộp.

Người đàn ông ngồi phịch xuống một chỗ khác.

Đó là trung tâm của khoang.

"Đây!"

Sau đó ông nhìn về phía Cale, cụ thể hơn là nhìn Raon, nói.

"Một con rồng quý giá đang ngủ ở đây......!"

'Hửm?'

Khi Cale chớp mắt...

"Ông cố của tôi đã kể cho tôi nghe về điều đó."

Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên bắt đầu giải thích mà không cần phải hỏi.

"Ông ấy nói rằng một con Rồng đến từ thế giới khác đã để lại giọt nước mắt và dấu vết cuối cùng của nó ở đây khi cuộc đời nó sắp kết thúc. Gia đình chúng tôi đã bảo vệ lăng mộ của con Rồng này qua nhiều thế hệ và được thông báo rằng chúng tôi cần phải thông báo cho hậu duệ của Rồng sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó về cơn thịnh nộ và sự vĩ đại của con Rồng đáng kính đó!"

Giọng nói của ông là sự pha trộn giữa phẫn nộ và kinh ngạc.

"Mẹ kiếp! Đó là lý do tại sao tôi từ bỏ chức vụ chính trị trung ương và ở lại Tứ Xuyên! Tôi sẽ hoàn toàn phớt lờ chúng nếu không có những lời cuối cùng của cha tôi! Chúa ơi, đó có phải là sự thật không? Ha!"

'Ông ta nói gì vậy? Không, chuyện quái gì đột nhiên xảy ra vậy?"

– Nước mắt của rồng? Đó là lý do tại sao nó có mùi thơm đến vậy?

– Một giọt nước mắt nghe có vẻ ngon.

Cậu hoàn toàn phớt lờ lời nhận xét của năng lực cổ đại.

Tuy nhiên, cậu đã chạm mắt với Lee Soo Hyuk, người đang bước xuống bậc cuối cùng.

Cale bình tĩnh hỏi.

"Ông có biết tên của thế giới kia không?"

"Cái đó, tôi tin rằng nó được gọi là Aipoduo......!"

Aipoduo.

Cái tên xa lạ, nhưng Cale biết một hành tinh có tên tương tự.

Aipotu.

Đó là hành tinh bị nghi ngờ là nơi Máu Tím tồn tại. Hơn nữa, những Thợ săn đó có khả năng là Rồng.

Một thế giới nơi Rồng, sinh vật đóng vai trò quan trọng trong sự cân bằng và tự nhiên của thế giới, đã trở thành Thợ săn.

Một con rồng đến từ thế giới đó đã chết ở đây?

"À, à à-"

Lãnh chúa Thành Tứ Xuyên thở hổn hển vì ngưỡng mộ.

"Con rồng đó rõ ràng cũng là một con rồng đen-, hơn nữa, ngoại hình của cô ấy được cho là khác với những con rồng ở thế giới chúng ta, mọi thứ đều chính xác như đã được giải thích......!"

'Một con rồng đen?'

Cale nhìn về phía Raon.

Trong thế giới của Cale, không có hai con Rồng nào có cùng màu trong một thế hệ.

"Đây rõ ràng là điều mà con Rồng đáng kính đó đã nói. Cô ấy nói rằng cô ấy có thể nhìn thấy tương lai. cô ấy nói rằng cô ấy có một thuộc tính như vậy! Đó là lý do tại sao cô ấy đến thế giới này với những hy vọng cuối cùng của mình."

Tất cả các con rồng đều có thuộc tính riêng của chúng.

Của Eruhaben là bụi. Thuộc tính của Rồng mà Chúa Thành Tứ Xuyên đang nói đến là tương lai.

"Cô ấy cũng nói như sau. Sau khi ta chết ở đây, con Rồng duy nhất có thể đột phá mọi thứ sẽ xuất hiện."

Đôi mắt của Raon mở to.

"Cô ấy nói rằng chỉ có con Rồng đó mới có thể thay đổi hiện tại!"

Hiện tại.

Thuộc tính của Rồng đen Raon là hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro